Trong phong ấn chi môn.
Hai cỗ ý chí đang va chạm, một cỗ không ngừng chiếm đoạt cái còn lại, đó là Tắc Thiên đang đối phó với Vạn Thiên Thánh. Lúc này, Tắc Thiên bỗng hóa thành hình người, hắn ta biến sắc nhìn về phía bên ngoài, ở đó có Tô Vũ.
Sắc mặt hắn ta hơi khó coi, bất an lạnh lùng nói: "Tô Vũ, đừng tưởng rằng biến chính mình trở nên ghê tởm như vậy thì có thể dọa được bổn tọa"
"Ai rảnh mà đọa ngươi?"
Tiếng cười của Tô Vũ truyền đến: "Tắc Thiên, đây là ý chí và tinh thần của ta! Diệt đạo ý chí này của ta thì ta sẽ chết, rồi ngươi muốn làm øì thì làm, ngươi có vui không?"
Ngay sau đó, Tô Vũ bước vào Nhân Môn, thứ trước đó vừa ngăn cản Khung bây giờ lại không thể ngăn cản Tô Vũ, không có bất cứ thứ gì phản ứng, Tô Vũ thoải mái tiến vào.
Bởi vì bây giờ Tô Vũ cũng là một loại linh, là ý chí, là một loại cảm xúc thiên biến vạn hóa.
"Tắc Thiên, ta đã nói rồi, muốn đối phó với ngươi thật sự rất đơn giản"
Tô Vũ bước đi trong Nhân Môn, nơi đây như đại đương mênh mông, vô số lực lượng căn nguyên bao trùm thế giới trong cửa, Vạn Thiên Thánh khôi phục hình người, có về hơi suy yếu, giờ phút này ông đang bị Tắc Thiên bắt lấy cắn nuốt.
"Phủ trưởng, ngươi phản kháng làm gì?"
Vạn Thiên Thánh trợn trắng mắt: "Không phần kháng thì để bị nuốt à?"
"Nuốt cũng chẳng sao. Hắn là cảm xúc chỉ đạo, ngài cũng thế, ta cũng vậy, mọi người dung hợp lại, ai biết ai mới là người chủ đạo, ai là trung tâm. Đối phó bọn người kia đương nhiên phải dùng thủ đoạn khác biệt!"
Ngay sau đó, Tô Vũ lập tức tấn công.
Tắc Thiên huy quyền theo bản năng, hắn ta không muốn Tô Vũ tới gần, Tô Vũ tới gần khiến hắn ta cảm thấy bất an.
Tắc Thiên rất cường đại, một quyền này mang theo cảm xúc chi đạo mãnh liệt, có chút phẫn nộ, cũng có một chút sợ hãi. Tô Vũ bỗng nhiên tóm lấy nắm tay hắn ta, nhe răng cười, mở lời đề nghị: "Bạn cũ, chúng ta dung hợp đi! Ngàn vạn cảm xúc cùng dung hợp, có lẽ ngươi mới là người chủ đạo chúng ta. Ngươi thắng thì ngươi chủ đạo, giết sạch mọi người, ta thắng thì ta chủ đạo, ngươi thấy sao?"
Sắc mặt Tắc Thiên hoàn toàn thay đổi, giận dữ hét lên: "Cút ngay!"
Hắn ta hiểu ý Tô Vũ.
Kẻ điên này muốn dùng thủ đoạn đối phó với Thiên của Lam Thiên để đối phó với hắn ta. Hắn ta không đáp ứng, lại đánh ra một quyền, Tô Vũ vẫn nắm chặt lấy nắm tay hắn ta, bắt đầu dung hợp: "Không cút, bạn cũ à, chúng ta dung hợp đi! Ngươi mà thắng thì sẽ càng mạnh hơn. Chẳng những có thể nuốt lão Vạn mà ngươi còn nuốt được cả ta và Lam Thiên. Ngươi sẽ trở thành cường giả đỉnh cấp chân chính"
"Cút ngay!"
Tắc Thiên bạo nộ, trong ánh mắt lộ về sợ hãi: "Ngươi điên rồi! Tô Vũ, ngươi hoàn toàn điên rồi! Ta dung hợp thì còn là ta sao? Ta không muốn trở thành kẻ điên... Tô Vũ, ngươi thật sự không sợ chết sao? Tô Vũ, buông ra!"
Hắn ta điên cuồng oanh kích, từng quyền liên tiếp đánh về phía Tô Vũ nhưng Tô Vũ lại dần dung nhập nắm tay hắn ta, Tô Vũ nở nụ cười: "Ngươi không hiểu. Cái này gọi là thắng lời to, thua không lỗ! Thua... ta vốn đã thua rồi, chẳng sao cả. Còn nếu thắng thì ta đây sẽ kiếm lớn. Ta không hiểu vì sao các ngươi luôn nghĩ rằng Tô Vũ ta sẽ không thua, không chết? Ta cũng là người, vì sao ta thua không nổi, chết không được chứ? Ta không có gì vướng bận, các ngươi thì có. Tại sao các ngươi cứ muốn chọc đến ta? Ta có thể thua, chỉ có các ngươi thua không nổi thôi"
Sắc mặt Tắc Thiên kịch biến.
Tô Vũ đang nhanh chóng dung hợp, hắn chủ động dung nhập với Tắc Thiên. Tắc Thiên phẫn nộ sợ hãi hét lên: "Cút đi! Tô Vũ, ngươi đi ra ngoài. Ta sẽ không cắn nuốt Vạn Thiên Thánh nữa"
Hắn ta không biết ý chí của mình có mạnh hơn mấy kẻ điên này hay không, nhưng hắn ta biết Tô Vũ nói đúng, hắn ta thua không nổi, cũng không muốn thua.
Tô Vũ không có gì cả, ngay từ ban đầu hắn đã thua, vậy thì hắn còn để ý vấn đề này sao?
Hắn không thèm để ý!
Hắn thua thì sẽ dung nhập vào trong cảm xúc của Tắc Thiên, thậm chí quấy nhiễu khiến Tắc Thiên nổi điên.
Vì sao phải chọc đến gia hỏa này?
Tắc Thiên rống một tiếng, cánh tay đột nhiên vỡ ra.
Hắn ta muốn đuổi mấy người Tô Vũ ra ngoài.
Tắc Thiên nhanh chóng lùi lại, hắn ta định rời khỏi Nhân Môn, trong phong ấn chỉ môn là cảm xúc chỉ lực, quấy nhiễu hay dung hợp thì đều dễ xảy ra biến cố.
Sau khi rời khỏi đây, Tô Vũ không có lực lượng phụ gia ảnh hưởng, muốn xâm lấn hắn ta sẽ rất khó.
Giờ khắc này Tắc Thiên có chút hối hận.
Hắn ta không nên vội vã cắn nuốt Vạn Thiên Thánh!
Hắn ta không ngờ Tô Vũ sẽ chủ động tiến vào, còn mang theo Lam Thiên và những người khác, còn chủ động dung nhập với mình giống Lam Thiên ngày đó. Hắn ta cảm thấy chỉ có Lam Thiên dám làm như thế, không ngờ Tô Vũ còn đáng sợ hơn Lam Thiên.
Giờ khắc này, bên ngoài.
Địa Môn khẽ biến sắc, hắn ta hóa thành tráng hán, nhìn về phía Thiên Môn. Trường hà đang bị áp súc nhanh chóng, Thiên Môn sắp hội hợp với hắn ta, hắn ta không nói tiếng nào, trong lòng cũng có chút kinh sợ.
Tô Vũ là kẻ điên! Hắn ta quan sát vạn giới vô số năm tháng, ở triều tịch này, vạn giới nhiều kẻ điên nhất.
Những người này đều không sợ chết.
Tác Thiên là cảm xúc chỉ đạo thành linh, nếu mất khống chế, cảm xúc bị người khác quấy nhiễu thì Tô Vũ có thể đảo khách thành chủ, Tắc Thiên sẽ trở thành lực lượng bồi bổ cho hắn. Nếu Tắc Thiên thắng thì có lẽ hắn ta sẽ trở nên điên cuồng. Còn Tô Vũ thắng thì Tắc Thiên chỉ là các loại cảm xúc phụ gia khiến hắn càng thêm biến thái mà thôi.
Đến lúc này mới hiểu được những lời Tô Vũ vừa nói, đối phó với cảm xúc chỉ đạo là sở trường của hắn...
"Áp?
Cự môn gầm một tiếng, nơi xa, Thiên Môn tiếp tục đè ép trường hà, cách hắn ta càng ngày càng gần.
Lúc này, giữa Thiên Môn và Địa Môn bỗng hiện ra từng luồng tử khí, tử khí cản lại lực ép của bọn họ, khiến tốc độ hợp thể của bọn họ chậm lại.
Tử Linh Chi Chủ lạnh nhạt lên tiếng: "Đã hỏi ý ta chưa? Dù sao đại đạo của ta cũng là một phần của trường hà, ta đã đáp ứng cho các ngươi dung hợp chưa?"
Tử khí bùng nổ kịch liệt, trường hà rung chuyển, nửa đen nửa trắng.
"Hừ!"
Địa Môn hừ lạnh một tiếng, ngươi có thể địch nổi ta sao?
Ta có thể trấn áp ngươi, ngươi không phải là Tô Vũ!
Địa Môn không sợ khi phải đối phó với cường giả bình thường, trong chư thiên vạn giới, kẻ giống ma nhất chính là Tô Vũ, hắn ta không sợ Tô Vũ, chỉ là bị ghê tởm bởi hành động của hắn mà thôi.
Giờ phút này Tô Vũ đang đối phó với Tắc Thiên, dù kẻ nào thắng thì đều không tốt, hắn ta phải nhanh chóng hợp nhất mới được.
Phía dưới, Nhân Hoàng cảm nhận được tất cả, y nhìn Nhân Môn rồi lại nhìn Thiên Môn và Địa Môn cùng với Tử Linh Chi Chủ.
Hiển nhiên Tử Linh Chi Chủ không phải đối thủ của bọn họ, cứ tiếp tục như vậy thì địa bàn của hắn ta sẽ nhanh chóng bị áp chế.
"Haizz!"
Nhân Hoàng thở dài, cười nói: "Có đại đạo nào không ra đời trong trường hà? Nói như thể đại đạo của chúng ta ra đời ngoài trường hà vậy"
Văn Vương cũng cười: "Không sai. Đại đạo đâu phải tự nhiên mà có, chúng đều ra đời trong trường hà, sau này mới có thiên địa.."
Y nhìn về phía Nhân Hoàng: "Chúng ta sắp bị lãng quên rồi. Tô Vũ không coi trong chúng ta, có thể đánh thì cứ đánh, không thể thì mặc kệ chúng ta luôn, chúng ta thật mất mặt!"
Nhân Hoàng gật đầu: "Đúng vậy, quá mất mặt!"