Tắc Thiên bật cười: "Ta cảm nhận được rồi. Tô Vũ, ngươi quá coi thường phong ấn chi môn, chúng ta đang ở trong cánh cửa, ngươi không thể khống chế đại đạo được đâu.
Sau khi ta nuốt ông ta, hoàn toàn tiêu hóa đại đạo, đến lúc ấy chưa biết ai sẽ khống chế „"
ai "Vậy ư?"
Tô Vũ lộ vẻ kinh ngạc, Vạn Thiên Thánh mắng thành tiếng: "Đúng thế đấy. Lão tử cảm nhận được thiên địa của ngươi bị ngăn cản rồi, không cảm ứng được. Lão tử bị ngươi hại chết rồi!"
"Vạn phủ trưởng đừng nói vậy, ta muốn hại Tắc Thiên nhưng hắn thông minh quá, ta không lừa được"
Tô Vũ trêu ghẹo, Tắc Thiên tức giận nói: "Tô Vũ, tới lúc này rồi mà ngươi còn muốn dùng "không thành kế sao? Ngươi không hiểu, phong ấn chỉ môn này vốn có khả năng ngăn cách thiên địa, nếu không thì đã bị Địa Môn chiếm từ lâu rồi"
Tới lúc này nà Tô Vũ còn muốn lừa hắn ta ư? Vô dụng thôi! Hắn ta chắc chắn sẽ cắn nuốt Vạn Thiên Thánh.
"Ai nói thế?"
Tô Vũ thoải mái cười nói: "Người khác bị cách ly thì ta cũng vậy ư? Lão Vạn nắm giữ thất tình lục dục đạo thì ta cũng nắm giữ, lão Vạn có thể đi vào, ta đương nhiên cũng có thể đi vào. Tắc Thiên, ngươi hiểu không? Cánh cửa này không ngăn cách cảm xúc chi đạo. Nếu có thể ngăn cách cảm xúc chỉ đạo, vậy ngươi và lão Vạn đi vào như thế nào?"
"co Tắc Thiên bổn chỏn trong lòng, hắn ta phản bác: "Dù không ngăn cách thì sao? Tô Vũ, ngươi không thể làm gì ta, ta mạnh hơn ngươi, dù ngươi khống chế đạo thì ta cũng có thể chặt đứt đạo, không cho ngươi khống chế"
Khung tức giận: "Tô Vũ, ngươi muốn làm gì? Không bẫy chết được hắn thì trực tiếp ra tay đi, ngươi nói hết cho hắn thì còn đấu thế nào nữa?"
Tô Vũ trợn trắng mắt, tên ngốc nhà ngươi xen vào làm gì?
"Đừng nóng vội!
Không vội được sao?
Khung vô cùng nóng nảy nhưng không nghĩ ra biện pháp nào. Hay ta phản bội, không chừng như vậy thì sẽ có đường sống...
Tô Vũ bất đắc dĩ, u oán nói: "Đừng nóng vội, ta không thể trì hoãn thời gian sao? Bọn họ cần thêm thời gian, ta cũng thế. Khung, ngươi quá nôn nóng, phiền lắm đấy ngươi biết không? Mất công ta từng khen ngươi đáng yêu, ngươi chẳng đáng yêu chút nào!"
Khung sửng sốt.
Tô Vũ mở miệng: "Ta hiểu thất tình lục dục, Tắc Thiên không phải người, hắn hiểu cái øì là tình không? Thế nào là giận? Là yêu? Hắn chỉ là trình tự mà thôi, vậy mà còn đòi làm đại lão cảm xúc đạo. Ta không thèm coi trọng hắn, ai rảnh mà quan tâm tới hắn chứ!"
Ngươi đang khoác lác đấy à?
Tô Vũ cười nói: "Để ta cho các ngươi xem cái này. Nói thật, ta chưa từng lo nghĩ đến vấn đề đối phó với Tắc Thiên, mục tiêu của ta là trường hà chỉ linh và Lão Thất Nhân Môn, hiện tại thì có thêm Địa Môn nữa, dù sao người ta cũng thực sự lợi hại, có bản lĩnh thật, còn Tắc Thiên thì chẳng có gì cả"
Địa Môn không nhịn được lên tiếng: "Tô Vũ, tới nông nỗi này mà ngươi còn..."
Khoác lác!
"Ta làm sao?"
Đột nhiên Tô Vũ thoát ly thân thể, hắn hỏi lại: "Ta thì làm sao?"
Mọi người chấn động.
Tô Vũ lúc này trông như linh hồn thoát xác, hắn tươi cười xán lạn: "Ta khoác lác ư? Ta không khoác lác, đối phó Tắc Thiên là sở trường của ta. Tin hay không thì tùy"
Hắn là linh!
Mấy người Nhân Hoàng hơi biến sắc.
Tô Vũ làm gì vậy?
Ngay sau đó, mấy người lộ vẻ khiếp sợ. Trên người Tô Vũ xuất hiện vô số gương mặt người, trông cực kỳ khủng bố, khiến người ta sợ hãi không rét mà run.
Tô Vũ trách mắng: "Ta đang dung hợp ý chí mọi người. Khung lại cứ thúc giục, ngươi không biết nghĩ à? Trước khi làm việc không thể chuẩn bị một chút sao?"
Trên vai, trên ngực hắn xuất hiện rất nhiều gương mặt, trông cực kỳ đáng sợ.
Khung có cảm giác lông tơ trên người mình dựng đứng hết cả lên.
"Tình dục chi đạo quá dễ đối phó. Vậy mà các ngươi lại không tin!"
Tô Vũ bước tới trường hà, đi về phía Nhân Môn, đột nhiên có một cái đầu rớt khỏi người hắn, Tô Vũ nắm lấy nhét vào ngực, cười nói: "Cục lông nhỏ đừng đùa, ngươi mà rơi mất mặt, không nhặt lại được thì phiền lắm"
"Ô, biết rồi"
Tô Vũ tiếp tục bước đi, bỗng nhiên trong trường hà xuất hiện một khuôn mặt thiên biến vạn hóa, cười hỏi: "Cần hỗ trợ không?"
Tô Vũ gật đâu: "Có! Đang chờ ngươi đấy, nếu không đợi ngươi thì ta đã xong việc từ lâu rồi. Tới đây dung nhập đi, sau đó đi dung lão Vạn, ba người chúng ta sẽ cho mọi người xem một trò cực vui, đó là làm thế nào để giết chết Tắc Thiên!"
"Được!"
Lam Thiên cười lớn, ngay sau đó từng gương mặt nhanh chóng dung nhập vào Tô Vũ.
Tô Vũ đi tiếp, trên người có thêm càng nhiều gương mặt, rậm rạp san sát khiến kẻ khác sợ hãi đến cực điểm.
Tât cả mọi người đều nặng nề nuốt nước miếng, loại cảm giác này... thực đáng sợ!
Địa Môn và Tắc Thiên cường đại, nhưng mọi người chỉ cảnh giác, lo lắng chứ không hề sợ hãi, nhưng đối mặt với Tô Vũ giờ khắc này, trong lòng bọn họ tràn ngập hoảng hốt.
Địa Môn cách Tô Vũ không xa, hắn ta nhìn thấy vô số đôi mắt và gương mặt trên người Tô Vũ thì cũng cảm thấy ghê người!
Nói thật, trong vạn giới này, Tắc Thiên không đáng sợ, trường hà chỉ linh và Lão Thất Nhân Môn cũng bình thường, so với Tô Vũ lúc này thì kẻ được xưng là diệt thế giả kia thật sự quá bình thường.
Trên người Tô Vũ chật kín mặt người, có đôi mắt lộ vẻ tò mò, có cái mang ý cười, có cái lộ vẻ ác độc, cũng có người hoảng hốt...
Khuôn mặt bản thân Tô Vũ cũng đang không ngừng biến hóa, có lúc biến thành Lam Thiên nghi hoặc hỏi: "Chúng ta giải quyết hắn thế nào?"
Sau đó lại biến thành Tô Vũ, cười đáp: "Đơn giản, ngươi xem đi!"
Ngay sau đó hắn biến thành Võ Hoàng, đè nén cất tiếng: "Tránh ra cho ta thở, trên cổ chật quá"
Sau đó lại thành Thiên Diệt, hắn vô cùng hưng phấn: "Cần đánh nhau không?"
Biến hóa liên tiếp, tiếng lầm bảm lầu bầu cùng phát ra từ một cái miệng.
Giờ khắc này, vạn giới tĩnh mịch, mấy người Nhân Hoàng chỉ có thể đứng nhìn, không thể làm bất cứ điều gì.