Hắc Lân đạp không tiến về phía Tô Vũ, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra ý cười nhàn nhạt: "Ai cũng nói Nhân Môn hiểm ác, Nhân Môn diệt thế, Tô Vũ, rốt cuộc ngươi là Nhân Môn hay ta mới là Nhân Môn?"
Tô Vũ trầm mặc, hắn nắm chặt trường kiếm nhìn Hắc Lân. Hắc Lân mạnh hơn hắn nhưng phải là không thể chiến một trận, bọn họ chỉ chênh lệch một đạo lực lượng, trong thiên địa của Tô Vũ có Nhân Hoàng và Tử Linh Chi Chủ duy trì, tuy rằng hiện tại hai người cũng đã bị thương không nhẹ.
Hắc Lân mỉm cười: "Tô Vũ, kỳ thật ta và Thương đã chú ý đến ngươi từ rất lâu rồi"
Hắc Lân cầm trường kiếm chém ra: "Sau khi ngươi quật khởi không lâu, chúng ta đã chú ý ngươi"
"Vậy thì thật vinh hạnh!"
Tô Vũ trào phúng, cũng vung kiếm đánh trả.
Kiếm của Hắc Lân cực kỳ quỷ dị, đường kiếm mơ hỏ không thể bắt giữ, kiếm đánh tới nhưng Tô Vũ hoàn toàn không cảm ứng được gì. Giờ khắc này hắn đã hiểu được cảm giác khi Thương và Ma Diễm bị Hắc Lân công kích.
Kiếm chiêu vô thanh vô tức bỗng nhiên xuất hiện, Tô Vũ vội vàng ngăn cản, hắn có vẻ hơi luống cuống.
Coongl Song kiếm va chạm, Khung đau đớn hô lên: "Đệt!"
Kiếm chiêu của Hắc Lân mang đến thương tổn rất lớn cho ông ta, trong đó ẩn chứa lực lượng diệt thế.
Hắc Lân liên tiếp xuất chiêu, bình thản nói: "Ngươi hội tụ quá nhiều khí vận vạn giới, không chú ý đến ngươi cũng không được. Nhưng lúc ấy chúng ta không nghĩ rằng ngươi có thể đi đến ngày hôm nay"
Công kích dồn dập, Tô Vũ không địch lại nổi, hắn không ngừng lui lại, cắn răng cản đòn.
Nơi xa, Ma Diễm và Thương cũng đang đánh nhau túi bụi, lực lượng hỏa diễm và lực lượng trường hà không ngừng bùng nổ.
Hắc Lân lại lên tiếng: "Ngươi nắm giữ kiếp lực mới khiến ta chú ý đến ngươi"
"Kiếp lực là lực lượng của riêng ta. Ngươi có biết vì sao mình có thể nắm giữ không?"
Tô Vũ đáp: "Không biết, do ngươi an bài ư?"
"Không phải!"
Hắc Lân nhẹ nhàng phủ nhận: "Ta không cần an bài gì cả, cũng không muốn làm gì, vô số năm qua, điều duy nhất ta muốn làm chính là rời khỏi nơi này. Đối với các ngươi, vạn giới là nhà, là quê hương, là nơi sinh tồn. Còn đối với ta thì nơi đây chỉ là một cái lồng giam mà thôi. Sao phải tốn công sức an bài trong lỏng giam làm gì?"
Y không an bài gì cả, cũng không cần làm vậy.
Y chỉ cần chờ đợi kê có đã tâm tới diệt thế là được.
Còn sự tồn tại của Phệ Hoàng là để nhằm vào trường hà chỉ linh, để suy yếu trường hà, phá vỡ trường hà và thoát đi, đó là nguyên nhân mấu chốt khiến Phệ Hoàng diệt thế.
"Năm đó gia hỏa kia muốn dùng Nhân Môn độ hóa ta, biến ta thành linh của trường hà này, sau đó khống chế trường hà đi tìm hắn"
Hắc Lân không nói về kiếp lực nữa mà nhắc đến Thời Gian Chi Chủ.
Tô Vũ nhanh chóng né tránh thanh hắc kiếm đang tấn công.
"Tại sao ngươi không muốn?"
Nếu Hắc Lân nguyện ý, hiện tại y bị độ hóa thành công, nắm giữ trường hà thì đã phải đạt tới 49 đạo, dù sao thiên địa này cũng được lập nên vì y.
Hắc Lân lạnh nhạt trào phúng: "Nực cười! Ta rèn kiếm rồi nhét ngươi vào trong, để ngươi cường đại trong đó, cho ngươi nắm giữ kiếm của ta, sau đó ngươi khống chế trường kiếm tới gặp ta, cống hiến sức lực vì ta, vậy thì ngươi có nguyện ý không?"
Tô Vũ im lặng.
Vậy thì hắn có chấp nhận hay không?
Chắc chắn là phải phản kháng! Dù hắn có thể mạnh hơn thì vẫn sẽ phản kháng.
Đây là suy nghĩ của Hắc Lân ư?
Nhưng Thời Gian Chi Chủ sẽ không thể lường trước việc này, Tô Vũ bỗng hỏi: "Thời Gian Chi Chủ dùng thất tình lục dục đạo độ hóa ngươi chứng tỏ ngươi vốn không có nhiều lí trí và tình cảm, thậm chí là máu lạnh, đúng không?"
"Không sai. Vậy nên hắn đã thành công một nửa, cũng thất bại một nửa. Ta bị độ hóa nhiều năm, thất tình lục dục chỉ đạo vẫn ảnh hưởng đến ta, cho ta một chút ý nghĩ thuộc về chính mình. Nhưng hắn đã quên rằng khi ta biết suy nghĩ thì ta vẫn sẽ chấp nhận thuận theo kế hoạch của hắn, tiếp tục chịu độ hóa nữa sao?"
Tô Vũ không biết vì sao Hắc Lân phải nói vậy với hắn, hình như không cần thiết phải lộ ra những suy nghĩ này.
Hiển nhiên Hắc Lân muốn hắn biết rằng y vốn không muốn rời đi, nhưng sau này đã xảy ra biến cố nào đó khiến y sinh ra ý nghĩ rời khỏi đây.
Tô Vũ đang nghĩ ngợi, Hắc Lân bỗng nhiên cười thâm thúy nói tiếp: "Chuyện này ta còn phải cảm tạ Thương. Dựa theo tính toán của hắn năm đó, sau khi ta sinh ra tình cảm thì sẽ tự nhiên tiếp quản trường hà chỉ thư, hóa thành trường hà chỉ linh, do đó hoàn toàn hòa hợp với thời không trường hà. Kết quả, ngươi đoán xem chuyện gì đã xảy ra?"
Vậy mà còn cần đoán nữa ư?
Tô Vũ bật cười: "Khi ngươi tiếp quản, trong trường hà chỉ thư đã có linh"
"Đúng"
Hắc Lân cũng cười: "Khi ta tự động dung nhập vào trường hà chỉ thư, ta đã bị bài xích đẩy ra, chỉ có một bộ phận nhỏ dung hợp, còn lại phần lớn đã có người đang chấp chưởng"
Đó chính là Thương!
Cũng chính vì Thương bài xích Hắc Lân ra nên y mới có cơ hội và suy nghĩ thoát khỏi lỏng giam này, nếu không, khi đó y đã trực tiếp dung nhập vào trường hà chỉ thư, hóa thành trường hà chỉ linh, sẽ không sinh ra tâm tư trốn thoát.
Y sẽ tiếp tục chịu độ hóa, càng ngày càng cường đại, đến khi y hoàn toàn nắm giữ trường hà, y sẽ khống chế trường hà, hóa thành tân Thương Khung Kiếm đi tìm Thời Gian Chi Chủ.
Hắc Lân cười nhạt: "Ta phải đa tạ Thương mới đúng. Nếu không có hắn thì ta chỉ là con rối chỉ biết nghe lệnh tên kia, ta sẽ hoàn toàn hóa thành trường hà chỉ linh mà không có ý nghĩ của chính mình, truy tìm tự do?
Ong!
Hắc kiếm đột nhiên xuất hiện bên tai Tô Vũ, phụt một tiếng, xuyên thấu lỗ tai hắn, giờ khắc này, tam môn hóa thành thân thể nhưng vẫn không ngăn cản được, chúng bị lực lượng kiếp nạn cuốn vào.
Lỗ tai Tô Vũ máu chảy giàn giụa, hắn huy kiếm đón đỡ.
Hắc Lân nói những chuyện này thì có liên quan gì đến mình?
Tô Vũ không muốn nghe bởi vì không có ý nghĩa gì nhiều.
"Chuyện này có quan hệ với ngươi"
Dường như Hắc Lân biết Tô Vũ nghĩ gì, y cảm kiếm đánh tới, đồng thời bình thần nói:
"Không phải ta đã nói rằng ngươi nắm giữ lực lượng kiếp nạn của ta sao? Đây là nguyên nhân!
Tô Vũ vẫn không hiểu.
"Ngươi còn chưa hiểu sao?"
Hắc Lân cười: "Ngươi là tồn tại ứng kiếp mà sinh, cũng là hậu chiêu vị kia lưu lại. Nói cách khác, tuy rằng vị kia không cảm thấy ta có thể thoát đi nhưng vẫn có chuẩn bị.
Nếu ta thật sự thoát khỏi khống chế hoặc lựa chọn rời đi thì trong vạn giới sẽ ra đời kiếp nạn chỉ đạo, không biết ai sẽ kế thừa, nhưng thứ có thể giết kiếp nạn thì chỉ có kiếp nạn"
Tô Vũ khẽ dao động.
Hắc Lân lại nói: "Ta bất tử bất diệt, thứ duy nhất có thể giết ta chỉ có bản thân ta và đạo của ta. Vậy nên, hiện tại, thứ duy nhất có thể giết ta... Chỉ có ngươi!"
Tô Vũ hơi chấn động, bị chiêu kiếm của Hắc Lân chém rách quần áo, hắn không nhịn được hỏi: "Vì sao ngươi muốn nói điều này với ta?"
Tô Vũ không hiểu vì sao y lại làm thế.
Hắc Lân không giải thích, tiếp tục nói: "Ta sẽ không bị giết chết, nhưng điều đó không có nghĩa là Thương không có biện pháp đối phó với ta. Chỉ cần đánh chết ta ngay lúc này, sau đó ta sẽ lại ra đời trong vạn giới. Và ta sẽ mất đi tình cảm, trở lại là ta của năm đó, tiếp tục tiếp thu độ hóa. Luân hỏi vĩnh viễn, cho đến ngày ta bị độ hóa hoàn toàn.
Ta cho ngươi biết điều này chỉ là muốn nói, nếu ta chết thật thì đó là do ngươi giết ta"
Hắc Lân lộ vẻ trào phúng, không biết là đang trào phúng Tô Vũ hay là trào phúng Thời Gian Chi Chủ: "Ngươi giết ta thì ta mới hoàn toàn huỷ diệt, không sinh ra lần nữa. Nếu không thể thoát khỏi vạn giới thì ta sẽ để ngươi giết ta. Ta không muốn trọng sinh hết lần này đến lần khác, khôi phục bộ dáng năm xưa. Vị kia cũng sẽ không suy xét đến việc diệt thế linh có tình cảm thì có còn nguyện ý tiếp thu sự độ hóa hay không"
Chỉ khi chết trong tay Tô Vũ thì y mới có thể hoàn toàn tử vong. Nếu những người khác giết y thì y sẽ tiếp tục trọng sinh trong vạn giới, khôi phục bộ dáng năm xưa, tiếp thu sự độ hóa của trường hà vạn giới đến lúc độ hóa thành công mới thôi.
Hắc Lân không muốn kết cục của mình là sự luân hồi vô tận như vậy.
Ẩm!
Giờ khắc này, cuối cùng kiếm của Tô Vũ cũng đâm trúng đối phương, trong đó ẩn chứa lực lượng kiếp nạn, quả nhiên đòn tấn công này đã để lại trên người Hắc Lân một vết thương rất sâu, thậm chí có máu chảy ra.
Hắc Lân cảm nhận, sau đó bật cười: "Cảm giác đau đón là thế này sao? Rất mới lạ!
Trước đây dù ta bị thương thế nào thì chỉ có vết thương chứ không có đau đớn, hiện giờ ta đã cảm nhận được đau đớn rồi"
Tô Vũ không nói lời nào, chỉ là một lòng chiến đấu.
Nơi xa, đại chiến diễn ra càng ngày càng mãnh liệt.