Tô Vũ an bài nhiệm vụ: "Vậy Nhân Hoàng phụ trách khống chế sinh linh vạn giới nghe lệnh, dù sao bọn họ cũng chỉ là kẻ yếu, chắc phần lớn sinh linh sẽ bị ảnh hưởng, còn vài kẻ không bị ảnh hưởng thì mặc kệ bọn họ, đại đa số là đủ rồi. Đến lúc đó, ý chí cường đại dao động càn quét, nếu ý chí những người đó còn tồn tại, bị càn quét xong cũng sẽ chết... Kẻ không nghe lời, ta quan tâm bọn họ làm gì"
Có đôi khi Tô Vũ rất nhẫn tâm.
"Tử Linh Chi Chủ phụ trách giữ lại căn nguyên của những người mất đi"
"Còn Lam Thiên và Vạn Thiên Thánh thì phụ trách tách trường hà đại đạo"
"Thời điểm vạn giới mất đi chính là lúc dễ dàng tách ra nhất. Nhưng việc này cần Văn Ngọc phối hợp, Văn Ngọc, ngươi và Văn Vương hãy trợ giúp bọn họ cùng tách đại đạo"
Văn Ngọc và Văn Vương đồng thời đáp ứng.
Tô Vũ lại nói: "Những người khác cũng vậy, trước khi mất đi cần xuất lực hủy hoại đại „ đạo:
"Còn Khung, ngươi cũng có nhiệm vụ"
Khung râu rĩ hỏi: "Ta phải làm gì?"
"Ngươi kiểm chế Thương!"
Tô Vũ giải thích: "Nhiệm vụ của ngươi rất quan trọng. Trong nháy mắt vạn giới mất đi, có lẽ trường hà chỉ thư trong tay Thương sẽ mất khống chế, nhưng lão rất mạnh, có thể nhanh chóng phản ứng lại, có khả năng sẽ quấy nhiễu việc khống chế vạn giới của ta. Lúc này ngươi chỉ cần làm một thôi, đó là... Hút!"
Hút?
Khung sửng sốt, Tô Vũ nói: "Đúng vậy, hút lão, quấy nhiễu lão. Các ngươi vốn đồng nguyên, lão mất khống chế trường hà, phần lão chủ yếu khống chế là lực lượng Thương Khung Kiếm, khi đó ngươi phải kiểm chế lão, cho ta cơ hội cướp lấy quyền khống chế vạn giới"
Khung suy xét một chút rồi mở miệng: "Có thể, nhưng chắc ta không thắng được hắn đâu"
Tô Vũ bất lực: "Hừ, khi đó lão sẽ muốn lấy lại quyền khống chế trường hà chỉ thư trước, ngươi nghĩ lão sẽ thèm hút rác rưởi về chắc?"
"c3 Khung tức giận: "Tô Vũ, ngươi nói thế là có ý gì?"
Tô Vũ ho khan một tiếng, vội vàng biện giải: "Ta không nói ngươi, ta muốn nói rằng lão sẽ không nghĩ đến chuyện hút lực lượng dư thừa năm xưa trở về"
Má nó, câu này cũng vậy chứ khác gì?
Khung thực sự tức giận.
Tô Vũ vội trấn an ông ta: "Đừng nóng, nếu lần này ngươi thành công thì ngươi chính là thiên hạ đệ nhất kiếm, bây giờ thì Thương đang tạm chiếm cái danh ấy rồi"
Khung hùng hùng hổ hổ.
Tô Vũ lại nói: "Tới lúc này, mọi người đều góp sức đi, đừng nhàn rỗi. Đại Chu Vương, các ngươi đều có kinh nghiệm tách đại đạo, lúc trước chúng ta đã từng làm cùng nhau.
Làm riết quen tay, mọi người đều từng trải qua, đúng không?"
Mọi người bật cười.
Trải qua rồi! Lúc trước khi Tô Vũ đục lỗ trộm lực lượng trong thời không trường hà, mọi người đều tham dự.
Bên kia, Võ Vương bỗng mở miệng: "Ai cũng có nhiệm vụ, còn ta thì sao?"
Chuyện này hơi xấu hổ, tạm thời Tô Vũ chưa biết dùng Võ Vương cho việc gì!
Hắn ta không biết hủy đại đạo, không biết giữ căn nguyên, không thể ảnh hưởng đến Thương, cũng không thể lừa dối sinh linh vạn giới chịu chết, còn không thể chấp chưởng thiên địa... Tạm thời hình như Võ Vương thật sự vô dụng.
Tô Vũ suy xét một chút rồi quyết định: "Ngươi phụ trách ghi hình đi!"
Đây mà cũng tính là nhiệm vụ ư?
Võ Vương bực bội.
Võ Hoàng trào phúng: "Thái Sơn, ngươi to mồm, đến lúc đó có thể mắng chửi người ta, mắng Thương đi, khiến hắn ngây người chịu trận, vậy cũng tính là một công lớn đấy"
Tô Vũ cảm thấy rất có đạo lý.
"Võ Hoàng, giọng ngươi cũng rất lớn, năm đó mắng Thái Sơn không tệ, lần này ngươi và Võ Vương cùng nhau phối hợp, dù sao các ngươi cũng không có chuyện gì để làm, hãy chửi mắng đối thủ nhiệt tình vào để đánh lạc hướng lão"
Võ Hoàng lập tức câm miệng.
Võ Vương cười lạnh: "Được, cứ vậy đi"
Võ Hoàng không biết xấu hổ trào phúng hắn ta ư? Giờ ai cũng có nhiệm vụ, chỉ hai người bọn họ không có việc gì, chỉ cần mắng chửi người ta là được, có ai mà không biết mắng chửi chứ?
Nhân Hoàng mở miệng: "Tô Vũ, nếu Hắc Lân đã đưa ra gợi ý như vậy chứng tỏ hắn biết, hoặc có thể nói rằng hắn hy vọng chúng ta làm thế. Ngươi cảm thấy Hắc Lân có vấn đề gì không? Có khi nào hắn sẽ cướp lấy quyền khống chế trường hà ở thời khắc mấu chốt không? Ngươi đừng quên, hắn còn đang nắm giữ 3 thành lực lượng trường hà. Lẽ nào hắn muốn lợi dụng chúng ta để cướp lấy toàn bộ quyền khống chế trường hà?"
Tô Vũ trầm mặc một hỏi rồi lắc đầu: "Không đâu! Nếu hắn muốn làm vậy thì đã chẳng chạy trốn, Thời Gian Chi Chủ dùng trường hà này để giam cầm hắn, là lồng giam của hắn. Tù nhân sẽ muốn cướp lấy lỏng giam, trở thành tồn tại vĩnh sinh bất diệt, luôn bị giam giữ trong lồng sao?"
Tô Vũ có cảm giác rằng nếu Hắc Lân không được tự do thì y thà chết còn hơn. Y không muốn sống lại!
Nhân Hoàng ngẫm nghĩ rồi gật đầu, kỳ thật mọi người đều cảm thấy vậy. Hắc Lân không có hy vọng trốn thoát, dù ai thắng, dù trường hà bị cắn nuốt hay được bảo hộ thì kết cục của Hắc Lân đều sẽ không tốt.
Hắc Lân mới là người ở trong tình cảnh tuyệt vọng chân chính!
Y không có cơ hội nào, muốn thoát khỏi trường hà này thì có lẽ cần Thời Gian Chi Chủ trở về đây, hoặc là đám người Tô Vũ tìm ra biện pháp thả y rời đi.
Nhưng Hắc Lân mang ba phần lực lượng trường hà, y có thể đi được sao?
Tô Vũ không muốn nói đến Hắc Lân nữa, hắn trầm giọng phân phó: "Chuẩn bị động thủ, chúng ta phải trở lại vạn giới, ta hóa môn phong ấn tất cả mọi người"
Trong lúc nhất thời, mọi người dâng trào cảm xúc dạt dào.
Mọi người đều có thể tham dự trận chiến này, không cần biết là bô ra bao nhiêu công sức nhưng ít nhất là có thể góp công góp sức, tự nắm giữ vận mệnh chính mình.
Mọi người hít sâu một hơi, Tô Vũ lập tức bay đi.
Mà ở nơi xa, Thương vốn đang bị Ma Diễm thiêu đốt toàn thân bốc khói chợt thấy vui vẻ trong lòng.
Tô Vũ tới giúp ta ư? Nếu không phải thì Tô Vũ không cần tham chiến vào lúc này.
Ánh mắt Ma Diễm trở nên lạnh lùng.
Đáng chết, cuối cùng hắn vẫn tới.
Hắc Lân và Tô Vũ quá phiền phức.
Tô Vũ đột nhiên quát: "Kéo Ma Diễm tiến vào vạn giới khai chiến"
Thương chân chờ, nhưng ở ngoài hay ở trong vạn giới thì đều không khác biệt gì.
Hơn nữa lão đang sắp chết!
Nếu Tô Vũ không tham chiến thì lão căn bản không thể địch nổi Ma Diễm.
Có điều Tô Vũ đã nói thế, lão không thèm nghĩ nhiều, dù sống hay chết thì cũng phải đánh cuộc một lần.
Trong nháy mắt, trường kiếm lại biến thành trường hà, Thương lập tức chui vào trong, ánh mắt Ma Diễm thay đổi, hắn ta hừ lạnh một tiếng rồi cũng chui vào theo.
Đi vào thì sao? Lúc trước mọi người đã chiến đấu trong vạn giới rồi.
Hắc Lân cười như không cười nhìn thoáng qua Tô Vũ, y đạp không theo vào, hiển nhiên y đã đoán được gì đó.
Tô Vũ không để tâm, hắn lập tức chui vào trường kiếm.
Trong trường kiếm chính là vạn giới.
Toàn bộ trường kiếm đều là vạn giới.
Vừa tiến vào, Tô Vũ đã hóa thành cánh cửa.
Sống hay chết phụ thuộc vào ván cược này, nếu lần này thành công, trận chiến hoàn toàn kết thúc, nếu thất bại... thì tất cả cũng sẽ kết thúc, bởi vì tất cả mọi người đều sẽ chết.