Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 4006 - Chương 4005: Kiếm Tu Không Thuần Túy.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 4005: Kiếm Tu Không Thuần Túy.
 

Giờ khắc này, Tô Vũ hóa thành cánh cửa phong tỏa hư không.

Sau đó khiếu huyệt Tô Vũ lan tràn, bản thân đại đạo dung nhập thiên địa, còn thân thể hắn thì trực tiếp hóa thành thiên địa, khiếu huyệt mở ra, nhanh chóng dung hợp thời không trường hà.

Lam Thiên quát: "Kéo đài đại đạo, dung nhập khiếu huyệt của Tô Vũ, xây dựng tân thiên địa!"

Dứt lời, y hóa thành ngàn vạn phân thân rồi dung hợp thành 720 Lam Thiên. Mỗi Lam Thiên đều nối với một thông đạo, liên kết với khiếu huyệt của Tô Vũ, Lam Thiên hét to:

"Dùng ta làm đường, tách đại đạo, dung đạo"

Dùng y làm con đường để kết nối với Tô Vũ, phân tách trường hà cho Tô Vũ dung hợp.

Oanh!

Lam Thiên phân liệt thành 720 thông đạo cho nên khó lòng thừa nhận lực lượng trường hà lan tràn, giờ phút này thời không trường hà dao động quá mạnh.

Thấy thế, Vạn Thiên Thánh tức khắc hóa thành mười mấy đạo, ông mở miệng: "Thất tình lục dục đạo để ta!"

Thân ảnh Vạn Thiên Thánh lan tràn đem lực lượng đại đạo nối liền thiên địa, nối với Tô Vũ.

Sau đó lại có một cỗ khí tức màu đen ập tới, Lưu Hồng chủ động nhận việc: "Tử đạo để „ ta Đại Chu Vương cũng mở lời: "Lặng im, cấm chế chỉ đạo để ta"

Các vị cường giả liên tiếp ra tay, bản thân hóa thành thông đạo, thay thế nhánh sông, hóa nhánh sông thành thông đạo liên kết với Tô Vũ, như vậy thì Tô Vũ có thể khống chế lực lượng đại đạo dễ dàng hơn.

Những người này ra tay rất nhanh.

Sâu trong trường hà, Văn Vương và Văn Ngọc nhanh chóng phân tách lực lượng đại đạo, trường hà dao động càng thêm mạnh mẽ, trường hà chỉ thư cũng càng thêm chấn động kịch liệt.

Thương giận dữ rống to!

Trưởng hà chỉ thư rung động dữ dội, toàn bộ trường hà cũng rung chuyển, lão biết Tô Vũ muốn làm gì!

Không có khả năng!

Thương phẫn nộ rít gào.

"Khung, tên phế vật nhà ngươi cút ngay!"

Thương giận dữ quát: "Khung, thiên địa này là của chúng ta! Nó là Thương Khung Kiếm. Năm đó khai thiên, Thương Khung Kiếm rách nát, thiên địa này hấp thu tất cả Thương Khung Kiếm, ta chỉ đang lấy lại thứ thuộc về mình"

Lão không cam lòng.

Thiên địa này là của lão.

Năm đó Thời Gian Chi Chủ khai thiên, Thương Khung Kiếm vốn không cần võ nát, bản thân Thời Gian Chi Chủ có thể sáng lập ra trường hà, nhưng sau đó hắn cảm thấy trường hà không đủ cường đại nên hi sinh Thương Khung Kiếm để sáng lập trường hà cường đại hơn.

Thương Khung võ nát!

Khung hao hết tất cả, sau đó tu luyện từng chút một. Thương thì tốt hơn Khung một chút, lão có lực lượng Thương Khung Kiếm dư lại nên nhanh chóng hỏi sinh, ngày lão sống lại kia, trong đầu lão đã có suy nghĩ 'thiên địa này là của ta.

Nếu Thương Khung Kiếm đã bị hủy, vậy trường hà này chính là tân Thương Khung Kiếm!

Lão muốn lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi, tại sao lại không được?

Hắc Lân căn bản không cần trường hà, y cũng không muốn trổ thành trường hà chỉ linh, nếu y đã không cần thì sao ta không thể lấy đi?

Thương điên cuồng giãy giụa, rống giận rít gào.

"Khung! Cút ngay..."

Nơi xa, Khung đang điên cuồng hấp thu lực lượng của lão.

Thương đang ở trong tình thế khó xử, hoặc là từ bỏ việc khống chế trường hà, hoặc là xử lý Khung, dù sao Khung cũng chỉ là cường giả 39 đạo. Hiện tại, ông ta đang điên cuồng hấp thu lực lượng của lão nên đang nhanh chóng lớn mạnh bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, để Tô Vũ thành công khống chế thiên địa thì...

Thương không dám tưởng tượng nữa.

Lão nổi giận gầm lên một tiếng, bắt đầu hấp thu ngược lại lực lượng của Khung, dù sao thực lực Khung cũng không bằng lão, trong nháy mắt đã bị lão lấy lại lực lượng mà ông ta vừa hút được.

"Tô Vũ, còn bao lâu nữa mới xong?"

Khung hét lớn.

Nếu không nhanh lên thì ông ta sẽ bị Thương hút chết, sao ngươi nói là Thương không thèm hút thứ rác rưởi là ta cơ mà? Sao bây giờ Thương lại hút ta rồi?

Tô Vũ từ cánh cửa hóa thành người, ngưng tụ trên thiên địa, 720 khiếu huyệt tản ra quang huy lộng lẫy. Lúc này đám người Lam Thiên vẫn đang giúp hắn nối lại từng thông đạo để rút ra đại đạo trường hà!

Hai người Văn Ngọc thì đang chuyên tâm tách đạo để cho Tô Vũ khống chế.

Mọi người đều dồn toàn lực, nghĩ biện pháp giúp Tô Vũ nhanh chóng nắm giữ đại đạo.

Tô Vũ không dám trì hoãn, hắn vừa bùng nổ lực lượng ngưng đọng hư không, phong tỏa hư không, không cho căn nguyên, nguyên khí và quy tắc vạn giới tản ra, không cho những người đã mất đi chết rồi mà không thể sống lại; đồng thời hắn còn đang không ngừng dung hợp ngàn vạn đại đạo.

Tô Vũ cấp tốc dung nạp đại đạo vào khiếu huyệt, hắn đang cướp lấy quyền khống chế trường hà, một cái, hai cái, ba cái...

Từng đại đạo dần dẫn dung hợp thành một.

Thương điên cuồng rít gào, đột nhiên lão xông tới tấn công Tô Vũ, lực lượng không cường đại như trước nhưng vẫn vượt qua 42 đạo, lão muốn chém đứt thông đạo của Lam Thiên và những người khác, không cho Tô Vũ thuận lợi dung hợp đại đạo, chỉ cần Tô Vũ không thể nhanh chóng dung hợp, vạn giới không còn dao động thì lão có thể tiếp tục nắm giữ trường hà chỉ thư.

Tô Vũ khó giết nhưng những người khác thì không.

"Hút!"

Oanh!

Thương vừa ra tay, Khung liền điên cuỏng hút lấy, ầm một tiếng, kiếm khí của lão bị Khung hấp thu, giờ phút này Khung khôi phục kiếm thể, trên thân kiếm xuất hiện vết nứt.

Bản thể Thương Khung Kiếm vốn đã gãy nát, sau đó bị Hồng Thiên nhặt được, lúc Khung lấy lại được thì nó đã không còn nguyên vẹn, ông ta phải cưỡng chế dung hợp các mảnh lại với nhau. Nhưng lúc này kiếm thể lại bắt đầu vỡ ra.

Thương phẫn nộ hét lớn: "Khung, ngươi muốn øì? Dù Tô Vũ thắng thì hắn có thể cho ngươi cái gì? Ngươi đừng quên chúng ta mới là nhất thể, ta thắng thì ta có thể giúp ngươi khôi phục trở thành Thương Khung Kiếm như năm xưa"

Thương không hiểu Khung nghĩ thế nào.

Chúng ta mới là nhất thể, ngươi chỉ là một thanh kiếm đã vỡ nát, ngươi bán mạng cho Tô Vũ làm chỉ?

Ngươi và Tô Vũ mới quen được mấy ngày?

Ngươi quên mình phục vụ cho hắn thì có nghĩa lý gì không?

Lúc này Khung đang no căng, kiếm thể không ngừng vỡ ra, nghe lão hỏi vậy thì ông ta bật cười, tiếng cười chấn động thiên địa: "Muốn gì à? Thương, ta không muốn gì cả. Ta là kiếm khách, là kiếm tu! Kiếm khách phải thẳng tiến không lùi, chuyên tâm nhất trí, đại đạo duy nhất! Thương, ngươi không phải là ta, ta cũng không phải ngươi, ngươi tu vạn đạo, không còn là Khai Thiên Kiếm nữa. Ngươi tu vạn đạo chó má, ngươi không còn thuần túy!

Thương tức hộc máu, không thuần túy ư?

Ai nói là một thanh kiếm thì nhất định phải tu kiếm đạo?

Tu vạn đạo kiếm thì sao?

Khung là kẻ ngốc!

"Vậy ngươi chết đi, đồ phế vật!"

Thương trào phúng: "Tên phế vật như ngươi mà cũng xứng hấp thu lực lượng của ta ư? Năm đó ngươi quá ngu xuẩn, trong lúc khai thiên, dù biết Thương Khung Kiếm sẽ bị hủy thì ngươi vẫn dốc hét sức truyền lực lượng, nếu không phải vì ngươi ngu xuẩn thì bản thể Thương Khung Kiếm có vỡ nát như thế không?"

Khi đó lão và Khung là một thể, cùng chấp chưởng Thương Khung Kiếm, kết quả khi Thời Gian Chi Chủ khai thiên, tên ngốc Khung hiến ra tất cả lực lượng trong Thương Khung Kiếm, kể cả lực lượng thần văn của chính ông ta.

Còn Thương thì khôn khéo hơn nhiều, lão thu nạp rất nhiều lực lượng.

Sau khai thiên, Khung bắt đầu từ con số 0, tu luyện từng chút một, chút linh tính năm xưa đều tiêu tán, gần như là làm lại từ đầu.

Còn Thương thì ngay từ đầu đã là tu giả 36 đạo!

Khung mơ hồ nhớ lại gì đó, ông ta bỗng nhiên nói: "Thương, ngươi mới là kẻ thật sự ngu ngốc!"

Giọng Khung lộ vẻ khinh thường: "Làm một thanh kiếm dùng để giết địch, làm kiếm của Thời Gian Chi Chủ, kiếm của kiếm tu, ở thời khắc cần liều mạng mà ngươi lại có mưu tính của chính mình. Đó chính là lý do khiến Thời Gian Chi Chủ vứt bỏ chúng ta!"

Khung lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ Thương Khung Kiếm rách nát là kết cục tất có sao?

Nếu năm đó ngươi một lòng nghe lệnh, hao phí tất cả lực lượng thì Thời Gian Chi Chủ thật sự sẽ để mặc chúng ta vỡ nát sao? Khi một thanh kiếm bắt đầu phản chủ... Ngươi cảm thấy còn ai muốn giữ lại nó không?"

Thời Gian Chi Chủ vứt bỏ Thương Khung Kiếm là vì hắn không cần nữa ư?

Hắn cam lòng để mặc thanh kiếm mình tu luyện vô số năm tháng võ nát ư?

Khung cảm thấy không phải vậy.

Có lẽ hành động của Thương đã khiến Thời Gian Chi Chủ phật lòng nên mới lựa chọn vứt bỏ kiếm.

Khi một thanh kiếm cần liều mạng mà nó lại có tâm tư của chính mình, nó muốn thu liễm lực lượng, nếu nó cũng làm vậy khi xảy ra đại chiến thì sao?

Ai đám giữ lại một thanh kiếm có thể tùy thời phản chủ?

Phá đi cũng chẳng tiếc, chỉ là lợi dụng phế thải mà thôi.

Nghe lời này, Thương hơi chấn động, ngay sau đó lão giận dữ hét: "Ta chưa làm gì hắn!

Hắn muốn phá hủy chúng ta trước nên ta mới phản kháng"

Khung lười nói thêm điều gì.

Thương có suy nghĩ như vậy thì kết cục Thương Khung Kiếm bị hủy không oan uổng chút nào. Trong mối quan hệ kiếm tu và kiếm, đương nhiên kiếm tu là chủ, hắn muốn phá kiếm thì phá, làm một thanh kiếm thì không nên có suy nghĩ phản kháng.

Không ai có thể chịu đựng được việc binh khí của mình lại phản kháng ở thời khắc mấu chốt.

Binh khí sinh ra linh cũng không sao.

Linh xuất hiện sẽ giúp binh khí phát huy ra lực lượng mạnh mẽ hơn chứ không phải lo lắng khi chủ nhân binh khí ra tay có khiến mình thương tổn tiêu vong hay không. Nếu có suy nghĩ như thế thì binh khí không nên sinh ra linh.

Khung lạnh nhạt nói: "Trong vạn giới có rất nhiều đồ vật đều thành linh, hoa hoa cỏ cỏ cũng có thể thành linh, nhưng trong vạn giới này, binh khí thành linh chân chính hình như chỉ có ta mà thôi. Có lẽ đây cũng là công lao của ngươi"

Có lẽ binh khí vạn giới cũng có một chút linh tính nhưng không có thứ gì thật sự thành linh, có trí tuệ linh tính.

Thương Khung là tồn tại từ năm đó nên mới có thể hóa thành linh.

Không biết việc này có phải do Thời Gian Chi Chủ cố ý hay không?

Thương lười cãi lại, lão rống to một tiếng, kiếm khí tức khắc dật tán.

Oanh!

Bình Luận (0)
Comment