Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 4015 - Chương 4014: Tỉnh Huyết.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 4014: Tỉnh Huyết.
 

Đối điện, Ma Diễm hơi nhíu mày, khi Tô Vũ mượn lực lượng tỉnh huyết đại sát tứ phương, Ma Diễm vẫn còn đang trầm miên, đến khi Ma Diễm chú ý tới Tô Vũ thì hắn không còn dùng phương thức đó nữa.

Giờ phút này, Ma Diễm chợt có cảm giác đường như Văn Minh Chí của Tô Vũ có liên hệ nào đó với hắn ta.

Hắn ta nhìn Văn Minh Chí, lạnh nhạt hỏi: "Là nguyền rủa ư? Hay là cái gì?"

Ma Diễm không phải sinh linh vạn giới, dù Văn Minh Chí đại biểu trường hà thì cũng không có quan hệ gì với hắn ta. Nhưng hắn ta đã sinh tồn ở vạn giới nhiều năm, Thiên Môn sáng lập ở vạn giới, có dính dáng đến vạn giới, cho nên Minh Chí đại biểu vạn giới vẫn nạp hắn ta vào hệ thống văn minh.

Tô Vũ cầm Văn Minh Chí trong tay, tươi cười đáp: "Là trấn áp! Văn Minh Chí có thể trấn vạn đạo. Ma Diễm, đạo Thiên Môn của ngươi sáng lập ở vạn giới, cũng thuộc về hệ thống vạn giới, ta nắm giữ Văn Minh Chí, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị ta trấn áp"

Ma Diễm cảm nhận được thứ này có liên hệ với đại đạo của mình, cũng có liên hệ với thiên địa, có vẻ là cộng sinh.

Trấn áp ư?

Hắn ta không biết có vấn đề gì hay không, bằng bất cứ giá nào, hắn ta đều phải nhanh chóng đánh chết Tô Vũ mới được.

Tô Vũ cũng đã có mục tiêu.

Muốn giết Ma Diễm 47 đạo thì quá khó, nhưng nếu có thể lấy được hai giọt tỉnh huyết thì sẽ không khó như vậy nữa.

Chiến đấu thì sẽ bị thương, bị thương thì sẽ đổ máu, trong máu ẩn chứa lực lượng sinh cơ và lực lượng đại đạo, vậy thì có thể lấy ra tinh lọc thành tỉnh huyết.

So với việc giết Ma Diễm thì lấy hai giọt tinh huyết đơn giản hơn rất nhiều.

"Ta đúng là tiểu thiên tài!"

Tô Vũ nói thầm trong lòng, tới giờ khắc này mà hắn còn nghĩ ra một chiêu như vậy đúng là rất không dễ dàng, đã lâu rồi hắn chưa dung tới tỉnh huyết kỹ của Thời Gian Sách.

"Giết!"

Có hy vọng khiến Tô Vũ tự tin hơn, hắn lập tức bùng nổ khí huyết, vô cùng điên cuồng, dù bị thương không nhẹ thì hắn vẫn không thèm để ý.

Chỉ cần có thể lấy được hai giọt tinh huyết ở thời khắc chết trận, mình chết đi rồi sống lại, thậm chí sẽ mạnh hơn giống Ma Diễm, khôi phục trạng thái toàn thịnh trong nháy mắt thì hắn còn cần sợ Ma Diễm nữa ư?

"Khai thiên!"

Tô Vũ điên cuồng oanh kích, trường đao lại hiện ra, tuy rằng không ít khiếu huyệt đã rách nát nhưng những khiếu huyệt còn lại vẫn có thể dung hợp được. Không cần một kích mất mạng, chỉ cần Ma Diễm đổ máu.

Ma Diễm cũng cảm nhận được sự điên cuồng của Tô Vũ, hắn ta không ngừng đánh trả, hai người chém giết kịch liệt trong không gian nhỏ hẹp.

Oanh!

Tô Vũ bị đánh bay, giữa không trung, cơ thể hắn bị đốt cháy lộ ra xương cốt, bạch cốt hóa thành kim cốt.

Thân thể Tô Vũ lập tức khôi phục, có điều khí tức lại suy nhược đi rất nhiều.

Ma Diễm thở hồng hộc, cả người đều là vết thương, máu không ngừng chảy xuôi.

Ma Diễm nhíu mày thở phì phò, nhìn về phía Tô Vũ. Tô Vũ đã bị thương nặng, còn hắn ta tuy toàn thân đều có vết thương, máu chảy không ngừng nhưng thương thế thì nhẹ hơn Tô Vũ nhiều, chỉ là lực lượng cũng dần trôi đi theo thương thế.

Nghĩ đến đây, Ma Diễm chợt nhíu mày, bởi vì hắn ta phát hiện ra Tô Vũ vẫn luôn thu thập máu của mình.

Tô Vũ chuẩn bị nguyền rủa hay là trấn áp hắn ta?

Trong lúc đại chiến, Tô Vũ không phải là kẻ yếu, hắn muốn thu thập máu thì Ma Diễm cũng không có biện pháp ngăn cản, tuy rằng rất nhiều máu đã bị đốt cháy nhưng Tô Vũ vẫn thu thập được không ít.

Mà hắn ta không tin một tu giả 46 đạo có thể nguyền rủa chết một vị tu giả 47 đạo, thời không trường hà cũng không đủ khả năng làm vậy.

Tô Vũ biết rằng mình không lừa được Ma Diễm.

Hắn chỉ đang cược rằng Ma Diễm không biết khả năng của Văn Minh Chí.

Chỉ mình Tô Vũ và Thời Gian Sư làm được điều này, nhưng sau khi hai người đều cường đại thì không dùng loại thủ đoạn ấy nữa, Ma Diễm cũng chỉ quan sát tu giả cường đại, hắn ta sẽ không chú ý đến kẻ nhỏ yếu.

Trong tay Tô Vũ lúc này có một giọt máu giống như ngọn lửa, giọt máu đó nhanh chóng dung nhập vào Văn Minh Chí.

"Ma Diễm (lực lượng đại đạo: 47 đạo)

Đại đạo kỹ: Dục hỏa trùng sinh (đã mở ra)"

Tô Vũ bất chấp trọng thương để lấy được giọt máu thứ hai, nhưng để lấy được giọt thứ ba thì thật sự rất khó.

Bởi vì lúc này Ma Diễm đã cảm nhận được gì đó, khi hắn ta bị thương thì đều lập tức thiêu đốt máu, khiến Tô Vũ khó lấy được máu hơn.

Lúc này sắc mặt Ma Diễm lộ vẻ ngưng trọng, thực lực hắn ta mạnh hơn Tô Vũ, thương thế nhẹ hơn, rõ ràng là thế cục tất thắng nhưng không hiểu sao cuốn Văn Minh Chí kia của Tô Vũ cứ mang đến cho hắn ta cảm giác nguy hiểm.

Hơn nữa trong Văn Minh Chí có một cỗ lực lượng đang lôi kéo đại đạo của hắn ta.

"Tô Vũ, nguyền rủa ta cũng vô dụng thôi"

Ma Diễm lạnh lùng nhìn Tô Vũ, Tô Vũ thở đốc cười đáp: "Nguyền rủa bình thường thì vô dụng, nếu bị kiếp nạn chi đạo nguyền rủa thì sao? Ma Diễm, vì sao Thời Gian Chi Chủ lại coi trọng Hắc Lân? Nếu ta đoán không sai thì nguyên nhân có quan hệ đến lực Ị?

lượng kiếp nạn này Ma Diễm hơi biến sắc.

Dùng lực lượng kiếp nạn để nguyền rủa ư?

Không được!

Hắn ta không biết sẽ xảy ra chuyện gì nhưng hắn ta cần phải phá hủy Văn Minh Chí, thậm chí là cắn nuốt nó và nhanh chóng đánh chết Tô Vũ.

"Đốt thiên!"

Ma Diễm lập tức ra tay.

Hắn ta muốn nhanh chóng giết chết Tô Vũ để tránh đêm dài lắm mộng.

Giờ khắc này, Tô Vũ vốn suy yếu lại không hề tránh né, hắn tiếp tục nghênh chiến chính điện.

Bởi vì không đối đầu trực diện thì không thể nào cướp được tinh huyết của Ma Diễm.

"Giết!"

Khai Thiên Đao!

Vô số ánh đao lóe lên, chiếu rọi tứ phương, đao khí tung hoành, mục đích không phải giết địch mà là để đả thương đối thủ.

Từng đạo đao khí càn quét.

Oanh!

Rất nhiều đao khí bị đốt cháy, Tô Vũ cũng bị thiêu đốt rất đau, thậm chí hắn đau đến mức không tự chủ được rơi nước mắt sinh lý, nhưng hắn không muốn ai nhìn thấy cả, còn vấn đề Ma Diễm có nhìn thấy hay không... nếu Ma Diễm không chết thì lão tử sẽ chết, để ý làm gì?

"Ma Diễm, đệt cả tổ tông nhà ngươi, cho lửa nhỏ thôi, đau quá!"

"co Ma Diễm thầm mắng, dường như Tô Vũ đã khôi phục bình tĩnh, trở nên sinh động, lúc này mà còn có tâm tư mắng mình.

Hơn nữa hắn ta hoàn toàn không ngờ được rằng Tô Vũ sẽ bị thiêu đốt đến bật khóc!

Oanh!

Tô Vũ thống khổ gào rống, khóc lóc thảm thiết, trong biển ý chí, Cục lông nhỏ liếm các khiếu huyệt bị thương của Tô Vũ, cố sức an ủi: "Không đau không đau, đừng khóc, liếm là hết đau..."

Tô Vũ không có thời gian để ý tới nó.

Giờ phút này, hắn vẫn không ngừng cầm đao chém Ma Diễm, mặc kệ đại đạo đứt gãy, khiếu huyệt sụp đổ để tạo ra vô số vết thương trên người đối phương, máu chảy giàn giụa, Ma Diễm đốt cháy hơn phân nửa nhưng vẫn có không ít máu bị Tô Vũ cướp được, nhưng chừng này còn chưa đủ để tạo thành một giọt tinh huyết.

Nếu một giọt tỉnh huyết ấy không đủ mạnh thì Tô Vũ không thể sống lại, dù có thể hỏi sinh Tô Vũ thì thực lực hắn cũng khó có thể khôi phục chứ đừng nói là cường đại hơn, vậy thì hồi sinh cũng phí công.

Tô Vũ múa may trường đao, trường đao tàn tạ thảm thương nhưng hắn mặc kệ, từng đao từng đao chém xuống vô cùng điên cuồng, thậm chí Tô Vũ còn chủ động tự bạo khiếu huyệt, liên tiếp hi sinh từng trang sách trong Văn Minh Chí để đả thương Ma Diễm.

Ma Diễm chỉ có thể bị động phòng thủ. Hiện giờ Tô Vũ bị thương mười phần thì chỉ có thể khiến Ma Diễm bị thương thêm một phần, thế công vô cùng hung mãnh nhưng không thể kéo đài quá lâu.

Ma Diễm nghĩ vậy nên hắn ta quyết đoán lựa chọn phòng thủ.

Hắn ta cảm thấy Tô Vũ đang nhắm đến máu của mình nên hắn ta chảy ra bao nhiêu giọt máu thì sẽ lập tức đốt cháy bấy nhiêu, vậy mà mỗi lần Tô Vũ vẫn có thể rút ra một ít.

Dần dần, máu mà Tô Vũ thu hoạch được càng ngày càng nhiều, trong tay hắn xuất hiện một giọt tỉnh huyết.

Sắc mặt Ma Diễm trắng bệch, lộ về ngưng trọng.

Hắn đã rút được lượng chừng một giọt tinh huyết, nếu tính cả lượng lúc trước hắn lấy được thì cũng không tính là ít, nhưng một giọt tỉnh huyết có thể nguyền rủa chết hắn ta sao?

Giờ phút này, Tô Vũ vô cùng suy yếu, thậm chí hắn chỉ còn chiến lực 44 đạo, tuy Ma Diễm cũng suy nhược một chút nhưng vẫn có đến 46 đạo lực lượng.

Tô Vũ 44 đạo có thể nguyền rủa chết ta ư?

Lực lượng kiếp nạn có mạnh đến vậy không? Rõ ràng ta cũng đã từng giao thủ với Hắc Lân, làm gì mạnh đến thế!

Bình Luận (0)
Comment