"Aaaaa!"
Dưới đài, một đám người kinh hô!
Thật ác độc!
Tô Vũ vì chặt đứt hai tay đối phương mà tay phải của mình cùng chém mất!
Hai tay Chu Hạo đứt gãy, máu tươi tuôn ra!
Những huyết dịch này trong nháy mắt tan biến, vẻ mặt Chu Hạo trong chớp mắt ảm đạm đến cực hạn!
Mà Tô Vũ, tay trái bị bẻ gãy, tay phải đứt gãy, cũng là vẻ mặt trắng bệch.
Thế nhưng giờ khắc này, hắn lại lộ ra ý cười!
Đạp không mà lên!
Hai chân như là Phong Hỏa luân, cấp tốc đá xuống, lăng không đạp tới!
Ầm ầm!
Tiếng nổ lớn truyền đến, Chu Hạo với tình trạng hai tay đứt gãy thì có chút dữ tợn, cũng nhấc chân liền đá!
Liên tiếp hơn mười chiêu!
Răng rắc một tiếng, chân Chu Hạo truyền đến tiếng xương cốt đứt gãy.
Mà Tô Vũ, trên hai đùi cũng là máu chảy ồ ạt.
Giờ khắc này, hai người đều thành huyết nhân.
Không ai nhận thua!
"Chớ nhận thua!"
Tô Vũ cười nhẹ một tiếng, một thanh trường đao lăng không hạ xuống!
Lôi đình lấp lánh!
Ầm ầm!
Chu Hạo lăn mấy vòng ngay tại chỗ, trường đao trảm ra một vết nứt trên lôi đài, trong nháy mắt biến hướng, đánh thẳng về phía cậu một lần nữa!
Chu Hạo cắn răng, đột nhiên thét gầm một tiếng, thân thể lớn mạnh, miệng cũng trở nên to lớn vô cùng, cắn vào trường đao bay tới, cọt kẹt, răng vỡ vụn!
Trong miệng vẫn còn có một vài cái răng, cậu dung chúng gắt gao cắn chặt trường đao, mặc cho trường đao chấn động, ngoài miệng đã là máu thịt be bét!
Vào thời khắc này, Tô Vũ lại lăng không vọt lên, một cước đạp xuống!
Cổ họng Chu Hạo truyền ra tiếng gầm gừ như dã thú!
Từng sợi tóc dựng thẳng lên, bị nhuộm thành màu vàng kim, một đầu va chạm tới phía Tô Vũ!
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Tô Vũ bay ngược ra, trên da đầu Chu Hạo tràn đầy huyết dịch, cậu ta lại hệt như Phong Ma, hất đầu, quăng trường đao bay đi, dùng đầu đánh thẳng tới hướng Tô Vũ!
Bịch một tiếng!
Tô Vũ vừa hạ xuống đất, vừa định ổn định thân hình, Chu Hạo lại đạp đất giẫm mạnh, lôi đài chấn động, Tô Vũ hơi hơi lảo đảo, bị hắn dùng đầu đụng trúng ngực, xương cốt truyền đến tiếng đứt gãy!
Hết thảy phát sinh quá nhanh, dưới đài phần lớn mọi người căn bản đều nhìn không thấy.
Một số ít người trông thấy thì cũng chỉ là thấy một chút tàn ảnh.
Mà vào thời khắc này, miệng Tô Vũ phun máu tươi, đồng thời sắc mặt hắn vẫn băng hàn như cũ, ngay một khắc này, một cái chùy xuất hiện lần nữa!
Dưới đài, Trần Vĩnh, Hạ Ngọc Văn đều chấn động!
Ý chí lực võ kỹ?
Chùy ầm ầm hạ xuống!
Lần này, Chu Hạo có chút cảm ứng, lại bạo phát không ra được cột sáng nguyên khí mạnh mẽ như lần thứ nhất, cậu bạo hống một tiếng, nguyên khí bùng nổ, lại không thể ngăn nổi chùy!
Ầm ầm!
Đầu Chu Hạo nổ vang, người ngoài nhìn không ra cái gì, chỉ cảm thấy Chu Hạo bỗng nhiên dừng lại một chút!
Mà bắt trúng khoảnh khắc ấy, Tô Vũ lần nữa đá ra một cước!
Bịch một tiếng, máu thịt nổ tung!
Ngực Chu Hạo trực tiếp bị đánh xuyên thấu!
Nội tạng bên trong đều có thể xem rõ ràng!
Tô Vũ cũng không tồn tại một chút thương hại mảy may với đối phương, hôm nay lên đài, nếu không phải Bạch Phong không có mặt thì họ đã phân sinh tử, Chu Hạo nói muốn đấu sinh tử!
Hiện tại nếu không chết, vậy còn quản hắn là cái gì!
Chân trái lại đạp ra, bịch một tiếng, đá gãy hai chân Chu Hạo!
Bịch một tiếng, Chu Hạo quỳ rạp xuống đất!
Thanh tỉnh!
Cậu ta điên cuồng gào thét, dùng đầu va về phía Tô Vũ, lăng không vọt lên, nguyên khí bùng nổ cực kỳ cường hãn!
Hung tàn!
Dưới lôi đài, vài học viên đối diện Chu Hạo bị kinh hãi mà liên tục rút lui, cái tên này đều đã như vậy mà còn hung tàn đến đáng sợ!
Sát khí đập vào mặt kia khiến cho bọn hắn thấy khiếp sợ không thôi.
Đây là dưới lôi đài!
Trên lôi đài, Tô Vũ phải thừa nhận áp lực lớn tới chừng nào, có bao nhiêu dũng khí mới dám chém giết với kẻ hung hăng thế kia?
Bất quá vừa nghĩ tới Tô Vũ tàn nhẫn tự chặt cánh tay của mình. . .
Bọn họ không còn dám nghĩ tiếp nữa.
Chứng kiến một màn này, dù cho là nghiên cứu viên của Đơn thần văn nhất hệ thì cũng đều cảm thấy tim đập nhanh dữ dội.
Hạ Ngọc Văn không biết từ chỗ nào tìm về một học viên hung tàn như vậy, kết quả Tô Vũ nhã nhặn lại thật sự chém giết, đâu còn có chút dáng vẻ của Văn Minh sư!
Đây chính là hai con hung thú hình người!
. . .
"Tô Vũ thắng!"
Dưới đài, Giả Danh Chấn cảm khái một tiếng.
Khi Tô Vũ tàn nhẫn tự chặt cánh tay của mình thì hắn liền thắng.
Dùng một cái tay, phế đi hai tay mạnh nhất của Chu Hạo thì ông chắc chắn Tô Vũ đã thắng.
Giờ khắc này, đã không còn lo lắng.
Nếu thật sự bền bỉ mà tiếp tục đánh, Tô Vũ chưa chắc sẽ thua, nhưng cái tên kia vì cấp tốc hạ gục đối thủ. . . Dù cho là Giả Danh Chấn cũng đều phải cảm khái, thật là tàn nhẫn!
Thật hung dữ!
Đối với mình đều có thể xuống tay, Tô Vũ không phải không có cơ hội thắng, kết quả vì để chắc thắng, thế mà việc này hắn cũng dám làm. Ông cảm thấy mình cũng không cần thiết đi kích phát Tô Vũ nữa, không cần thiết đi khiêu chiến hắn!
Cái tên đó, điên cuồng lên sẽ thật sự liều mạng!
. . .
Ở trên đài, đúng như Giả Danh Chấn suy nghĩ.
Khi Chu Hạo bị chém đứt hai tay thì cậu ta liền thua, nhưng mà Chu Hạo là kẻ hung tàn, cậu ta không nhận thua, cũng không giả chết, mà là hung tàn tiếp tục chém giết cùng Tô Vũ!
Hai tay chặt đứt, vậy thì dùng hai chân, hai chân chặt đứt, vậy thì dùng đầu, răng, phía sau lưng, ngực. . .
Không một nơi nào là không thể giết người!
Tên này còn mạnh hơn Hoàng Khải Phong ngày đó nhiều, dĩ nhiên, ý chí lực của Hoàng Khải Phong bị thương nặng, ý chí lực của Chu Hạo cũng bị trọng thương, nhưng hắn vốn không có ý chí lực mạnh, cắn trả cũng không mạnh, chẳng qua là đầu váng mắt hoa thôi!
Ngay tại khi Chu Hạo lăng không bay vọt, đầu sắp va chạm đến!
Một thanh trường đao lại lần nữa bay trở về!
Hóa thành đao nhỏ, tiêu xạ mà ra, nhắm thẳng đến đầu của cậu ta!
Lưu Hồng vừa muốn ra tay, Chu Hạo đã quát: "Ta không thua!"
Lưu Hồng vui lòng không ra tay, chỉ thấy Chu Hạo bạo hống một tiếng, đầu chếch đi một chút, mặc cho đao nhỏ bùng nổ đao khí, phá nát hai lỗ tai, trên mặt cậu ta mơ hồ đều là máu thịt.
Cậu ta ngửa đầu cắn chặt đao nhỏ, trong miệng huyết dịch đã biến thành màu tím thẫm, một lần nữa va về hướng Tô Vũ!
"Hừ!"
Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, chân trái đạp một cái, bay lên trời, đầu gối phải uốn lượn tung ra một kích!
Oanh!
Một tiếng nổ đùng!
Một kích này cực kỳ cường hãn, trực tiếp hung hăng đánh trúng vào đầu Chu Hạo!
Bịch một tiếng rền vang, đầu Chu Hạo đều có xu thế bắn nổ, Chu Hạo điên cuồng gào thét, vung đao nhỏ ra khỏi miệng, cắn xuống Tô Vũ!
Phốc phốc!
Một khối máu thịt bị cậu ta cắn xuống, Chu Hạo lại cũng vô lực!
Đao nhỏ của Tô Vũ bay trở về, mắt thấy liền muốn đâm vào đầu Chu Hạo!
Lưu Hồng lúc này vẫn phải ra tay, trong nháy mắt gã đi ra, bắt lấy trường đao, chờ thêm một chút nữa thì Chu Hạo sẽ phải chết.
Tay gã bắt lấy đao nhỏ, bỗng nhiên trong lòng thầm mắng một tiếng, ngọn lửa màu đen bùng nổ, đốt ý chí lực của gã đau nhức!
Đệch mợ!
Tên chó chết này thế mà dám đốt lão tử!
Ngay tại nháy mắt Lưu Hồng bị đốt, trong mắt Tô Vũ thoáng hiện vẻ ngoan độc, đột nhiên cúi đầu xuống đụng trúng đầu Chu Hạo!
Ầm!
Lại là một tiếng vang thật lớn, Chu Hạo triệt để không còn sinh lực, đầu đã triệt để thành màu đỏ như máu, không có hai tay, cậu ta rớt xuống đất, đã nhìn không ra bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh nào!
Đầy mặt Tô Vũ đều là huyết dịch, kịch liệt thở hổn hển, nhìn thẳng về phía Lưu Hồng.
Lưu Hồng ngơ ngác nhìn Tô Vũ!
Mẹ nó!
Chết rồi?
Mẹ nó, tiểu tử này. . . cố ý đốt ta!
Gã thử cảm ứng một thoáng, nhẹ nhàng thở ra, còn may, chưa chết, còn có một hơi, may quá, may quá!
Nếu không gã chủ trì lôi đài thi đấu mà học viên bị giết, thì gã chắc chắn trốn không được trách nhiệm.
Còn chuyện Chu Hạo bị thương thành dạng này, có thể chữa trị hay không thì. . . Liên quan đến ta cái rắm!
Người còn chưa chết!
Còn lại một hơi, đó cũng là chuyện của Chu Hạo.
Lưu Hồng nhìn thoáng qua Tô Vũ, tiểu tử này hung tàn kinh khủng!
Nhìn đi, cánh tay trái Tô Vũ đã bị bẻ gãy, cánh tay phải đứt gãy còn nằm chỏng chơ trên mặt đất, Tô Vũ cưỡng ép bùng nổ nguyên khí, cánh tay trái miễn cưỡng dùng lực, nhặt tay phải trên đất lên trực tiếp gắn vào phần bị đứt lìa.
Nguyên khí bùng nổ, hắn bắt đầu kết nối kinh mạch, cơn đau nhức truyền đến!
Tô Vũ cắn chặt răng, không lên tiếng.
Dưới lôi đài cũng cực kỳ an tĩnh!
Hạ Ngọc Văn nhìn thoáng qua Tô Vũ, lại nhìn Lưu Hồng, cuối cùng vung tay lên, Chu Hạo đã nhìn không ra hình người bị y thu vào trong tay. Y mang theo hai tay của Chu Hạo, xoay người rời đi!
"Hạ lão sư đừng quên giao nạp 10 điểm công huân, đó là chiến lợi phẩm của ta!"
Tô Vũ bình tĩnh mở miệng, "Còn nữa, Chu đồng học không tu ý chí lực, không tốt lắm, Hạ lão sư vẫn nên làm một lão sư tốt đi, tận hết trách nhiệm!"
Hạ Ngọc Văn không nói gì, tiếp tục cất bước.
Sau lưng, Tô Vũ khẽ cười một tiếng, đột nhiên quát: "Lại đến! Đơn thần văn nhất hệ, học viên xếp hạng cao hơn, tiếp tục!"
Dưới đài trong nháy mắt nổi lên tiếng nổ vang rền!
Mọi người khiếp sợ!
Cái tên này. . . Điên rồi à?
Còn muốn tiếp tục?
Phía trước, bước chân Hạ Ngọc Văn hơi chậm lại, y không lưu lại mà cấp tốc rời đi.
Hôm nay trở về, y không thể lập uy, ngược lại còn mất hết mặt mũi.
Chu Hạo. . . Bại!
Không chỉ suýt mất mạng, mà Tô Vũ mới đấu một trận sinh tử với Chu Hạo rồi vẫn dám tiếp tục khiêu chiến!