"Tô Vũ!"
Hạ Ngọc Văn vừa đi, vừa gằn một tiếng, vẻ mặt y dần dần ngưng trọng, không phải Bạch Phong thứ hai, mà là thiên tài mạnh hơn Bạch Phong, ác độc hơn rất nhiều!
Nhưng mà vào lúc này, Triệu Minh vừa xuống đài lại xuất hiện ở trước mặt y, cười tủm tỉm nói: "Chậc chậc, thương tích quá nặng, ta cứu viện khẩn cấp một thoáng, miễn cưỡng giữ lại chút hơi tàn, 500 điểm công huân!"
Hạ Ngọc Văn lạnh lùng nhìn đối phương!
Triệu Minh cười cười, thấp giọng nói: "1000 điểm công huân! Nhanh lên một chút! Hạ Ngọc Văn, bằng không thì thật sự sẽ chết đó, ta sẽ tố cáo ngươi mưu sát học viên!"
Hạ Ngọc Văn không để ý tới Triệu Minh!
Trực tiếp cất bước bỏ đi!
Ánh mắt Triệu Minh lấp lánh, đột nhiên quát: "Hạ Ngọc Văn, ngươi điên rồi ư, nếu còn không cứu hắn thì hắn sẽ chết, lúc này còn không nỡ bỏ chút điểm công huân sao? Ngươi có phải cố ý muốn giết chết học sinh của ngươi rồi vu oan cho Tô Vũ, nói Tô Vũ giết học sinh của ngươi. Thật là lòng dạ độc ác, dùng tính mạng học viên của mình để khiến Tô Vũ bị đuổi?"
"Mọi người mau đến xem, Hạ Ngọc Văn muốn giết học viên của mình, học sinh của y còn chưa có chết, còn có thể cứu! Ta có khả năng cứu sống, 1000 điểm công huân có nhiều không? Hạ Ngọc Văn thiếu tiền à?"
"Y chính là muốn cố ý giết học sinh của mình, loại người này cũng xứng làm nghiên cứu viên, làm lão sư?"
"Y chính là ngụy quân tử, ngụy quân tử từ đầu đến đuôi!"
"Ngay cả y còn muốn tranh đoạt vị trí Phủ chủ, mẹ nó, y mà làm Phủ chủ, lão tử cam đoan Đại Hạ phủ sẽ diệt vong, đệch, quá xấu xa!"
". . ."
Bốn phương chấn động!
"Im miệng!"
Một tiếng gầm thét truyền tới, sau một khắc, trong hư không có một cỗ ý chí lực cường hãn tuôn ra, trong nháy mắt dung nhập vào thân thể Chu Hạo.
Sinh mệnh Chu Hạo chậm rãi khôi phục.
Hạ Ngọc Văn lạnh lùng nhìn Triệu Minh, Triệu Minh vẫn mang ý cười, cất cao giọng nói: "Im miệng làm gì? Hạ phó phủ trưởng, ngươi muốn vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp? Làm sao, ta nói không đúng à? Thế nào, học phủ không cho phép nói chuyện à? Hạ Ngọc Văn không phải muốn mưu sát học viên của y sao? Ta cũng cứu người, thu 1000 điểm công huân!"
Dứt lời, một tia sáng trắng rơi vào thân thể Chu Hạo.
Triệu Minh mỉm cười nhìn Hạ Ngọc Văn, căn bản không quản ý chí lực cường hãn trong hư không kia, nhe răng thấp giọng nói: "Ngoan ngoãn trả lại vị trí trọng tài cho ta, Hạ Ngọc Văn chớ đấu với ta, ngươi không trả về thì cứ đợi đấy!"
Ánh mắt Hạ Ngọc Văn lạnh như băng nhìn Triệu Minh!
Triệu Minh vẫn cười như cũ, chậm rãi nói: "Không tin? Vậy cứ thử đi! Lão tử nhập học sớm hơn ngươi 10 năm, còn đấu không lại ngươi chắc? Ngày mai ta tới Dục Cường thự tố cáo ngươi, ngày mốt đi phủ thành chủ tố cáo ngươi, ngày kia ta vào trong quân tố cáo ngươi, không được liền đi Cầu Tác cảnh tố cáo ngươi, ngươi sẽ không quên ta làm cái gì đó chứ?"
Hạ Ngọc Văn nhìn gã, nửa ngày sau mới ôm Chu Hạo, theo đường vòng rời đi.
Không lên tiếng!
Triệu Minh!
Triệu Minh cười nhạo một tiếng, nhìn thoáng qua Tô Vũ trên đài rồi nhìn lại Lưu Hồng, phất phất tay nói: "Thay ta làm một ngày, tiền lương vẫn là của ta, tiểu Lưu, không cho phép tham ô, bằng không thì ngươi xong đời!"
Dứt lời, Triệu Minh vui vẻ chạy đi, vừa chạy vừa hô: "Chẳng lẽ không có chỗ nào có vương pháp, ta không tin, cứu được người, không trả tiền liền chạy à?"
. . .
Tu Tâm các.
Hạ Trường Thanh khẽ nhíu mày, nhìn về phía người bên cạnh, khẽ thở dài: "Đi, chuyển cho Triệu Minh 1000 điểm công huân! Bảo Ngọc Văn khôi phục chức vụ trọng tài cho gã, Triệu Minh bình thường không xen vào mấy chuyện này, vô cớ trêu chọc gã làm cái gì?"
Lão bộc bên người cũng thở dài: "Ngọc Văn công tử có chút ngạo khí, cũng không biết tới Triệu Minh, tên đó chính là miếng bệnh vảy nến, lỡ dính lên người thì không thoát khỏi được!"
Hạ Trường Thanh gật đầu, nói khẽ: "Trấn an Triệu Minh đi, đừng để gã náo loạn nữa! Bí cảnh nhất hệ đều là phái trung lập của học phủ, không cần thiết xen vào!"
Lão bộc gật đầu.
Bí cảnh hệ. . . Không phải là một hệ.
Là một đám người trông coi bí cảnh, chủ trì Bách Cường lâu, bao gồm cả duy trì trật tự của quân hộ vệ, đó là phái trung lập chân chính, một mực tu luyện, một mực duy trì quy củ của học phủ, mặt khác họ mặc kệ hết thảy!
Triệu Minh chính là một thành viên trong đó, chẳng biết tại sao, hôm nay gã lại có vẻ hơi thiên vị Tô Vũ.
Đương nhiên, hết thảy vẫn còn nằm trong quy củ.
. . .
Cùng lúc đó.
Trên lôi đài, Tô Vũ khẽ cười một tiếng, lần nữa cất cao giọng: "Đơn thần văn nhất hệ không có ai sao?"
"Địch Phong không phải còn đang chờ ta sao? Mau lên đài đi!"
Nhìn hắn lung lay sắp đổ, toàn thân tắm máu, cánh tay phải đứt lìa, cánh tay trái bị bẻ gãy. . .
Không ít người rung động, ngươi thật sự còn muốn tiếp tục đấu nữa?
Mà Đơn thần văn nhất hệ lại không ít người hai mặt nhìn nhau, lên trên sao?
Lên, dù cho thắng, thắng Tô Vũ thế này thật sự có thể cứu vãn danh dự?
Không lên, còn mất mặt thảm hại hơn!
…
Lên đài sao?
Sự nghi ngờ vào giờ khắc này quanh quẩn ở trong đầu vô số học viên Đơn thần văn hệ.
Lưỡng lự!
Học viên xếp hạng trước Tô Vũ của Đơn thần văn hệ là người nào?
Bỗng nhiên rất nhiều người nhìn về phía một người, tỏ vẻ hơi khác thường.
Hạ Thiền!
Xếp hạng 90!
Những ngày qua, danh sách đã có chút biến hóa, Vạn Minh Trạch đánh tới vị trí thứ 86, Hồ Thu Sinh xếp hạng 88, Trịnh Vân Huy không nhúc nhích, bởi vì phía trên thay đổi nên gã thụt về sau xếp thứ 89.
Dưới nữa chính là Hạ Thiền!
Mà Trương Hào khiêu chiến Bách Cường bảng thành công trước đó, hiện tại xếp hạng 96.
Còn về Lâm Thanh thì là hạng 99, không thể lên mà xuống cũng cũng sượng mặt, kẹt tại vị trí này.
Hạ Thiền là học viên mà năm nay Chu Minh Nhân thu nhận, xem như quan môn đệ tử.
Còn chuyện Hạ Thiền vì sao muốn theo học Chu Minh Nhân thì không ai biết được, cũng không rõ ràng Hạ Hầu gia nghĩ cái gì.
Hạ Hầu gia vừa đối nghịch với Chu Minh Nhân lại vừa hết lần này tới lần khác nhét cháu gái vào học với người ta, mà Chu Minh Nhân cũng nhận Hạ Thiền, ở trong đó có giao dịch gì thì người ngoài không thể biết.
Tô Vũ trên đài đã lung lay sắp đổ, cánh tay đứt lìa chẳng qua là miễn cưỡng nối liền, nếu muốn khôi phục, chỉ sợ không phải là chuyện một sớm một chiều.
Thời khắc này thực lực thân thể Tô Vũ giảm xuống đến mức thấp nhất.
Hạ Thiền có hi vọng thắng sao?
Trong đám người, Hạ Thiền nhìn Tô Vũ, nàng không có bao nhiêu phẫn nộ, chỉ là có chút mất mát.
Khoảng cách giữa nàng và Tô Vũ không vì thời gian trôi đi mà rút ngắn, ngược lại càng lúc càng lớn.
Nàng vất vả lắm mới lên tới hạng 90, mà bây giờ lại phát giác muốn bắt kịp Tô Vũ sẽ càng còn khó hơn!
"Ta nhận thua!"
Hạ Thiền bình tĩnh trả lời, chậm rãi nói một câu.
Có người thoải mái, có người không cam lòng.
Không ai dám nói cái gì, Hạ Thiền rõ ràng không phải đối thủ của Tô Vũ, nàng nhận thua thì mọi người cũng không biết rốt cuộc là nên nói nàng sợ chiến hay không.
"Người xếp trên!"
Tô Vũ không có chút lăn tăn gì, chỉ bảo: "Các ngươi có thể một mực nhận thua, một mực nhận thua đến chỗ Địch Phong mới thôi!"
Không ai nói tiếp.
Bọn họ biệt khuất muốn chết.
Nhận thua?
Hay là nghênh chiến?
Đơn thần văn nhất hệ nếu thật sự để Tô Vũ một đường giết thẳng vào Bách Cường bảng, trực tiếp đánh tới thứ hạng của Địch Phong thì thật sự là mất hết thể diện.