"Lão sư, trước đó đa thần văn nhất hệ một mực ngủ đông, năm nay bắt đầu nhiều lần phản kích, có phải Đại Chu phủ bên kia. . . Áp chế không nổi rồi không?"
Chu Minh Nhân thấp giọng đáp: "Năm mươi năm, không phải áp chế không nổi, mà là áp chế đã đến cực hạn! Đám Liễu Văn Ngạn lần lượt trở về, Hồng Đàm sắp tấn cấp. . . cộng thêm sau lưng có người trợ giúp mới có thể khiến đa thần văn nhất hệ không ngừng phản kích. . ."
"Cái kia. . ." Trịnh Ngọc Minh trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Chúng ta còn tiếp tục nữa không?"
"Tiếp tục!" Chu Minh Nhân quyết tâm, "Lấy hạt dẻ trong lò lửa, đây là cơ hội của chúng ta! Nếu không có đa thần văn nhất hệ, cũng không có thành công rực rỡ của chúng ta bây giờ! Nếu áp chế không nổi đa thần văn nhất hệ, vậy chúng ta sẽ mất đi rất nhiều thứ. . ."
Trịnh Ngọc Minh gật đầu: "Vậy thì tiếp tục áp chế bọn hắn! Tối thiểu không thể để cho đa thần văn nhất hệ thành lập lại, lão sư, nên tranh thủ bên chỗ Đại Chu phủ nhiều thứ hơn, bằng không, chúng ta cũng khó mà tiếp tục!"
"Cái này không cần ngươi nói, Đan Thiên Hạo bị giết, Chu Phá Long sẽ không từ bỏ ý đồ! Đại Hạ phủ còn không phải địa bàn của hắn, hắn chỉ có thể dựa vào chúng ta!"
Chu Minh Nhân nói xong, lại bảo: "Nếu không cho người của chúng ta dùng bí cảnh, vậy liền mượn! Để Đại Chu phủ đưa tới mấy Vĩnh Hằng thần văn!"
Ánh mắt Trịnh Ngọc Minh lóe sáng, lão sư. . . Khẩu vị cũng không nhỏ!
"Văn binh, đan dược, công pháp, ý chí chi văn. . . Chúng ta đều muốn!"
Chu Minh Nhân thản nhiên nói: "Lần này chúng ta tổn thất quá lớn, chỉ có thể để bọn hắn ra sức!"
Trịnh Ngọc Minh gật đầu, không nói tiếp nữa.
Chu Minh Nhân bỗng nhiên hỏi: "Chức vị mạch chủ, ngươi cảm thấy người nào thích hợp hơn?"
Trịnh Ngọc Minh nhìn thoáng qua Chu Bình Thăng xa xa, thở dài một tiếng, người sư đệ này của mình khó giữ chức trách, rõ ràng là không được!
"Trước khoan lập mạch chủ, nhưng có thể tìm vài người chủ sự. . ."
"Lưu Hồng thì thế nào?" Chu Minh Nhân đột ngột nhắc tới một cái tên.
Trịnh Ngọc Minh cau mày: "Lão sư, gã mới Đằng Không, mà người này. . . Tâm tư cực kỳ gian giảo. . ."
"Ta muốn chính là tâm tư gian giảo!" Chu Minh Nhân bình tĩnh đáp: "Những người khác đại biểu là lợi ích của mấy vị Các lão, lão Triệu đang bế quan, Lưu Hồng không có chỗ nương tựa. . . Lăng Vân cảnh có thể cho mấy vị Các lão khác quản lý, Lưu Hồng thì chủ quản Đằng Không và dưới Đằng Không, thế nào?"
Trịnh Ngọc Minh trầm giọng nói: "Gã cũng được, mấu chốt là ta cảm thấy tâm tư gã không đang đặt trên người nào mà là ở trên chính bản thân gã. Lưu Hồng là loại người điển hình cho tư tưởng ích kỷ, chuyện có lợi đối với gã thì gã mới có thể để bụng."
"Vậy thì trói buộc gã thật chặt. Nếu Đơn thần văn nhất hệ có lợi thì gã sẽ được lợi. Nếu Đơn thần văn nhất hệ không có lợi, vậy thì gã sẽ trắng tay!"
Chu Minh Nhân cũng không thèm để ý chuyện này, tùy ý nói: "Hết thảy vẫn phải dựa vào thực lực cùng thành quả nghiên cứu để nói chuyện! Không có thực lực thì cái gì cũng sẽ trống không."
Trịnh Ngọc Minh gật đầu, suy nghĩ một chút bèn nói: "Lão sư, vị trí Quán trưởng Tàng Thư các còn tranh không?"
"Trần Vĩnh. . ."
Chu Minh Nhân một lần nữa đem ánh mắt nhìn về phía Trần Vĩnh đã gần như biến mất, "Người của chúng ta không thể ra tay nữa! Hoặc là làm việc trong khuôn khổ quy tắc, đừng để kẻ khác tóm đuôi, ta sẽ đi tìm Hạ Ngọc Văn. . . nếu y không tranh giành, vậy liền từ bỏ, không tranh vị trí này nữa!"
Hạ Ngọc Văn bị thương, nhưng cũng đã sắp khỏi rồi.
Hiện chuyện đả kích y không phải vết thương thân thể mà là vết thương trong tâm hồn.
Một kiếm của Bạch Phong đã phá hủy tín niệm của Hạ Ngọc Văn!
Lúc này mới là thời điểm đáng sợ nhất!
Bạch Phong với tu vi Đằng Không bát trọng lại hạ gục y, điều này đối với Hạ Ngọc Văn mới là đả kích lớn nhất. Nếu Bạch Phong là Lăng Vân tam trọng thì cũng sẽ không khiến Hạ Ngọc Văn lòng như tro nguội.
Trịnh Ngọc Minh gật đầu, cũng không nhiều lời.
Tháng sau, Trịnh Ngọc Minh sẽ phải rời học phủ, đến bây giờ, thương thế của ông vẫn còn chưa lành hẳn, Chủ Thần văn phá nát, cũng không biết có cơ hội còn sống mà đi ra khỏi Chư Thiên chiến trường hay không.
Hai người lại nói vài câu, cuối cùng, Chu Minh Nhân bỗng nhiên thốt lên: "Tin tức trong vòng một đêm truyền khắp Đại Hạ phủ! Đa thần văn nhất hệ có bao nhiêu người? Dù cho sửa đổi trí nhớ của Hoàng Hạo thì trong học phủ còn dễ nói, bên ngoài học phủ hẳn là phải có người đang phối hợp tác chiến với Trần Vĩnh!"
Trịnh Ngọc Minh hơi động một chút, gật đầu nói: "Khẳng định!"
"Côn trùng trăm chân chết còn giãy giụa! Đa thần văn nhất hệ xem ra còn có một số nhân thủ ở bên ngoài, lần này Trần Vĩnh cũng đã bại lộ một chút, theo đường dây này mà tra. Ta cũng muốn nhìn xem còn có bao nhiêu người đang ẩn nấp!"
Nói xong, Trịnh Ngọc Minh bỗng nhiên bảo: "Lão sư, trông coi kỹ Chu sư đệ!"
"Hử?"
"Lúc trước vì sao Ngô Gia được thu làm học trò thì ngài cũng biết nguyên nhân, trước khi vào học phủ, vẫn luôn là Trần Vĩnh tài trợ cho việc học của nàng. Trần Vĩnh nuôi nàng như con gái, sư đệ lần này phạm vào điều tối kỵ của y, ta lo lắng sư đệ sẽ xảy ra chuyện."
Chu Minh Nhân nhíu mày, nhìn về phía Trần Vĩnh không lên tiếng.
Rất lâu sau, ông mới đáp: "Nếu Bình Thăng chết, Vạn phủ trưởng còn có thể ngồi im sao?"
Trịnh Ngọc Minh chấn động trong lòng!
Nhưng cũng không dám lên tiếng!
Lời này. . . Hàm nghĩa nhiều lắm!
Lão sư. . . chẳng lẽ muốn. . .
Chu Minh Nhân đã quay người rời đi, rầu rĩ bảo: "Thành sự chưa đủ, bại sự có thừa! Dĩ nhiên, lão sư ngươi còn không ác như vậy, nhưng ta sắp phải bế quan, Bình Thăng lại dễ bị tính kế, nếu hắn tiếp tục ngu xuẩn, ta cũng cứu không được!"
Dùng Chu Bình Thăng đổi lấy Trần Vĩnh!
Vẻ mặt Trịnh Ngọc Minh hơi khác thường, yên lặng không nói gì, đáng giá không?
Hẳn là đáng!
…
Biến cố của học phủ, thời khắc này Tô Vũ không hề hay biết.
Cũng không ai truyền tin cho hắn, hắn cũng chưa làm gì, chẳng qua là nhờ Hạ Hổ Vưu giúp đỡ chăm sóc sư tỷ một thoáng, miễn cho bị người khác hố.
Hắn vẫn đang tập trung tu luyện.
Từng khiếu huyệt được hắn mở ra.
Kéo dài mấy ngày!
Hắn đã tu luyện《 Cường Thân quyết 》thành công, điều này khiến tốc độ Tô Vũ khai khiếu tăng nhanh hơn hẳn.
Không thể không nói, Phá Sơn ngưu công pháp rất thích hợp để khai khiếu.
Phá Sơn ngưu thế mà chỉ miễn cưỡng tiến vào chủng tộc Bách Cường, thật phí phạm công pháp của bọn nó, dĩ nhiên, khả năng là do chủng tộc khác biệt, Phá Sơn ngưu nhất tộc khai khiếu nhanh cũng không có ích gì, với đỉnh cấp cường giả là không đủ.
Cái này cũng là lẽ thường!
Khai khiếu trước Sơn Hải còn có thể chiếm được chút ưu thế, đến sau Sơn Hải thì cũng không phải là vấn đề khai khiếu bao nhiêu, mà là vấn đề của hợp khiếu.
260 khiếu huyệt!
Giờ phút này Tô Vũ đã sớm dùng hết tinh huyết khai khiếu, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào nguyên khí mạnh mẽ để mở ra khiếu huyệt.
Mấy chục giọt Ngũ hành chủng tộc tinh huyết cũng chỉ đủ giúp cho hắn lại mở thêm 4 thần khiếu.
Thần khiếu mở ra đã đạt tới số lượng 44 cái!
Mà Khai Thiên đao khiếu huyệt, còn chưa mở ra toàn bộ, Tô Vũ trấn định tâm thần, tập trung quan sát Khai Thiên đao ý chí chi văn.
Bản ý chí chi văn này, hắn đã nhìn đã mấy ngày.
Dần dần, trong biển ý chí của Tô Vũ, một viên thần văn hiển hiện.
"Phá!"
Sau Máu, Lôi, Chiến, Sát, m, Đao, Tô Vũ lại lần nữa phác hoạ thêm một thần văn, đó là chữ “Phá”!
Bởi vì là do Hạ Long Võ viết, thế nên chữ "Phá" này cực kỳ cường đại.
Lần trước bởi vì hấp thu thần vận từ Vĩnh Hằng thần văn, 6 miếng thần văn của Tô Vũ đều có tiến bộ không ít, trong đó thần quang của đại ca chữ "Máu" càng thêm phần nội liễm, mặc dù còn chưa tới mức tiến cấp tam giai nhưng so với lúc trước thì đã mạnh hơn rất nhiều.
Nhị đệ chữ "Lôi" cũng được nhờ, trực tiếp tiến nhập nhị giai.
Bây giờ Tô Vũ đã có được 3 miếng nhị giai thần văn, 4 miếng nhất giai thần văn, bao gồm cả chữ “Phá” vừa phác họa, đều xem như nhất giai đỉnh phong.