Bên ngoài bí cảnh.
Mấy người Tôn Các lão đã lười chửi mắng, bọn họ sắp hết sức rồi.
Gia hỏa bên trong vẫn luôn gây chuyện, khiến bọn họ duy trì khó khăn hơn nhiều, giờ phút này, dù là Chu Minh Nhân thì cũng không có sức nói chuyện, ông vẫn luôn nghiến rang tập trung duy trì bí cảnh vận chuyển, mấy người Tôn Các lão khó có thể tiếp tục, phải dựa vào ông chống đỡ.
Trong lòng bọn họ đương nhiên đều đang điên cuồng mắng Chu Bình Thăng.
Còn Hạ Ngọc Văn và Hồ Văn Thăng, bọn họ cảm thấy hai người bọn họ sẽ không làm loại chuyện thiếu đạo đức này.
. . . . . .
Trong bí cảnh.
Tô Vũ tiếp tục tiêu hóa ý chí lực hấp thu được từ chỗ Trương Hào.
Hắn cảm thấy thực sảng khoái!
Trong bí cảnh này, ý chí lực quả thực rất nồng đậm, hơn nữa tương đối tinh thuần, tuy rằng không bằng những gì hắn hấp thu trong phòng thí nghiệm của lão sư, nhưng so với Phòng Mảnh vỡ thì tinh thuần hơn rất nhiều, hơn nữa số lượng cũng càng nhiều hơn.
Kỳ thật Tô Vũ không dám hấp thu quá nhiều trong Phòng Mảnh vỡ, nếu hút hết, về sau có người mới tiến vào, muốn rèn luyện ý chí lực thì lại không có nơi nào để dùng.
Sau khi hấp thu tiêu hóa xong, hắn lại mở ra một khiếu huyệt mới.
Giờ phút này, hắn đã mở được 55 Thần Khiếu.
Tô Vũ lấy truyền âm phù ra, truyền âm cho Hạ Hổ Vưu: “Giờ Chu Bình Thăng đang ở đâu?”
Hắn trốn trong bí cảnh lâu như vậy mà chưa bị Chu Bình Thăng phát hiện chính là nhờ những người này.
Hạ Hổ Vưu, Lâm Diệu, Trương Hào, Ngô Gia……
Mấy người bọn họ đều mang truyền âm phù, vẫn luôn giúp Tô Vũ nhìn chằm chằm tên kia, kịp thời phát hiện hành tung đối phương.
“Không thấy, hình như đến chỗ đám Hồ Văn Thăng rồi.”
Hạ Hổ Vưu cũng có con đường của chính mình.
Cậu làm ăn rộng khắp, sinh ý với đơn thần văn nhất hệ cũng làm, trong đám người tiến vào bí cảnh có tai mắt do gia hỏa này xếp vào.
“Hồ Văn Thăng…”
Tô Vũ thầm thì, chẳng lẽ y tưởng mình trốn ở chỗ Hồ Văn Thăng?
Mình và Hồ Văn Thăng lại không thân!
Mà thực ra thì hắn có quen Lưu Hồng.
Tô Vũ suy nghĩ, người nào cho trốn được thì hắn đều đã trốn rồi, nếu quay lại sẽ rất dễ lộ ra dấu vết.
Ánh mắt Tô Vũ lóe sáng, bỗng nhiên hắn nghĩ tới một chuyện, hắn lấy ra một khối truyền âm phù khác, đoạn nói: “Lưu lão sư, tâm sự tí đi!”
“…”
Không biết qua bao lâu, Lưu Hồng mới truyền âm đáp lại: “Tô Vũ?”
Truyền âm phù gã lấy được có thể truyền âm cho một người cũng có thể truyền âm cho nhiều người, nhưng gã không biết danh hiệu của Tô Vũ, không biết ai là Tô Vũ, cho nên không phát hiện ai là Tô Vũ.
Giờ phút này đối phương gọi gã là Lưu lão sư, Lưu Hồng nhanh chóng đoán được thân phận, sau đó trong lòng có chút thấp thỏm.
Đây chính là tín hiệu của truyền âm phù Tô Vũ đưa cho mình đúng không?
Chắc hắn không biết danh hiệu của gã trên kênh công cộng đúng không?
Mình là Hoàng 99, Tô Vũ không biết đúng không?
Tối hôm qua kẻ kêu gia gia là ai, chắc Tô Vũ không biết đâu nhỉ?
Gã không chắc chắn lắm!
Gã thấp thỏm, tối hôm qua gã không nghĩ gì đến Tô Vũ, gã sẽ không bị Tô Vũ phát hiện chứ?
Vậy thì quá mất mặt!
Dù bị đánh chết thì gã cũng không thể thừa nhận!
“Là ta, Lưu lão sư, giúp ta chút việc được không?”
“Làm gì?”
“Ta đến chỗ ngài tu luyện một lát, Lưu lão sư giúp ta che chắn, thế nào?”
“Thế nào là thế nào!”
Lưu Hồng cạn lời, tiểu tử này nghĩ cái gì vậy.
Ta đây là người nhà ngươi chắc!
“Lưu lão sư, đây là nhiệm vụ của hội hỗ trợ, thế nào? Đến bây giờ ngài còn chưa tiếp xúc hệ thống nhiệm vụ của hội hỗ trợ đúng không? Khen thưởng điểm hỗ trợ, điểm hỗ trợ rất trân quý, ta có thể cường đại như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ hội hỗ trợ.”
“Ngài là người mới, hiện tại chắc còn chưa tiếp xúc đến nó, nhưng ta có thể lén tuyên bố nhiệm vụ cho ngài, chuyển nhượng điểm hỗ trợ cho ngài, dù sao ta nhập hội đã được một thời gian, cũng tích được một chút rồi.”
Lưu Hồng đáp lại: “Không phải lần trước ngươi nói là hội do ngươi lập sao?”
“Nói bừa mà thôi, Lưu lão sư tin à, ta cùng lắm cũng chỉ là lâu la!”
Tô Vũ nhanh chóng truyền âm: “Lưu lão sư, nhận không? 10 điểm hỗ trợ, có lẽ ngài cảm thấy 10 điểm điểm hỗ trợ không là gì cả, nhưng nói thật cho ngài biết, 100 điểm hỗ trợ là có thể đổi lấy một bộ công pháp Địa giai, 1000 điểm đổi một bộ công pháp Thiên Giai, như vậy ngài sẽ thấy 10 điểm không ít.”
Lưu Hồng không đáp lời.
Tô Vũ lại truyền âm lần nữa: “Có lẽ sau lần này, Lưu lão sư sẽ đi vào Lăng Vân cảnh! Vào Lăng Vân, Chu Bình Thăng chính là chướng ngại lớn nhất của ngài, ta chỉ nhằm vào đám người Chu Bình Thăng và Chu Minh Nhân, không phải là Lưu lão sư… Ta mạnh hơn, lão sư cũng không chịu thiệt chút nào, có đúng không?”
Lưu Hồng tiếp tục trầm mặc.
Tô Vũ lại nói: “Lưu lão sư đã xem kênh công cộng giao lưu chưa? Có người mới kêu người ta là gia gia mới hỏi ra đáp án, đó là thật sự, điểm này ta đã nhờ sư tổ ta cố vấn, Lưu lão sư có thể đi hỏi Sơn Hải đỉnh phong khác…”
Lời này vừa nói ra, Lưu Hồng liền giật nảy mình, hơi có điểm bất an.
Gia hỏa này đang cố ý nhắc nhở mình?
Hắn biết người mới kia là mình ư?
Chắc là không biết đi!
“Tô Vũ, ngươi muốn nói gì?”
“Thần văn Thần Ma quả thật gây bất lợi khi tiến giai Nhật Nguyệt, thậm chí sẽ chặt đứt con đường lên Nhật Nguyệt, trừ khi Lưu lão sư cường đại đến mức có thể mặc kệ tất cả, nhưng chuyện sư tổ ta còn không làm được, chỉ có thể dựa vào thần văn chiến kỹ cường đại triệt tiêu loại ảnh hưởng này, vậy ta nghĩ Lưu lão sư hẳn cũng sẽ không làm được.”
“Không phải ai cũng có dũng khí tự bạo thần văn, dù tự bạo rồi, thần văn tự bạo nhiều, biển ý chí cũng có khả năng hỏng mất.”
“Lưu lão sư đáp ứng hợp tác, có thể dùng 10 điểm hỗ trợ này để tiêu trừ một thần văn, không có bất cứ tác dụng phụ nào! Có lẽ lão sư cảm thấy, ta có thể dùng thần văn để tự bạo, để giết địch, ta tin tưởng lão sư có dũng khí, nhưng… Chủ Thần văn thì sao? Tự bạo Chủ Thần văn ư? Không sợ phản phệ làm biển ý chí hỏng mất sao? Ta bảo đảm, lời nói của ta tuyệt đối là thật, lão sư giúp ta một lần, ta giúp lão sư tiêu trừ một thần văn, không có bất luận hậu hoạn nào!”
“…”
Lưu Hồng kinh hãi.
Tiêu trừ thần văn?
Không có bất cứ hậu hoạn gì?
Thiệt hay giả?
Bản lĩnh này rất lợi hại, tiền đề là thần văn Thần Ma thật sự có ảnh hưởng bất lợi.
Điểm này đến bây giờ gã còn chưa chứng thực.
Như Tô Vũ nói, tự bạo thần văn bình thường, Lưu Hồng có thể quyết đoán, chỉ là bị thương một chút mà thôi, còn có thể xử lý một địch nhân, cớ sao mà không làm.
Nhưng Chủ Thần văn một khi tự bạo, vậy thương tổn đối với chính mình quá lớn.
Nhật Nguyệt cảnh…
Gã có dã tâm không?
Đối với thiên tài mà nói, ai cũng có cả!
Nhật Nguyệt, vô địch, ai mà không nghĩ tới?
Nếu không nghĩ, vậy không cần tích lũy nội tình tại giai đoạn trước, cường đại bản thân làm gì.
Tuy rằng khoảng cách đến Nhật Nguyệt còn xa, nhưng lần này kết thúc, gã sẽ là Lăng Vân.
Nếu thần văn thật sự có ảnh hưởng, đương nhiên phải giải quyết càng sớm càng tốt!
Bằng không tới Sơn Hải rồi, khi đó thần văn cường đại, muốn đổi thì còn phải uẩn dưỡng một lần nữa, hơn nữa sau khi tiêu trừ, hậu quả rất nghiêm trọng.
Nếu xác định thần văn Thần Ma ảnh hưởng tới sự phát triển trong tương lai, gã phải hạ quyết tâm sớm, nhân lúc còn sớm mà thay đổi thần văn.
Lưu Hồng rối rắm một chút, cuối cùng quyết định truyền âm nói: “Chờ ta vài phút!”