“Oanh!”
Ngoài bí cảnh.
Một tiếng vang lớn truyền ra, cửa bí cảnh kêu răng rắc, Chu Minh Nhân luống cuống tay chân, sắc mặt mấy người Vu Hồng cũng biến đổi.
Tôn Các lão cả giận mắng: “Thứ hỗn trướng, điên rồi sao?”
Bọn họ phải trả cái giá lớn thế nào mới mở ra bí cảnh này!
Mục đích là để giúp người đơn thần văn nhất hệ tiến bộ, xưng bá học phủ lần nữa.
Kết quả thì hay rồi, có tên hỗn đản nào đó điên cuồng quấy rối.
Giờ phút này, trong bí cảnh có mấy chỗ lượng hấp thu ý chí lực rất lớn nhưng vẫn luôn ổn định, ba địa phương này lượng hấp thu đều không nhỏ.
Nhưng những người đó đều là tiến hành theo chất lượng, không phải chỉ nhìn cái lợi trước mắt, một lần rút cạn!
Nhưng có tên hỗn đản quá mức quá đáng, mỗi lần đều là trực tiếp rút cạn ý chí lực một khu vực, khả năng này có thể so với cường giả Lăng Vân cảnh, lập tức khiến cho bí cảnh xuất hiện khoảng trống thật lớn.
Liên tiếp vài lần, khiến bọn họ thực phẫn nộ!
Để mở ra bí cảnh lần này, tài nguyên tiêu hao vượt quá 10 vạn điểm công huân, đơn thần văn nhất hệ cũng sắp phá sản.
Vậy mà có kẻ còn làm ầm ĩ như vậy sao?
Tức chết lão phu!
Sắc mặt Tôn Các lão vô cùng khó coi, bên kia, Hồng Đàm nhíu mày nói: “Đừng cố, không được thì để ta!”
Đám người Chu Minh Nhân không để ý đến ông!
Chu Minh Nhân phán đoán một chút, hai vị Lăng Vân đang ổn định tu luyện, vài vị Đằng Không khác có khả năng đã tụ tập cùng nhau, tên Chu Bình Thăng kia đang quấy rối à?
Đáng chết!
Tên hỗn trướng này!
Tiếp tục, đến khi thật sự chịu đựng không nổi rồi tính, nếu không để đám Hồng Đàm thay thế, vài vị Lăng Vân cùng Đằng Không sẽ không được chiếu cố.
. . . . . .
Bọn họ cố chống đỡ, nhưng Tô Vũ không biết bọn họ gian nan tới mức nào.
14 tiếng, 16 tiếng đồng hồ…
Gần như cứ cách nửa giờ, hắn lại đi ra ngoài hút hết ý chí lực của một khu vực một lần!
Chờ đến khi thời gian đã qua gần 20 tiếng đồng hồ, Tô Vũ đã mở ra 68 Thần Khiếu!
Thời gian còn chưa đến một ngày!
Tô Vũ vui không nhịn được!
Quá sung sướng!
Sảng khoái đến mức hắn hận không thể ở lại đây luôn!
Mà nhờ ý chí lực do Tô Vũ tràn ra, Trương Hào tiến bộ cũng không chậm, khai 5 cái Thần Khiếu, chỉ thiếu một cái Thần Khiếu còn chưa mở ra nữa là đủ 6 cái.
Mà Tô Vũ cũng không ở lại đây lâu.
Sau đó Tô Vũ tìm đến chỗ Ngô Gia.
. . . . . .
Giờ phút này, Ngô Gia đang tu luyện.
Cách đó không xa chính là Vạn Minh Trạch.
Thời điểm nhìn thấy Tô Vũ, ánh mắt Vạn Minh Trạch có chút khác thường, Chu Bình Thăng đuổi theo Tô Vũ lâu như thế mà vẫn không bắt được gia hỏa này.
Gia hỏa này trốn giỏi thật!
Tô Vũ mặc kệ cậu, hắn nhìn về phía Ngô Gia, mỉm cười gọi: “Sư tỷ!”
“Sư đệ!” Ngô Gia trợn mắt, kinh hỉ vội vàng nói: “Lão cẩu kia không tìm được ngươi à?”
“Không!”
Tô Vũ cười nói: “Ta và hắn chơi đuổi bắt vòng vòng cả ngày đây này.”
“Vậy không phải là chậm trễ việc tu luyện của ngươi sao?”
“Không sao!”
Tô Vũ mỉm cười, lại gần bảo: “Sư tỷ, đừng ở đây quấy rầy Vạn huynh nữa, ta mang ngươi đi tìm chỗ khác!”
Hắn không biết Vạn Minh Trạch là thánh nhân hay là ngụy quân tử, tốt nhất cứ cách xa cậu ta một chút thì tốt hơn.
Có phiền toái thì dẫn đến đây. Không thì khỏi phải lại gần làm gì.
Cách đó không xa, Vạn Minh Trạch cười cười, cũng không thèm để ý.
Cậu nhìn Tô Vũ mang theo Ngô Gia rời đi, ánh mắt biến ảo, cảm thấy ý chí lực tản ra thực nồng đậm!
Chỉ sợ Tô Vũ có cơ sở văn quyết!
Cũng không biết hắn đã khai bao nhiêu Thần Khiếu!
Mà có lẽ Ngô Gia cũng có.
Thời điểm Ngô Gia tu luyện bên cạnh cậu, thực lực nàng không yếu, nhưng không che lấp được cảnh tượng ý chí lực bị nàng hấp thu, hắn thấy được một ít, qua một ngày này, Ngô Gia mở ra ít nhất 3 cái Thần Khiếu.
. . . . . .
Trên đường đi, Tô Vũ thấp giọng hỏi: “Sư tỷ, ngươi khai mấy cái Thần Khiếu rồi?”
“4 cái!”
Ngô Gia vui mừng, “Sư đệ, nếu ta tiến vào Đằng Không, có thể nhanh chóng đến Đằng Không nhị trọng.”
“Đằng Không nhị trọng không thú vị, hấp thu nhiều ý chí lực vào, khai nhiều Thần Khiếu một chút, đây là cơ hội hiếm có. Chỉ còn có hơn hai ngày nữa.”
Dứt lời, Tô Vũ mang theo Ngô Gia đi tới chỗ Hạ Hổ Vưu.
Hắn không lằng nhằng, nói thẳng: “Ta hút ý chí lực lại đây cho ngươi, ngươi phải chiếu cố sư tỷ ta thật tốt, bằng không ngươi cứ chờ đấy!”
Hạ Hổ Vưu câm nín!
Ta cần à?
Ta khai 25 cái Thần Khiếu rồi, ngươi biết không?
Ta trâu bò thế nào, ngươi biết không?
Lúc trước cậu học Hạ gia văn quyết, khai khoảng 18 cái Thần Khiếu, thời gian vừa qua cậu vẫn luôn tu luyện, thiên phú của cậu cũng rất mạnh, đánh giá thượng trung khi nhập học là vô nghĩa.
Hiện tại, cậu đã mở ra 25 cái Thần Khiếu!
Nếu tiến vào Đằng Không thì đó chính là Đằng Không thất trọng.
1 - 4 cái là nhất trọng, 18 - 24 cái là lục trọng, 25 - 28 cái là thất trọng, 29 – 32 cái là bát trọng, 33 - 36 cái là cửu trọng, 37 cái trở lên là cửu trọng đỉnh phong, cũng là Đằng Không đỉnh phong.
Đương nhiên, cậu mới vừa thăng cấp, cường độ thần văn không đủ, cường độ ý chí lực không đủ, cậu còn không được tính là Đằng Không thất trọng, nhưng nếu đủ Thần Khiếu rồi, đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Vậy mà Tô Vũ xem thường mình à?
Còn phải lôi kéo ý chí lực lại đây cho mình?
Hạ Hổ Vưu dám khẳng định, ở đây, trừ Đằng Không, không có kẻ nào khai nhiều Thần Khiếu hơn cậu!
Ngay sau đó, cậu không dám hé răng, mặt bị đánh sưng lên!
Chính là bị Tô Vũ vả mặt!
Một cỗ ý chí lực mãnh liệt lao đến, phạm vi rất lớn, thổi quét cuồn cuộn, chồng chất quanh mấy người.
Hạ Hổ Vưu thầm mắng một tiếng!
Má nó!
Đây là bao nhiêu? 36 cái thần khiếu ư?
Tuyệt đối không chỉ có vậy!
Đừng coi ta là kẻ ngốc, ánh mắt cậu cực kỳ khác thường nhìn Tô Vũ, tên này tuyệt đối không chỉ khai 36 thần khiếu, rốt cuộc tình huống thế nào đây, chẳng lẽ Tô Vũ còn có công pháp khác?
Đương nhiên cậu cũng có.
Hai bản công pháp đồng thời tu luyện, cậu cũng có thể mở ra 45 cái Thần Khiếu.
Nhưng 9 cái khác không xứng đôi với 36 cái kia, chỉ có thể làm ý chí lực của cậu mạnh hơn một chút, khôi phục nhanh hơn một chút, còn lực bộc phát thì không khác nhau quá lớn.
Cậu không biết có phải Tô Vũ nắm giữ môn văn quyết thứ hai hay không, dù sao hắn ta tuyệt đối không chỉ mở ra 36 cái Thần Khiếu!
Ngô Gia không có cảm thụ gì, nàng mới khai mấy cái Thần Khiếu, không phân biệt ra mạnh yếu.
Nàng chỉ cảm thấy sư đệ thật lợi hại!
Hạ Hổ Vưu nhìn thoáng qua Tô Vũ, không lên tiếng.
Cậu là người thông minh, tự nhiên biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.
Đến khi Tô Vũ sắp phải đi, cậu mới thấp giọng dụ dỗ: “Có hứng thú đổi không? Phương pháp tu luyện 18 Thần Khiếu nhà ta…”
Tô Vũ nhe răng cười! Không đáp lời, cất bước liền chạy.
Đổi cái rắm!
18 Thần Khiếu rác rưởi, xui xẻo thì còn trùng Thần Khiếu, ta muốn thứ rác rưởi đó làm gì!
Chờ ta mở ra toàn bộ 180 Thần Khiếu, có khi còn trùng hết với bản của ngươi.
Hắn mặc kệ, giao sư tỷ cho gia hỏa này hẳn là không có vấn đề lớn, Hạ Hổ Vưu biết mình có văn quyết, hắn cũng bắt được, sư tỷ tu luyện cũng càng yên tâm, miễn cho bị người nhằm vào.
. . . . . .
Chờ Tô Vũ chạy đi rồi, Hạ Hổ Vưu lộ vẻ mặt tiếc nuối, cậu nhìn thoáng qua Ngô Gia.
Kết quả Ngô Gia không thèm quan tâm đến cậu, nàng đã tự tìm một chỗ cách đó không xa, khoanh chân ngồi xuống tu luyện.
“Nữ nhân a!”
Cảm khái một tiếng, Hạ Hổ Vưu câm nín, sao lại không phản ứng ta?
Ta đâu có nợ tiền các ngươi!
Thật là!
Nhìn bóng dáng Tô Vũ đã biến mất, cậu tấm tắc vài tiếng, có vẻ gia hỏa này lại muốn đi gây sự rồi.
Mấu chốt là hình như chưa kẻ nào biết.
Mà ta lại biết rõ ràng!
“Không chỉ có ta, trong bí cảnh này chắc chắn còn người khác đang giúp hắn!”
Hạ Hổ Vưu thầm nghĩ, hoài nghi là ai đang giúp Tô Vũ?
Gia hỏa này đã lôi kéo bao nhiêu người rồi?
Nắm truyền âm phù trong tay, Hạ Hổ Vưu nhướng mày, lần trước Tô Vũ đưa truyền âm phù cho Trần Hạo, cậu đã cảm thấy tiểu tử đó chắc chắn chuẩn bị không ít truyền âm phù, có lẽ người cầm truyền âm phù đều là người của hắn.
Thật giỏi!
Ở ngay dưới mí mắt ta mà dám phát triển một đám người.