“Trần Hạo…”
Nghĩ đến người này, Hạ Hổ Vưu bĩu môi, người xấu mày rậm mắt to!
Nhị gia gia quả nhiên nói rất đúng, không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Quyết định gia nhập Đại Hạ Văn Minh học phủ quả nhiên là sáng suốt.
Bởi vì bên này loạn, dựa theo nhị gia gia giải thích, đi Chiến Tranh học phủ, ngươi có thể thể nghiệm tình huynh đệ, tình đồng chí, nhưng không thể nghiệm được âm mưu quỷ kế, không nhìn tới mặt tối của xã hội.
Không phải chuyện tốt đối với việc chấp chưởng Đại Hạ phủ sau này.
Mình muốn làm Phủ Chủ, không phải làm tướng quân.
Cho dù là làm tướng quân, cũng phải hiểu biết những chuyện này, phải biết ứng đối như thế nào.
Mấy thế hệ Phủ Chủ đều xuất thân từ Văn Minh học phủ mà không phải Chiến Tranh học phủ!
Nguyên nhân chính là để giúp bọn họ hiểu được chấp chưởng một đại phủ là việc như thế nào.
Chiến Tranh học phủ bồi dưỡng là binh, là tướng!
Mà Văn Minh học phủ ra trận, đó chính là soái.
“Tô Vũ…”
Hạ Hổ Vưu nói thầm một tiếng, hảo gia hỏa, nếu mình lên làm Phủ Chủ, mình phải mượn sức tên này.
Có đầu óc, có thực lực, có thiên phú… Chà, hiện tại rất nhiều vị trí trong Đại Hạ phủ đều thích hợp với hắn.
Nhưng làm bạn cùng lứa tuổi, mình là Phủ Chủ tương lai lại bị áp xuống, vậy thì còn mặt mũi gì nữa.
Những người khác mạnh hơn mình thì thôi bỏ qua.
Nhưng Tô Vũ còn mạnh hơn mình thì không thể nào nói nổi!
“Hợp khiếu 14 cái, hay hợp khiếu 16 cái rồi mới thăng cấp Vạn Thạch?”
Hạ Hổ Vưu thở dài một tiếng, nếu hợp khiếu 14 cái liền thăng cấp, cậu đã sớm là Vạn Thạch.
Nhưng cậu học Khai Thiên Đao Thiên Giai đỉnh cấp, hợp khiếu 16 cái mới là hợp khiếu hoàn toàn.
Hợp khiếu rất khó!
Làm Phủ Chủ tương lai, không thể không tu luyện, tu luyện Khai Thiên Đao phải học tập lão cha, hợp khiếu đến đỉnh.
“Tên tiểu tử Tô Vũ kia cũng tu luyện Khai Thiên Đao. Không vội, hắn hợp khiếu cũng khó, lão tử có thể chờ!”
Không cho Tô Vũ dẫn trước là được!
Hiện tại Tô Vũ còn chưa hợp khiếu nào, mà mình đã hợp 14 khiếu, vậy đã đủ bỏ xa Tô Vũ.
Còn Thần Khiếu… lần này mình nhất định phải mở thêm mấy cái.
“Tô Vũ nào thoải mái được như ta, ta mà đến Vạn Thạch cửu trọng, về nhà lấy chút tinh huyết Thần Ma, trực tiếp Trúc Cơ đến thân thể Đằng Không tam tứ trọng trong một ngày, xem ngươi đuổi theo thế nào!”
Hạ Hổ Vưu cười nhe răng trợn mắt!
Ta là hậu duệ của vô địch!
Có phục không?
Ngươi còn phải tiêu tiền mua, còn phải nghĩ cách kiếm tiền, ta không cần, ta về nhà lấy luôn, lấy được liền Trúc Cơ, Trúc Cơ liền đến Đằng Không tam tứ trọng!
Thân thể Đằng Không tam tứ trọng, đến lúc đó trình độ Văn Minh sư là Đằng Không thất bát trọng, thậm chí cửu trọng, Tô Vũ ngươi… Hắc hắc, đấu thế nào được với ta!
Ta vào Đằng Không liền đổi văn binh Huyền giai đỉnh cấp!
Ta sẽ dùng tiền tài bối cảnh nghiền áp ngươi!
“Ngu ngốc!”
Tiếng mắng khinh thường vang lên làm tiếng cười của Hạ Hổ Vưu đột nhiên im bặt!
Má!
Ta bị Ngô Gia xem thường à?
Cậu quay đầu nhìn thoáng qua Ngô Gia, vẻ mặt buồn bực, một lúc lâu sau mới hỏi: “Ngươi biết thực lực sư đệ ngươi đến đâu rồi không?”
Ngô Gia nhìn cậu một cái, thờ ơ nói: “Ngươi không biết à? Dưới Đằng Không, vô địch!”
“…”
Hình như cũng không sai!
Thôi, Hạ Hổ Vưu lười so đo, cậu khoanh chân ngồi xuống tiếp tục tu luyện.
Bí cảnh này không tồi!
Đại Hạ phủ cũng nên kiếm lấy một cái, cái trong nhà không tốt lắm, lần sau lão cha chém ai thì nên chọn cái loại này, tốt nhất là vô địch, mang cái vô địch bí cảnh trở về.
Cái này chỉ là Nhật Nguyệt! Cấp hơi thấp, tới Lăng Vân rồi hiệu quả sẽ không lớn.
Chém giết một vô địch thì ít nhất có thể sử dụng đến Sơn Hải.
. . . . . .
Trong lúc Hạ Hổ Vưu đang miên man suy nghĩ, Tô Vũ lại hành động.
Hút!
Điên cuồng hút!
Người Đơn thần văn nhất hệ thật sự muốn khóc!
Chiêm Hải sắp Đằng Không cũng muốn khóc!
Rốt cuộc là làm sao vậy? Bí cảnh này có vấn đề sao?
Hút ý chí lực mà cứ đứt quãng, bọn họ đã suýt xảy ra chuyện vài lần, cái quỷ gì vậy?
Nữ nhi của thự trưởng Dục cường thự… Tô Vũ cũng muốn chiếu cố một chút. Hắn cố ý hút ý chí lực quanh nàng vài lần.
Mọi người đều bị xử, ngươi lại không sao thì xin lỗi ngươi quá, ta biết ngươi là người thành thật, sau khi rời khỏi đây có lẽ ngươi còn có thể khiến Chu Minh Nhân bồi thường.
Kỷ Tiểu Mộng cũng là người dứt khoát, ý chí lực xung quanh bị hút vài lần, nàng dứt khoát không tu luyện nữa, chạy đi tìm Chu Bình Thăng!
Nơi đây kẻ mạnh nhất chính là Chu Bình Thăng!
Ta muốn đi tìm Chu thúc thúc giúp ta, tụ tập ý chí lực, hộ pháp cho ta, Chu thúc thúc làn người tốt như vậy, chắc chắn sẽ đáp ứng!
Kỷ Tiểu Mộng không buồn bực chút nào, vô cùng tự nhiên lựa chọn đi cầu viện.
Nếu không hỗ trợ… Chu Bình Thăng có thể sẽ sớm được phát phiếu nghỉ bệnh.
Nếu không được thì nàng liền đi tìm Hạ Ngọc Văn, như nhau thôi, dù sao kiểu gì cũng sẽ được hỗ trợ, cho nên nàng không tức giận chút nào.
…
Tô Vũ tiếp tục du đãng, hấp thu ý chí lực khắp nơi.
Trong chớp mắt, một ngày một đêm đi qua.
Hắn đã khai được tổng cộng 71 cái Thần Khiếu.
Bộ công pháp thứ hai chỉ thiếu một Thần Khiếu cuối cùng, chỉ còn thiếu một chút là có thể mở ra.
“Tranh thủ trong vòng 3 ngày phải mở được ba bộ công pháp Thần Khiếu!”
Tô Vũ định ra mục tiêu cho chính mình, mục tiêu của ta không cao, mở đến 108 cái Thần Khiếu là được.
Tổng cộng 180 cái, ta mở ba bộ, yêu cầu không cao đúng không?
Vốn dĩ đã mở 44 cái, mở thêm 64 cái là đủ rồi!
Một ngày chỉ khoảng 20 cái, có gì khó chứ?
Tô Vũ bắt đầu nỗ lực phấn đấu vì mục tiêu nhỏ của mình, hấp thu ý chí lực khắp nơi.
. . . . . .
Ngoài bí cảnh.
Một ngày một đêm đi qua!
Mấy người Tôn Các lão đã chịu đựng không nổi, Chu Minh Nhân cũng không cố được, ông nhìn thoáng qua Hồng Đàm.
Hồng Đàm cười ha hả nhìn về phía vài vị Các lão vừa tới nơi, nói: “Thêm mấy người này, hợp tác với nhau duy trì một ngày là được!”
Hồng Đàm tiếp nhận quyền khống chế bí cảnh.
Chu Minh Nhân không hé răng, cho ngươi đấy, xem ngươi có khó chịu hay không, bên trong có tên hỗn đản hút ý chí lực khắp nơi, lúc trước ngươi bàng quan thoải mái, đợi lát nữa xem ngươi làm sao bây giờ!
Ông và mấy người khác nhanh chóng lui ra, Hồng Đàm mang theo vài vị Các lão lên sân khấu, tiếp chưởng bí cảnh.
Vừa nhận vào tay, Hồng Đàm đã cảm thấy ý chí lực chấn động!
Má nó!
Chu Bình Thăng đúng không?
Ta mới nhận quyền, ngươi đã ra oai phủ đầu với ta à?
Sợ ta không làm chết ngươi à?
Ông mới vừa tiếp nhận liền có một khu vực bị hút sạch ý chí lực.
Hồng Đàm cạn lời, ông không khách khí, nhanh chóng xua tan mấy nơi tụ tập nhiều ý chí lực.
Sao phải cho đám gia hỏa đó chiếm tiện nghi!
Ông không hề hàm hồ, tự làm ra một nơi tụ tập nhiều ý chí lực, nhanh chóng tiến hành lôi kéo ý chí lực hấp dẫn Tô Vũ qua đó.
Tiểu gia hỏa đáng thương, chắc cả ngày hôm qua chưa được tu luyện.
Người thật thảm!
Đừng sợ, sư tổ tới chống lưng cho ngươi đây!
Hồng Đàm quang minh chính đại mà giở chút thủ đoạn nhỏ, ý chí lực bùng nổ áp chế vài vị Các lão khác cảm ứng, cười ha hả, các ngươi muốn nhìn cái gì?
Ta đến nửa bước Nhật Nguyệt là giả chắc?
Trừ khi Chu Minh Nhân nhận lại quyền, cùng ông chưởng quản, nếu không trong đám Các lão ở đây, ai có thể nhìn ra ông đang giở trò chứ?
Đại khái chỉ nhìn ra ông xua tan mấy nơi có ý chí lực nồng đậm.
Đó là đương nhiên!
Ông không xua tan mới là không bình thường.
. . . . . .
Cùng lúc đó.
Trong bí cảnh.
Trong lòng Tô Vũ bỗng nhiên chấn động, nhìn về phía không trung trắng xoá.
Giờ phút này trong không trung xuất hiện một cái đường tuyến kéo dài đến phương xa!
Tô Vũ suy đoán, đã qua một ngày, hiện tại sư tổ đang chấp chưởng bí cảnh sao?
Hắn không nói nhiều, nhanh chóng chạy theo đường chỉ dẫn.
Sư tổ đang mở cửa sau cho ta?
Lúc bấy giờ cũng có người nhìn thấy được, hai vị Lăng Vân bị tản đi ý chí lực Hồ Văn Thăng cùng Hạ Ngọc Văn nhanh chân chạy đến bên kia, cùng đi còn có nhóm người Lưu Hồng!
Lúc Tô Vũ tới nơi, những người kia đã đến trước.