"Tốt nhất là trong một tuần!"
Tô Vũ nghiêm túc nói: "Đây mới chỉ là một bắt đầu, một khi khởi đầu mà còn làm không được, vậy sau này chúng ta còn có vô số cửa ải khó thì phải làm sao? Ta không muốn phải mất đến mấy năm, hoặc tệ hơn là mấy chục năm mới có thể cho ra được kết quả! Ta hi vọng chúng ta sẽ đẩy tiến độ lên càng nhanh càng tốt!"
Ngô Lam chỉ nghe thôi cũng đã có thể sâu sắc cảm giác được áp lực to lớn.
Trong một tuần mà hắn muốn nàng chỉnh lý mấy ngàn bản tư liệu của vô số chủng tộc, sau đó còn cần tiến hành phân loại lại một lần nữa. . . Độ khó quá lớn.
Nhiệm vụ của tổ công kiên quả nhiên hết sức gian khổ!
Ngô Lam nghiêm túc hỏi: "Ta có thể tìm thêm mấy người nữa hỗ trợ không?"
Tô Vũ lắc đầu, đáp: "Ngô Lam, đây là dính đến cơ mật nhân tộc của sở nghiên cứu chúng ta, không nên như mấy lão già khác, tự hạ thấp rằng chúng ta còn trẻ tuổi, có làm gì cũng chỉ là đang tùy ý chơi đùa. Giờ phút này, chỉ có những nhân tài đạt được sự tín nhiệm của ta thì mới có thể gia nhập, giống như ngươi chính là người mà ta tín nhiệm, còn những người khác trong học phủ… chưa chắc đáng giá để chúng ta tín nhiệm bọn họ!"
Tô Vũ chân thành nói: "Cho nên lần này chỉ có ta, ngươi, sư tỷ của ta, Hồ Thu Sinh,... Mấy người chúng ta cùng nhau tiến hành chỉnh hợp, bọn ta cũng sẽ ra sức hỗ trợ ngươi, ngươi không cần cảm thấy có áp lực quá lớn!"
Ngô Lam gật đầu, nhưng trong lòng vẫn sâu sắc có cảm giác áp lực to lớn hệt như cũ.
Tô Vũ nói đúng, đây chính là cơ mật, quả thật không thể tùy ý loạn nhận người.
Tô Vũ lại tiếp tục nói: "Ngoài ra ta muốn nói một điểm, hiện tại sở nghiên cứu của chúng ta rất nghèo, không có tiền, không có tài chính khởi động! Hết thảy phải dựa vào mọi người tự trù! Ta phụ trách đi mua sắm một bộ đại trận phòng ngự, giá trị mấy vạn công huân!"
"Triệu Minh lão sư phụ trách mua sắm một vài dụng cụ, thí nghiệm tài liệu, cũng là hao phí to lớn."
"Hồ Thu Sinh, Khương Mục bọn hắn cũng cần mua sắm hàng loạt công pháp, tư liệu, sách họa, tư liệu nghiên cứu tới để bổ sung cho sở nghiên cứu. . ."
Tô Vũ thở dài: "Nếu ngươi muốn gia nhập thì cũng cần trù hoạch kiến lập một bộ phận đồ vật, ta đã đặt trước rất nhiều bản dập tại thư viện, cần 300 điểm công huân, nếu ngươi nguyện ý thì có thể ứng ra cầm về. . ."
"300 điểm?"
Ngô Lam trừng mắt nhìn, suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu nói: "Được, vạn sự khởi đầu nan, cái này ta hiểu rõ!"
"Cám ơn ngươi!" Tô Vũ thật lòng nói lời cảm tạ. "Hết thảy trương mục đều sẽ có ghi chép, về sau khi có được lợi nhuận, ta sẽ dần dần trả lại cho mọi người. Hoặc là sau khi ra kết quả, mọi người sẽ được ưu tiên hưởng dụng, tất cả chi tiêu ngày hôm nay sẽ là đãi ngộ của tương lai ngày sau, đều có thể dùng thành quả để khấu trừ!"
Ngô Lam gật đầu, cũng không nói cái gì.
300 điểm công huân. . . Hiển nhiên không ít, nhưng cũng chẳng phải quá nhiều, nhiêu đó nàng vẫn chi ra được.
"Việc này không nên chậm trễ. Ngô Lam, bây giờ ta còn có chuyện khác, ngươi xem ngươi có muốn nhận nhiệm vụ luôn không, nếu có thì trước tiên tới thư viện bên kia, đem đồ vật lĩnh trở về?"
"Hiện tại sao?"
Ngô Lam nhìn sắc trời một chút, trời sắp tối rồi, ta còn chưa ăn cơm chiều đây.
Tô Vũ gật đầu, đáp: "Giành giật từng giây! Thời gian của chúng ta rất quý giá, mỗi một phút đều vô cùng trân quý!"
"Cái kia. . . Được a!" Ngô Lam gật đầu, "Vậy trước tiên ta đến thư viện, lấy đồ vật mà ngươi đặt rồi cho người chở về sở nghiên cứu đúng không?"
"Đúng vậy."
Tô Vũ đem một cái chìa khóa đưa cho nàng, "Đây là chìa khóa cửa lớn của sở nghiên cứu, đừng làm mất nhé, tuy rằng bây giờ bên trong không có bao nhiêu đồ đáng giá, thế nhưng đây là căn cứ quan trọng của chúng ta trong tương lai, cũng là một trong những căn cứ trọng yếu của nhân tộc sau này!"
Dứt lời, hắn tình cờ liếc mắt nhìn thấy đồ đạc trang trí bên trong căn biệt thự của nàng, tủm tỉm cười bảo: "Bên kia điều kiện tương đối gian khổ một chút, cũng không biết ngươi có thể chịu được hay không. Nếu như cảm thấy không thích hợp thì ngươi có thể cân nhắc xem tìm người mang một ít đồ dùng sinh hoạt của ngươi qua bên đó. Sau này có khả năng chúng ta sẽ thường xuyên nghỉ ngơi lại ngay bên trong sở nghiên cứu."
Biệt thự mà Ngô Lam đang ở được trang hoàng rất đẹp mắt, đồ vật cực nhiều, xem ra hẳn là do nàng tự mua sắm thêm sau khi dọn vào đây.
Chớ lãng phí!
Sở nghiên cứu của chúng ta bây giờ thật sự rất nghèo, ngay cả cái ghế ngồi cũng chẳng có, mà mua đồ thì hiển nhiên phải tốn tiền.
Dời đồ của ngươi qua thì thật là tốt!
Ngô Lam tùy ý đáp: "Không cần đâu, ngày mai ta lại đi mua thêm một ít vật dụng thường ngày mang qua đó là được rồi. . ."
"Cái kia quá lãng phí!" Tô Vũ cau mày khuyên can: "Tài chính ban đầu của chúng ta không đủ, không nên lãng phí tiền tài vào những thứ đó. Biệt thự này là của học phủ, sở nghiên cứu mới là căn cơ của chính chúng ta, về sau có lẽ ngươi sẽ thường xuyên sinh hoạt ở bên kia, bên này. . . coi như một chỗ nghỉ ngơi là được rồi. Chớ nên lãng phí tiền bạc mua sắm thêm đồ dùng, ngươi cứ tìm vài người chuyển đồ cho ngươi đi, đưa đến bên kia là được!"
"Vậy được rồi!"
Ngô Lam gật gật đầu, mặc dù cảm thấy Tô Vũ đang moi móc đồ nhà mình, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra, sở nghiên cứu vừa mới khởi động, chắc chắn là thiếu tiền, hắn tiết kiệm như thế là chuyện bình thường.
"Cái kia ta lập tức kêu người tới làm. . ."
"Đa tạ!" Tô Vũ cũng không khách khí, cấp tốc nói: "Vậy ta còn bận rộn chuyện khác, ngươi đi làm mấy chuyện của ngươi trước đi, cố gắng lên!"
". . ."
Ngô Lam nhìn hắn vừa dứt lời liền co cẳng chạy mất, không khỏi cảm thấy có chút hốt hoảng.
Ta. . . là tổ trưởng tổ công kiên ư?
Chờ Tô Vũ đi xa, trong lòng nàng bỗng dâng lên cảm xúc hưng phấn khó nhịn!
Ta? Tổ trưởng tổ công kiên!
Nghiên cứu Nguyên Thần khiếu là việc rất trọng yếu, mà ta chính là người tiên phong lãnh đạo cửa ải khó khăn nhất.
Ngay cả những thiên tài như Ngô Gia cũng cần phải nghe theo chính mình chỉ huy, làm trợ thủ cho mình!
Tô Vũ. . . Có phải hắn đã quá tín nhiệm ta rồi hay không?
Nàng bất giác siết chặt chìa khóa của sở nghiên cứu trong tay, thứ đồ vật trọng yếu như vậy mà hắn cũng tin tưởng giao cho ta!
Sau một khắc, Ngô Lam chợt hắng giọng, hướng về phía quân hộ vệ xa xa hét lên: "Vương đại thúc, thúc gọi vài người giúp ta chuyển đồ vật với. . ."
Ta phải dọn nhà!
Đúng, đợi chút nữa ta còn phải mau chóng đi tới thư viện lấy những thứ tư liệu mà Tô Vũ đã đặt hàng.
Ta chính thức tiến vào lĩnh vực nghiên cứu rồi!
Rất nhanh, quân hộ vệ đã phái vài người tới giúp nàng khuân đồ.
Không bao lâu sau, Lâm Thanh đến tìm nàng, nhìn thấy từng bao lớn bao nhỏ đồ vật được quân hộ vệ khiêng ra ngoài mà Lâm Thanh không khỏi ngốc trệ, xảy ra chuyện gì?
Đây là muốn dọn nhà?
"Lam Lam. . . Ngươi làm cái gì vậy?"
Ngô Lam nhìn nàng một cái, cười vui vẻ khoe: "Thanh tỷ, không có gì, ta muốn tới sở nghiên cứu nhậm chức."
"Sở nghiên cứu?"
"Đúng vậy!"
"Sở nghiên cứu nào?"
". . . Cơ mật!"
". . ."
Lâm Thanh im lặng nhìn đối phương, ai sẽ muốn tuyển dụng một học viên dưỡng tính như ngươi chứ, nghĩ đến đây, đột nhiên Lâm Thanh chợt nhớ tới một chuyện, kinh ngạc thốt lên: "Sở nghiên cứu Nguyên Thần vừa mới thành lập?"
"Ngươi cũng biết?"
Ngô Lam kinh ngạc, Lâm Thanh câm nín, nói nhảm, ngoại trừ chỗ đó thì còn người nào mà muốn nhận ngươi.