"Ha ha. . ."
Trên lôi đài, Tô Vũ cười một tiếng, thản nhiên nói: "Chịu chết, cần gì chứ! Ngoan ngoãn nhận thua không tốt sao? Các ngươi có muốn lên nữa không? Ta đã tiêu hao rất nhiều nguyên khí rồi này."
Tô Vũ nói xong, cười khẽ, 320 khiếu huyệt mở ra, bốn phía nguyên khí mãnh liệt ập tới, sau một khắc, nguyên khí lại chứa đầy.
Mặt mũi hắn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt!
Lúc này, mấy người khác lộ ra sắc mặt trắng bệch!
Lại nhìn thi thể Vương Trinh. . . Một tiếng than đau thương, lại có một người rời đi.
Cái chết của Vương Trinh đã dập đi chút xíu lòng tin cuối cùng của họ.
Đằng Không tam trọng vô dụng!
Thần phù cũng vô dụng!
Xa luân chiến là vô dụng!
Chỉ có thể đi chịu chết!
"Ta rời khỏi. . . Rời khỏi Đơn thần văn nhất hệ. . . xin lỗi, ta. . . muốn sống. . ."
Có người lẩm bẩm một tiếng, quay đầu bỏ chạy luôn.
Hắn cũng không muốn chết!
Bốn phía an tĩnh đến dọa người, khung cảnh rung động đồng thời cũng làm mọi người thấy bi ai khó hiểu.
Sống lưng của Đơn thần văn nhất hệ thật sự bị bẻ gãy rồi!
Dưới đài, hai người bỏ đi, chết một người, còn có ba người tiến thối lưỡng nan.
Tô Vũ nở nụ cười như cũ.
Dưới bóng đêm, hắn cười càng thêm xán lạn.
Giết người, tru tâm!
Giết vài người thì tính là gì?
Đơn thần văn nhất hệ không hề thiếu người!
Hắn muốn cho Đại Hạ phủ nhìn rõ, đây chính là Đơn thần văn nhất hệ mạnh mẽ trong mắt bọn họ!
"Khối u ác tính!"
Tô Vũ quát lớn một tiếng, lạnh giọng nói: "Nếu ta nhớ không lầm, Tôn, Lý, Vu, Mã, Phương, Chu, các nhà đều có Đằng Không, người đâu? Không hạn chế Văn Minh sư hay là Chiến giả, người đâu hết rồi? Để đám rác rưởi này đi tìm cái chết sao?"
Giọng Tô Vũ hùng vĩ, vang rền bốn phương: "Người trong gia tộc của các vị Các lão đi đâu hết rồi? Dọa đến tè ra quần rồi à?"
"Một đám rác rưởi, ăn được, mặc xong, ngầm chiếm tài nguyên học phủ, ngầm chiếm tài nguyên Đại Hạ phủ, ngầm chiếm tài nguyên nhân tộc, khi có chuyện nhiệm vụ không làm, đãi ngộ lại hàng đầu, lúc này người đi đâu hết rồi?"
"Nực cười!"
Ngay trước mặt vài vị Đằng Không, Tô Vũ chỉ vào một người, cười lạnh: "Ngươi có dám lên đài không? Có dám chiến một trận không? Ngươi là vì nhân tộc mà chiến hay là vì Đại Hạ phủ mà chiến, hay là vì đám Tôn Tường mà chiến?"
"Tài nguyên cho ngươi, là người nào kiếm tới?"
"Là bọn hắn sao?"
Tô Vũ quát: "Tài nguyên của chúng thuộc về chính chúng, thuộc về hậu duệ của chúng, các ngươi đừng tưởng lầm, tài nguyên của các ngươi là từ quân đội, là của Đại Hạ phủ, là Cầu Tác cảnh, là Chiến Thần điện ủng hộ! Một đám rác rưởi, không làm rõ ràng được tình huống sao? Chính bọn hắn lấy được tài nguyên, có cho các ngươi một chút gì sao?"
"Thứ các ngươi cầm đến tay thuộc về bọn hắn à?"
Dưới đài có người khẽ quát: "Tô Vũ, đừng dùng yêu ngôn hoặc chúng!"
Tô Vũ định thần nhìn lại, cười lạnh: "Ta biết ngươi, người của Lý gia! Đằng Không cảnh, ngũ trọng hay là lục trọng nhỉ, không quan trọng, ngươi đi lên đây, ta dạy cho ngươi cái gì gọi là dùng thực lực để nói chuyện!"
Dưới đài, vị thiên tài của Lý gia giận dữ!
Cuồng vọng!
Tô Vũ quét ngang trường đao, quát: "Lên đài! Chỉ dám đẩy đám đần độn kia lên đài chết thay thôi à? Đám đần độn này, các ngươi tìm một tên đích truyền của Các lão cho ta nhìn một chút! Đích truyền của Các lão đâu? Học phủ không có đích truyền của Các lão hay đều chết sạch rồi? Lời ta đặt ở đây, đích truyền của Các lão dưới Đằng Không lục trọng đều có thể lên đánh! Có kẻ nào dám lên?"
Lời này vừa nói ra, ba người đang tiến thối lưỡng nan bỗng nhiên có người sụp đổ nói: "Có rất nhiều! Rút thăm là giả, là gian lận! Bọn hắn buộc chúng ta đi tìm cái chết, ta không muốn chết!"
"Vì cái gì chứ?"
Người nọ suy sụp rống to, "Vì cái gì mà không có đích truyền của Các lão tới? Tại sao lại là chúng ta? Tại sao phải để cho chúng ta thành toàn thứ gọi là huyết tính của các ngươi? Chúng ta không phải người sao?"
"Chúng ta cầm về tay ít nhất, lại phải làm chuyện nguy hiểm nhất, dựa vào cái gì?"
Người này đã sắp hỏng mất!
Thật sự hỏng mất!
Hắn biết, hôm nay lên hay là không lên đều xong đời.
Nhưng hắn không cam tâm!
Bị Tô Vũ kích thích, giờ khắc này, hắn chỉ vào thiên tài Lý gia mắng to: "Lý Phong, ngươi lên đi! Sao ngươi không lên? Ngươi là Đằng Không lục trọng, ngươi mau lên đi chứ, ngươi để cho chúng ta là Đằng Không tiền kỳ đi chịu chết sao? Ngươi đang xem kịch à? Ngươi chớ giả vờ làm thiên tài, mẹ nó!"
Người nọ mắng to!
Hắn điên rồi!
Bị ép tới phát điên rồi!
Tử vong!
Tiến một bước là chết, lui một bước. . . là cả đời bị chèn ép.
Hắn không cam tâm!
Hắn điên rồi, hắn gầm thét, hắn gào rống, "Cháu chắt của Các lão đâu hết rồi? Vì sao không ai lên đài? Bình thường trong hệ chia đồ thì bọn hắn không phải được nhiều nhất sao? Có cơ hội vào bí cảnh đều cho bọn hắn, có đồ tốt đều là của bọn hắn, có công huân đều thưởng bọn hắn, có ban thưởng đều thuộc về bọn hắn, dựa vào cái gì muốn ta đi chịu chết?"
Hắn rống giận, Lý Phong thì giận dữ, "Lưu Kiệt, ngươi là đồ hèn mạt, Tô Vũ đang châm ngòi chúng ta. . ."
“Châm con mẹ ngươi ấy!"
Người được gọi là Lưu Kiệt tức giận mắng to: "Ngươi lên đài đi! Ngươi dám lên đài thì ta nhận, lão tử nhận mệnh! Ngươi lên thì ta sẽ theo ngươi lên, bị giết thì cũng cam tâm, ngươi mau lên đi! Mẹ nó, ngươi chỉ biết để cho ta lên chịu chết, tại sao ngươi không đi?"
Lý Phong biến sắc!
Đằng Không lục trọng!
Không yếu!
Thế nhưng gã không nắm chắc.
Thật sự không có nắm bắt.
Lực bộc phát của Tô Vũ trước mắt xem ra là đã tiếp cận Đằng Không tứ ngũ trọng, nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa dùng ý chí lực, thần văn cũng không hề đụng đến.
Tô Vũ rốt cục mạnh đến mức nào?
Gã không biết!
"Ha ha ha. . . Phế vật, ngươi mới là phế vật!"
Lưu Kiệt điên cuồng mắng to, bỗng nhiên gã giật xuống một khối huân chương trên người, đạp xuống dưới chân, gầm thét lên: "Ông đây mặc kệ! Cùng lắm thì đi tòng quân, các ngươi chèn ép ta à? Để cho ta đi chịu chết chỉ vì thứ huyết tính, vinh quang mà họ nói. . . Giết Tô Vũ liền là vinh dự sao?"
"Con mẹ nó! Một bầy chó, không coi mạng của lão tử là mạng, rút thăm chịu chết còn gian lận, đệt tổ tông các ngươi!"
Hắn cũng nổi giận, sợ hãi, mệt mỏi!
Còn có cả căm hận!
Hắn không biết rút thăm có gian lận hay không, nhưng hắn cảm thấy là như vậy, nếu không vì sao không có hậu duệ nào của Các lão bị rút trúng?
Vì sao không có đích truyền của Các lão bị rút trúng?
36 chọn 6, xác suất một phần sáu mà vì sao không có một ai?
Đương nhiên, hắn sẽ không nghĩ tới việc hậu duệ của Các lão kỳ thật không có mấy ai là Đằng Không tiền kỳ, hắn không quan tâm, hắn chỉ cần cho mình một lý do, một cái cớ, một cái cớ thu được sự đồng tình của mọi người.
Không phải ta sợ chết, là do bọn hắn. . . lừa gạt. . .!
Giờ khắc này, Lưu Kiệt mắng chửi một hồi, quay đầu liền dợm bước định đi, nhưng sau đó lại dừng bước quát lớn: "Lão tử muốn đi tòng quân, Trấn Ma quân cũng tốt mà Long Võ vệ cũng được, Hồ Phương, các ngươi không đi à? Không đi mà muốn chờ chết sao? Các ngươi không lên đài thì cứ chờ cả một đời bị chèn ép đi!"
Hắn gọi hai người khác đi cùng mình!
Có đi hay không?
Đi, ba vị Đằng Không, ít nhiều cũng có chút lực lượng, không đi, chỉ có một người thì mục tiêu sẽ quá lớn.
Đương nhiên, hắn sẽ đi tìm hai kẻ đã bỏ chạy trước đấy, sau đó cả đám cùng nhau chạy trốn.
Lúc này, còn lại hai người đều biến đổi sắc mặt một thoáng, không nhiều lời cũng không mắng chửi người, chỉ dồn dập rời đi.
Muốn chết thì cũng không phải chết như thế!
Chạy!
Học phủ có lẽ là không tiếp tục ở lại được nữa, Đơn thần văn nhất hệ không dám hạ sát thủ, nhưng có thể một mực nhằm vào ngươi, trừ phi ngươi cả một đời không muốn ngóc đầu lên, bằng không, rời đi học phủ mới là chính đạo.
Mấy người đều bỏ chạy!