Dưới đài, Lý Phong của Lý gia tỏ vẻ rất khó coi.
Bốn phía, còn có vài vị Lăng Vân cảnh của Đơn thần văn nhất hệ ở đây, giờ phút này lại không ai lên tiếng.
Đằng Không dù sao cũng có chút nhân mạch.
Vương Trinh chết đi rồi hay mấy người đã chạy mất, trong ngày thường mọi người ít nhiều gì cũng quen biết nhau.
Bây giờ Vương Trinh đã vong mạng, chẳng lẽ bọn hắn còn muốn ép mấy người kia cùng chết theo?
Hậu duệ của mấy vị Các lão không ra sân, không ai chết, việc này khiến cho họ cũng cảm thấy không thoải mái, tóm lại, người chết không phải người nhà các ngươi, các ngươi không đau lòng đúng không?
Lòng người biến đổi!
Tô Vũ cười khinh miệt!
Đã sớm dự liệu đến điều này!
Đơn thần văn nhất hệ tranh chấp nội bộ thành như thế, hắn không tin thật sự có bao nhiêu người nguyện ý vì Đơn thần văn nhất hệ mà đi chịu chết.
Giờ còn chưa tới thời điểm cùng đường.
Những tên Đằng Không đó còn có đường để đi, cũng không phải bị buộc đến tử lộ thì sao có thể lên đài chịu chết?
Sinh Tử lôi mà thôi, không đánh thì không ai có thể cưỡng ép ngươi đánh.
. . .
Ở xung quanh, các học viên xì xào bàn tán.
"Đơn thần văn nhất hệ. . . Tại sao lại như vậy?"
"Aiii, mất mặt thế!"
"Đâu chỉ mất mặt, chuyện liên quan tới tính mạng mà mấy vị Các lão lại còn gian lận, còn bài trừ phe đối lập, lúc này bày đặt rút thăm cái gì. Nếu thật sự muốn tìm về mặt mũi thì mỗi nhà cử ra một vị Đằng Không, chết thì thôi, không chết thì còn giết được Tô Vũ. . . Nào sẽ đến mức thế này!"
"Thôi đi, người ta là hậu duệ của Sơn Hải, đại nhân vật đấy, có thể giống như chúng ta tùy tiện đi chịu chết à?"
"Ha ha, cũng đúng, Tô Vũ không phải đã nói rồi sao? Ăn được uống tốt, tài nguyên cầm lấy hàng đầu, đổi thành ta thì ta cũng không muốn tới bị Tô Vũ giết, không đáng tẹo nào. . ."
"Đúng đó, họ là hậu duệ Sơn Hải mà!"
"Hắc hắc, còn trâu bò hơn cả Hạ gia nữa, Hạ gia bên kia có không ít người chết trận, Phủ chủ đời trước cũng đều chết trận đấy."
"Bọn hắn mà xứng so với Hạ gia à?"
"Phải đó!"
". . ."
Tiếng nghị luận không ngừng, giọng trào phúng không lớn nhưng một đám người râm ran rầm rì thì cũng đủ kích thích từng vị cường giả của Đơn thần văn hệ khiến họ mặt đỏ tới mang tai, sắc mặt tái nhợt.
Hậu duệ của Các lão đâu?
Lý Phong đâu?
Đằng Không lục trọng, Tô Vũ bảo ngươi lên đài kìa, ngươi lên đi a!
Mẹ nó, ngươi mau lên đài đi!
Chỉ là một ván Sinh Tử lôi, dọa nát lá gan của các ngươi rồi sao?
. . .
Trên lôi đài.
Tô Vũ hết sức dễ chịu, hết sức thoải mái, hết sức tự tại.
Đương nhiên, sau đó phiền toái của hắn sẽ rất lớn.
Không quan trọng!
Trước khi đi, không phun ra một hơi thì hắn mới không thoải mái, mang theo biệt khuất rời đi thì hắn sao có thể chịu được.
Quét mắt nhìn một vòng, hẳn là không ai lên đài.
Vương Trinh chết đã triệt để hù dọa đám người này.
Giết quá dễ dàng!
Nếu Tô Vũ quyết chiến, không chừng sẽ còn có người lên đài, khả năng là có thể hố chết vài người, nhưng điều ấy không có ý nghĩa, hố chết vài người không phải mục đích của hắn, nhìn đám người Lưu Kiệt chạy đi, đấy mới thật sự là tru tâm!
Vì thoát khỏi trách nhiệm của mình, vì mượn cớ mà chúng hận không thể giẫm chết những vị Các lão kia, thế thì mới thú vị!
Người ngoài mắng ngàn câu, nào có bằng người một nhà chửi một câu.
Tô Vũ vẫn mang theo nụ cười trên môi, trước sau như một tỏ ra nho nhã hiền hoà, mà giờ khắc này, không ít người lại thấy trái tim băng giá.
Cái tên này. . . Thật tàn nhẫn!
Đơn thần văn nhất hệ chọc vào người nào không chọc, lại cứ trêu phải cái tên này, hết lần này tới lần khác lại không làm gì được hắn.
Hôm nay Tô Vũ nói Đằng Không có thể đến, qua hôm nay, Đằng Không của các ngươi muốn ra tay với hắn đều không được!
Dưới Đằng Không, đừng nói Đơn thần văn nhất hệ mà ở toàn bộ Đại Hạ phủ này hay thậm chí là cả Nhân cảnh, kẻ có thể là đối thủ của Tô Vũ thì được mấy người?
Hôm nay là sân khấu của một mình Tô Vũ.
Hắn đứng trên sân khấu ấy diễn trọn một vở kịch!
Ngày khánh điển của Đại Hạ phủ, ngày mà Đơn thần văn nhất hệ bị sỉ nhục, ngày quan trọng như thế mà trong suốt quãng đời còn lại, chỉ cần Tô Vũ không chết thì toàn bộ người của Đại Hạ phủ nếu nhớ tới lễ khánh điển đồng thời cũng sẽ nhớ đến Tô Vũ, rồi sẽ nghĩ tới nỗi nhục nhã chật vật của Đơn thần văn nhất hệ!
Không một ai dám lên đài!
Coong!
Một tiếng chuông vang giòn, đó là tiếng thông báo một ngày kết thúc, Đại Hạ phủ truyền đến tiếng chuông giòn giã, chỉ có một tiếng mà thôi.
Ngày khánh điển đã kết thúc!
Tô Vũ mỉm cười, chậm rãi đi xuống lôi đài, giậm chân bước về phía trước, không lưu lại bất luận lời nói nào.
Ta đi!
Quần áo của hắn vẫn mới tinh sạch sẽ, dù trước đó hóa nước thì cũng không tổn thất mảy may chút gì.
Giết hai người, thuận tiện. . . chặt đứt sống lưng nhất hệ các ngươi.
Quỳ xuống mà làm người đi!
Đứng?
Các ngươi không xứng!
. . .
Giờ khắc này, khắp nơi đều có người đang ngó nhìn.
Nhìn về phía Tô Vũ!
Có cừu hận, có nhìn hằm hằm, có tiếc hận, có thở dài, có cả bất đắc dĩ. . .
Ngày khánh điển hoàn toàn bị hủy.
Tô Vũ không lưu lại cho Đơn thần văn nhất hệ chút mặt mũi nào, cũng không cho Đại Hạ Văn Minh học phủ giữ lại chút thể diện nào, càng không nể mặt Đại Hạ phủ, đây là nhận thức chung của tất cả mọi người.
Ngày khánh điển không thấy đao binh là tốt nhất.
Đáng tiếc, không những bọn họ đã thấy, mà còn thấy cả cảnh đổ máu, cảnh chết người.
Tô Vũ bước đi, dọc đường đám người tránh ra một lối nhỏ.
Tô Vũ vẫn như trước, hơi hơi khom người, lễ nghi không thể bắt bẻ, hắn mang theo nụ cười hòa nhã, nhìn thẳng không chớp mắt, giậm chân rời đi.
Sau lưng, có rất đông người đi theo.
Rất nhiều người giống như thấy được năm xưa.
Thấy được Liễu Văn Ngạn khi ấy cũng là dạng này, dẫn theo một đám người rời đi.
Không, khi đó đa thần văn nhất hệ vẫn như mặt trời ban trưa!
Bây giờ, chỉ có một mình Tô Vũ.
Không giống nhau, chung quy vẫn không giống nhau.
. . .
Hắn đi về hướng sở nghiên cứu Nguyên Thần, hai bên vẫn đầy ắp người.
Từng học viên yên lặng đi theo.
Bỗng nhiên có người hô lớn: "Tô Vũ, giết đồng học, giết lão sư, thật sự được sao?"
Tô Vũ nghiêng đầu nhìn lại, đó là một nữ hài rất trẻ, thoạt nhìn chưa đến mười tám tuổi.
Tô Vũ cười, nói khẽ: "Tặng ngươi một câu. . . Cả đời này đừng ra cửa, đừng đi xa, đừng lên chiến trường!"
Tô Vũ tiếp tục tiến lên.
Sau lưng, nữ sinh kia nổi nóng, nhìn người xung quanh, không ít người vội vã cách xa nàng.
Một lát sau, lão sư của nàng tới, đó là một vị Đằng Không cửu trọng.
Nàng nghe người ta nói!
Nói học sinh của mình mới bày tỏ nghi vấn!
Giờ phút này, nàng nhìn về phía nữ sinh kia, vừa bất đắc dĩ lại vừa tiếc hận, thở dài dặn dò: "Làm nghiên cứu đi, tu luyện chiến đấu gì đó thì giao cho người khác. Ta không muốn già rồi lại còn phải chết chung với học viên của mình."
Lời nói ngu xuẩn!
Lão sư, đồng học?
Không phải!
Đến bây giờ còn không nhìn ra được sao?
Đó là kẻ địch, kẻ hận Tô Vũ còn hơn cả Vạn Tộc giáo, khuyên người ta thiện lương lại không biết đắng khổ của đời người, cái này chính là ngu xuẩn, ngây thơ, giả nhân giả nghĩa.
Tình huống như vậy, nếu đi lên chiến trường. . . Kẻ địch cầu xin tha thứ, có lẽ liền khiến cho ngươi mềm lòng, ngươi sẽ chết, ngươi chết không sao nhưng ngươi sẽ liên lụy tới đồng đội, liên luỵ tới chiến hữu.
Địch ta chẳng phân biệt được!
Khuyết thiếu năng lực phân biệt!
Đồng đội heo còn đáng sợ hơn cả kẻ địch.
Đại Hạ Văn Minh học phủ cuối cùng vẫn là người thông minh chiếm đa số, mọt sách thì cứ an phận làm nghiên cứu đi thôi!
Chưa chắc đó đã là ý xấu, nhưng mà lòng tốt thì lại sẽ càng ngu xuẩn, lão sư của nàng tình nguyện nàng có tâm tư xấu, nàng đang có quan hệ với Đơn thần văn nhất hệ, cũng không nguyện ý đây là bản tâm của nàng, bằng không, nếu nàng lên chiến trường, tuyệt đối sẽ chết.
Nữ sinh hơi mờ mịt, ta sai rồi sao?
Thế nhưng nàng thật sự cảm thấy Tô Vũ ra tay quá độc ác mà.
Có điều bây giờ đây giống như toàn thế giới lại đang gạt bỏ nàng.