Sở nghiên cứu Nguyên Thần.
Hiện tại ở bên trong có người.
Trần Vĩnh.
Thấy Tô Vũ vào cửa, Trần Vĩnh nhìn hắn, Tô Vũ cũng nhìn lại Trần Vĩnh.
Một lát sau, Tô Vũ khom người, cúi rạp người xuống.
Trần Vĩnh tiến lên đỡ hắn, ánh mắt y vô cùng phức tạp.
Y nhìn Tô Vũ thật lâu, khẽ vuốt vuốt đầu của Tô Vũ sau đó lẩm bẩm: "Xin lỗi! Ngươi thông minh hơn Gia Gia nhiều, ngươi suy nghĩ nhiều hơn nàng, ngươi lại càng mẫn cảm hơn nàng. . . Là do ta không suy nghĩ cẩn thận, là do ta không để mắt đến."
"Ta nghĩ Gia Gia không có việc gì, ngươi cũng sẽ như thế. . . Gia Gia không có việc gì đó là vì nàng không hiểu, mà ngươi. . . ngươi lại hiểu hết mọi sự."
Trần Vĩnh cười đắng chát, đúng, cái gì ngươi cũng đều hiểu.
Nếu không hiểu, ngươi sẽ không đè nén, sẽ không tuyệt vọng như vậy.
Chính là bởi vì ngươi hiểu hết mọi chuyện cho nên ngươi mới có quyết định ngày hôm nay.
Trần Vĩnh tự giễu cười một tiếng, "Sư đệ của ta quả là đã thu được một đồ đệ giỏi, thật là làm cho người ta đau đầu! Ta hận không thể để cho ngươi ngốc nghếch một chút, hận không thể để ngươi đần một chút, hận không thể để ngươi vô tâm vô tư như Gia Gia!"
"Sư bá. . . Ta xin lỗi."
"Không, không cần nói xin lỗi!"
Trần Vĩnh cười cay đắng, "Là chúng ta làm liên lụy tới ngươi, ngươi còn trẻ, ngủ đông.. . Ngủ đông một năm rồi lại một năm, đó là chúng ta, chứ không phải ngươi. Ngươi không hề sai, thứ sai là thói đời khốn nạn này!"
Trần Vĩnh không nói nữa, y hỏi khẽ: "Muốn đi đâu?"
"Đại Minh phủ."
"Lựa chọn tốt."
Trần Vĩnh gật đầu, cười nói: "Chu Thiên Đạo. . . Chu gia! Lúc còn trẻ ta đã tiếp xúc qua mấy lần, đó là gia tộc rất thú vị. Đi đi thôi, cũng tốt, ngươi không nên tùy tiện tin tưởng bất luận một ai, đừng tới Bạch gia, gặp việc khó thì có thể đi tìm bọn hắn, bình thường thì chớ đi."
"Vâng."
Trần Vĩnh yên lặng một hồi, lại hỏi: "Ngươi tính đi thế nào?"
"Đi tầm bảo."
"Tầm bảo?"
"Dạ, tìm di tích!" Tô Vũ bình tĩnh giải thích, "Di tích, ta mạnh mẽ như thế là vì có di tích, nó nằm ở Tinh Lạc sơn."
"Ngươi ấy. . ."
Trần Vĩnh thở dài: "Lặng yên rời đi sẽ an toàn hơn, ngươi. . . tội gì phải khổ như thế chứ?"
"Ta không cam tâm rời đi như thế!"
Tô Vũ nhìn Trần Vĩnh, nhìn sở nghiên cứu này, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ta không cam tâm, ta cảm thấy ta không nên đi, tối thiểu không nên chật vật rời đi! Tâm ta có bất bình, lão sư của ta, ân sư vỡ lòng của ta đều đi cả rồi. Phụ thân của ta còn đang vì Hạ gia mà chiến đấu. . . Mà ta, có lẽ xem như phản bội bọn hắn, ta không hối hận, ta chẳng qua là không phục, không cam lòng, không cam tâm!"
"Hẳn là, hẳn là mà!"
Trần Vĩnh gật đầu, lòng y càng thêm đắng chát.
Đúng vậy, là vì không cam tâm.
Khi Tô Vũ mới vào trường học vẫn ôm trong lòng một bầu nhiệt huyết mạnh mẽ, đi tòng quân, đi Chư Thiên chiến trường, hắn sùng bái Hạ Long Võ, muốn vào Long Võ vệ.
Ngay tại một ngày trước, ngay tại hôm qua, hắn nói hắn sùng bái Đại Hạ vương, hôm nay. . . hắn lại muốn rời đi.
Bởi vì ở lại nơi đây, hắn không thấy hi vọng mà chỉ có tuyệt vọng.
Lần lượt tuyệt vọng!
Trần Vĩnh nhếch miệng cười, "Vậy. . . Cẩn thận một chút, ngươi là người thông minh, chính mình tìm xong đường lui thì đừng để xảy ra vấn đề, đừng suy tính nhầm, sớm liên hệ với Chu gia đi, đừng liên hệ sai người. Hiện tại kẻ nào cũng là lòng dạ đen tối, cẩn thận nhầm người mạo danh, thế thì sẽ phiền toái."
Tô Vũ gật đầu, mỉm cười trấn an: "Sư bá yên tâm, ta sẽ phân định rõ ràng."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Sư tổ ngươi đang bế quan, chỉ sợ không thể tiễn ngươi. Sư tỷ ngươi quá yếu đuối, quá dễ dàng xúc động, ta không khiến ngươi thêm vướng víu, nàng đi theo ta thì còn sống yên ổn một chút."
Trần Vĩnh nói dông nói dài, sau đó mỉm cười dặn dò: "Đại Minh phủ tốt, rất tốt, dĩ nhiên, bên kia thực lực không mạnh, thiên tài cũng không nhiều, ngươi đến đó thì chính là Đại Minh phủ đệ nhất nhân, bọn hắn sẽ coi trọng ngươi!"
"Ta chỉ lo lắng ngươi ở bên đó sẽ quên đi áp lực, vẫn phải tự tạo cho mình chút áp lực, biết không?"
"Chu Thiên Đạo muốn thay đổi, đáng tiếc, thiên tài chướng mắt Đại Minh phủ của họ, người tầm thường thì ông ta chẳng muốn bồi dưỡng. Ngươi đến đó nhất định phải biểu hiện ra thiên phú của bản thân, biểu hiện ra mình mạnh mẽ thế nào, khoa trương một chút cũng được, càng khoa trương thì Chu gia càng xem trọng!"
Trần Vĩnh dặn dò, Tô Vũ yên lặng lắng nghe gật đầu.
Trần Vĩnh nói rất nhiều, y căn dặn rất nhiều thứ, nói về điểm tốt của Đại Minh phủ, nói về nhân văn địa lý ở bên đó. Lúc này, Tô Vũ mới biết được, sư bá hiểu biết uyên thâm cỡ nào.
Làm sao đi tới Đại Minh phủ, lợi hại trong đó thế nào thì Trần Vĩnh đều rõ ràng.
Y nói cho Tô Vũ, nơi nào có chỗ tị nạn, nơi nào có chỗ chạy trốn. . .
Y nói rất nhiều, rất nhiều!
Y không hề nói một câu giữ lại, không hề nói một câu rằng không nên đi.
Nên đi chứ!
Tại đây, tại Đại Hạ phủ, Tô Vũ sẽ không có ngày nổi danh, trừ phi Hạ Long Võ chứng đạo, bằng không, Đại Hạ phủ sẽ mãi mãi ngủ đông.
. . .
Một mực trò chuyện đến lúc trời gần sáng, Trần Vĩnh mới rời khỏi sở nghiên cứu Nguyên Thần.
Y không lưu lại cái gì.
Cũng không cần lưu lại gì.
Tô Vũ ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn lên trần nhà ngẩn người.
Thật cũng là giả mà giả cũng là thật!
Sáng nay, hắn thực sự đã ôm lấy hi vọng, khi nói chuyện với Hoàng lão hắn là mang theo một nửa thăm dò, một nửa chân thành.
Hắn chỉ muốn nói cho Vạn Thiên Thánh, nói cho mấy người bọn họ biết, ta không muốn thế này, ta hữu dụng đối với các ngươi, ta có khả năng bỏ ra càng nhiều thứ hơn cho các ngươi, ta có khả năng cải biến rất nhiều việc.
Ta vẫn muốn ở lại chỗ này!
Bao gồm cả cuộc trò chuyện với Hạ Hầu gia trước đó, hắn cũng đã tỏ rõ Hợp Khiếu pháp không tính là gì, cái này cho các ngươi cũng chẳng sao!
Ta còn có nhiều thứ hơn!
Hắn đang bất chấp nguy hiểm để nói cho bọn họ, đang nhắc nhở bọn họ hãy cho ta chút không gian trưởng thành, cho ta chút thời gian, giá trị của ta sẽ lớn hơn, xa hơn so với Đơn thần văn nhất hệ. . .
Bọn họ có nhìn ra được không?
Dĩ nhiên là có!
Thế nhưng mà... thứ họ phải đối mặt không phải Đại Hạ phủ Đơn thần văn nhất hệ, mà là Đơn thần văn nhất hệ khắp thiên hạ.
Tô Vũ lại lần nữa bị lựa chọn bỏ qua.
Cho nên, bọn họ có khả năng cho hắn sự bảo hộ, thế nhưng, không thể cho Tô Vũ hết thảy thứ mà hắn cần.
"Hô!"
Nhẹ nhàng thở hắt ra, Tô Vũ phì cười, khôi phục lại như thường.
Có lẽ, đây mới là sự khởi đầu mới!
Rất tốt!
Chu gia. . . Chu Thiên Đạo.
Hắn không phải lần đầu tiên nghe được cái tên này, mà đã nghe nhiều lần.
Đánh giá về ông ta hình như không tệ, không tính là kém, thế nhưng cũng không được tốt lắm.
Đó là một người thú vị, thế nhưng cũng là kẻ láu cá.
Đối với Tô Vũ mà nói, Chu Thiên Đạo vốn cách hắn còn xa nhưng trên thực tế cũng không xa lắm, hắn không phải dưỡng tính thông thường, đối với Tô Vũ thì chút tính cách hay quyết sách của Chu Thiên Đạo đều ảnh hưởng đến lựa chọn của mình.
Có đi Đại Minh phủ hay không, cũng không phải là nhất định phải lựa chọn người này.
"Sau ngày hôm nay, tên của mình sẽ lưu truyền càng rộng!"
Sáng tạo ra Hợp Khiếu pháp, chế tạo Phệ Hồn quyết, thành lập sở nghiên cứu Nguyên Thần, chém giết mấy vị Đằng Không, thiên tài của đa thần văn nhất hệ, kẻ thù của Đơn thần văn nhất hệ, khai 320 khiếu, thần văn đều đạt đến nhị giai. . .
Mà thế này thì vẫn còn chưa đủ.
Tô Vũ cảm thấy chưa đủ!
Trước khi đi, ta còn phải tặng một món quà lớn cho Đơn thần văn nhất hệ, còn phải tặng lễ lớn cho những kẻ muốn hại ta.
Ánh mắt Tô Vũ lóe sáng, hắn chợt nghĩ đến Hạ Thanh.