(Cá ướp muối: ám chỉ những người không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng không thích vận động và suy nghĩ. Mặc người khác làm gì thì làm, kết quả ra sao thì ra.)
. . .
Tô Vũ cười nói: "Ta trời sinh có lĩnh ngộ cực kỳ cường đại với công pháp, ta am hiểu thôi diễn vạn tộc công pháp, mặt khác, đa thần văn nhất hệ của ta am hiểu chế tác thiên phú tinh huyết. Dưới sự phối hợp và phân tích, ta có thể phân tích rất nhiều loại công pháp vạn tộc, bao gồm cả thiên phú kỹ của bọn hắn, này có tính là năng lực hay không?"
"Tính!"
Chu Thiên Đạo gật đầu, lòng hơi rung động: "Năng lực rất mạnh, vũ lực hay thiên phú của ngươi đều siêu việt, thứ này thắng được cả thiên quân vạn mã!"
Hạ gia quả là đồ ngớ ngẩn!
Thiên tài như thế này mà các ngươi lại muốn bức đi!
Hạ Long Võ muốn chứng đạo, cùng lắm thì liều một lần là xong, các ngươi xứng đáng bị nghẹn chết!
Chu Thiên Đạo cố kiềm nén: "Chỉ cần những thứ này, không cần nói nữa, ngươi ra điều kiện đi, chỉ cần không phải quá phận thì ta đều đồng ý!"
Phân tích vạn tộc công pháp!
Đậu mè!
Năng lực gì đây?
Ông nhặt được bảo bối rồi!
Tô Vũ trầm giọng nói: "Đại nhân, ta có thể phân tích, thế nhưng nhất mạch của ta có một chút năng lực đặc thù, không thể truyền ra ngoài! Bao gồm cả cách chế tạo thiên phú tinh huyết, bởi vì nó không phải do ta sáng tạo nên ta không thể truyền!"
"Tất nhiên!"
Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, lại nói: "Mặt khác, ta đến Đại Minh phủ vì để được tự do, tự tại. Đại Minh phủ không thể gây áp lực lớn cho ta, mặt khác, Đơn thần văn nhất hệ của Đại Minh phủ. . ."
"Ngươi cứ coi như bọn hắn không tồn tại là được!"
Chu Thiên Đạo cười ha hả: "Những tên kia đều là đầu gỗ, Đại Minh phủ. . . Nói thật, ta vui mừng đồng thời cũng đành chịu, chỉ là một đám mọt sách mà thôi!"
Ông thở dài, "Đơn Đa chi tranh sẽ có tốt có xấu, trong phạm vi khống chế thì thật ra sẽ là chuyện tốt, nhưng mà mấu chốt họ phải chịu tranh cái đã!"
Ông u oán nói: "Văn Minh sư của Đại Minh phủ không chịu tranh a!"
Không chịu tranh!
Câu u oán này khiến cho Tô Vũ đều phải ngốc trệ một thoáng.
Chu Thiên Đạo thở dài, bất đắc dĩ nói, "Các đại phủ khác tốt xấu gì còn tranh đấu một chút, Đại Minh phủ của ta cơ hồ là một đầm nước đọng! Một đám lão gia hỏa không phải phong hoa tuyết nguyệt, thì sẽ là bàn luận trên trời dưới biển, cãi ngoài miệng thì vẫn được chứ nếu đánh nhau. . . Ta cũng hoài nghi, chẳng rõ Văn Minh sư của Đại Minh phủ còn có thể đánh nhau được nữa hay không! Trong quân Đại Minh phủ, Văn Minh sư cũng là nhóm ít nhất so với các đại phủ!"
"Đại Minh phủ có không ít Văn Minh sư, thế nhưng bọn gia hỏa này có quan hệ tốt với Chiến Tranh học phủ, một khi đến thời khắc đại chiến, bọn họ liền đưa công pháp, đưa sách lược, đưa võ kỹ, đưa binh khí. . . nhưng mà không đưa người!"
Nói một cách khác, chiến tranh nổ ra thì Văn Minh sư chỉ xuất tiền, không bỏ nhân lực.
Chiến Tranh học phủ ra trận là được rồi!
Chiến tranh đó là chuyện vũ phu, bọn hắn là văn nhân, ở phía sau giúp đỡ trù tính chung là đủ.
Tô Vũ không biết nên nói gì, Đại Minh phủ. . . Đến mức độ này rồi à?
Có phải hơi giống cá ướp muối rồi không?
Mấy vị Văn Minh sư kia thật coi bản thân thành thư sinh yếu đuối luôn sao?
Chu Thiên Đạo thở dài, "Cho nên ngươi tới cũng đừng lo lắng Đơn Đa tranh đấu gì cả, trừ phi ngươi muốn tranh, ôi, ta còn ước gì ngươi tranh. Thế nhưng ta nói trước cho ngươi, ngươi tranh giành cũng chưa chắc có người nguyện ý phản ứng với ngươi, chỉ đơn giản như vậy! Đa thần văn nhất hệ tại Đại Minh phủ cũng có một số người, không coi là nhiều, đại khái là chừng 50 - 60 người đi, sống cũng không được tốt lắm nhưng cũng không tệ. Dù là như thế, bọn gia hỏa này cũng là một đám đầu gỗ, không thường ra khỏi cửa."
". . ."
Tô Vũ không còn lời gì để mà nói.
Nửa ngày sau hắn mới mở miệng hỏi: "Đại nhân, Đại Minh phủ rơi vào tình huống này, ở trên Chư Thiên chiến trường có khả năng đối phó nổi sao?"
"Có thể!"
Chu Thiên Đạo gật đầu, "Đại Minh phủ chúng ta không có nhiều chiến tranh, bất quá ngươi không nên cảm thấy chúng ta thật sự rất yếu, Chiến giả của chúng ta vẫn rất mạnh, mặc dù người ở bên ngoài vẫn xem chúng ta là Văn Minh sư đại phủ."
Đại Minh vương của họ là Văn Minh sư, còn là phó lãnh đạo của Cầu Tác cảnh, nhưng Văn Minh sư của họ thì. . . thật sự không được.
Còn may Chiến giả lại không yếu!
Trang bị tốt, công pháp không tệ, võ kỹ cao cấp, đan dược đầy đủ, phân phối vật cưỡi cũng nhiều, thần phù chẳng hề ít, chỉ là không có nhiều Văn Minh sư tham chiến.
Tô Vũ tưởng tượng một thoáng, bỗng nhiên mở miệng: "Ta đã có chút lý giải tại sao lão sư ta lại tới Đại Hạ phủ rồi."
Chu Thiên Đạo im lặng, gật đầu, "Không sai, ở lại Đại Minh phủ sẽ như vũng nước tù, lão sư ngươi muốn cấp tốc tiến bộ thì tới Đại Hạ phủ là lựa chọn tốt nhất."
"Phủ chủ nói như vậy, không sợ ta đổi ý sao?"
Chu Thiên Đạo xem thường: "Ngươi ở lại đây làm gì? Nếu ngươi là thiên tài của Đơn thần văn nhất hệ thì ta sẽ ủng hộ ngươi ở lại đây mấy năm, nếu ngươi không phải, vậy mau rời đi. Ở lại đây đấu tranh kịch liệt, vấn đề mấu chốt ở chỗ ngươi bây giờ mới là thực lực gì? Ngươi vẫn chưa có tư cách tham dự vào!"
Tô Vũ gật đầu, Chu Thiên Đạo lại cấp tốc nói: "Còn có yêu cầu gì sao? Trực tiếp nói một hơi đi, nói xong ổn thỏa thì rời đi luôn!"
Tô Vũ phì cười: "Chuyện này... đại nhân, tối thiểu phải đến cuối tháng ta mới có thể đi!"
Chu Thiên Đạo nghe vậy liền nhíu mày, "Vì sao?"
"Sư tỷ của ta vào Bách Cường bảng, ta cần giúp đỡ chăm sóc một chút, mặt khác, ta còn có chút sự tình phải giải quyết, còn nữa, ta không cam tâm cứ đi như thế, dù cho đi thì ta cũng phải trả thù bọn hắn một lần. Lòng dạ ta không lớn, bị buộc không thể không rời đi, ta muốn trả thù lại!"
"Cái này. . ." Chu Thiên Đạo trầm ngâm nói: "Nếu là đến Đại Minh phủ thì dễ nói, còn ở lại Đại Hạ phủ thì Đại Minh phủ không tiện nhúng tay, bằng không sẽ dễ dàng phạm vào kỵ húy."
Tô Vũ gật đầu, "Ta biết, cho nên cũng sẽ không để Phủ chủ khó xử, nếu Phủ chủ thuận tiện thì có thể phái người đón ta ở Tinh Lạc sơn. Ta sợ khi đó sẽ có cường giả tới đối phó ta, ở trong Đại Hạ phủ thì chưa hẳn có người dám ra tay."
"Cái này thì không thành vấn đề!"
Chu Thiên Đạo nói xong, khẽ vuốt cằm: "Tiểu tử đừng chết trên đường nhé, như thế thì ta sẽ thua lỗ lớn!"
"Sẽ không đâu, dù thật sự chết ở nửa đường. . ." Tô Vũ ngừng một chút mới nói: "Đó cũng là số mệnh của ta, cơ duyên không đủ, vận khí không đủ, thực lực không đủ, tính toán không đủ, đấy chính là ngu xuẩn!"
Cục diện do ta bày ra, lại tự hố chết mình, vậy thì đúng là đáng đời.
Hiện tại chưa chết, chẳng sớm thì muộn cũng sẽ ngu mà chết.
Chu Thiên Đạo hài lòng gật đầu, "Được, ta cũng muốn thấy năng lực của ngươi! Còn có yêu cầu gì không?"
"Ta chuẩn bị tới Đại Minh phủ xây lại sở nghiên cứu Nguyên Thần, cần rất nhiều tư liệu, công pháp, bao gồm cả một chút tư liệu tuyệt mật, còn cần thêm ý chí chi văn của nhân tộc."
"Ngươi cần bao nhiêu?"
"Tối thiểu phải trăm bản!"
"Có yêu cầu đẳng cấp gì không?"
"Không có, chỉ cần là ý chí chi văn là được."
"Việc nhỏ!"
Chu Thiên Đạo đáp ứng, đây là chuyện nhỏ, chuyện rất nhỏ.
"Ta còn cần một lượng lớn tinh huyết để làm nghiên cứu."
Tô Vũ giải thích: "Vô luận là nghiên cứu chế tác thiên phú tinh huyết, hay là giải mã vạn tộc công pháp, ta đều cần tinh huyết!"
Chu Thiên Đạo không để tâm, "Chỉ cần không phải quá khó để lấy được thì đó cũng là chuyện nhỏ! Dĩ nhiên, nếu là Thần Ma tinh huyết. . . đẳng cấp thấp một chút còn dễ kiếm, cao một chút thì khó làm, dù sao chúng ta giao chiến không nhiều với Thần Ma."
Tô Vũ mừng rỡ, gật đầu, "Như vậy là đủ rồi!"
Rất nhanh hắn lại bổ sung: "Không, còn có một chuyện, ta cần đại nhân ủng hộ cho ta vài vị nhân viên nghiên cứu. Không quan tâm thực lực mạnh cỡ nào, có thể giúp ta chỉnh lý tư liệu là được, bao gồm cả nhân tài giúp ta thôi diễn công pháp."