Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 824 - Chương 822: Văn Minh Sư Trời Sinh

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 822: Văn Minh Sư Trời Sinh
 

"Cái này. . ." Chu Thiên Đạo suy nghĩ một chút, gật đầu đáp: "Có khả năng, có mấy lão già thực lực không ra sao, người đều sắp ngỏm rồi, hay là nhét vào chỗ ngươi dưỡng lão đi."

Tô Vũ im lặng, ý gì thế?

"Chính là mấy tên đần chỉ lo đọc sách, không chịu tu luyện ấy!" Chu Thiên Đạo bất đắc dĩ nói: "Đừng nhìn ta, có, còn có không ít kia kìa! Bọn hắn cảm thấy tu luyện không có ý nghĩa, hiện tại thọ nguyên đều sắp đến đại hạn, nhưng nếu nói về tri thức thì họ tuyệt đối là cực kỳ uyên bác!"

Tô Vũ thật lâu sau mới phản ứng được!

Ta phục!

Văn Minh sư ở Đại Minh phủ các ngươi thật sự coi mình thành thư sinh rồi, khó trách đấu không nổi, ta đang hoài nghi, bọn hắn có thực lực để đấu sao?

"Phủ chủ đại nhân, Đại Minh Văn Minh học phủ có bao nhiêu Các lão?"

"16 vị!"

". . ."

Khá lắm, ít đến thương cảm, so với Đại Hạ Văn Minh học phủ thì ít hơn hẳn phân nửa.

"Đều là Sơn Hải cảnh sao?"

"14 vị Sơn Hải, hai vị Lăng Vân cửu trọng!"

Chu Thiên Đạo nói xong, vội ho một tiếng: "Vẫn được, kỳ thật cũng không tệ! Có vài phủ nhỏ yếu, Văn Minh học phủ có 3 - 5 vị Các lão là chuyện bình thường, chúng ta đã xem như là mạnh!"

Lời này, chính ông nói ra mà cũng chẳng có sức thuyết phục.

Lão đại của Đại Minh phủ chúng ta là vị đứng thứ hai Cầu Tác cảnh, chỉ đứng sau Đại Chu vương!

"Vậy phủ trưởng của Đại Minh Văn Minh học phủ thì sao?"

"Ngươi nói Lão Ngưu hả?"

Chu Thiên Đạo ho nhẹ một tiếng: "Hắn ra ngoài du lịch, du sơn ngoạn thủy rồi, rất mau sẽ trở lại, thực lực của hắn không yếu, Nhật Nguyệt tam trọng, là Nhật Nguyệt uy tín lâu năm, tiến vào Nhật Nguyệt đã khá lâu rồi."

Uy tín lâu năm là già tới cỡ nào?

Già tới mức sắp đến đại hạn rồi?

Cho tới giờ khắc này, Tô Vũ mới hiểu Đại Hạ phủ vì sao lại tự xưng mạnh mẽ!

Chỉ là một Đại Hạ Văn Minh học phủ mà Sơn Hải cảnh liền nhiều gấp đôi, ngoài ra còn có Nhật Nguyệt. Các vị như Vạn Thiên Thánh, Hồng Đàm, Chu Minh Nhân đều xưng là Sơn Hải, thế nhưng. . . thật sự đều là thế sao?

Còn có Cửu Thiên cùng Vấn Đạo học phủ, Các lão của hai nhà gộp chung vào một chỗ cũng có chừng ba mươi người!

Đại Minh Văn Minh học phủ đều như vậy, trong Đại Minh phủ các Văn minh học phủ khác liệu có được mấy vị Các lão?

Tô Vũ nhịn không được lại hỏi: "Phủ chủ đại nhân, mấy vị Các lão đó có thể đánh trận không?"

". . ."

Chu Thiên Đạo liếc mắt nhìn hắn, nửa ngày sau mới mở miệng đáp: "Văn Minh sư chủ yếu là truyền thừa Văn Minh Chi Hỏa, đánh nhau thì không quá am hiểu, nhưng đã đến Sơn Hải, nhiều ít gì cũng có mấy phần bản lĩnh!"

Hiểu rồi!

Có lẽ còn không quá am hiểu chiến đấu!

Tô Vũ dở khóc dở cười, "Phủ chủ, ta tới chỗ ngài thì sau này muốn ra Chư Thiên chiến trường thì có thể không?"

"Có thể!"

Chu Thiên Đạo cũng không có quá để ý cái này, "Tư liệu của ngươi ta cũng biết một chút, cha ngươi ở Trấn Ma quân, có thể điều đến Đại Minh phủ bên này, không có việc gì thì triệu hồi về dưỡng lão đi."

"Được rồi."

Cha hắn sẽ không vui đâu, đây là điều khẳng định.

Vui lòng thì cha đã sớm ở nhà dưỡng lão, hà tất tới Trấn Ma quân làm gì.

Chu Thiên Đạo cười ha hả nói: "Chỉ thế thôi hả?"

"Vâng."

"Vậy thì được!"

Tâm tình Chu Thiên Đạo cực kỳ vui vẻ: "Đều là chuyện nhỏ, nếu ngươi có thể làm ra thành tích tại Đại Minh phủ, ta có cháu gái còn trẻ, ngươi muốn cưới đều được, ở rể của Chu gia, muốn làm Phủ chủ thì cũng có hi vọng."

Tô Vũ nhìn ngoại hình của ông một chút, không vội lên tiếng ngay, cúi đầu một lát mới đáp, "Ta một lòng chỉ muốn tu luyện!"

". . ."

Đệt!

Chu Thiên Đạo mắng to trong lòng!

Đậu má!

Ngươi liếc mắt nhìn ta, sau đó nói chỉ một lòng muốn tu luyện, con mẹ nó, ngươi có ý gì?

. . .

Sau khi hàn huyên với Chu Thiên Đạo một hồi, Tô Vũ rời khỏi quán rượu Hạ thị.

Tinh thần sảng khoái!

Tâm tình vui vẻ!

Đây là sự thật, hắn không hiểu rõ lắm về Chu Thiên Đạo, thế nhưng trước mắt, ông là chủ nhân của một phủ lại tự mình đến đàm luận cùng hắn, còn rõ ràng là vừa nhận được tin tức liền chạy đến, như thế là đủ rồi.

Còn cần phải chứng minh cái gì nữa?

Không cần!

Vốn dĩ dù cho đi tới Đại Minh phủ thì hắn cũng là mang theo thấp thỏm, lo lắng, mờ mịt với tương lai, bây giờ thì những tâm tình này đã được hóa giải không ít.

Phủ chủ tự mình đến đàm luận, đây chính là thành ý.

Thành ý lớn nhất!

So với hứa hẹn gì đó thì còn trọng yếu hơn.

Nhật Nguyệt cửu trọng cảnh!

Một vị cường giả tiếp cận vô địch, có phụ thân là cường giả Văn Minh sư đứng thứ hai Cầu Tác cảnh, lại tự mình đến tìm hắn, đó chính là thành ý.

Đầy đủ thành ý!

Những chuyện khác cũng không trọng yếu, Tô Vũ có tự tin dựa vào chính mình để kiếm đến, hắn chẳng qua là hi vọng cho mình một chút thời gian, một chút sự bảo đảm, và điều kiện rộng rãi hơn một chút, mà những thứ đó thì Chu Thiên Đạo đều nhận lời.

Tâm tình Tô Vũ hiện giờ rất tốt, chút hậm hực sâu trong đáy lòng hắn dần dần tiêu tán.

Nhân cảnh không phải là không có chốn cực lạc.

Dù cho vùng tịnh thổ ấy nghe có chút không quá đáng tin cậy.

Nhưng Đại Minh Văn Minh học phủ trong lời Chu Thiên Đạo chẳng phải chính là dáng vẻ trong tưởng tượng của hắn trước kia sao?

Một đám văn nhân bàn luận trên trời dưới biển, phong hoa tuyết nguyệt, nói chuyện trời đất, nghiên cứu văn minh, giải mã văn minh, truyền thừa văn minh. . .

Đây hình như là Văn Minh học phủ trong tưởng tượng của hắn xưa kia!

Mà Đại Hạ Văn Minh học phủ tuy rất mạnh, nhưng lại đem đến cho Tô Vũ cảm giác đây là chiến trường, là vực sâu, chứ không phải thánh địa để nghiên cứu.

Tâm tình quá tốt, Tô Vũ sải bước mà đi!

Đi trên đường phố, ngắm nhìn hết thảy mọi thứ, hắn cảm thấy cái gì cũng thuận mắt hơn một chút.

Biển ý chí gợn sóng, thần văn gợn sóng.

Giờ khắc này, khí tức hậm hực dây dưa không ngừng và chút oán hận trong lòng hắn dần dần tiêu tán.

Thần văn chữ "Hỏa" chói lọi!

Chấn động!

Hắn không thất thần, cứ như vậy mà bước đi, dần dần, trên người hắn tựa như dấy lên hỏa diễm, người bình thường không thể nhìn thấy, tu giả yếu kém cũng không nhìn thấy.

Nhưng vào lúc này, cường giả trên Đằng Không đều có thể cảm ứng.

. . .

Quán rượu Hạ thị.

Lầu ba.

Chu Thiên Đạo nhìn Tô Vũ rời đi, ông đã thấy được tình cảnh mới rồi!

Trong lòng ông cực kỳ kinh ngạc, đây là thần văn trời sinh ư?

"Ngọn lửa" kia đang thiêu đốt tựa như Thánh Nhân hàng thế, giờ khắc này Tô Vũ ở trong mắt ông là toàn thân trong suốt, sáng rực một mảnh, không dính vào một chút bụi trần nào.

Hắn hành tẩu trong đám người, chỉ có một đám lửa kia chói lọi rực rỡ bốn phương!

Vào lúc này, chung quanh Tô Vũ, có người đang suy ngẫm vấn đề gì đó, đột nhiên vấn đề ấy được giải quyết dễ dàng!

Thời khắc này, có người đang gặp phải bình cảnh, bỗng chốc lại rộng mở trong sáng!

"Văn Minh Chi Hỏa."

Chu Thiên Đạo thầm lẩm bẩm, trợn mắt há hốc mồm.

Đây. . . Đây là Văn Minh sư trời sinh?

Thần văn kia chỉ vừa tấn cấp nhị giai, thế mà có thể ảnh hưởng đến người chung quanh rồi?

Tô Vũ kỳ thật không quá coi trọng thần văn chữ "Hỏa" của mình, bao gồm cả việc trước đó hắn nói với người khác về nó thì cũng chỉ là lừa gạt một thoáng.

Nhưng mà Chu Thiên Đạo lại cực kỳ coi trọng, thậm chí là khiếp sợ!

. . .

Cùng một thời gian.

Hạ phủ.

Hạ Hầu gia đứng ở nơi cao nhìn ra xa, y thấy được tình cảnh bên kia, thấy được một đám lửa rực cháy đang thiêu đốt hừng hực, đang tỏa ra hào quang sáng chói!

Hỏa diễm bắn ra bốn phương!

Văn Minh Chi Hỏa!

Miệng Hạ Hầu gia khẽ mấp máy, nửa ngày sau y vẫn không nói gì.

Bên cạnh, Hồ tổng quản biến sắc, rất lâu sau mới thở dài: "Không nên thả hắn đi!"

Đây là Văn Minh sư trời sinh!

Đây là dấu hiệu Thánh Nhân giáng thế!

Tô Vũ rốt cuộc đã được truyền thừa cái gì?

Bình Luận (0)
Comment