Tô Vũ đang trò chuyện cùng Văn Trung, ngoài cửa có người chợt lên tiếng: “Tới hết rồi sao?”
Ngay sau đó, Hồ Hiển Thánh vào cửa.
“Chào viện trưởng!”
“Viện trưởng sớm!”
“. . .”
Các học viên sôi nổi chào hỏi “Viện trưởng” hoặc là “Lão sư”, nói nơi đây là học viện, chẳng bằng nói đây là đạo quán tư nhân của Hồ Hiển Thánh.
Bởi vì Đằng Không và Lăng Vân đều do ông dạy ra!
“Mọi người ngồi đi!”
Hồ Hiển Thánh cười ha hả: “Năm nay học viện chúng ta lại có thêm hai vị thiên tài, thật đáng mừng! Tô Vũ thì không cần phải nói, mọi người đều biết! Vị kia là Ngô Lam, học viên thiên tài của Đại Hạ phủ, là Ngô trong《 Song Ngô Hợp Khiếu Pháp 》.”
Trong đại sảnh, Ngô Lam nghe vậy cảm thấy hơi không vui, lão nhân này cười thật đáng khinh!
Hồ Hiển Thánh cười nói vài câu, rồi nghiêm mặt tuyên bố: “Học kỳ mới bắt đầu rồi, đầu tiên, mọi người hãy làm quen với hai vị thiên tài này! Thứ hai, mọi người cũng phải nỗ lực, nếu không, chúng ta sẽ phá sản!”
Hồ Hiển Thánh thở dài, “Mọi người phải đồng tâm hiệp lực mới được! Nên phấn đấu tiến vào Bách Đạo Các, bằng không học viện không còn quỹ nữa! Quanh năm suốt tháng dựa vào chút tiền quỹ đó sao được, mọi người hãy nỗ lực cùng tiến bộ, cùng nhau phát triển thần văn học viện, được không?”
Tô Vũ không hé răng, Hồ Hiển Thánh nhìn về phía hắn, đoạn hỏi: “Tô Vũ, ngươi biết Bách Đạo Các chứ?”
Tô Vũ gật đầu, “Thời kỳ khai phủ, Đại Minh Vương đáp ứng thỉnh cầu của phủ trưởng, kêu gọi nhiều vị Văn Minh sư cùng nhau chế tạo khảo hạch chi lâu, vô cùng thần kỳ, còn trân quý hơn bí cảnh, Đại Minh phủ không lập Bách Cường Bảng, mà là lập bảng xếp hạng Bách Đạo Các, không đơn thuần chỉ xem thực lực, mà là xem xếp hạng bách nghệ bách đạo!”
Hồ Hiển Thánh mỉm cười, “Đúng thế! Đây cũng là thể hiện sự công bằng, bằng không, những Văn Minh sư sức chiến đấu bạc nhược nổi danh thế nào? Làm cách nào để trở nên nổi bật, để nhận được đủ tài nguyên? Vậy có công bằng không? Luyện đan thì thi luyện đan, Thuần Thú thì thi Thuần Thú. . . Bách Đạo Các chính là được chế tạo trên cơ sở này!”
“Với học viên là như thế, với lão sư cũng là như thế!”
“Bách Đạo Các có tổng cộng 100 tầng, dưỡng tính có thể vào 20 tầng đầu, Đằng Không thì từ 40 trở xuống, Lăng Vân là trước 60, Sơn Hải là trước 80, Nhật Nguyệt có thể lên đến tầng 100.”
“Một vị Đằng Không đạo sư không vào được tầng 21, cả năm không có phúc lợi, không được nhận khen thưởng, không có tiền lương, không có công huân! Vào tầng 21, năm đó sẽ nhận được 210 điểm công huân, cứ thế suy ra, tiến vào tầng 30 nhận 300 điểm công huân, tiến vào tầng 31 thì một tầng thêm 50 điểm, tới tầng 40, một năm có thể nhận đến 800 điểm công huân!”
“Đây là thành tích cá nhân các ngươi đạt được, mà học phủ sẽ xét thành tích rồi thưởng lượng công huân tương ứng cho học viện, đây chính là một nguồn thu nhập công huân khác của học viện.”
“Đương nhiên trong đó còn có rất nhiều quy tắc, ngươi có thể nhìn xem, ngươi mới tới, có thể thử từ tầng thứ nhất, mỗi lần đột phá một tầng đều sẽ có khen thưởng, đây là ngoài định mức, tỷ như ngươi vừa tới, nếu lên tầng 10 sẽ có khả năng đạt được khen thưởng khác.”
Tô Vũ gật đầu, hắn đã biết điều này, nhưng hôm qua mới nhập phủ, chưa có thời gian đi thử.
Hồ Hiển Thánh lại nói: “Bách Đạo Các là khảo hạch với học viên, cũng là khảo hạch đối với lão sư, kể cả ta! Tỉ như ta đã là Sơn Hải thất trọng, Sơn Hải vào tầng 60 - 80, ta là Sơn Hải cao trọng, ít nhất phải đi vào tầng 71, nếu không ta đừng nghĩ lấy được một đồng một cắc của học phủ!”
Tô Vũ hiếu kỳ hỏi: “Viện trưởng, Bách Đạo Các này rất khó sao?”
“Khó nói, mỗi người một trải nghiệm khác nhau.”
Hồ Hiển Thánh đáp: “Chẳng hạn như Thuần Thú sư ở Bách Đạo Các có khả năng sẽ gặp một ít khảo hạch cùng lĩnh vực Thuần Thú, Bách Đạo Các xem như ảo cảnh, nhưng cũng không hẳn, nửa giả nửa thật, thứ này rất trân quý, có thể xem là Văn Binh Thiên Giai đỉnh cấp, cũng là kiện bảo vật trân quý nhất của Đại Minh Văn Minh học phủ chúng ta và thậm chí là của Đại Minh phủ!”
“Có vài người thực lực không yếu, nhưng có lẽ Bách Đạo Các sẽ đưa ra một vài phán đoán, ví dụ như Thần văn sư chiến đấu là chủ thì sẽ khiến ngươi giết chóc, vậy rất phiền toái, ngươi rất khó qua ải, vì yêu cầu với Thần văn sư rất cao, nhưng nếu ngươi là Luyện đan sư, có khả năng ngươi là dưỡng tính mà lại có thể luyện đan đến tầng 20 trở lên. . .”
Tô Vũ gật đầu, hắn hiểu rồi!
Bảo vật thần kỳ!
Cảm giác công bằng hơn Bách Cường Bảng của Đại Hạ phủ, đương nhiên dường như nhu cầu chiến đấu bị suy yếu, kỳ thật Đại Hạ phủ cũng có vài thứ ví dụ như Luyện đan bảng, nhưng trừ người học viện đó, người ngoài gần như không biết.
“Viện trưởng, vậy nghĩa là một học viện không có người tiến nhập Bách Đạo Các, vậy cả năm gần như không có thu nhập gì?”
“Đúng!”
Hồ Hiển Thánh thở dài, “Cho nên đa thần văn học viện chúng ta được đầu tư rất ít, học kỳ này được nhận 3 vạn điểm công huân, kỳ thật đây là khen thưởng sau khi tổng hợp thành tích của một học kỳ!”
44 vị học viên đều chỉ ở mười mấy tầng đầu, bình quân mỗi người đều là 10 tầng, chỉ có 100 điểm công huân, 44 người là 4400 điểm công huân khen thưởng.
Còn Đằng Không, 30 tầng dưới đều là 10 điểm một tầng, tầng 30 trở lên là 50 điểm một tầng.
Mà Lăng Vân, 50 tầng dưới là 50 điểm, tầng 50 đến 70 là 100 điểm một tầng.
Tính ra kỳ thật mỗi năm Lăng Vân thu nhập không thấp.
Nếu có thể bò đến tầng 60 cực hạn của Lăng Vân, tầng 31 đến 50 đều là 50 điểm một tầng, tầng 51 đến 60 là 100 điểm công huân, 2000 điểm công huân cộng thêm 300 điểm khen thưởng của 30 tầng phía dưới, một năm thu vào cũng có 2300 điểm công huân.
Đại Minh phủ tài trợ không ít cho Văn Minh học phủ.
Trong khi cường giả tương đương vậy ở Đại Hạ phủ, chẳng hạn như Trần Vĩnh thì lại không có thưởng ngoài ngạch nào khác, một năm không kiếm được bao nhiêu công huân.
“Xem ra phải nắm kỹ quy tắc Bách Đạo Các, kiếm chút tiền cũng tốt, không thể miệng ăn núi lở được.” Tô Vũ thầm nghĩ.
Hồ Hiển Thánh không nhắc lại, tiếp tục nói: “Mọi người đều nên vào Bách Đạo Các, đây là cần thiết, nếu không có thu nhập, chỉ trông cậy vào trong nhà là không thể được! Mặt khác còn có một ít nhiệm vụ do học phủ tuyên bố, mọi người tranh thủ đi hoàn thành tùy khả năng của mình để thu hoạch thêm điểm công huân.”
Lời này vừa nói ra, phía dưới có người nóng nảy hô: “Viện trưởng, chúng ta có thể tranh thủ chút nhiệm vụ nhẹ nhàng hay không, mỗi năm toàn làm những nhiệm vụ có độ khó cao, không phải quét sạch yêu thú hoang dã thì là tập nã Vạn Tộc Giáo chúng. Đây đều là nhiệm vụ của Chiến Giả, đâu phải cho chúng ta làm! Ngài xem học viện khác đi, nhiệm vụ nhẹ nhàng bao nhiêu, giữ gìn con đường, tu sửa vườn hoa, cung cấp rượu nhưỡng, duy tu tọa kỵ. . . nhẹ nhàng hơn chúng ta vô số lần!”
Có người oán giận!
Chúng ta cũng muốn những nhiệm vụ như vậy!
Hồ Hiển Thánh thở dài, “Chúng ta không phải Thần văn sư sao? Còn là Thần văn sư đa thần văn hệ chiến lực mạnh nhất, mục đích của học phủ là để chúng ta tăng cường sức chiến đấu, Đơn thần văn nhất hệ bên kia cũng có không ít nhiệm vụ chiến đấu.”
Tô Vũ và Ngô Lam nhìn nhau.
Nhiệm vụ này rất khó hả?
Không tính là khó chứ?
Nhiệm vụ phân cho học viên hẳn là một vài nhiệm vụ tập nã, đuổi giết đơn giản, kỳ thật nó cũng không hiếm thấy ở Đại Hạ phủ, mà Tô Vũ không nhận, trừ một lần đi Nam Nguyên quét sạch yêu thú.
Nhưng nghe ý tứ các học viên khác, hình như đều cảm thấy rất khó, đáng lẽ nên nhận nhiệm vụ nhẹ nhàng, tỉ như duy tu tọa kỵ?
Thấy nét mặt khó hiểu của Tô Vũ, Hoàng Phượng thầm truyền âm: “Sư đệ chê cười, học phủ chúng ta không nhiều nhiệm vụ hệ chiến đấu lắm, đa số đều là một ít nhiệm vụ nguyên bộ, phối hợp cùng thần văn.”
Tô Vũ thở dài gật đầu, mỗi bên một lý lẽ, có lẽ các ngươi không sai.
Bồi dưỡng Văn Minh sư không dễ, bảo Thần đan sư đi chiến đấu thì không đúng chuyên môn, tuy rằng mấy Thần đan sư hắn quen như Ngô Nguyệt Hoa đều là cuồng nhân chiến đấu.