Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 175

 

Chính là vị vừa được thăng lên từ tri huyện Thanh Phố.

Đối phương: “Ngươi…”

Phẩm cấp của Hình bộ Chủ sự cao hơn hắn, Hứa Yên Miểu theo lễ nghi chắp tay: “Bái kiến Chủ sự.”

Đối phương không nói gì, Hứa Yên Miểu nhìn đối phương một cái, trên trán hiện lên một dấu hỏi chấm.

Sao lại cảm thấy ánh mắt người này vô cùng… phức tạp?

Không xa bỗng có người gọi: “Hứa lang!”

Hứa Yên Miểu nghiêng đầu nhìn, có chút kinh ngạc, vội vàng tiến lên: “Trung quý nhân, đây là…”

Đại thái giám cười nói: “Hoàng gia tìm Hứa lang, mau theo nô tài đi thôi.”



Vào trong phủ đệ mà Lão Hoàng Đế đang ở, Hứa Yên Miểu được đại thái giám ra hiệu, đi thẳng đến nơi Lão Hoàng Đế làm việc, gõ cửa.

“Vào đi.”

Hứa Yên Miểu đẩy cửa vào: “Bệ…”

“Thôi, không cần làm mấy thứ rườm rà này. Qua đây, viết một chữ cho ta xem.”

Hứa Yên Miểu đầy đầu nghi hoặc, nhưng vẫn ngồi xuống trước án thư nhỏ, dùng bút lông viết chữ “Ân”.

Lão Hoàng Đế nhìn một cái, trêu chọc: “Cũng ngay ngắn đấy, ngươi sao chép công văn đều nhờ tiểu lại thay ngươi viết, ta còn tưởng ngươi không biết dùng bút lông viết chữ đấy.”



Hứa Yên Miểu “…” một lát, mới nói ra được một câu: “Bình thường có luyện ạ.”

Phát hiện sau khi xuyên không đến thời cổ đại, hắn vẫn luôn cố gắng luyện tập, tuy không thể luyện ra được nét chữ của nguyên chủ, nhưng ít nhất cũng viết được.

Lão Hoàng Đế cười dùng cán bút gõ gõ chồng tấu chương bên cạnh mình: “Lại đây, giúp ta phê duyệt một chút, nhiều quá, hơn nghìn phần, một mình ta xem không hết.”

Hứa Yên Miểu kinh ngạc không thôi: “Bệ hạ là nói, để thần…”

Lão Hoàng Đế giải thích: “Đừng nghĩ nhiều, ngươi cứ phê duyệt những cái ngươi có thể phê là được.” Nói xong, ông cầm lấy một bản tấu chương: “Ví dụ như cái này, hỏi ‘Bệ hạ đã dùng thiện chưa, dạo này khẩu vị thế nào’, ngươi cứ giúp ta trả lời ‘Đã dùng, khẩu vị tốt’, những cái tương tự, ngươi muốn trả lời thế nào thì trả lời, đừng chửi mắng là được. Còn những việc chính sự, không cần ngươi động bút, cứ chuyển qua bên trái cho ta.”

Hứa Yên Miểu quả thực há hốc mồm.

Khi chuyển chồng tấu chương như núi trên bàn về phía mình, cả khuôn mặt hắn đều lộ vẻ khiếp sợ và bàng hoàng.

【Còn… còn có loại tấu chương vô nghĩa này sao?! Hoàng đế ngày đêm lo việc nước, chẳng phải là xử lý những việc chính sự hay sao?】

Hứa Yên Miểu cầm lấy bản tấu chương đầu tiên, cúi đầu nhìn.

‘Bệ hạ vạn an.’

Rồi hết.

Hứa Yên Miểu: “…”

Lặng lẽ cầm bút, ở phía sau viết ngay ngắn hai chữ “Trẫm an”.

Lại lấy bản thứ hai.

‘Bệ hạ, vải thiều bên thần đã chín, Bệ hạ thích ăn vải thiều không? Thần hàng năm đều cho trạm dịch đưa một ít đến ạ?’

Hứa Yên Miểu do dự một chút.



【Ừm! Lão Hoàng Đế không thích làm hao tổn nhân lực, từ chối thôi!】

Liền viết ở phía sau ‘Không thích, không cần’.

Cây bút đang phê duyệt tấu chương chính sự của Hoàng đế khựng lại, lông mày hơi nhướng lên, rồi lại không nhịn được cười một tiếng.

Tên nhóc này…

Hứa Yên Miểu cầm lấy bản thứ ba.

‘Bệ hạ, kẻ thù của thần bị bệnh rồi! Thần đặc biệt vui mừng, đặc biệt muốn chia sẻ tin vui này với Bệ hạ!’

【Ê hê! Cái này ta thích!】 Hứa Yên Miểu sáng mắt lên, bắt đầu hóng hớt: 【A, cái này…】

Lão Hoàng Đế khựng lại đầu bút, vểnh tai lên nghe ngóng.

【Hắn kết thù là vì có việc phải ra ngoài khi bị cảm lạnh, không mang đủ khăn tay, nước mũi chảy ròng ròng. Hắn mượn của đối phương, tuy đối phương không phải người ưa sạch sẽ, nhưng cũng không thể chấp nhận dùng khăn tay tùy thân cho hắn xì nước mũi, kiên quyết không cho, khiến hắn hôm đó nước mũi tèm lem trước mặt mọi người!】

Lão Hoàng Đế thầm chậc lưỡi hai tiếng.

Chuyện này mà cũng kết thù được sao?

【Phụt, bây giờ hắn rốt cuộc cũng tóm được ‘kẻ thù’ cũng bị cảm lạnh, đặc biệt mang theo năm mươi cái khăn tay, định dùng một cái vứt một cái trước mặt đối phương.】

Lão Hoàng Đế nhấp một ngụm trà, trong lòng đánh giá: Thật nhỏ mọn.

【A! Cái này!】

Cây bút sắp phê duyệt chính sự của Lão Hoàng Đế lại khựng lại, ánh mắt đảo qua, chú ý chuyển sang phía Hứa Yên Miểu.

【Nói muốn dâng lên cho Lão Hoàng Đế xoài khô tẩm mật, nghe có vẻ ngon lắm.】
Bình Luận (0)
Comment