Lão Hoàng Đế gật đầu.
Đúng vậy.
【Nhưng mà vẫn từ chối thôi… cảm thấy cũng giống như người muốn tặng vải thiều? Đều tiêu hao nhân lực…】
Lão Hoàng Đế trợn to mắt.
Đừng mà! Trẫm muốn ăn!
【Hay là để hắn vào kinh dịp Tết rồi mang theo luôn cũng được. Dù sao cũng phải vào kinh mà.】
Lão Hoàng Đế nhịn không được gật đầu.
Nửa canh giờ sau…
“Hứa Yên Miểu.”
Hứa Yên Miểu ngẩng phắt đầu lên: “Bệ hạ?”
Lão Hoàng Đế nhìn hai bản tấu chương chính sự mình mới phê duyệt được, đau lòng nói: “Ngươi chọn tấu chương rồi mang về phê duyệt đi.”
Nếu cứ nghe tiếp sợ công việc hôm nay sẽ không làm xong mất.
Sao ông tự mình xem những lời vô nghĩa này lại không bị thu hút sự chú ý như vậy, chỉ thấy phiền phức thôi? Sao nghe Hứa Yên Miểu đọc thầm một lần, lại nhịn không được mà nghe.
Hứa Yên Miểu chớp chớp mắt đầy hoang mang: “Vâng… thần tuân chỉ.”
Cúi đầu dọn dẹp tấu chương.
【Ế? Sao lại có tấu chương của phò mã? Phò mã không phải không được làm quan sao? À à! Là con gái lớn của Lão Hoàng Đế, phò mã của Phòng Lăng Trưởng công chúa… Giỏi quá! Trạng nguyên lang nha! Là trạng nguyên đầu tiên thi đỗ khoa cử sau khi khai quốc! Lúc đó còn chưa có luật phò mã không được làm quan, luật này hình như là được đặt ra vào năm Thiên Thống thứ bảy.】
【Để ta xem phò mã viết gì…】
【Có đạo tặc cướp bóc các huyện, lâu ngày không trị được nhưng hắn ta đã bị một nữ tử nhân lúc say rượu g.i.ế.c chết… Cho nên hắn dâng biểu xin công cho nàng?】
【Cái này chắc là việc chính sự.】
Hứa Yên Miểu đặt nó bên cạnh Lão Hoàng Đế. Vừa đưa qua, liền thấy Lão Hoàng Đế nhận lấy, dường như chỉ lướt qua, chưa được mấy hơi thở đã cầm bút viết gì đó.
【Chẳng lẽ chỉ viết một chữ “Duyệt” là xong?】
Lén nhìn một cái, phát hiện Lão Hoàng Đế thật sự có xem nội dung, ở cuối phê duyệt “Phong làm Sùng Nghĩa phu nhân”.
【Đây chính là nhãn lực của Hoàng đế sao! Một cái liếc mắt có thể quét được mấy trăm chữ?!】
Nghe được tiếng lòng kinh ngạc của Hứa Yên Miểu, Lão Hoàng Đế chỉ cảm thấy tâm tình còn sảng khoái hơn cả ăn kem giữa mùa hè, ho khan một tiếng: “Hứa Yên Miểu, trẫm đã lâu không gặp Trưởng công chúa rồi, nàng và phò mã vừa vặn đang ở Liêu Đông Đô ti, chỉ là không ở Phục Châu Vệ, cách đó khoảng bảy tám trăm dặm… ngươi thấy sao?”
Đầu óc của sinh viên đại học vẫn còn dùng được: “Đây là việc nhà của Bệ hạ.”
— Ngài muốn gặp thì gặp.
Lão Hoàng Đế hài lòng gật đầu, tâm trạng vui hẳn lên.
Quyết định ngày mai sẽ khởi hành đi gặp đại nữ nhi duy nhất còn sót lại chưa gây ra chuyện gì rắc rối của mình.
Phòng Lăng nhà ông! Nửa đời người rồi! Chưa từng khiến ông phải lo lắng! So với nhị nhi nữ, ngũ nhi nữ, thập bát nhi nữ, đây mới là nữ nhi đoan trang, tự chủ, đáng tự hào khiến ông hoàn toàn yên tâm!
Đây mới là đứa con giống ông nhất!
*
Tâm trạng vui vẻ này kéo dài đến ngày hôm sau.
“Có người đuổi g.i.ế.c chúng tôi! Xin đại nhân làm chủ cho chúng tôi!”
Một phụ nhân dẫn theo con trai, nhân lúc có sơ hở liền xông vào, bị Cẩm Y Vệ ngăn lại, bà ta liền quỳ xuống.
Bà ta dường như không nhận ra người trước mặt là Hoàng đế, chỉ thấy bọn họ từ nha môn đi ra, liền liều lĩnh đánh cược một phen.
“Đại nhân! Thiếp muốn cáo trạng phò mã đương triều! Cáo hắn bỏ vợ bỏ con! Giết vợ diệt con!”
Lão Hoàng Đế không cố ý dọn sạch bá tánh gần nha môn, lúc này, tiếng gào thét của phụ nhân cách mấy con phố vẫn nghe rõ mồn một. Thêm vào đó, nội dung bà ta hô lên liên quan đến luân thường đạo lý, vô cùng chấn động, không ít bá tánh ngớ người ra, ngó đầu nhìn xem.
“Thật hay giả? Phò mã? Bỏ vợ bỏ con?”
“Xì… các ngươi còn nhớ vở kịch cháy vé mấy năm trước không? Phò mã đã kết thân ở quê nhà, nhưng lại lừa gạt Lão Hoàng Đế nói mình chưa thành thân, mới được cưới công chúa. Sau đó, thê tử ở quê nhà mang theo con cái tìm đến cửa, phò mã không chỉ đuổi người ta đi, mà còn phái người đuổi giết, muốn diệt khẩu.”
“Chuyện này… chẳng lẽ lời đồn đại cũng không phải không có căn cứ?”
“Thật tàn nhẫn!”