Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 177

“Nhưng mà phụ nhân này trông cũng không còn trẻ, người bên cạnh bà ta chắc là con trai bà ta, trông cũng ba mươi tuổi rồi, vậy phò mã bao nhiêu tuổi rồi? Phò mã trong vở kịch chẳng phải mới hai mươi tuổi sao?”

“Mấy chục năm trước, khi đứa trẻ này còn nhỏ, e là tuổi tác cũng xấp xỉ đấy!”

Phụ nhân đó đầu bù tóc rối, toàn thân không có chỗ nào lành lặn, lúc này bà ta dập đầu lia lịa, môi run run, kể lể lộn xộn, rõ ràng là bị dọa cho sợ hãi: “Xin đại nhân làm chủ! Chồng của thiếp là phò mã đương triều, hắn bỏ rơi mẹ con thiếp để cưới công chúa, thiếp cũng không dám tranh giành nam nhân với công chúa, chỉ an phận thủ thường cùng con trai ở quê nhà, cả đời không rời đi. Vốn dĩ ba mươi năm đã trôi qua, bình an vô sự, ai ngờ mấy ngày trước, đột nhiên có người phóng hỏa đốt nhà thiếp, nếu mẹ con thiếp không vừa đi huyện thành, e là đã c.h.ế.t cháy trong đó rồi! Hôm nay ăn cơm đánh đổ chén cơm, bị chó nhà hàng xóm ăn phải, con ch.ó đó lập tức lăn ra chết! Là hắn sai người phóng hỏa, là hắn sai người hạ độc! Nhất định là hắn làm! Thiếp từ trước đến nay nhát gan, ngay cả cãi nhau với người ta cũng không dám, càng không nói đến việc đắc tội với ai! Con trai thiếp cũng là đứa ngốc, với ai cũng hiền lành!”

Đứa con trai ngốc nghếch của bà ta cũng ở phía sau không ngừng dập đầu, không ngừng kêu gào: “Xin làm chủ! Xin làm chủ!”

Lão Hoàng Đế nổi giận.

Ba mươi năm trước, ông chỉ có hai nữ nhi tìm phò mã, Thanh Hà và Ký Tuế là giả thành thân, căn bản không thể xảy ra chuyện như thế này, vậy chỉ có thể là Phòng Lăng…

“Người đâu!” Lão Hoàng Đế nghe phụ nhân nói xong, cũng không tin ngay mà nói: “Đi mời phò mã đến đây, đừng kinh động đến Phòng Lăng Trưởng công chúa.”

Lão hoàng đế giận dữ phất tay áo, xoay người bước vào nha môn. Phía sau, phụ nhân dập đầu tạ ơn lia lịa, chưa được mấy cái thì cũng bị cấm vệ quân dẫn vào theo.



Phò mã cưỡi ngựa vội vàng chạy đến, rõ ràng trên đường cấm vệ quân đã kể lại mọi chuyện cho hắn nghe. Vừa vào nha môn, hắn liền vén áo quỳ xuống, không thèm liếc nhìn phụ nhân kia một cái, cao giọng nói: “Bệ hạ! Thần chưa từng có vợ con, xin Bệ hạ minh xét!”

Nghe thấy tiếng “Bệ hạ”, phụ nhân giống như con vịt bị người ta đạp vào cổ, trừng lớn mắt nhìn lên công đường: “Bệ… Bệ hạ? Đại quan mà thiếp cầu xin lại chính là Bệ hạ?!”

Ngay sau đó, hiểu ra phò mã vừa nói gì, nàng ta đau đớn kêu lên một tiếng “A--”: “Nhan lang, chàng dù không nhận thiếp, cũng phải nhận hài tử của chàng chứ! Năm nó sinh ra chàng đang bận ôn thi, chàng còn chưa bế nó được mấy lần! Nay lại nhẫn tâm như vậy, không nhận nó, còn muốn g.i.ế.c nó!”

Bách tính vẫn chưa bị đuổi đi đang ở ngoài nha môn thò đầu vào dòm ngó vài lần, mới nhìn rõ tình hình ở giữa nha môn.

Vị phò mã Nhan Thuần này đã ngoài năm mươi tuổi, mày rậm, râu dài, dáng người cao ráo, vẫn còn thấy được phong thái của trạng nguyên lang năm xưa. Dù đã ở nơi biên cương lạnh lẽo như Liêu Đông hơn hai mươi năm, vẫn không làm hao mòn phong tư của hắn, ngược lại càng toát lên vẻ trầm ổn ung dung.

Nhưng cũng chính vì vậy, càng khiến cho phụ nhân ăn mặc rách rưới, chân trần bên cạnh hắn trông càng thảm hại hơn.



Không ít quan viên đã bắt đầu thương cảm cho phụ nhân.

Còn phò mã bị đặt lên vỉ nướng như thế, nhưng cũng không thấy luống cuống, chỉ bình tĩnh nói: “Vị phu nhân này, ta không quen biết bà.”

Sắc mặt phụ nhân rất tái nhợt: “Bảo Định phủ, huyện Bác Dã, thôn Bắc Dương, Nhan lang, chàng đều nhẫn tâm quên hết rồi sao?”

Phò mã nói năng từ tốn, nội dung cũng rất mạch lạc: “Hộ tịch của ta không phải là bí mật, người có lòng đều có thể tra được. Nếu chỉ dựa vào điều này mà nói bà là thê tử của ta, chẳng phải ai cũng có thể làm vợ ta sao?”

Thật sắc bén!

Trên sân lác đác có người ho khan vài tiếng, che giấu nụ cười.

Phụ nhân ngẩn người một lúc, khóc nói: “Hài tử có thể nhỏ m.á.u nhận thân với chàng.”

Phò mã lại nói: “Bệ hạ đã sớm tuyên bố thiên hạ, nhỏ m.á.u nhận thân là hành vi hoang đường, không thể tin được, dù không có quan hệ huyết thống, m.á.u cũng có thể hòa vào nhau.”

Phụ nhân mắt ngơ ngác.

Có quan viên bất mãn lên tiếng: “Phụ nữ thôn quê làm sao biết được chuyện này, phò mã như vậy chẳng phải là đang bắt nạt người ta sao?”

Nhan Thuần cười nói: “Liễu thị lang thật là cao nghĩa! Không bằng lấy thân làm gương, nhỏ m.á.u nhận thân với con trai bà ấy trước?”

Liễu thị lang: "..." Ông ta tự chuốc lấy nhục, nghẹn họng nửa ngày, không nói gì nữa.

Đã lâu không gặp phò mã, vậy mà quên mất năm xưa trưởng công chúa và hắn, một người nổi tiếng hiếu thắng, một người nổi tiếng miệng lưỡi sắc bén. Thật đáng ghét!

Phụ nhân ngẩn ngơ suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên kích động nói: “Bệ hạ! Thiếp có chứng cứ!”
Bình Luận (0)
Comment