[Lễ bộ Tư vụ?! Chậc! Để ta xem xem trước đây ta có qua lại gì với hắn không? May quá may quá, không có, tuy rằng thứ này chắc sẽ không lây qua nói chuyện, ăn cơm cùng bàn, nhưng cũng thấy ghê ghê.]
[... Chắc vậy?]
[A, còn có...]
Hứa Yên Miểu đi dạo một vòng trong lầu xanh, lẩm bẩm một hồi, rồi đau đầu bỏ đi.
"Làm sao bây giờ... Cảm giác có nhiều quan to chống lưng, hình như không dễ dẹp bỏ?"
Chưa đau đầu được hai ngày, Hứa Yên Miểu nghe nói, lầu xanh hắn từng đến đã bị ép đóng cửa, kỹ nữ bên trong đều được người tốt bụng không rõ danh tính chuộc thân. Sợ gây náo loạn dưới chân thiên tử, nên sắp xếp cho họ đâu ra đấy.
Loại người tốt bụng này nghe nói còn không chỉ một người.
Hứa Yên Miểu mừng rỡ vô cùng.
Hôm sau lên triều cũng vui vẻ.
[Trên đời vẫn còn nhiều người tốt a... Ơ? Sao hôm nay thấy ít quan viên vậy? Để ta xem... sao đều đến y quán hết rồi? Còn lén lút đi nữa chứ.]
[A!!!]
[Ta vậy mà lại bỏ lỡ một chuyện lớn như vậy!]
[Trời đất! Hôm đó ta rời khỏi lầu xanh không lâu, Cát An hầu từ miệng danh kỹ tên Ái Nguyệt kia moi ra chuyện trong lầu có kỹ nữ bị bệnh hoa liễu! Liền sai gia đinh đập phá lầu xanh đó!]
[Chậc, còn có không ít quan viên cũng ra tay!]
[Khó trách, khó trách lầu xanh đó bị đóng cửa, khó trách hôm sau hắn liền xin nghỉ đi tìm đại phu.]
[Để ta xem hắn biết chuyện này như thế nào... 'Đại phu, mấy hôm nay ta thấy chỗ đó rất khó chịu, ngươi xem xem có phải bị sao không', ồ ồ, thì ra là phát hiện thân thể khó chịu, đoán xem có phải bệnh đó không, liền dò hỏi. Dò hỏi xong hôm sau mới đi tìm đại phu... Chậc chậc, trước nghi ngờ, sau xác nhận đúng không?]
[Tìm đại phu còn biết che mặt... cũng đúng, nếu là ta cũng sợ đồng liêu biết, may mà che mặt, lại còn đi vào ban đêm, người khác không biết.]
[Mấy vị quan xin nghỉ đều là vì nguyên nhân này a, nhưng lý do xin nghỉ cũng thật muôn màu muôn vẻ... Oa, người này thật tàn nhẫn với bản thân, sợ bị phát hiện, liền đánh gãy chân mình, bề ngoài là chữa chân, thực tế là... chậc chậc, thật là phí tâm khổ tứ.]
Các quan viên khác: "..."
Bỗng dưng cảm thấy đồng cảm với vị đồng liêu nào đó bị gãy chân.
Tiểu Bạch Trạch trực tiếp vạch trần ngươi, chân ngươi gãy cũng vô ích.
"Giải quyết xong lầu xanh này, lại đến lầu xanh khác xem sao."
Hứa Yên Miểu suy nghĩ một chút, sắp xếp hành trình tối nay.
Đêm nay trăng mờ ảo, áo đẹp say lòng người, một số quan viên ngồi trong một lầu xanh khác, giữa tiếng đàn tiếng hát, hương phấn nồng nàn, lòng xao xuyến, cởi đai lưng, chuẩn bị xung trận.
[Oa! Tiếng đàn tỳ bà trong lầu này hay quá!]
Thằng cha——
Mới chửi được một chữ, đã không nói nên lời.
Mặt mũi các quan viên trắng bệch, hít sâu một hơi.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào! Họ đổi chỗ khác!
Thế là đổi sang một lầu xanh khác.
Ngắm hoa ngắm trăng ngắm mỹ nhân, lắc lư đầu, ngâm thơ đối đáp, mỹ nhân nghe thơ, múa một khúc xong, quay đầu lại cười duyên.
Chăn đã được ủ ấm, không khí vừa tới, mắt các quan viên mờ mịt...
[Ơ! Sao lại gặp người quen nữa rồi, chẳng lẽ không chỉ ngày nào cũng đến lầu xanh, mà còn mỗi ngày đổi một chỗ?]
[Giàu thật đấy, mấy món canh ngọt điểm tâm trong lầu này hình như không rẻ?]
"?!"
Các quan viên sợ đến run người, danh kỹ trơ mắt nhìn đối phương bỗng chốc ỉu xìu, suýt nữa không giữ được nụ cười tao nhã, quyến rũ trên mặt.
"Ân khanh..."
Chưa kịp nói hết lời, chưa kịp động tay động chân trêu chọc, đã thấy ân khanh của họ vội vàng đứng dậy, thắt đai lưng, tìm cớ cũng na ná nhau: "Đột nhiên ta nhớ ra còn công vụ chưa xử lý xong, đi trước đây."
Mấy ngày sau, sắc mặt mấy vị quan viên này trở nên tiều tụy.
—— Ai mà chịu nổi ngày nào cũng bị vạch trần, lúc nào cũng phải thể hiện trước mặt đồng liêu mình yếu ớt ra sao, hoặc bị cả lầu thông báo xem mình có ngắn, nhỏ, nhanh hay không.
Họ tìm một thời gian, chọn phủ đệ của một vị quan viên để tụ tập.
Nửa đêm, bàn vuông, bóng người, đèn đồng, dầu đắt tiền cháy trong đèn.
Các quan viên vây quanh bàn vuông, vẻ mặt nghiêm trọng:
"Có ai biết! Tiểu Bạch Trạch rốt cuộc muốn làm gì không!"
Mọi người phát cuồng.
Nếu là người khác, họ đã sớm cảnh cáo hoặc ra tay rồi, nếu dã mang hơn, thì trực tiếp g.i.ế.c người phi tang, giả vờ là hổ làm, rồi tìm người thế tội, Hoàng đế bất mãn thì sao, dù sao người cũng đã chết.