Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 247

 

Nhưng... đây là Bạch Trạch! Hắn có kim thân!

Một vị quan viên đứng phắt dậy, đi đi lại lại trong phòng, cọ giày xuống sàn: “Hắn bày đặt lòng tốt gì chứ! Còn đồng cảm với kỹ nữ lầu xanh? Sao không đồng cảm với đồng liêu vô tội bị bệnh? Chúng ta chỉ là thích hưởng lạc thôi mà? Đắc tội ai chứ! Lầu xanh đâu phải chúng ta mở!"

Một vị quan viên khác cười khổ: "Hắn ngày nào cũng đến đó, cũng không quấy rầy chúng ta, là chúng ta tự không chịu nổi."

"Đúng là không chịu nổi! Ghê tởm quá! Hắn cứ nói bệnh này bệnh nọ, ngắn này ngắn nọ..."

Các quan viên khác len lén liếc nhìn hắn, nhớ ra, người này chính là khổ chủ bị Hứa Yên Miểu chấn động [Ba hơi thở! Mới ba hơi thở! Vầy có phải nên đi khám không?]. Nghe nói hôm đó hắn không trả tiền, bỏ đi trong nhục nhã.

Ồ, chuyện không trả tiền cũng là do Hứa Yên Miểu nói ra.

[Lần đầu tiên thấy! Ngắn thì thôi đi, sao còn không trả tiền? Ăn chùa đáng xấu hổ!]

Theo lời khổ chủ kể lại trong nước mắt, hôm đó hắn nhất thời quên mất, hơn nữa, mấy lầu xanh này sẽ ghi sổ cho khách quen, hắn không phải ăn chùa!

Mọi người thấy đồng cảm, nhưng danh hiệu "Ngự sử ăn chùa" vẫn gắn chặt trên đầu vị khổ chủ này.

"Có một cách." Một vị quan viên gõ ngón tay lên mặt bàn, cười nói: "Hắn muốn đóng cửa lầu xanh, thì cứ cho hắn đóng, sau khi đóng cửa chúng ta không can thiệp gì, nhưng cũng không cố ý đàn áp, rời khỏi lầu xanh, mấy thứ ướp trong son phấn kia còn làm được gì? Vì miếng ăn chỗ ở, sớm muộn gì cũng phải tìm ân khách, đến lúc đó Hứa Yên Miểu sẽ biết, là bọn họ tự cam chịu. Hắn cũng sẽ không quản nữa."

"Sao lại không đàn áp?"

"Đàn áp? Ngươi muốn để lại nhược điểm cho Tiểu Bạch Trạch, hay là sợ chuyện nhà mình không bị bại lộ?"



Người vừa hỏi cười gượng hai tiếng, không nói nữa.

Mọi người trong phòng nhất thời phấn khích, ngươi một lời ta một tiếng, quyết định xong việc.

Ngày hôm sau, Hứa Yên Miểu nghe nói, lầu xanh đều bị đóng cửa, khế ước bán thân của kỹ nữ đều bị hủy, nhưng những kỹ nữ này không hề vui, từng người một đều u sầu.

"Chuyện này là đương nhiên mà!"

Liên Hạng rất hiếm khi thấy Hứa lang tức giận như vậy.

Tên ngốc này đang mắng người khác ngốc: "Không biết là công tử nhà nào, có chút tiền liền làm loạn! Đồng cảm với kỹ nữ là đồng cảm kiểu này sao, ta còn đang thăm dò tình hình, hắn đã trực tiếp làm rồi?!"

[Để ta xem là tên ngốc nào làm hư chuyện!]

Chưa kịp xem, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, bên ngoài còn có người gọi: "Hộ bộ Viên ngoại lang Thôi Y có mặt, không biết Hứa lang có nhà không."

Liên Hạng: "..."

Giả vờ cũng phải giả cho giống, ai mà không biết Hứa Yên Miểu đang ở nhà chứ.

Hứa Yên Miểu khó hiểu mở cửa —— nhà hắn không có người gác cổng hay nô bộc, việc gì cũng tự mình làm: "Xin hỏi..."

Hứa Yên Miểu sững người.

Mấy hôm nay hắn không để ý, sao dáng đi của Thôi Y có vẻ không đúng lắm?

[Ồ ồ!]



[Hắn đến lầu xanh bị phu nhân bắt được, đánh cho mặt mũi bầm dập, mãi mới hết vết thương trên mặt, nhưng chân vẫn còn què.]

[Giải thích thế nào với phu nhân cũng không thể chứng minh mình thật sự chỉ bị đồng liêu lôi kéo đến... Ô kìa, lý do bị lôi kéo đến là muốn chứng minh mình không sợ vợ, nên không dám phản kháng, ahahahahahaha, ngồi trong lầu không dám nhúc nhích, có kỹ nữ đến gần liền đẩy ra, ahahahahahaha! Sao mà ngốc thế!]

Thôi Y cười gượng.

Đúng vậy.

Nghe Hứa Yên Miểu hỏi hắn đến có việc gì, Thôi Y liền thu lại tâm trạng, thao thao bất tuyệt nói.

Trọng điểm là, hắn có chút gia sản, nay nghe nói kỹ nữ không nơi nương tựa, muốn cung cấp cho họ một công việc, trân trọng mời Hứa lang quyên góp.

—— Quyên góp là giả, nói cho Hứa Yên Miểu biết, đúng vậy, chuyện tốt này là ta làm, ngươi nhất định phải nhớ kỹ đấy! mới là thật!

"Vợ ta có mấy trang viên ở quê, cây ăn quả thành rừng, có thể để những kỹ nữ đó chăm sóc."

"Ta cũng có mười mấy ao, cá tôm vô số, để họ làm phụ việc cũng không khó."

"Nếu họ thích chăn nuôi gia súc, thì trang trại của ta cũng thiếu người."

"Cây gai dâu tằm, nếu họ nguyện ý học cách chăm sóc, cũng có thể chia cho họ quản lý."

"Nếu biết thêu thùa may vá, vợ ta cũng có thể làm cầu nối cho họ, để họ có việc làm."

"Cũng có thể sắp xếp cho họ công việc giặt giũ quần áo."
Bình Luận (0)
Comment