Vấn Vương Lòng Anh

Chương 25

“Vâng đạo diễn.”

Văn Mộc Cảnh nhìn thanh niên chạy đi thông báo, lông mày đang nhíu chặt được dãn ra, khóe môi khẽ nhếch.

Thời gian đoàn phim đổi cảnh.

Tiểu Lưu thân mang trọng trách thông báo đến từng phòng, cuối cùng chạy về phía biên kịch.

Đường Oanh vừa mới biết được tin tức sửa đổi, kịch bản mới đã đến, mấy cảnh thân mật không nhiều lắm, xóa hay không xóa đối với cô đều được.

Nhưng tại sao đạo diễn lại đột ngột yêu cầu như vậy?

Lạc Phiêu Phiêu ở một bên ăn quả hạch cười nói: “Ôi giời, nụ hôn màn ảnh đầu tiên của Đường Đường em không được chứng kiến rồi.”

Đường Oanh gập kịch bản lại, sắc mặt ửng hồng, “Phiêu Phiêu, đừng giỡn.”

Lạc Phiêu Phiêu tiếp tục trêu ghẹo: “Ai, còn muốn chiêm ngưỡng hiện trường quay cảnh hôn vậy mà lại không được.”

Đường Oanh nhét một quả hạch vào miệng cô ấy, “Phiêu Phiêu, sao chị có cảm giác em còn nuối tiếc hơn chị nhỉ?”

“—— không có cảnh diễn, em rất tiếc hả?”

Cửa xe chuyên dụng không đóng, Văn Mộc Cảnh rất có phong độ đứng ở cửa nhìn cô gái mặc đồ cổ trang.

“……”

“……”

Lạc Phiêu Phiêu nhìn thấy ông chủ cũ theo thói quen đề cao tinh thần, “Văn tổng, ngài lên đây ngồi, tôi đi rót nước cho ngài.”

Nghe thấy lời mời, Văn Mộc Cảnh khom lưng cúi đầu lên xe, ngồi mặt đối mặt với Đường Oanh.

Lạc Phiêu Phiêu ở một bên rót nước, nhưng bị người phụ trách gọi đi hỗ trợ, vậy nên trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ.

Đường Oanh ăn xong hạt dẻ cười cuối cùng trên tay, không thể chịu nổi không khí yên tĩnh bên trong, dứt khoát xuống xe muốn đi đến phim trường đợi.

Văn Mộc Cảnh theo sát, khi đi ngang qua hai tòa nhà cổ kính cao lớn liền kéo cô vào một góc vắng.

Đường Oanh đứng ở góc giữa hai bức tường, bị anh vây kín, tâm trạng cảnh giác cao độ nhìn anh, “Anh lại muốn làm gì?”

“Thật xin lỗi.”

“……”

Cô giật mình vì lời xin lỗi đột ngột của anh, không nói chuyện trong chốc lát.

Anh có ý gì vậy?

Văn Mộc Cảnh cụp mắt, giọng điệu cực kỳ dịu dàng: “Rất xin lỗi, anh xin lỗi vì trước đây anh đã nói sai, anh không nên bỏ qua cảm nhận của em, tùy ý thay đổi tài nguyên của em, cũng không nên nói linh tinh với người khác, anh xin lỗi vì tất cả mọi thứ, thật xin lỗi.”

“…… Tôi nói rồi, anh không cần xin lỗi cũng không cần giải thích.” Đường Oanh tránh đi ánh mắt chân thành, tha thiết của anh, “Nếu không có chuyện khác, anh có thể đi ra không?”

Phản ứng của cô nằm trong dự kiến của anh, chỉ là anh vẫn không cam lòng, “Bây giờ thêm lại Wechat và số điện thoại được không?.”

“Không, quan hệ giữa chúng ta chắc hẳn sẽ không có hợp đồng gì cần bàn bạc.”

“Nếu em muốn công sức cả đoàn phim phải uổng phí, em có thể không thêm.”

“Anh uy hiếp tôi?”

“Yêu cầu này cũng không quá phận.”

“……”

Đường Oanh mím môi, ánh mắt tức giận nhìn anh.

Hai người giằng co, Văn Mộc Cảnh xuân phong phơi phới, cô biết, nếu anh đã nói thì có thể làm được.

Cuối cùng, bất đắc dĩ cô phải ở ngay trước mặt anh kéo anh ra khỏi blacklist.

Sau một loạt động tác, Đường Oanh đem điện thoại lắc ở trước mặt anh, “Như vậy được chưa.”

“Ừm.”

Văn Mộc Cảnh nhìn giao diện thông tin vừa được kéo ra khỏi blacklist, tâm tình lặng yên nở rộ một chút sung sướng, từ trong cổ họng ừm một tiếng.

Tiếp theo anh nghiêng người nhường ra một con đường.

Đường Oanh nhìn khoảng không trước mặt, do dự vài giây rồi mới bước ra ngoài.

Hôm nay anh khác thường về cả hành vi lẫn lời nói khiến cô không thể hiểu nổi.

Nếu điều này có thể khiến anh không còn dây dưa nữa, cô sẽ mặc kệ anh.

Chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.

Không lâu sau khi hai người tách ra, nơi bí ẩn ở kiến trúc loáng thoáng bóng đen, hòa trộn vào đám đông……

*

Đến khi vào phim trường, Đường Oanh vừa vặn nhìn thấy Quý Ngôn Tu ở đây, thì chào hỏi cậu, trước khi bắt đầu chuẩn bị đối diễn với câu một lần.

Nhưng mà Văn Mộc Cảnh theo sau bước vào, nhìn thấy hai người không biết lúc nào đã đứng cùng nhau, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục.

Khiến cho Trình Lê không dám tiến lên báo cáo công việc.

Do dự một lát, anh ta vẫn tiến lên, “Văn tổng, tài liệu của công ty cần được ngài phê duyệt, còn có hội nghị thường kỳ của tổ hạng mục vào ngày mai, ngài xem……”

“Đưa cho Tề Tông Khi, làm phó tổng không thể nhàn rỗi mỗi ngày.”

Văn Mộc Cảnh nhếch miệng, ánh mắt di chuyển theo hai người đang đối diễn: “Vé máy bay ngày mai đi La Sơn mua chưa?”

“Đã mua ạ, thời gian đến chỉ khác đoàn phim một chút, ở cùng khách sạn với Đường tiểu thư, mọi việc đều đã sắp xếp.”

“Ừ, mấy ngày nay không có việc gì đặc biệt quan trọng thì không cần đưa cho tôi.”

Sau đó, anh đi đến chỗ máy theo dõi, Vương Xương Bình đang cầm kịch bản xem xét, “Vương đạo, tôi cảm thấy hiện trường đã ổn, có thể bắt đầu rồi.”

Vương Xương Bình nhận được nhắc nhở đứng lên nhìn xung quanh, cầm loa bắt đầu kêu: “Tới tới, diễn viên và các tổ thiết bị vào chỗ, chuẩn bị bắt đầu quay!”

Nói xong còn không quên đi lấy một cái ghế dựa, “Văn tổng, mời ngài ngồi.”

Phân cảnh này, Du Họa bị tước đi bảy phần tiên cốt, tỉnh lại trên giường băng, khăng khăng đi tìm Chử Kỳ rồi lại cãi vã với Tả Sanh.

Nghe thấy tiếng nhắc nhở, Đường Oanh quay về nằm lên giường, chuyên viên trang điểm giúp cô chỉnh lại lớp trang điểm lần cuối.

Quý Ngôn Tu cũng ngồi ở mép giường sửa sang lại kiểu tóc.

Bên cảnh màn hình theo dõi.

Đạo diễn cực kỳ chăm chú nhìn chằm chằm màn hình để điều chỉnh góc quay.

Văn Mộc Cảnh dựa vào ghế vắt chéo chân, một tay chống đầu nhìn chằm chằm bóng dáng yểu điệu trước mặt, biểu cảm lười nhác.

“Action!”

Người phụ trách gõ clapper board.

Du Họa mở hai mắt một cách chậm rãi, đợi thanh tỉnh một chút, nàng không màng đau đớn trên người, cố chấp phải xuống giường.

“Vết thương của nàng còn chưa tốt, nàng muốn đi đâu?” Tả Sanh tay mắt lanh lẹ ngăn cản nàng.

“Tả Sanh, huynh đừng cản ta, ta muốn đi tìm Chử Kỳ, ta muốn hắn chính miệng nói cho ta những việc này không phải sự thật.” Du Họa nói xong, trực trào nước mắt, trong ánh mắt tràn ngập hoảng loạn.

“Hắn đối xử với nàng như vậy, nàng còn không tin cái gì?” Tả Sanh vừa lo lắng vừa tức giận, sắc mặt không tốt.

“……”

Du Họa bị hắn lôi kéo cánh tay, trong mắt không còn ánh sáng…….

“Dừng!”

Vương Xương Bình đứng lên, ông chỉ điểm cho hai người: “Các xúc không đúng, lúc này cảm xúc của Du Họa là kịch liệt, hôm nay Tiểu Đường nhập vai hơi kém, còn Ngôn Tu, cảm xúc của cậu là yêu mà không được đáp lại, đau lòng tột độ, cuối cùng cần tàn nhẫn một chút, lại nào lại nào.”

Đường Oanh liếm đôi môi khô khốc, một lần nữa khơi lại cảm xúc, cố gắng tìm kiếm sự liên kết giữa nhân vật và bản thân.

Rất nhanh, cốt truyện kế tiếp cô và Quý Ngôn Tu dẫn dắt nhau diễn, tiến độ quay chụp thuận lợi mà không có NG.

Ở bên kia, tầm mắt Văn Mộc Cảnh không hề rời khỏi Đường Oanh.

Từng nụ cười, từng cử động của cô đều chạm đến trái tim anh.

Đường Oanh diễn phân cảnh này rất sinh động, từ cảm xúc hoảng loạn xuống giường muốn đi chất vấn sau đó từ từ chuyển sang chấp nhận hiện thực, đau lòng khóc lớn, cuối cùng là cố gắng thuyết phục bản thân một cách tuyệt vọng.

Cô xử lý như gãi đúng chỗ ngứa, giống như tự mình trải qua, thậm chí còn khiến đạo diễn phải trầm trồ khen ngợi.

Anh nhìn khuôn mặt trứng ngỗng tái nhợt nước mắt giàn giụa của cô, chóp mũi và má đỏ bừng, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, cảm giác hít thở không thông tràn ngập cả người Văn Mộc Cảnh.

Đôi mắt linh động, kỳ ảo, trong sáng và ướt nhẹp khiến anh không kìm được mà muốn lau nước mắt cho cô.

Anh không thể nhìn cô khóc.

Cho dù là diễn, anh cũng không thể.

“Được rồi, kết thúc công việc!”

Vương Xương Bình gật đầu vừa lòng nhìn máy theo dõi.

Đường Oanh không thể thu lại cảm xúc trong chốc lát, thì thào khóc nấc lên, Quý Ngôn Tu nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Chị Đường Oanh, không khóc không khóc, đã kết thúc.”

“Ừm, tôi đang cố dừng lại”

Thật ra, vừa rồi cô thật sự dùng kí ức từng trải qua.

Chẳng qua trong phim, đến cuối cùng Chử Kỳ không hề cô phụ Du Họa, mà ở hiện thực, vẫn là cô si tâm vọng tưởng.

Không biết từ khi nào, Văn Mộc Cảnh lặng yên không một tiếng động đã ở giữa hai người, ngăn cách sự tiếp xúc của bọn họ, anh đưa một túi giấy qua: “Lau đi.”

Đường Oanh đột nhiên rất nhạy cảm, vì sợ người xung quanh nghi ngờ, lễ phép nhận lấy, “Cảm ơn Văn tổng.”

Quý Ngôn Tu không có ý định rời đi, dù sao đều về phòng hóa trang, ba người cùng nhau đi trên đường.

Đi được vài bước, Đường Oanh thấy Lạc Phiêu Phiêu cầm ly nước lại gần, giống như tìm được cái cớ, kéo cô ấy đi nhanh.

Đoàn phim đang thu dọn hiện trường, Văn Mộc Cảnh thấy cô né tránh, cũng không tiếp tục đi theo, đổi hướng rời khỏi phim trường.

Phòng hóa trang, nhà tạo hình giúp Đường Oanh tháo tóc giả, nói: “Phiêu Phiêu, lát nữa chị có chút việc, em đi về trước đi.”

Lạc Phiêu Phiêu: “Có cần em đưa đi không?”

Đường Oanh xua xua tay: “Không cần không cần, ngày mai còn phải đến La Sơn, em nhanh chóng về ngủ bù đi.”

Trong mắt Lạc Phiêu Phiêu phát ra ánh sáng: “Được rồi Đường Đường, em đi trước nha?”

“Được, đi trước đi.”

Đường Tiếu nhìn cô rời đi, nhanh chóng tháo trang sức. Buổi tối Chu Trạch Sâm muốn đón cô đi ăn cơm, từ khi vào đoàn, cô đã lâu không về nhà rồi.

Một lúc sau, cô đã thay xong quần áo, ra khỏi phim trường.

Nhìn thời gian, ông ấy chắc sắp đến rồi.

Không ngờ ngay khi cô đứng yên đã đợi được người không nên đợi.

Văn Mộc Cảnh dựa vào bên cạnh Maybach màu đen ở ven đường, khoanh tay trước ngực, giống như đang đợi người. Áo sơ mi trắng đơn bạc bị gió thổi dán vào eo của anh, nửa gương mặt bên nhìn qua đĩnh đạc, màu da trắng bóc.

Anh vẫn dịu dàng và tao nhã như mọi khi, vẻ ngoài dịu dàng chính là vực thẳm khiến người rơi vào.

Đường Oanh thu hồi ánh mắt, kéo thấp mũ, chuẩn bị đi về hướng ngược lại, giữ khoảng cách với anh..

Người đàn ông nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, sải bước đi về phía trước, qua một lát đã đuổi kịp, “Em đi đâu? Anh đưa em đi.”

“Cảm ơn, không cần.”

Đường Oanh lễ phép từ chối, không đến mức làm người ngoài nghi ngờ..

Anh còn đang muốn nói cái gì đó, thì nghe thấy tiếng còi xe cách đó không xa.

Chu Trạch Sâm mặc vest, đi giày da bước xuống từ hàng ghế phía sau, cười vẫy tay với Đường Oanh: “Đường Đường.”

Cô ngẩng đầu nhìn, cuối cùng cũng thoát khỏi sự ngăn cản của Văn Mộc Cảnh, lên xe rời đi.

Đồng thời, nhóm diễn viên quần chúng giải tán trong trường quay, một người phụ nữ mặc áo phông trắng, đeo khẩu trang chen vào đám đông dùng thân cây làm vật che để chụp ảnh.

Cô ả lật lại vài tấm ảnh vừa chụp được, và chỉ có một tấm ảnh nhìn rõ được khuôn mặt.

Cô ả bĩu môi không hài lòng.



Dựa theo yêu cầu của tổ đạo diễn, dàn diễn viên và ekip đã đến sân bay La Sơn cùng một chuyến vào chiều hôm sau.

Ngày hôm đó sẽ không có công việc để mọi người điều chỉnh và nghỉ ngơi.

Vào cuối tháng 8, tiếng ve sầu ở La Sơn dần dần không còn, với lại ở trong núi, cây cối xung quanh rậm rạp um tùm.

Tuy rằng phim trường ở đây rất đẹp, lại trải rộng, nhưng lại rất nhiều muỗi, cộng với việc xa thành phố, không phồn hoa, vậy nên sinh hoạt kém một chút.

Ngoại trừ tổ đạo diễn, chỗ ở của các diễn viên đa phần đều khác nhau.

Đường Oanh ở khu vực lân cận của trường quay, dù lấy cảnh ở bên ngoài hay đóng phim ở phim trường thì khoảng cách đều vừa phải.

Sau năm sáu tiếng trên máy bay, Lạc Phiêu Phiêu và Lý Già đã đói đến ngực dán vào lưng, không ngừng oán giận dọc theo đường đi.

Lạc Phiêu Phiêu kéo vali tiến vào thang máy khách sạn, “Cuối cùng! Cuối cùng em có thể nghỉ ngơi, em đã quá mệt mỏi rồiiiiii.”

Lý Già nửa dựa vào tay cầm vali, “Một lát nữa đi ăn đi, Đường Đường, sao em vẫn đứng thẳng được hay vậy, em không mệt hả?”

Đường Oanh cười cười: “Mệt mà, nhưng còn kiên trì được.”

Ba người lên tầng, khách sạn khá bình thường, không sang trọng cũng không tồi tàn.

Nghỉ ngơi một lát thì hò hẹn nhau đi ăn.

Nhưng các cô còn chưa ra khỏi sảnh khách sạn, thì có một người phục vụ đến gần để đẩy mạnh tiêu thụ nhà ăn ở tầng năm.

Phục vụ đưa cho các cô một tờ thực đơn gồm các món xào, hải sản, canh chua, thịt nướng, lẩu, bò bít tết……

Phong phú như nhà hàng buffet năm sao.

Ba người chần chờ nhìn ngó lẫn nhau, Lạc Phiêu Phiêu lên tiếng: “Chị Già, lúc chị thuê khách sạn hình như đã nói là không có nhà ăn mà nhỉ?”

“…… Ừ, có ghi rõ là không cung cấp dịch vụ ăn uống.” Lý Già gãi gãi đầu.
Bình Luận (0)
Comment