Vấn Vương Lòng Anh

Chương 26

Editor: Lục.

Vốn dĩ bọn họ lấy cảnh ở La Sơn cũng không nhiều, điều kiện gian khổ một chút cũng không sao, chỉ là khách sạn tăng thêm đãi ngộ này từ bao giờ thế.

“Ba vị đến vừa đúng lúc, chúng tôi vừa mới chỉnh trang lại khách sạn này.”

Cô nhân viên phục vụ nhiệt tình giới thiệu, còn không ngừng lấy hàng thật làm đồ tuyên truyền để đẩy mạnh tiêu thụ.

Ba người cũng dự định sẽ đi xem thử, dù sao cũng không tổn thất cái gì.

Lên đến tầng năm, ngay trước cửa là nơi tiếp đãi khách, không gian phía sau được ngăn cách bởi một tấm bình phong dày.

Bước vào trong mới phát hiện tất cả bàn ghế trong nhà ăn đều được sắp xếp gọn gàng, hệt như lời giới thiệu.

Thực đơn liên tục thay đổi, đa dạng lựa chọn, chất lượng đồ ăn cũng rất tốt, thế nhưng giá lại khá thấp, chỉ có sáu tám tệ một người.

Lạc Phiêu Phiêu nuốt nuốt nước miếng, mệt mỏi muốn chết mở miệng: “Đường Đường, chị Già, hay là chúng ta ăn ở đây đi?”

Lý Già nhìn thoáng qua mấy vị khách xung quanh, gật gật đầu: “Cũng được, cũng không xa.”

Đường Oanh nhìn bốn phía cảm thấy hơi do dự: “Giá cả này có phải quá thấp không?”

Nhân viên phục vụ giải thích:  “Chỗ chúng tôi vừa mới khai trương nên mới giảm giá, hơn nữa, giá gốc cũng rất thấp.”

“……”

Đường Oanh có chút rối rắm nhìn qua hai người bên cạnh thăm dò ý kiến, cuối cùng vẫn đồng ý đi.

Lý Già đi theo nhân viên phục vụ đến nơi thanh toán tiền, sau khi xong việc trở về, Lý Già ngồi cùng Lạc Phiêu Phiêu, hai người thi nhau ăn thục mạng.

Đường Oanh gắp một ít mì ý thịt băm và chút trái cây lên đĩa rồi trở lại chỗ ngồi, buổi tối cô thường không ăn nhiều.

Cô ngồi bên bàn chậm rãi thưởng thức, Lạc Phiêu Phiêu và Lý Già ngược lại, liên tục lấy thêm đồ ăn, hai người họ dường như muốn thử hết tất cả món ăn ở đây.

Trên bàn ngày càng nhiều pizza, vịt nướng, tôm hùm…

Ba người ăn chắc chắn là dư thừa.

Đường Oanh cúi đầu chơi điện thoại, miệng cắn một miếng cà chua nhỏ, đột nhiên cảm nhận được có người ngồi xuống đối diện mình, cô ngẩng đầu lên khẽ cười: “Đừng lấy nữa, đồ ăn đã quá nhiều rồi…”

Vân Mộc Cảnh ngồi xuống phía đối diện cô, gật đầu xác nhận: “Đúng là rất nhiều.”

“…..”

Nhà ăn có nhiều món ăn đa dạng, Lý Già và Lạc Phiêu Phiêu đia ra ngoài lấy thêm một ít đồ ăn và hải sản rồi mới vui vẻ trở về bàn.

Họ vừa đi vừa nói cười ríu rít, đến khi tìm thấy chỗ ngồi của mình, cả hai bày ra vẻ mặt sửng sốt.

Lý Già ôm đĩa đồ ăn, nụ cười trên môi cứng đờ: “Chào Văn tổng, anh đến tìm Đường Đường sao?”

“Vậy chúng tôi không làm phiền nữa, hai người từ từ nói chuyện.”

Lý Già có ánh mắt tinh tường nhìn rõ tình huống, mở miệng là nói liền một mạch, chị cúi đầu chào tạm biệt rồi nhanh chóng kéo Lạc Phiêu Phiêu đứng phía sau cao chạy xa bay.

Hai người cười cười cùng nhau rời đi, không dám ở lại thêm một giây.

Đường Oanh gọi với theo: “Hai người đi đâu vậy? Còn nhiều đồ ăn lắm, không ăn nốt sao?”

“….”

Không có ai trả lời, cô có chút lo lắng nhìn xuống bàn chất đầy đồ ăn.

Nhưng so sánh với với người đàn ông ngồi đối diện thì chuyện này có vẻ nhỏ bé chẳng đáng lo.

Xung quanh không còn ồn ào nữa, Văn Mộc Cảnh tập trung nhìn cô gái trước mặt đang khẽ cắn môi trầm tư suy nghĩ, anh lấy một cái đĩa từ bên cạnh, đặt ra giữa bàn

Bên trong là miếng bánh kem hình trái tim, hình dáng nhỏ bằng cái ly, phía trên phủ một lớp mứt trái cây đỏ tươi và trang trí bằng vàng lá, nhìn vô cùng đẹp mắt.

Đây là anh đặc biệt mua từ tiệm bánh kem cô thích, giữ lạnh vận chuyển bằng đường hàng không chỉ để giữ được hương vị.

Anh hỏi thăm dò: “Em có muốn ăn thử chút không?”

Đường Oanh nhìn miếng bánh kem trước mặt, cảm giác quen thuộc kỳ lạ len lỏi trong lòng nhưng cô không quá để ý, hỏi ngược lại anh: “Tại sao anh lại ở đây?”

“Anh đi công tác.”

“Nhưng mà xung quanh đây đều là phim trường.”

“Ừ, xây dựng thêm phim trường.”

” ….. “

Đường Oanh ngẩn người, công ty anh tham gia nhiều lĩnh vực nên cô cũng không phân biệt được lời anh nói là thật hay giả.

Văn Mộc Cảnh nói dối không chớp mắt, anh đặt đĩa bánh kem xuống trước mặt cô: “Anh thấy bánh kem của tiệm này nhìn khá ngon, em thử đi.”

“Tôi ăn no rồi.”

Đường Oanh sắc mặt lạnh băng, cô dùng khăn ướt lau lau miệng, sau khi gửi tin nhắn cho Lý Già, cô quyết định đứng dậy đi trước, cô không còn lời nào muốn nói với anh nữa.

Cô đi vào thang máy, Văn Mộc Cảnh đi sau theo vào, nhưng anh không ấn tầng.

Cô nghĩ rằng anh cũng ở cùng tầng với mình nên cũng không hỏi gì.

Tầng mà cô ở tổng cộng có năm phòng, sau khi đi qua hai căn phòng mà cô không biết, cuối cùng cô không nhịn được nữa, quay lại nói với anh: “Đằng trước không phải phòng của anh, đừng đi theo tôi nữa.”

“Anh đưa em về phòng rồi sẽ đi.”

“Tôi đến nơi rồi, anh về đi.”

Nói xong, Đường Oanh vào phòng, quẹt thẻ đóng cửa lại, nhốt người đàn ông kia bên ngoài.

” ….. “

Sau này nghĩ kĩ lại, có phải cô nhẫn nại chịu đựng anh quá rồi không? Thế nên anh mới liên tục sắp đặt các kiểu trùng hợp gặp gỡ với cô.

Cứ khoảng ba bốn ngày, đi làm hay tan tầm, bất kể sớm hay muộn, Đường Oanh đều nhìn thấy Văn Mộc Cảnh.

Nhà ăn, phim trường, khách sạn tầng dưới….hay là giống vừa rồi gặp ở thang máy, lúc nào cũng có thể thấy anh.

Hôm nay đoàn phim có cảnh quay vào ban đêm, đến ba giờ sáng cô mới được trở về khách sạn nghỉ ngơi,Lạc Phiêu Phiêu và Lý Già dừng xe tại trước cửa khách sạn, cô tạm biệt bọn họ rồi đi lên trước. 

Không ngoài dự đoán, cô lại vô tình gặp Văn Mộc Cảnh trong thang máy.

Cô không biết anh làm như vậy để làm gì, mỗi ngày “ngẫu nhiên” gặp gỡ, còn nhờ lễ tân gửi cho cô đủ loại bánh ngọt, có ai “yêu đương hoà hợp chia tay vui vẻ”  như vậy không???

Bước vài bước lên lầu, cuối cùng không nhịn được hỏi anh: “Anh đừng đi theo tôi nữa được không? Anh làm ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của tôi, phiền chết đi được.”

“…..”

Văn Mộc Cảnh ngẩn người, bước chân dừng lại.

“Anh phiền à?”

Đường Oanh im lặng, cô cũng nghe ra trong lời nói vừa rồi của mình tràn đầy chán ghét.

Văn Mộc Cảnh lẩm bẩm lặp lại lời cô lần nữa, từng câu từng chữ lạnh như băng, khiến trái tim anh giá buốt.

Anh từng nghĩ rằng cô nói chuyện bình thường với anh, nhận bánh ngọt anh tặng, ngầm tiếp nhận những cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên do anh tạo ra chính là thái độ của cô đối với anh đã trở nên tốt hơn

Nhưng anh lại không ngờ rằng cô chỉ là đang nhẫn nhịn chịu đựng, một câu “Anh phiền chết đi được” đã phá vỡ ảo mộng tốt đẹp của anh những ngày qua.

Mọi thứ lại trở về như cũ, hoặc là ngay từ đầu anh vẫn đứng ở vạch xuất phát, chưa từng tiến lên.

Đường Oanh thấy anh im lặng, cô cũng chẳng biết nên nói gì, chỉ đành xoay người đi vào phòng. 

Thẻ phòng kêu “tít” một tiếng, cửa phòng chưa kịp mở ra thì cổ tay cô bị anh nắm lấy, cô theo quán tính đụng vào ngực người đàn ông kia.

Văn Mộc Cảnh thuận thế ôm lấy eo cô, tay anh giữ đầu cô áp lên ngực trái của mình.

Cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô, hương sữa thơm ngọt xa cách từ lâu chui vào mũi, anh tham lam hít một hơi.

Giọng anh khàn khàn còn có chút tủi thân: “Đường Đường, anh sai rồi.”

“…..”

Hành lang khách sạn vào ban đêm yên tĩnh trống trải, chỉ có ánh đèn chiếu mờ mờ.

“Thình thịch–” Cô nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ, tốc độ rất nhanh, từng chút từng chút đánh cả vào thần kinh của cô.

Đường Oanh đầu óc trống rỗng, đây không phải nhịp tim của cô, đây là của anh.

Khuôn mặt cô áp lên ngực anh, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng truyền qua lớp áo mỏng.

Cô có chút kháng cự.

“Đừng đẩy anh ra.” Văn Mộc Cảnh ôm cô trong ngực giống như trân bảo: “Đường Đường, anh biết lỗi rồi, anh không muốn rời xa em, thật đó, ngay từ đầu anh đã không muốn rời xa.”

“Trước giờ em muốn làm gì anh cũng chiều em, nhưng từ khi em tham gia diễn xuất bộ phim đầu tiên, mọi chuyện dần dần thoát khỏi sự kiểm soát của anh. Đường Đường, anh không muốn em tham gia vào giới giải trí, không muốn thấy em nói chuyện với người đàn ông khác, thậm chí còn không muốn em cười với họ, cho nên anh mới ngăn chặn tài nguyên của em, anh muốn em rời khỏi giới giải trí sau khi hợp đồng hết hạn.”

“Suốt bao lâu nay anh chỉ muốn giữ chặt em bên cạnh nhưng anh lại chưa từng tự hỏi vì sao, anh trốn tránh việc nhìn thẳng vào trái tim mình, anh viện cớ rằng chỉ là anh đã quen có em bên cạnh mà thôi, nhưng không, anh hiểu rõ rồi, anh chỉ cần em, không thứ gì có thể thay thế được.”

“Nếu như ba em không xuất hiện, có lẽ anh sẽ tiếp tục sai lầm như thế, bây giờ anh sửa chữa lỗi lầm có được không em? Anh muốn được ở bên em như trước.”

“Đường Đường, có thể cho anh một cơ hội nữa được theo đuổi em không?”

“…..”

“Anh điên rồi à??”

Cô nghe anh dong dài xin lỗi, cảm thấy thật nực cười. Thừa dịp anh buông lỏng, cô lập tức đẩy anh ra, tàn nhẫn vô tình chế giễu anh: “Anh nói những lời này làm gì? Tìm kiếm sự thương hại từ tôi à? Đừng nói với tôi là anh chợt nhận ra đã yêu tôi rồi, phải không?”

Cô lắc đầu, trong lòng có chút chua xót: “Không, anh không yêu tôi, yêu không phải như vậy, anh chỉ xem tôi như một món đồ chơi mà anh muốn sở hữu, đây không phải là yêu.”

Nếu trước đây anh nói như vậy có thể cô sẽ cảm động, nhưng bây giờ cô chẳng còn cảm giác gì.

Văn Mộc Cảnh bị cô đẩy một cái, thân thể lảo đảo về phía sau, trong lòng anh đau đớn khó chịu không thể nói thành lời.

Tâm ý chân thành của anh bị cô tuyệt tình phủ nhận, anh lại chẳng biết bào chữa thế nào.

Cô thật sự không muốn tin tưởng anh nữa rồi. 

“Phiêu Phiêu, em chậm chút, rơi đồ rồi kìa.”

“A chị Già, chị nhanh lên chút, em buồn ngủ sắp chết rồi.”

“Đây chị đến đây, chiều mai có buổi livestream, chắc lại phải thâu đêm.”

“Haizzz trước đây em cảm thấy bản thân chịu đựng rất tốt, vì sao cứ đi làm là chân không nhấc nổi ta.”

Hai người đi trên hành lang nhỏ vắng người, đến khi nhìn thấy số phòng 1703, Lạc Phiêu Phiêu dừng chân lại: “Chị Già, chúng ta có nên vào thăm Đường Đường chút không?”

Lý Già mệt mỏi: “Đừng đừng, đừng làm phiền Đường Đường nghỉ ngơi.”

“Dạ.”

“Tít—” âm thanh mở cửa vang lên một lần, hai người rời đi, hành lang lại yên tĩnh trở lại.

Trong phòng 1703, Đường Oanh lắng tai nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, đến khi chắc chắn hai người kia đã rời đi, cô mới mở đèn lên.

Khi nãy cô nghe thấy tiếng mở cửa thang máy, cô vội vàng kéo Văn Mộc Cảnh vào nhà trốn, cô không muốn bọn họ hiểu lầm.

“Anh về đi, tôi cũng nói rõ ràng với anh rồi, sẽ không có cơ hội nào cho anh cả, anh từ bỏ ý định đó đi, cứ dây dưa thế này cả hai đều bị ảnh hưởng không tốt.”

“Đường Đường…”

“Văn tổng, anh đừng gọi tôi như vậy, từ nay về sau tốt nhất là chúng ta nên giữ khoảng cách một chút.” Đường Oanh mở cửa tiễn khách.

Văn Mộc Cảnh trầm mặc, hôm nay anh đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời bước ra khỏi phòng.

Thực ra ngay lúc cô vừa mở đèn anh đã nhìn thấy chiếc bánh kem nằm gọn trong thùng rác bên cạnh nhà vệ sinh.

Lòng anh nặng trĩu, toàn thân cũng rét lạnh.

Cô ấy thật sự sự muốn vứt bỏ tất cả mọi thứ liên quan tới anh trong bảy năm qua.

…..

Chiều hôm sau, đoàn phim 【Hiến Châu】 có cảnh quay ở vùng ngoại ô La Sơn.

Đường Oanh đứng trên bãi đất trống lật xem kịch bản.

Kể từ khi khi cô nói rõ ràng với anh, anh không còn xuất hiện trước mặt cô nữa.

Nhưng bánh kem vẫn giao tới đều đặn, nhà ăn vẫn luôn mở cửa.

Cô vẫn như cũ không nhận bánh kem, cũng không ăn ở nhà ăn khách sạn.

Nếu không phải có lần cô nhìn thấy ông chủ nhà ăn gọi Mộc Văn cảnh là sếp thì có khi cô cũng tưởng rằng ông trời ban thưởng.

Kéo suy nghĩ lại, cô yên lặng đọc thuộc kịch bản đối diễn với vai nữ hai.

Cảnh này là quay trên mặt nước, phải dùng đến Wia, đoàn phim còn đang kiểm tra các biện pháp bảo hộ, vẫn còn nhiều thời gian.

Có hai cô gái bên nhóm đạo cụ đứng sau lưng cô nhàn rỗi nói chuyện phiếm.

Không biết bọn họ nhìn thấy cái gì, một trong hai cô gái đột nhiên kích động vỗ vỗ người còn lại.

“Ui chời đất ơi, nhìn hot search nè, Phó Nguyệt sắp đính hôn rồi.”

“Gì cơ? Là đạo diễn Phó Nguyệt mới về nước á??”

“Đúng đúng đúng, là cô ấy đó, Phó gia gửi lời mời cho giới truyền thông rồi.”

“Nhanh như vậy à? Cô ấy đính hôn với ai thế? giám đốc công ty truyền thông Gia Thụy phải không?”

“Còn ai nữa, trên thư mời có viết Văn Mộc Cảnh – Phó Nguyệt, ngoài anh ấy thì còn có thể là ai?”

“Òa, thích thật, sau này bọn họ sinh con chắc chắn cũng rất xinh đẹp đáng yêu.”
Bình Luận (0)
Comment