Sau khi về đến nơi đã hơn một giờ sáng, đầu óc Trần Điền Điền mệt đến mức không xoay nổi, rửa mặt xong là nằm sấp xuống giường, cơn buồn ngủ như sóng trào nhưng vì âm thanh nhỏ nhẹ bên cạnh cứ vương vít quanh tai khiến cô không thể hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.
Tề Ngang xuống lầu, lát sau bưng một chén canh giải rượu đi vào, ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng gọi cô: "Trần Điền Điền, dậy uống cái này."
Trần Điền Điền phát ra một tiếng "Ừm" từ mũi nhưng vẫn nằm nguyên tư thế sấp mặt xuống gối, giọng nói như làn hơi thở, nhẹ đến nỗi gần như không nghe thấy.
Tề Ngang đưa tay xoa xoa sau gáy cô: "Uống rồi hẵng ngủ, mai tỉnh dậy sẽ không bị đau đầu."
Đầu óc Trần Điền Điền lúc này mơ mơ hồ hồ, có lẽ đúng như anh nói, cô chưa thật sự tỉnh táo, cứ thuận theo bản năng, chẳng buồn để ý đến anh.
Cô chẳng phải đã bảo tửu lượng mình tốt sao? Uống rượu xong ngày hôm sau cũng đâu có đau đầu.
Đúng là phiền chết đi được.
Thấy cô chẳng nhúc nhích, Tề Ngang khẽ thở dài, đặt chén canh lên tủ đầu giường rồi tắt đèn.
Mở điện thoại lên, tin nhắn chúc mừng năm mới đỏ rực kéo dài mãi không hết, không chỉ trong các group mà còn có cả đống tin nhắn riêng gửi tới đủ kiểu.
Tề Ngang đứng dậy, bước nhẹ nhàng đến bên Trần Điền Điền, nhìn thấy cô đã buồn ngủ đến mơ hồ rồi mà vẫn cố nằm sát mép giường, người nhỏ nhắn co lại, chỉ chiếm một khoảng bé tí, nằm nghiêng cái là rơi xuống sàn luôn.
Anh nhẹ nhàng bế cô lên, đặt vào giữa giường ở một vị trí thoải mái
Trong đầu anh không kìm được lại nhớ đến những lời oán trách bị kìm nén của cô ban ngày, cô đứng trước mặt Chung Chi như thể đã nhẫn nhịn đến cực điểm.
Chung Chi toàn toàn khác xa với hình ảnh trong ấn tượng của anh, một người phụ nữ miệng lưỡi sắc bén nhưng trong lòng mềm yếu, luôn quyết đoán và mạnh mẽ, bà như đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Anh thật sự muốn tìm hiểu xem rốt cuộc thời cấp ba của cô đã xảy ra chuyện gì, có phải chỉ đơn giản như cô nói là do áp lực học hành hay còn có điều gì khác mà cô cố tình giấu kín.
Nhưng Trần Điền Điền là người có tâm phòng bị rất mạnh, cô dường như rất ghét người khác chạm vào quá khứ mà cô không muốn nhắc tới, tự dựng cho mình một bức tường thật cao, không cho ai tới gần.
Cổ họng khô rát, Tề Ngang đứng dậy, theo phản xạ thò tay vào túi tìm bật lửa, lại trống không. Ngón tay khựng lại, chợt nhớ ra chiếc bật lửa đã đưa cho cô.
Ngẩng đầu lên lần nữa, anh nhìn thấy chiếc bật lửa mà anh nói là không cần nữa được cô mang về cẩn thận, đặt ngay ngắn trên bàn trà.
Anh bước tới, cúi người nhặt bật lửa lên, lật qua lật lại trong tay. Một lúc sau mới bật ra ngọn lửa rồi lại dập đi.
Sợ tiếng "tách" quá lớn làm cô tỉnh giấc, anh nhẹ nhàng đặt lại xuống bàn.
Người đàn ông ban ngày còn cao ngạo, hờ hững với tất cả mọi thứ lúc này khom vai ngồi bệt trên ghế sofa như thể mất hết sức lực, chẳng làm gì, cũng chẳng nói gì.
Anh lặng lẽ ngồi như thế hơn một tiếng đồng hồ rồi mở điện thoại, kéo ra một số liên lạc, gửi đi một tin nhắn WeChat: 【 Xin chào, tôi muốn hỏi chuyện này, hồi cấp ba Trần Điền Điền đã từng xảy ra chuyện gì sao? 】
Mặc dù đã muộn, bên kia lại trả lời khá nhanh: 【 Cấp ba à? Hình như không có chuyện gì đâu, cậu ấy học rất chăm chỉ, cả giờ học, giờ nghỉ, tan học đều thấy học. Tôi nhớ mẹ cậu ấy còn đăng ký thêm lớp học thêm nữa mà điện thoại thì cũng bị tịch thu rồi. 】
【 Thật ra hồi cấp ba tôi cũng không tiếp xúc với cậu ấy nhiều lắm... Cô ấy học lớp 2, tôi chỉ đi ngang hành lang mới thấy. Mà lớp 2 ấy cũng chẳng có mấy ai là bạn cũ từ trường cấp hai, đa phần là học sinh từ trung tâm thành phố chuyển đến. Nhưng tôi nhớ cậu ấy lúc nào cũng một mình, không có bạn bè gì mấy. 】
【 Thật ra lúc đó tôi khá bất ngờ... Sao mọi người lại đột nhiên không chơi với cậu ấy nữa vậy? 】
Đám bạn xung quanh Trần Điền Điền ngày trước đều nghịch ngợm, quậy phá đủ kiểu nhưng học hành thì ai nấy đều giỏi. Những người quen thân hơn, trừ vài người có học lực rõ ràng kém thì hầu hết đều đỗ vào Nhất Trung hoặc Thực Nghiệm. Người thân nhất với cô là Lý Kha sau khi tốt nghiệp cấp hai thì bay sang California du học. Mối quan hệ giữa những người đó với Trần Điền Điền phần lớn là do "hiệu ứng bầy đàn", đến khi mỗi người một nơi, cô bỗng chốc trở nên đơn độc.
Cho dù cô không thích kết bạn mới nhưng Khâu Lê cũng không hiểu tại sao đến cả Tề Ngang cũng không còn chơi với cô nữa.
Hồi đó có nghe đồn ba của Trần Điền Điền làm ăn thất bại, cô ấy từng nghĩ rằng Tề Ngang khinh thường, không muốn dính dáng đến những người như họ nữa, thầm thấy anh thật thực dụng.
Tề Ngang nhìn chằm chằm vào câu nói đó mà không nói lời nào, cổ họng khô khốc như bị mắc một hòn đá sắc nhọn, trầy xước đến mức khi nuốt xuống cảm giác như máu tươi trào ra, vị tanh ngòn ngọt còn vương nơi đầu lưỡi.
Giống như mẹ anh từng nói, anh chỉ đơn giản là cảm thấy... lên cấp ba, Trần Điền Điền không thích anh nữa.
Không có lý do gì cả.
Anh từng đến trường của cô, thỉnh thoảng thấy cô ăn cơm với bạn bè, học thể dục hoặc ngồi trong lớp đọc sách. Tất cả đều giống hệt như thời cấp hai, chỉ là thế giới của cô bây giờ không còn Tề Ngang nữa.
Ngón tay vẫn siết chặt lấy điện thoại, lực mạnh đến mức như muốn bóp nát nó, đau nhói cả tay. Đầu óc còn rối hơn lúc nãy, tâm trạng vì dòng tin nhắn WeChat kia mà tụt dốc không phanh, mạch máu toàn thân như sắp nổ tung.
Ở đằng xa, Trần Điền Điền đang ngủ say bỗng bị một luồng lực kéo giật về, ngón tay khẽ run, trong chớp mắt giật mình tỉnh giấc. Cô mở mắt, lơ mơ nhìn lên trần nhà, xung quanh tĩnh lặng.
Ngơ ngác vài giây, cô định nhắm mắt ngủ tiếp thì lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô hơi nghiêng đầu, nhìn thấy phía trước cửa sổ sát đất, trên ghế sofa là bóng dáng cao gầy đang ngồi đó. Anh chống khuỷu tay lên đầu gối, tay buông thõng, cúi gằm đầu không nhúc nhích.
Đã khuya rồi, bên ngoài vẫn lác đác vang lên tiếng pháo hoa còn trong phòng thì tĩnh lặng như tờ.
Cô ngồi dậy, xỏ dép rồi đi về phía anh, Tề Ngang nghe thấy tiếng chăn bị vén liền ngẩng đầu lên, ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ rọi vào, mơ hồ thấy mắt anh đỏ hoe.
"Anh... không sao chứ?" Trần Điền Điền hơi ngẩn ra, bước chân cũng chậm lại.
Nửa đêm nửa hôm lại trốn ở đây khóc?
Tề Ngang ngả người tựa mạnh ra sau, nhắm chặt mắt, giọng khàn đặc: "Muốn nhảy lầu."
Trần Điền Điền: "......?"
Giọng cô run run vì sợ, dè dặt ngồi xuống cạnh anh, đến cả hơi thở cũng căng thẳng: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Là do công việc sao? Không đến mức đó đâu, anh thông minh như vậy, sau này chắc chắn còn cơ hội gỡ gạc lại mà."
Cô từng nghe Hoàng Chu Chu nói chuyện Lục Minh chuẩn bị mở rộng thị trường mới, phần lớn việc đều giao cho Tề Ngang phụ trách. Đây vừa là bài kiểm tra, vừa là cơ hội thực chiến để anh dần tiếp quản công ty, cũng là lý do vì sao dịp Tết trước anh còn bận rộn đi công tác, họp hành.
Tề Ngang nghiêng đầu, mí mắt rủ xuống, cả người toát ra vẻ mệt mỏi uể oải, hòa vào màn đêm dày đặc như tan biến trong đó. Đôi mắt vốn đen láy lúc này như cũng đã mất đi thần sắc. Bình thường dù có lạnh lùng, anh vẫn mang chút lười biếng, ngang ngạnh và kiêu ngạo của cậu ấm con nhà quyền thế, giờ phút này lại không còn sót lại thứ gì.
Như thể đã xảy ra điều gì đó đủ lớn, đủ nặng để khiến một người như anh, vốn kiêu ngạo và luôn điềm tĩnh cũng phải cảm thấy bất lực và thất bại.
Chỉ trong khoảnh khắc, Trần Điền Điền chợt nhớ lại cái ngày cô nhìn thấy Tề Ngang đứng ở cửa với đôi mắt đỏ hoe.
Lúc đó là vì dì Cận qua đời.
Khi ấy quan hệ giữa cô và anh đã xa cách như người dưng, trong lòng dường như chẳng có mấy gợn sóng.
Nhưng bây giờ, lần hiếm hoi cô nhìn thấy một Tề Ngang đầy do dự, chán chường như vậy.
"Trần Điền Điền." Giọng anh khàn đục, dường như bị mài mòn bởi đêm tối.
Rõ ràng là cô đã uống rượu nhưng Trần Điền Điền lại có cảm giác như chính Tề Ngang mới là người đang say.
"Ừ."
Lời anh lăn lộn nơi đầu lưỡi, cuối cùng chỉ hóa thành một câu hỏi: "Cấp ba, em sống có vui không?"
Không có anh bên cạnh, em có vui không?
Trần Điền Điền cụp mắt, không hiểu sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy.
Là... vì đã gặp lại Chung Chi sao?
Phải rồi, ai đã từng gặp Chung Chi hồi cấp ba hẳn cũng cảm nhận được sự thay đổi của bà ấy, gần như đã trở thành một con người hoàn toàn khác.
"Cũng tạm." Cô đáp.
Ánh mắt giao nhau trong không khí giữa cô và Tề Ngang, cuối cùng là Trần Điền Điền không chịu nổi trước, lảng đi.
"Không vui lắm."
Rượu ngấm dần vào suy nghĩ làm lời nói của Trần Điền Điền cũng trở nên chậm rãi như một con ốc sên bò chậm chạp, từng câu từng chữ cứ thế bật ra.
"Trước đây em làm ở một công ty truyền thông, anh biết vì sao em thích công ty đó không?"
Trần Điền Điền nói như thể đang độc thoại, ngồi cạnh anh, tay đan vào nhau, cúi đầu khẽ khàng: "Vì gần công ty đó có một con phố đi bộ tên là phố Berlin. Mẹ em bây giờ sống ở Berlin."
"Em từng thấy người ta nói, mùa đông có tuyết ở Berlin rất đẹp... nhưng mỗi lần đông về, em chỉ thấy lạnh buốt, lạnh đến khó chịu."
"Hồi lớp 11, mẹ em được bệnh viện chẩn đoán mắc chứng rối loạn cảm xúc, có lúc cảm xúc không thể kiểm soát được. Thật ra... bà ấy cũng không sai gì cả, bà chỉ là muốn một cuộc sống tốt đẹp hơn thôi. Nếu như bà không sinh ra em, chắc chắn bà ấy sẽ tốt hơn bây giờ gấp trăm lần."
Trần Điền Điền không thể nào căm ghét được những điều mẹ đã làm với cô hồi cấp ba.
Cô có thể lấy gì để mà hận đây?
Bà ấy chỉ là từ nhỏ được nuông chiều quá mức, rồi lại lấy nhầm người, nửa đời mình chôn vùi bên cạnh Trần Trấn.
Có lẽ chính cô cũng không nên được sinh ra, như vậy, cuộc đời của ai cũng sẽ tốt đẹp hơn.
Trần Điền Điền lại quay đầu nhìn Tề Ngang, ánh mắt khẽ dao động.
Giờ nhớ lại những chuyện trước kia giữa cô và Tề Ngang, cảm giác như đã cách cả một đời. Mọi thứ của năm lớp 12 giống như bị cuốn vào một đoạn băng tua nhanh, từng khung hình chập chờn, rối rắm và vỡ nát, tích tụ thành thương tổn, đầy rẫy vết xước khiến cô chẳng muốn nhớ lại.
Nghĩ kỹ thì, điều cô ấn tượng sâu sắc nhất lại là khoảng thời gian gần tốt nghiệp, có người tan học buôn chuyện cho vui rồi tiện miệng hỏi:
"Cậu quen Tề Ngang à? Nghe nói hai người cùng ở Tây Thành, còn học chung cấp hai nữa."
"Thật sự học cùng lớp hả? Cùng lớp mà sao Tề Ngang học giỏi thế? Khó tin quá trời."
"Tớ nghe nói cậu ấy tốt nghiệp xong là du học luôn nhỉ? Mà Đại học Nghi chẳng phải trường gì top đầu thế giới đâu."
"Ê, cậu có WeChat của cậu ấy không? Tớ không add đâu, chỉ cho tớ xem avatar với mấy cái vòng bạn bè là được." Cô gái vừa cười vừa năn nỉ.
WeChat của Tề Ngang thực ra cũng có người có nhưng có cũng vô ích, add không được.
Trần Điền Điền cầm cây bút, khẽ lắc đầu, ngẩng lên đáp: "Bọn tớ không thân."
Cô gái kia như bừng tỉnh, gật gù một cái, mặt lập tức thay đổi, nghênh ngang quay sang phía mấy cô bạn phía sau hét lên: "Thấy chưa! Tớ đã bảo mà! Điền Điền sao có thể quen cậu ấy, còn mơ nhờ vả làm cầu nối..."
Đợi cô ta đi khỏi, Trần Điền Điền mới nhẹ nhõm thở phào một cái.
Cô không dám thừa nhận mình quen.
"Dù thế nào đi nữa, Tề Ngang, em thật sự rất biết ơn vì đã từng gặp anh."
Tề Ngang ngả người tựa mạnh ra sau, mí mắt cụp xuống, nét mặt dần giãn ra. Câu "Vì sao em lại ghét anh" cuối cùng bị anh nuốt ngược lại vào họng, nghẹn nơi cổ, đau đến khó nuốt trôi.
Đủ rồi, như vậy là đủ rồi.
Chẳng lẽ phải nghe được một câu trả lời tàn nhẫn đến mức chính anh cũng không muốn nghe thì mới chịu dừng lại sao?
Dù cho Trần Điền Điền từng chán ghét anh, từng lạnh nhạt, từng chưa từng nghĩ đến việc sẽ có bất kỳ liên quan gì đến anh... thì giờ phút này, họ đã là vợ chồng rồi.
"Lúc trở về quê, em thật sự không nghĩ là sẽ kết hôn với ai. Trong lòng em, kết hôn nhất định là phải với người mình yêu nhưng em không còn cách nào khác. Em muốn thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ và bà ấy cũng có thể được tự do làm điều mình muốn."
Chung Chi bị ràng buộc bởi chính cảm giác đạo đức trong lòng, không thể buông bỏ Trần Điền Điền hoàn toàn nhưng mỗi khi nhìn thấy cô lại như bị kéo về những ký ức đầy đau đớn khi còn ở bên Trần Trấn. Có lẽ, đây là cách giải quyết tốt nhất cho cả hai.
Nói đến đây, Trần Điền Điền lại bất giác nhớ đến cô gái hôm qua ở quán bar, người đã nói chuyện với họ.
Không biết có phải trực giác của con gái hay không, dù khoảng cách rất xa không nghe rõ họ đang nói gì, nhìn cũng không rõ nét nhưng cô vẫn cảm thấy chắc chắn cô gái đó rất có thể là thích Tề Ngang.
"Anh đã giúp em rất nhiều, em biết rõ anh hoàn toàn có thể có một lựa chọn tốt hơn."
Trần Điền Điền vội vàng mở miệng: "Nếu như anh muốn—"
Tề Ngang mới nghe đến đó đã đoán được cô định nói gì, không muốn tiếp tục nghe nữa.
Anh quay đầu đi, bàn tay siết chặt lấy ngực trái, sắc mặt tái nhợt, mày nhíu chặt lại, phát ra một âm thanh khàn đục đầy đau đớn: "Đau dạ dày... Khó chịu quá."
Trong khoảnh khắc đó, Trần Điền Điền không biết là anh nói thật hay đang diễn.
Rõ ràng anh đâu có uống rượu đâu?
"Thật hay giả vậy? Có cần đến bệnh viện không..."
Câu chưa dứt, cơ thể cô vừa nghiêng người định kiểm tra thì đã bị anh vòng tay kéo mạnh về phía mình. Cánh tay rắn rỏi len qua dưới khuỷu tay cô, nhẹ nhàng mà dứt khoát siết chặt lấy eo cô, Trần Điền Điền trong nháy mắt ngã nhào vào lòng anh.
Cả hai đều đang mặc đồ ngủ mỏng, dù có lớp bông nhẹ cũng vẫn cảm nhận rõ nhiệt độ nóng rực từ nhau. Tay Trần Điền Điền chống trên ghế sofa, cánh tay còn lại lơ lửng giữa không trung, cả người cứng đờ, tim như ngừng đập trong một khoảnh khắc.
Tiếng tim đập dồn dập vang vọng nơi lồng ng.ực có lẽ... là của Tề Ngang.
Tề Ngang siết chặt vòng tay quanh eo cô, ngực dán sát lưng cô, cằm đặt trên vai cô, cúi đầu xuống, chóp mũi gần như chạm vào cổ cô. Anh còn không cam lòng mà khẽ dụi dụi, cả người lười nhác như thể hóa thành một món phụ kiện thừa thãi đang quấn lấy cô mà không chịu buông.
"Đã là vợ chồng rồi mà... Anh thấy khó chịu, Điền Điền, ôm anh một cái đi."
"Giống như trước kia vậy."
Giọng Tề Ngang khàn khàn, như một đứa trẻ bị thương đang cầu xin chút dịu dàng quen thuộc từ quá khứ, nhẹ nhàng mà nghẹn ngào, mang theo cả chút cố chấp không cam lòng.