Toàn thân Trần Điền Điền cứng đờ bị anh nửa ôm trong lòng, trong lòng vẫn đang giằng co nhưng lại không hề có động tác phản kháng.
Chỉ ôm một cái thôi mà, cũng đâu có gì.
Người chịu thiệt cũng chẳng phải cô.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, bên tai chỉ còn tiếng hô hấp quấn lấy nhau rất khẽ, cô cảm thấy cả người như nóng ran, phía sau tai gần như đổ mồ hôi, không khí cũng dường như ngột ngạt hơn bình thường.
Trần Điền Điền mím môi, cảm giác như đã ôm nhau rất lâu, hơi nghiêng đầu định lên tiếng: "Tề—"
Tề Ngang nhẹ nhàng áp đầu xuống, đầu mũi dịch khỏi cổ cô một chút, khoảng cách vừa đủ khiến cô không còn cảm nhận rõ hơi thở nóng rực của anh nữa. Cả người đang căng chặt mới dần thả lỏng nhưng lời định nói lại bị nghẹn nơi cổ họng.
"Trần Điền Điền, anh đã thật sự cố gắng để trở nên tốt hơn."
Bởi vì, chỉ có người giỏi hơn mới có tư cách được lựa chọn, câu nói đó, anh vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Thời cấp ba học ở trường nội trú nghiêm ngặt như nhà tù, quy định khắt khe đến mức biến thái, anh không thể ra, cũng không thể vào được trường của cô. Đến kỳ nghỉ hè và nghỉ đông thì nghe nói cô đã chuyển nhà, hỏi ai cũng không ai biết cô ở đâu, rõ ràng chỉ cách nhau một đoạn đường vậy mà lại chẳng thể gặp được.
Lần sau gặp lại cô là vào ngày mẹ anh mất.
Lần nữa là ở đại học, cô đang ăn cùng một nam sinh, cô gái mặc váy đẹp, để tóc dài, trông trưởng thành hơn rất nhiều, gương mặt rạng rỡ đầy nụ cười.
Khoảnh khắc đó anh nhận ra... mình không còn cách nào bước vào thế giới của cô nữa.
Tề Ngang hơi luyến tiếc mà buông tay, đầu ngón tay đặt lên đầu gối, bóng tối xung quanh càng khiến người ta cảm thấy nặng nề, đè nén mọi cảm xúc xuống đáy lòng.
Anh ngẩng đầu lên, khẽ nhìn cô gái trước mặt, chậm rãi mở miệng: "Chỉ có người giỏi hơn mới xứng đáng có được tất cả, đúng không?"
Toàn thân Trần Điền Điền vẫn cứng đờ, chỉ khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ừm... đương nhiên rồi, công việc chắc chắn sẽ tốt lên thôi."
Tề Ngang cầm lấy bát nhỏ để bên cạnh, vừa đi xuống lầu vừa nói: "Uống canh giải rượu đi."
Giờ còn uống gì nữa chứ?
Anh đã đi mất rồi.
Có lẽ vì nghe thấy tiếng động, Vỗ Vỗ từ phòng bên cạnh chạy sang, Trần Điền Điền cầm cây que đồ chơi bên sofa khẽ lắc lắc dụ nó đuổi theo.
Cô hơi mất tự nhiên khẽ co vai lại, muốn phủi sạch cảm giác vẫn còn lưu lại từ lực ôm ban nãy của Tề Ngang. Đến khi cảm giác đó dần biến mất, vai nhẹ nhõm trở lại, động tác của cô cũng mới trở nên tự nhiên hơn.
Cái ôm đó không giống một cái ôm thật sự, chỉ là dựa rất gần, như sát bên mà vẫn giữ một khoảng cách mơ hồ.
Có lẽ đây là lần *****ên cô và Tề Ngang lại gần nhau đến thế, giữa hai người không còn là mối quan hệ tự nhiên như trước nữa, khiến cô chẳng thể thoải mái.
Chỉ là đang an ủi một người bạn thôi mà.
Cô không thiệt thòi gì cả.
Trần Điền Điền lặp lại câu đó trong đầu rồi hít sâu một hơi, đứng dậy đi về phía quầy bar.
Chưa được mấy phút, Tề Ngang đã trở lại tầng trên, tay cầm bát canh giải rượu đưa cho cô, Trần Điền Điền đón lấy, ngửa đầu uống cạn một hơi.
"Ba hôm nay có về, ông ấy không ở thường xuyên, chắc một tháng chỉ đến vài lần."
Trần Điền Điền hoàn hồn, khẽ gật đầu rồi hỏi: "Vậy bình thường ông ấy ở một mình à?"
Tề Ngang hơi khựng vài giây, mới chậm rãi đáp: "Bình thường anh cũng ở một mình."
"......"
"Không, ý em là... ông ấy—"
"Không có đâu, bình thường ông ấy rất bận công việc, ngoài việc thích nấu ăn thì đúng là một con nghiện công việc."
Trần Điền Điền gật đầu: "Ừm..."
Nói xong, căn phòng trở nên yên lặng, Trần Điền Điền nhất thời không biết phải nói gì, cô hoàn toàn không hiểu gì về Tề Ngang, cũng chẳng có chủ đề nào để trò chuyện.
Ngón tay cô vò nhẹ lấy vạt áo trên đầu gối, xoa đi xoa lại, trong đầu điên cuồng tìm kiếm đề tài, lại không biết liệu người từng trải nhiều như Tề Ngang có thấy những chuyện này thật nhàm chán không.
"Đọc sách không?"
Âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai, Trần Điền Điền ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm của anh, cô "à" một tiếng, rồi vội vã gật đầu nói: "Được."
Cô buông bé mèo đang ôm, đứng dậy rồi cùng Tề Ngang nối gót nhau vào thư phòng.
Anh ngồi vào ghế, mở máy tính, hàng loạt tin nhắn WeChat đỏ chói hiện lên, Trần Điền Điền liếc nhìn một cái rồi đi đến giá sách, tiện tay lấy một cuốn sách để đọc.
Là một tiểu thuyết trinh thám, bản dịch từ một tác giả Nhật Bản, cốt truyện ngay từ đầu đã rối rắm khó lường, rất cuốn hút, Trần Điền Điền lập tức bị hấp dẫn.
Tề Ngang ngồi bên cạnh, gõ bàn phím, không nghe thấy âm thanh gì từ phía cô, bèn nhìn qua kệ sách có khoảng hở ở giữa.
Anh thấy cô gái đang nằm bò trên ghế sofa mặc chiếc váy ngủ, khuỷu tay chống lên gối, váy trượt xuống theo ống chân, lộ ra đôi chân dài, vạt váy lơ lửng như sắp tụt xuống hẳn. Cô hoàn toàn không hay biết gì, tay vẫn cầm cuốn sách, chăm chú đọc.
Vài giây sau, anh cũng mặc kệ sự yên tĩnh ở bên đó, quay lại tập trung xử lý công việc.
Có lẽ vì đang ở cùng không gian với Trần Điền Điền, anh không kìm được mà cứ ngoái đầu nhìn xem cô đang làm gì nhưng mỗi lần quay sang đều thấy cô đang nghiêm túc đọc sách, chẳng hiểu có gì mà chăm chú đến thế.
Không tập trung làm việc nổi, Tề Ngang dứt khoát mở điện thoại, lướt vào album ảnh. Trong đó có một album mang tên "dd", là tất cả những bức ảnh về cô, anh vốn không thích chụp ảnh, Trần Điền Điền cho dù có ảnh chụp chung cũng sẽ không chủ động gửi cho anh nên ảnh trong album cũng không nhiều.
Anh mở tấm hình chụp riêng hai người tối qua, cài làm hình nền khoá màn hình, sau đó lại mở vòng bạn bè trên WeChat, bức ảnh bị cắt mất một nửa bên dưới tràn ngập lượt thích và bình luận không đếm xuể.
Bình thường Tề Ngang chẳng mấy khi trả lời ai. Anh cũng không cài đặt quyền riêng tư gì, ai đã kết bạn với anh đều có thể xem được mọi thứ anh đăng. Trong danh sách bạn bè, ngoài các thành viên hội sinh viên, bạn học, thầy cô, còn có đám bạn từ nhiều giới khác nhau, thêm cả các đối tác, người lớn tuổi... tổng cộng hơn nghìn người.
【 Wtf? Ai vậy trời? 】
【 ?? 】
Những người không có bạn chung với Lý Kha thì không thấy được bức ảnh ba người mà cậu ấy đăng.
Tề Ngang vốn lười để ý nhưng cũng hạ mình đáp lại:
【 Phải hôn đến mức có vết mới rõ chắc? 】
【 Sao không cho bọn tôi nhìn rõ mặt? Tôi nói rồi mà, cậu gấp gáp đi là vì đi gặp vợ đúng không! 】
Tề Ngang: 【 Cậu không có nên tức hả? 】
【 Cưng dữ vậy luôn hả? Anh Ngang, bao giờ dắt chị dâu ra ngoài chơi đi, tôi sẽ tiếp đón như tiếp mẹ ruột tôi luôn. 】
【 ?? Cậu nhanh vậy luôn hả? Trước kỳ nghỉ vẫn còn độc thân cơ mà? Đã nói là cùng nhau làm "cẩu độc thân", mới có chưa đầy hai tháng đã có bạn gái rồi? 】
Tề Ngang: 【 Bạn gái thì không có, vợ thì có một. Loại tên tôi khỏi hội "cẩu độc thân" đi, cảm ơn. 】
【 Cậu nhóc cưới chớp nhoáng à???? 】
Còn có một người là em gái của bạn, nghe nói Tề Ngang thi đại học không ôn luyện gì mà vẫn được 748 điểm. Mấy hôm trước anh còn giúp người ta ôn chương Newton trong Vật lý lớp 10.
【 A a a chị dâu ngoan quá, cho em thơm một cái!!!】
Tề Ngang trả lời nghiêm túc: 【 Từ chối, chỉ tôi mới được hôn. 】
Lúc đầu khi Trân Hinh Dư thấy bài đăng đó trên vòng bạn bè của Tề Ngang, cô ta đã sững người một chút, sau khi lướt xuống thấy ảnh đăng của Lý Kha, cô ta nghĩ chắc là trò chơi mạo hiểm kiểu hội bạn cũ gặp lại nên cũng không quá để tâm.
Nhưng lúc này vô tình thấy Tề Ngang trả lời từng người, cô ta mới thực sự đơ cả người.
Ngoài bạn học thời cấp hai và cấp ba, danh sách bạn bè trên vòng bạn bè của Tề Ngang trùng với cô ta rất nhiều, gần như những bình luận nào Tề Ngang trả lời, cô ta đều đọc được hết.
Xem xong, cô ta nhắn riêng cho Lý Kha:
【 Chiếc nhẫn trên tay anh ấy là nhẫn cưới à? Lúc trước nghe nói dạo gần đây Tề Ngang về quê, thật sự kết hôn rồi sao? 】
Hôm ở quán bar thấy anh đeo nhẫn, Trân Hinh Dư đã rất bất ngờ, còn khen một câu là nhẫn đẹp. Tề Ngang cười khẽ, hiếm khi lên tiếng, đáp lại: "Tôi cũng thấy vậy."
Lúc đó cô ta nghe bạn bè tám chuyện về anh, nói Tề Ngang về quê kết hôn, nghĩ kiểu gì cũng thấy không thể nào. Quê anh nghèo nàn lạc hậu như thế, làm gì có ai anh nhìn trúng? Với điều kiện của anh cũng đâu cần phải cưới vội kiểu chớp nhoáng như vậy.
Lý Kha trả lời: 【 Ừ, ngón áp út đeo kim cương hồng, chứ còn vì cái gì nữa. 】
Tề Ngang từ khi nào lại thích màu hồng chứ?
Lý Kha vừa mới ngủ dậy, cũng không quên dập tắt tia hy vọng cuối cùng của Trân Hinh Dư.
【 Lúc cô nói chiếc nhẫn đẹp mà cậu ấy cười kiểu đó chắc là đang nghĩ Trần Điền Điền cũng sẽ thích thôi. Cô gái trong ảnh là người cậu ấy thầm thích từ lâu rồi, bây giờ sướng đến mức đuôi sắp vểnh lên trời luôn. 】
Trái tim Trân Hinh Dư lập tức rơi thẳng xuống đáy vực.
...
Khoảng một tiếng sau, Tề Ngang cuối cùng cũng trả lời xong, tâm trạng sung sướng gọi Trần Điền Điền xuống ăn sáng.
Ở nhà, đầu bếp dinh dưỡng mỗi bữa sáng đều nấu ra cả tá món cầu kỳ, mấy ngày không phải đi làm, cô cảm thấy mỗi bữa ăn đều như đang được hưởng thụ yến tiệc. So với những ngày trước đây ăn mì gói cầm hơi, thậm chí nhịn ăn để tiết kiệm thì đúng là một bước lên mây.
Cô bắt đầu thấy ngại.
Dù gì cô cũng chẳng làm gì cho Tề Ngang cả, cho dù là kết hôn theo hợp đồng, mấy ngày nay anh đối xử với cô rất chu đáo, nhường nhịn và quan tâm từng chút một khiến cô vừa cảm động vừa thấy bất ngờ.
Nhiều lúc, Tề Ngang không cần nói ra, cô cũng dần dần cảm nhận được. Ví như lần cùng nhau ăn đồ vỉa hè, mọi hành động của anh đều rất tự nhiên khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Ở bên anh lâu, cô cũng vô thức giảm bớt sự đề phòng với người khác, huống chi Tề Ngang luôn biết cách quan sát trước và tôn trọng, thấu hiểu mọi điều về cô. Sự cảnh giác trong lòng cô cứ như vậy mà tan biến mỗi khi đứng trước anh.
Đầu óc Trần Điền Điền cứ rối bời suy nghĩ, cô tự hỏi mình nên làm gì để có thể trả lại tất cả những điều tốt đẹp nhận được một cách không công này.
Trước khi quyết định kết hôn với Tề Ngang, cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có thể sống một cuộc sống yên bình đến thế, như thể được kéo ra khỏi địa ngục lạnh lẽo, bước vào thế gian đầy ánh nắng mặt trời.
Ăn sáng xong, họ đi đón Lục Minh, sáng sớm sương mù dày đặc, không khí lạnh đến buốt người, Tề Ngang không cho cô xuống xe, nói bên ngoài lạnh nhưng Trần Điền Điền vẫn cố chấp cùng anh đứng chờ ở cổng đón khách.
"Trời lạnh thế này đừng ra ngoài, coi chừng bị cảm, anh đi công tác suốt, quen rồi."
Lục Minh vừa lên xe liền hỏi: "Hai đứa ăn sáng chưa đấy?"
Trần Điền Điền ngồi ở ghế phụ, quay đầu lại nói chuyện với Lục Minh: "Rồi ạ, con ăn nhiều lắm luôn."
Tề Ngang xen vào: "Ngay cả Vỗ Vỗ còn ăn nhiều hơn em."
Trần Điền Điền liếc anh một cái.
"Không có đâu mà."
Lục Minh cười nói: "Dạ dày của Điền Điền nhỏ quá rồi, phải ăn nhiều hơn một chút, con gái phải khỏe mạnh mới tốt."
Trên xe ba người trò chuyện rôm rả suốt quãng đường. Về đến nhà, Lục Minh vì hơi mệt nên đi ngủ thêm một giấc, đến trưa lại chính ông là người vào bếp nấu ăn.
Tề Ngang nói chỉ cần Lục Minh ở nhà, bọn họ đều thích ăn cơm nhà.
Trần Điền Điền bỗng thấy hơi hối hận vì trước đây bận công việc và làm thêm, về đến nhà thì mệt quá nên toàn ăn tạm gì đó cho qua bữa. Tay nghề nấu ăn của cô chỉ dừng lại ở mức nấu mì gói.
Cô hơi ngập ngừng nói: "Em không biết nấu ăn lắm, ngày thường bận quá nên cũng không có thời gian học."
Tề Ngang đứng bên cạnh, đưa quả cherry vừa rửa sạch đến sát miệng cô, Trần Điền Điền theo phản xạ lùi đầu ra sau nhưng rồi vẫn há miệng ngậm lấy từ đầu ngón tay anh, răng nhẹ cắn qua đầu ngón.
Vị ngọt lan ra, Trần Điền Điền cụp mắt, đầu óc đang nghĩ gì đó rối bời.
"Nhà anh có quy định con trai phải biết nấu ăn, còn em có biết hay không cũng không sao. Nếu em chỉ đơn giản muốn học nấu ăn, lúc rảnh có thể nhờ đầu bếp trong nhà dạy cho."
"Tề Ngang." Trần Điền Điền khẽ gọi tên anh, ánh mắt hơi lảng tránh.
Tề Ngang bỏ quả cherry cuối cùng đã rửa sạch vào đĩa thủy tinh, ngẩng mắt lên "Ừm?" một tiếng.
Trần Điền Điền nhìn vào mắt anh, do Tề Ngang hơi nghiêng người nên từ góc nhìn của cô vừa khéo thấy được Lục Minh đang đứng trước lò nướng, đeo găng tay cách nhiệt làm bánh trứng.
Ông rất nghiêm túc, cau mày nhìn chằm chằm vào mẻ bánh trứng trước mặt, như thể đang làm một việc vô cùng trọng đại.
Thỉnh thoảng lại liếc sang vài cái, quan sát xem hai người trong bếp đang làm gì.
Trần Điền Điền vội vàng dời mắt, nhìn sang Tề Ngang, định nói lại thôi, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu, nuốt lời xuống.
"Không có gì đâu."
Bữa trưa vừa làm xong, Lục Minh vừa bày món ăn lên bàn vừa nhìn Trần Điền Điền, mỉm cười nói: "Điền Điền, tháng sau bên phía ban tổ chức có một buổi tiệc, con có muốn tham gia không? Nếu con muốn thì đi cùng Tề Ngang."
Ông đã nghe Tề Ngang kể chuyện về mẹ của cô, trong lòng vừa cảm khái vừa thương xót, không hiểu tại sao một cô gái lại phải trải qua những điều như vậy.
Mà cô lại không muốn tổ chức hôn lễ sớm, trong giới cũng chỉ có rất ít người biết Tề Ngang đã kết hôn.
Trần Điền Điền ngồi đối diện, theo phản xạ liếc nhìn Tề Ngang một cái, anh đang cúi đầu gắp cá hấp cho cô, không hề ngẩng lên.
"Nhìn anh làm gì? Không muốn đi thì đừng đi."
Trần Điền Điền: "......"
Cô chỉ còn cách gượng cười nhìn sang Lục Minh, nói: "Ba à, con nghĩ là... thôi ạ. Con không giỏi giao tiếp cho lắm, đợi đến lúc tổ chức đám cưới rồi hãy tính."
Lục Minh nghe cô gọi một tiếng "ba" thì đã vui mừng đến mức nở hoa trong lòng, cười tít cả mắt.
"Được được, không sao, đi hay không đi đều được hết. Dù sao thì quen biết những người đó hay không cũng chẳng quan trọng. À đúng rồi."
Lục Minh vừa mới cầm đũa liền đặt xuống, lên lầu lấy một chiếc hộp đỏ rồi đi xuống, đưa cho Trần Điền Điền.
"Cái này cho con, là mẹ Tề Ngang để lại, nói sau này sẽ đưa cho con dâu, coi như là bảo vật gia truyền nhưng thật ra cũng không có giá trị mấy đâu."
Là vì người để lại món đồ này rất quan trọng.
Trần Điền Điền vội vàng nhận lấy, cẩn thận mở ra. Dưới ánh đèn, ánh sáng phản chiếu từ viên đá quý màu lam chói lòa đến mức lóa mắt. Cô nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trong hộp, không kìm được mà khen: "Đẹp quá..."
Lục Minh mỉm cười nói: "Con thích là được rồi, ba còn sợ mấy cô gái trẻ các con sẽ thấy cái dây chuyền này hơi già, nếu con thích thì cứ đeo, coi như là dây chuyền bình thường cũng được."
Trần Điền Điền ngoan ngoãn nhận lấy, nói: "Con cảm ơn ba."
Cô định sẽ cất chiếc hộp này chung với mấy món trang sức quý giá trong phòng thay đồ, bảo quản thật kỹ, không để xảy ra chuyện gì.
"À đúng rồi, ba con giờ đang ở đâu? Ba chưa từng nghe con nhắc đến." Lục Minh quan tâm hỏi.
Ông từng hỏi Tề Ngang nhưng Tề Ngang chỉ lắc đầu nói không biết. Anh không muốn tự ý điều tra, sợ khiến Trần Điền Điền cảm thấy bị xâm phạm quyền riêng tư, cô không nói thì anh cũng sẽ không hỏi.
Trần Điền Điền siết chặt đũa, đáp: "Ông ấy đang ở viện dưỡng lão, ung thư giai đoạn cuối ạ."
Không chỉ Lục Minh, ngay cả Tề Ngang cũng bất ngờ ngẩng đầu nhìn cô.
Lục Minh nhíu mày chặt lại: "Sao lại như vậy? Ông ấy ở bệnh viện nào? Để vài hôm nữa ba đến một chuyến, tiện thể cũng là ghé thăm luôn."
Trần Điền Điền lắc đầu: "Không cần đâu ba, con với ba con không thân thiết lắm, con cũng không muốn ông ấy biết con đã kết hôn nên bên đó ba đừng bận tâm ạ."
Lục Minh thở dài một hơi rồi gật đầu, tôn trọng quyết định của cô.
"Đứa nhỏ này, một mình con không biết đã âm thầm chịu bao nhiêu khổ rồi."
Lục Minh vừa gắp thức ăn cho cô, vừa dịu dàng nói: "May mà bây giờ đã về nhà mình, sau này có chuyện gì thì cứ nói với ba, trời có sập cũng có Tề Ngang đỡ cho con."
Ông lại cười nói: "Bây giờ trong nhà mình quan trọng nhất là hai vị tổ tông nhỏ."
Tề Ngang hơi nhướng mày, trong lòng khẽ rung động, đây là lần *****ên anh nghe Lục Minh gọi anh như vậy.
Nhưng giây tiếp theo đã nghe thấy Lục Minh nói: "Điền Điền và Vỗ Vỗ sau này chính là hai bảo bối quan trọng nhất của nhà mình."
Tề Ngang buông đũa xuống, liếc mắt nhìn, giọng lạnh: "...Thế còn con thì sao?"
Lục Minh nói: "Con thì lo làm việc nhiều vào, đừng nói nhiều."
Trần Điền Điền không nhịn được bật cười.
Từ đầu đến cuối, cô luôn ngưỡng mộ bầu không khí gia đình của Tề Ngang, chỉ trong một gia đình như thế này mới có thể nuôi dạy ra một người như anh, xuất sắc và ấm áp.
—
Tết chưa kết thúc hẳn nhưng nhiều người đã bắt đầu quay lại với guồng quay công việc, các công ty lớn và doanh nghiệp lần lượt bắt đầu trở lại làm việc. Trên đường phố xe cộ tấp nập, tiệm bánh bao nhân nước nổi tiếng gần đó cũng đã mở cửa trở lại. Bảy giờ sáng, hơi nước bốc lên từ xửng hấp, hương thơm tỏa khắp nơi.
Tuyết ven đường chưa tan hết, loang lổ rải rác trên thảm cỏ, người đi đường vẫn còn quấn chặt áo choàng, chen chúc trên tuyến tàu điện ngầm số 3 ở Bình Nghi.
Lục Minh rời khỏi Bình Nghi quay về Hồng Kông đúng vào ngày Tề Ngang bắt đầu nhập học. Cùng lúc đó, Trần Điền Điền cũng bắt đầu ngày đi làm *****ên sau kỳ nghỉ Tết. Cô đổi sang một công việc mới, cần làm quen với môi trường mới và lại quay về trạng thái tất bật như trước Tết.
Ngoài việc đã kết hôn, thỉnh thoảng phải giúp Tề Ngang đối phó với người nhà và sống chung với anh thì dường như không có quá nhiều điều thay đổi.
Tề Ngang vừa học vừa làm, công việc bận rộn, Trần Điền Điền có thể đoán được anh hẳn sẽ rất ít khi về nhà.
Nghĩ vậy thì việc kết hôn này cũng chẳng khác gì cưới một cái vỏ rỗng.
Công ty nơi Trần Điền Điền làm việc là Tập đoàn Khách sạn Quốc tế Cẩm Lâm, là một chuỗi khách sạn kinh tế thuộc phân khúc trung và cao cấp trên thị trường Trung Quốc. Thật ra khi nộp hồ sơ, Trần Điền Điền không đặt quá nhiều hy vọng, chỉ vì thấy bên HR ghi "tuyển gấp" nên cô nộp đại.
Vào ngày cô nhận việc ở bộ phận kế hoạch, cô mới nghe nói kỹ sư cũ đã bị đối thủ cạnh tranh lôi kéo nhảy việc. Không chỉ vậy, người này còn tiết lộ kế hoạch quản lý chiến lược do nội bộ công ty phát triển khiến đối thủ nhanh tay cho ra mắt một hình tượng IP có đặc điểm ngoại hình và mô hình quảng bá gần như y hệt.
Sếp của cô là một người phụ nữ miền Bắc dày dặn kinh nghiệm, làm việc quyết đoán và mạnh mẽ, tức đến suýt phải nhập viện. Chính chị ta là người từng đích thân dìu dắt kỹ sư kia từ những ngày đầu, không ngờ lại bị phản bội như thế.
Ngày Trần Điền Điền đến làm việc, chị ta còn đích thân ra tận bàn làm việc của cô xem xét. Lẽ ra trong buổi phỏng vấn, chị ta là người trực tiếp phỏng vấn cô nhưng vì sức khỏe không tốt nên không tham dự được. Sau này nghe HR và phó phòng kế hoạch đánh giá cao cô, chị ta mới quyết định ra xem tận mắt.
Có vẻ sếp rất thích tự tay bồi dưỡng nhân viên mới, đặc biệt là những người trung thành, mong muốn có thể đào tạo để họ độc lập gánh vác công việc trong tương lai.
Bị quan sát qua lại mấy lần khiến Trần Điền Điền - người mới chưa có việc gì làm trong ngày *****ên cảm thấy hơi hoang mang.
Đến giờ ăn trưa, cô được đồng nghiệp Cao Mạn kéo vào nhóm chat nội bộ của công ty, còn dặn cô đừng quên sửa tên hiển thị theo mẫu: tên phòng ban + tên cá nhân.
Vừa ăn vừa không ngừng miệng, Cao Mạn nhiệt tình kể cho cô nghe đủ chuyện về những đồng nghiệp khó đụng, bảo cô là người mới thì nên tránh càng xa càng tốt. Tóm lại, công ty này không chỉ phải chăm chỉ làm việc mà còn phải biết phòng tránh các cuộc đấu đá nội bộ.
Trần Điền Điền nghe thấy thì thấy khá thú vị, thật ra phần lớn các công ty đều như vậy, công ty trước kia của cô còn rối loạn hơn nhiều. Chỉ là cách kể chuyện của Cao Mạn khiến người ta không nhịn được mà buồn cười.
"À đúng rồi, công ty mình có một sếp siêu đẹp trai, dù đã hơn ba mươi tuổi..." Cao Mạn hạ giọng đầy phấn khích, "Cô có thích xem phim Hàn không? Anh ấy giống kiểu mấy chú bác có khí chất trong phim Hàn ấy! Theo như tôi biết thì đã có ít nhất năm người thầm thích anh ấy rồi đó!"
Cô ấy càng nói càng say mê: "Nhưng mà hình như ảnh vẫn chưa kết hôn, cũng chẳng có bạn gái. Người đàn ông chất lượng như thế mà đến giờ vẫn còn độc thân, chắc là kén chọn thôi. Anh ấy thuộc ban lãnh đạo của công ty, làm ở tầng mười tám nên tụi tôi ít khi gặp được. Lần sau nếu thấy tôi sẽ chỉ cho cô, chính là kiểu đẹp trai đầy học thức ấy! Cho người ta cảm giác vừa xa cách vừa dịu dàng, kiểu cấm dục mê hoặc người khác ấy! Cô nhìn thấy chắc chắn sẽ hiểu ngay tôi nói gì!"
Trần Điền Điền nghe cô ấy nói mà bật cười: "Thế à?"
Đẹp trai đến đâu, liệu có đẹp hơn Tề Ngang không?
Cô đã từng gặp rất nhiều người nhưng chưa từng thấy ai đẹp trai hơn Tề Ngang cả.
Có lẽ là do ký ức khiến mọi thứ trở nên hoàn hảo hơn, cộng thêm sự ngay thẳng và lễ phép của Tề Ngang với tất cả mọi người, đúng chuẩn con nhà gia giáo, không hề mang theo cảm giác ưu việt nhưng lại luôn tỏa sáng trong thế giới của riêng mình. Ngay cả về khí chất và phẩm cách cũng không ai sánh bằng anh.
"Ừ! Tên của anh ấy cũng rất hay nữa — Hoắc Thính Nho, nghe cái tên thôi đã thấy như gió xuân mát rượi rồi đúng không?"
Khoảnh khắc đó, Trần Điền Điền như nghe thấy tiếng ong ong trong tai, cô bất giác siết chặt đũa, quay đầu hỏi lại Cao Mạn: "Cô nói... anh ta tên gì cơ?"
Cao Mạn chớp mắt, hào hứng nói: "Họ Hoắc, tên Thính Nho. Hoắc trong Hoắc Khứ Bệnh, Thính là nghe thấy, Nho là nho nhã."
"Tên đẹp chứ?"
Hoắc Thính Nho.
Trong đầu Trần Điền Điền như vừa sập nguồn một giây, các ngón tay bên hông siết chặt đến phát trắng.
Trong đầu cô không thể không nghĩ đến chuyện lúc cô nghỉ việc đã cùng sếp cũ là Lưu Dương đi xã giao, ánh mắt trắng trợn không kiêng dè của đối tác nhìn cô hôm ấy cùng với tấm thẻ phòng tổng thống ở khách sạn Lãng Đình lạnh băng lạnh giá.
Đúng là khéo trùng hợp.
Trần Điền Điền cố kéo cong khoé miệng nhưng chẳng cười nổi.
Ông trời định trêu đùa cô đến bao giờ mới thôi?