"Gì vậy? Cô quen người đó à?"
Cao Mạn biết Trần Điền Điền trước đây cũng làm trong ngành này, Hoắc Thính Nho mới được điều về đây trước Tết, gia đình làm kinh doanh khách sạn từ lâu, nghe nói anh ta được mời về với mức đãi ngộ rất cao. Gần đây anh ta đang phụ trách dự án hợp tác với thương hiệu trang sức cao cấp TJA.
Hoắc Thính Nho được xem là nhân vật đầu ngành, danh tiếng rất vang, Trần Điền Điền có nghe tên cũng chẳng có gì lạ.
Cô cúi đầu tiếp tục ăn trưa, ổn định lại tâm trạng rồi nói như không có chuyện gì: "Không quen, chỉ là trùng tên với một người tôi từng biết nên bất ngờ một chút thôi."
Cao Mạn hơi ngạc nhiên: "Trùng cả họ lẫn tên sao? Trùng hợp vậy? Cũng làm trong ngành của mình à? Cái tên này đâu dễ trùng, biết đâu đúng là cùng một người đấy."
Trần Điền Điền lắc đầu: "Người tôi biết ấy à, chẳng phải loại người sống thanh cao gì đâu, thích bao nuôi mấy sinh viên mới vào nghề."
Cô ngẩng đầu lên, cười nhạt, trong mắt chẳng có chút ấm áp nào: "Cô biết đấy, có người luôn thích làm vẻ cứu người khỏi biển lửa nhưng lại chính là kẻ châm lửa."
"Biến thái vậy à... Giờ đúng là sống lâu cái gì cũng thấy được."
Cao Mạn chậc một tiếng, tỏ vẻ ghét bỏ: "Vậy chắc chắn không phải người đó rồi, nhà giám đốc Hoắc gia giáo nghiêm ngặt, nghe nói còn có một ánh trăng sáng không thể quên nên mới lạnh nhạt với chuyện tình cảm như vậy."
Điện thoại rung lên hai cái, đầu óc Trần Điền Điền vẫn còn hơi rối, cô cầm lên xem thì thấy là tin nhắn từ Tề Ngang gửi tới.
【 Gửi tin nhắn cho anh là phạm pháp à? 】
Trần Điền Điền: "..."
【 ...Không phạm, sao vậy? 】
【 Ngày đầu đi làm thế nào? 】
【 Cũng ổn. 】
【 Ăn gì rồi? 】
【 Ra ngoài ăn cơm niêu với đồng nghiệp. 】
Thật ra công ty cũng có cơm nhân viên nhưng Cao Mạn vừa tan làm đã kéo cô đi cùng, cô cũng thuận theo.
【 Ngon không? Nếu không thích thì mai bảo đầu bếp làm cơm hộp cho em mang. 】
【 Cũng được, em không kén ăn lắm. 】
【 Có thể kén một chút cũng được mà. 】
Trần Điền Điền không biết nói gì tiếp, chỉ tiện miệng hỏi: 【 Hôm nay anh bận lắm à? Đã về trường hay vẫn còn ở công ty? 】
Tề Ngang trả lời: 【 Ở trường, ngày đầu khai giảng bận lắm. 】
Trần Điền Điền gửi một chữ: 【 Ừm. 】
Tề Ngang: 【 Ăn đi, anh không làm phiền nữa. 】
Trần Điền Điền nhìn dòng tin đó vài giây, thở ra một hơi, trả lời: 【 Không phiền. 】
Bên kia không nhắn lại nữa.
Ăn trưa xong quay lại công ty, Cao Mạn nhìn chiếc nhẫn đắt đỏ trên tay cô, nhịn suốt cả quãng đường cuối cùng cũng cất tiếng: "Điền Điền, cô kết hôn rồi à?"
Trần Điền Điền chú ý đến ánh mắt của cô ấy, đưa cổ tay lên nhìn lướt qua chiếc nhẫn. Thực ra cô vốn không định đeo nhưng do đồng hồ sinh học chưa điều chỉnh lại, sáng sớm dậy còn ngái ngủ, ăn cơm xong lại được Tề Ngang đưa đến cổng công ty nên chiếc nhẫn chưa kịp tháo ra. Bỏ vào túi dễ bị mất, đeo trên tay thấy yên tâm hơn nhiều.
Cô không quá thích những thứ đắt tiền đeo trên người, cảm thấy rất áp lực.
"Ừm." Cô mỉm cười nhẹ, "Mới kết hôn không lâu."
Cao Mạn ghé tai cô nói nhỏ: "Thật ra sáng nay tôi đã thấy cô rồi, trước giờ chưa từng thấy có chiếc Cayenne nào đỗ trước cổng công ty nên liếc mấy cái liền."
Là tài xế lái xe, còn chủ của chiếc xe sang thì ngồi ghế sau, cô ấy cũng không nhìn rõ chồng của Trần Điền Điền trông thế nào, chỉ thấy khi vào công ty lại phát hiện cô về làm ở bộ phận của mình thì có hơi bất ngờ.
Thấy cô ăn mặc giản dị, người từng lăn lộn ngoài xã hội lâu năm sẽ dễ dàng phân biệt khả năng chi tiêu của một người, từ đầu đến chân của cô chưa tới ba trăm tệ, chỉ có chiếc nhẫn kim cương trên tay là đắt đến mức không thể định giá.
"Xin mạn phép tọc mạch chút, hai người là quen nhau từ thời đi học à?"
Trần Điền Điền hơi bất ngờ vì sự nhạy bén quá mức của Cao Mạn: "Sao cô biết?"
Cao Mạn không nói thẳng ra, chỉ cười tít mắt: "Tôi đoán thôi."
Cô ấy không dám khẳng định kiểu người nào nhất định sẽ chọn kiểu người nào để kết hôn nhưng những người ở vị trí cao hoặc là từ nhỏ đã sống trong nhung lụa thường có trải nghiệm phong phú, từng thấy qua đủ loại người, muốn kiểu con gái nào cũng đều có người lao vào. Việc chọn Trần Điền Điền chỉ có thể vì một lý do, năm tháng tuổi trẻ từng vấn vương sâu sắc khôn nguôi, cuối cùng hóa thành chấp niệm không thể xóa nhòa.
Cả buổi chiều Trần Điền Điền đều bận họp cùng tổ dự án, cô thực sự có chút không theo kịp tiến độ. Đến gần giờ tan làm lại bị cấp trên trực tiếp Phàn Thiên Hỷ gọi ra họp riêng.
Phòng cà phê yên tĩnh, tiếng nước nhỏ giọt vang lên lộp bộp khiến cô có phần căng thẳng.
Phàn Thiên Hỷ vừa cầm cốc cà phê vừa ngẩng đầu liếc cô một cái.
"Công ty đã từng làm kiểm tra lý lịch, nghe nói em làm khá tốt ở công ty trước nhưng hình như đã đắc tội với sếp trực tiếp phải không?"
Chị ta không thích hóng hớt chuyện phiếm, cũng chẳng rõ cụ thể là đắc tội thế nào nhưng cũng có thể đoán ra được. Điền Điền ra trường chưa lâu, trong ánh mắt vẫn mang theo chút bướng bỉnh, có chính kiến thì tốt nhưng cố chấp quá thì cô ấy lại không thích.
"Em đắc tội thế nào?" Phàn Thiên Hỷ nhấp một ngụm cà phê, hơi nóng làm chị ta hơi nhăn mặt rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Điền Điền.
Cách nói chuyện của chị ta luôn thẳng thắn và trực diện khiến người ta có cảm giác bị áp lực. Kiểu người như vậy rất hợp để đàm phán, cũng chẳng trách sao chị ta leo lên được vị trí quản lý.
Trần Điền Điền siết chặt ngón tay, nhẹ giọng nói như không có gì: "Bắt em đi ngủ cùng, em không đồng ý."
Phàn Thiên Hỷ hiếm khi khựng lại một lúc, sau đó bật cười khẽ: "Vậy thì đáng lẽ em nên đá hắn thêm hai cú rồi mới nghỉ việc, cùng lắm là bồi thường ít tiền thuốc men. Theo tôi làm việc sẽ không có chuyện đó xảy ra, không có việc gì nữa đâu, đi làm đi."
Trần Điền Điền đang định quay người rời đi thì Phàn Thiên Hỷ thoáng nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cô, giọng sắc bén: "Khoan đã, em kết hôn rồi à?"
Trần Điền Điền hơi hối hận vì hôm nay đã đeo nhẫn đến.
"Ừ."
Phàn Thiên Hỷ vẫn còn chút nghi ngờ: "Không phải là em..."
"Không có." Trần Điền Điền hít sâu một hơi rồi nói, "Em và chồng kết hôn theo hợp đồng, không có nền tảng tình cảm gì cả."
Phàn Thiên Hỷ nhún vai, xoay người rời đi.
Trần Điền Điền cuối cùng vẫn lấy chiếc nhẫn quá mức chói mắt đó ra khỏi tay, nhét vào túi áo.
Khi cô quay lại chỗ ngồi thì mới để ý bên ngoài trời đã đổ mưa.
Tầng 12, từ góc nhìn này nhìn xuống, cả thành phố như chìm trong sắc u ám xám xịt, những toà nhà cao tầng như ẩn hiện giữa màn sương, bầu trời u tối như ngày tận thế. Mưa rơi dày đặc phủ kín lớp kính cách âm, không khí ẩm ướt lạnh lẽo bao trùm.
Tan làm, Cao Mạn cúi đầu gọi điện thoại nhờ bạn trai đến đón, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ đúng kiểu con gái miền Nam hay làm nũng, giống hệt với ấn tượng của Điền Điền về kiểu giọng đó.
Trần Điền Điền ngồi tại chỗ, trong đầu vô thức hiện lên bức ảnh mà vài phút trước cô vô tình lướt thấy trên vòng bạn bè.
Lý Kha đăng một bức ảnh ở khách sạn Lệ Loan.
Bữa tiệc ngoài trời được trang trí lộng lẫy tinh tế, bàn tiệc đầy ắp món ăn nhìn đã thấy ngon miệng, ở giữa là một chiếc bánh kem được đặt trong khung kính, bên trên ghi dòng chữ: "Chúc mừng sinh nhật 22 tuổi mỹ nhân Trân".
Cô gái ngồi ở ghế chủ vị mặc một chiếc đầm dạ hội đen sang trọng, trên cổ là ba chuỗi ngọc trai nổi bật, xinh đẹp như một nàng công chúa.
Ngoài Lý Kha ra, những người khác cô đều không quen biết, còn Tề Ngang thì ngồi ở mép bàn, cúi đầu nên chỉ lộ nửa gương mặt, vậy mà cô vẫn nhận ra anh ngay.
Trần Điền Điền không muốn làm phiền anh đang tụ họp cùng bạn bè, dù sao hôm nay cũng là ngày *****ên nhập học, chắc chắn anh có rất nhiều cuộc hẹn.
Cô cũng không nghĩ anh sẽ vì cô mà từ chối những người bạn đã gắn bó nhiều năm, bỏ qua một ngày sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần để đến đón cô về nhà.
Cô càng không muốn khiến anh cảm thấy phiền phức hay khó xử.
Cúi đầu mở WeChat rồi lại tắt, lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng cô quyết định chờ thêm một chút rồi tự gọi xe về.
Trong nháy mắt, số người trong văn phòng giảm đi một nửa, chỉ còn vài người lác đác đang tiếp tục xử lý công việc chuẩn bị làm thêm giờ. Dù điều hoà vẫn giữ nhiệt độ như lúc trước, không khí cũng nhanh chóng trở nên lành lạnh. Trần Điền Điền kéo chiếc áo khoác sau ghế choàng lên người, đúng lúc đó, cửa văn phòng bị đẩy ra, một người đàn ông mặc vest chỉn chu bước vào.
Cô đang cúi đầu cất máy tính vào túi, không ngẩng lên. Sau giờ tan ca, văn phòng vốn đã hơi ồn ào, cô cũng không để ý có người vào.
Cho đến khi nghe thấy người bên cạnh ngừng gõ bàn phím, khẽ gọi một tiếng: "Giám đốc Hoắc."
Trần Điền Điền cũng ngẩng đầu theo, nhìn về phía người đàn ông đứng ở đằng xa.
Anh ta đúng như Cao Mạn mô tả: nhã nhặn, điềm đạm, từng cử chỉ đều toát lên vẻ từng trải nơi thương trường. Ngũ quan không lộ rõ dấu hiệu tuổi tác, trái lại lại khiến người ta cảm thấy anh ta trầm ổn, đáng tin. Lúc này anh ta đang cúi đầu dặn dò gì đó với một đồng nghiệp.
Người đồng nghiệp bên cạnh vì cô là người mới nên nhỏ giọng nhắc nhở: "Cổ đông của công ty, giám đốc Hoắc hay làm việc trực tiếp với bộ phận mình lắm, là cấp trên của chị Phàn đấy."
Trần Điền Điền gật đầu cảm ơn nhưng vẫn cúi đầu xách túi, định lách người rời khỏi.
"Còn chưa về sao?" Hoắc Thính Nho vừa đi tới vừa cười hỏi.
Người đồng nghiệp có phần bất ngờ, hơi ngượng ngùng đáp: "Bị sai số liệu, chị Phàn bảo tôi tổng hợp lại bảng."
Lúc này Hoắc Thính Nho mới quay sang nhìn Trần Điền Điền, trên gương mặt hiện rõ sự bất ngờ và kinh ngạc: "Trần Điền Điền? Cô làm ở đây à?"
Nét mặt Trần Điền Điền bình thản, lễ phép gật đầu: "Giám đốc Hoắc, lâu rồi không gặp. Vâng, hôm nay mới vào làm."
"Trùng hợp thật, vậy sau này chúng ta phải cùng làm việc rồi." Hoắc Thính Nho mỉm cười dịu dàng, tâm trạng dường như rất tốt. "Chào mừng cô đến với Cẩm Lâm."
Sau đó, anh ta tiếp tục thể hiện phong cách quen thuộc của mình: dặn mọi người tan làm sớm, còn mua trà sữa cho những người đang ở lại làm thêm giờ.
Khi mọi người đã rời đi, đồng nghiệp bên cạnh tỏ ra khá bất ngờ: "Cô quen cả giám đốc Hoắc à?"
Cô ta vốn đã nghi ngờ nhân viên mới vào là nhờ có quan hệ, giờ thì xem như được xác nhận rồi.
Trần Điền Điền không muốn trả lời nhưng vẫn nói: "Trước đây từng gặp vài lần do dự án cũ nhưng cuối cùng cũng không có hợp tác gì."
Cô nhếch môi, như cười như không: "Không ngờ giám đốc Hoắc vẫn còn nhớ ra tôi."
Cô xách túi rời khỏi chỗ ngồi, phía sau cô, một cô gái gọi với theo: "Điền Điền, có phần trà sữa của cô!"
Trần Điền Điền khoát tay: "Không uống đâu, tôi đâu có tăng ca."
Vừa ra khỏi cửa văn phòng, cô lại tình cờ thấy Hoắc Thính Nho ăn mặc chỉnh tề đang đi phía trước.
Hai tháng trước, trong một lần cùng Lưu Dương tham gia tiệc xã giao, Trần Điền Điền đã từng nghe qua danh tiếng của Hoắc Thính Nho. Khi đó để không mất công việc cũ, cô đã làm việc tăng ca không ngừng nghỉ. Đêm trước ngày nộp bản đề án, đột nhiên cô nhận được một lời mời kết bạn mới trên WeChat.khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
Người gửi tin nhắn là Hoắc Thính Nho, nói rằng anh ta rất quan tâm đến dự án này và hy vọng có thể trò chuyện chi tiết thêm. Hôm đó, Trần Điền Điền vui đến mức cả đêm không chợp mắt.
Nếu dự án đó hoàn thành, không chỉ đồng nghĩa với cơ hội thăng tiến rất lớn mà còn giúp cô giành được sự công nhận của Chung Chi, tiền thưởng cuối năm cũng sẽ tăng lên đáng kể.
Dù biết rõ sự khắc nghiệt của chốn công sở nhưng do áp lực cuộc sống quá lớn, Trần Điền Điền lúc đó không nghĩ sâu xa, trái lại còn nghiêm túc gửi một đoạn tin nhắn giải thích phương án dài dằng dặc, kèm theo hai tập tài liệu cô đã tổng hợp kỹ lưỡng.
Gần nửa tiếng sau, người bên kia mới trả lời: 【 Có thể gửi bằng giọng nói không? Dài quá, không có tâm trạng đọc. 】
Tim Trần Điền Điền như rơi thẳng xuống đáy vực, đầu cô như bị búa đập, đau âm ỉ mấy nhịp. Thế nhưng cô vẫn để lại một khoảng nghi ngờ, tự an ủi rằng có thể mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Anh ta muốn kiểu người nào mà chẳng có, tại sao lại phải để mắt đến cô?
Cô cố ý chờ thang máy sau rồi mới xuống tầng một. Đứng trước cửa công ty, Trần Điền Điền có chút thất thần.
Mưa lớn hơn cô tưởng, đứng đây nhìn ra ngoài, cả đèn neon cũng mờ ảo như bị nước phủ kín, bầu trời u tối như có một lớp sương đen dày đặc phủ xuống, tiếng mưa rơi rào rào như muốn xé toạc màng nhĩ.
Xe cộ trên đường nối đuôi nhau không dứt, đều bật đèn gạt nước, bị kẹt lại trước đèn đỏ, xếp thành hàng dài như rồng, ánh đèn phanh đỏ rực như những dòng thông báo: "Có người."
Những giọt mưa nặng như chì đập xuống ầm ầm, bậc thềm trước công ty đã đọng nước, theo độ dốc chảy về phía rãnh thoát nước ở bãi đậu xe. Trong ánh đèn, từng dòng nước lấp lánh như ánh pha lê.
Cô nhìn chằm chằm vào những tòa nhà cao tầng mờ mịt trong màn mưa phía xa, lại nghĩ đến ngày rời khỏi Vạn Hoành, tâm trạng dường như chẳng khác bây giờ là mấy, nặng nề đến mức khó thở.
Cô thậm chí không cần phải nghi ngờ, cũng đoán được vì sao mình lại nhận được lời mời làm việc này, có lẽ ngay cả việc cô rời khỏi Vạn Hoành, Hoắc Thính Nho cũng đã đoán trước được.
Cô không biết nên vui hay nên buồn, không ngờ lại có người vì muốn lên giường với một người bình thường như cô mà bày ra nhiều chiêu trò như thế, nhưng cô không muốn.
Cô càng không muốn từ bỏ cơ hội này, khó khăn lắm mới tìm được một công việc có triển vọng thăng tiến tốt, cấp trên Phàn Thiên Hỷ cũng là người lãnh đạo không tồi. Nếu đánh mất, liệu cô còn có thể tìm được một công việc tốt như vậy nữa không?
Hơn nữa, hiện tại cô rất cần tiền.
Nhìn mưa ngoài cửa sổ rất lâu, ba ứng dụng gọi xe trên điện thoại vẫn hiện dòng chữ "đang tìm tài xế", yêu cầu kiên nhẫn chờ đợi.
Trần Điền Điền cúi đầu thở dài, giằng co trong lòng một lúc lâu, cuối cùng không ôm hy vọng gì, gửi tin nhắn cho Tề Ngang:
【 Tề Ngang, anh đang bận à? 】
Không đợi được phản hồi, cô cắn răng gửi thêm một tin: 【 Bên em thật sự rất khó bắt xe, anh bận xong có thể qua đón em một chút được không? Em không vội. 】
Đúng lúc ấy, bả vai cô bị vỗ nhẹ, quay đầu lại là khuôn mặt điềm đạm của Hoắc Thính Nho, giọng anh ta không có chút công kích nào lại đầy quan tâm và thân thiện, điều mà một cấp trên hiếm khi có.
"Điền Điền? Không có ai đón à? Có cần tôi đưa về không?"
Trần Điền Điền lập tức thấy da đầu căng chặt, vội tránh ánh mắt, vô thức lùi sang một bên, siết chặt điện thoại trong tay, nói: "Chồng tôi tới đón, giám đốc Hoắc, tôi đi trước đây."
Cô không biết Tề Ngang có trả lời tin nhắn chưa, đẩy cửa kính rồi bước ra khỏi công ty, âm thanh mưa rơi lộp độp dữ dội từ bên ngoài lập tức ùa vào, xen lẫn giọng nói mơ hồ của Hoắc Thính Nho phía sau: "Vội gì vậy, công ty có ô miễn phí mà."
Cô bước ra khỏi cổng công ty, toàn thân ướt sũng vì cơn mưa như trút nước. Quần áo trên người nặng trĩu, mái tóc dài ướt đẫm dính bết vào má, lạnh đến mức cô phải khom lưng lại, run rẩy vì rét, khó chịu đến mức muốn bật khóc.
Trên đường chỉ còn xe cộ lao vùn vụt, mặt đường ngập nước, cơn mưa giông đột ngột khiến giao thông bị tắc nghẽn kéo dài. Hình như có tai nạn ở đằng xa, cảnh sát giao thông không thể giải tán đám đông, lực lượng thì có hạn, họ bắt đầu nhanh chóng điều chỉnh thời gian đèn đỏ ở chỗ này để tránh thêm những nguy hiểm tiềm ẩn.
Mưa vẫn không ngừng trút xuống như muốn xé toạc mọi thứ, Trần Điền Điền cúi đầu, rụt cổ lại vì rét. Cô không thể mở mắt vì nước mưa tạt vào mặt, toàn thân đã cứng đờ vì lạnh, tai cũng tê buốt mất cảm giác. Cô chỉ cắn chặt môi, mặt tái nhợt, ôm lấy chiếc máy tính, nheo mắt bước nhanh về phía đèn giao thông ở ngã tư định sang quán trà sữa bên kia đường để trú tạm.
Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng ai đó không ngừng gọi lớn, vừa quay đầu lại, một chiếc ô bất ngờ che lên đầu cô, thân thể lạnh cóng ngay lập tức được kéo vào một vòng tay ấm áp và rực lửa.
Trần Điền Điền ướt như chuột lột, ngước mắt lên bất ngờ chạm phải gương mặt u ám của Tề Ngang trước mặt. Người đàn ông cao lớn hoàn toàn che chở lấy cô, giọng nói vang lên trên đỉnh đầu mang theo sự kìm nén, lạnh lùng như đang nghiến răng.
"Em bị nước mưa làm hỏng đầu rồi à? Có hai phút thôi mà cũng không đợi được."
Trần Điền Điền lúc này mới nhận ra chỉ vài giây sau khi cô gửi tin nhắn WeChat, Tề Ngang đã trả lời ngay, chỉ là cô đúng lúc đó không thấy, điện thoại cũng không hiện thông báo.
Ngay khoảnh khắc đó, cô bỗng thấy lòng mình dịu lại. Một cảm giác an toàn khó hiểu lan tỏa, xoa dịu hết mọi bực bội lo âu trong lòng cô.
Trần Điền Điền rụt cổ, cúi đầu, lí nhí nói rằng cô lạnh.
Nói xong cô lại có chút ngại ngùng, cúi đầu thấp hơn nữa.
Có lẽ là do đã bị ảnh hưởng bởi mấy đồng nghiệp người miền Nam, giọng nói vô thức trở nên mềm mại như thế khiến cô thấy kỳ kỳ.
Nhưng chưa đợi cô nói hết, Tề Ngang đã thô lỗ nhét ô vào tay cô, kéo khóa áo khoác của mình trùm kín lên người cô gái đang run lẩy bẩy vì lạnh rồi trừng mắt mắng cô đáng đời.
Anh nhanh chóng gạt hết tóc ướt dính trên mặt cô sang một bên rồi nắm tay kéo cô lên xe.
Trần Điền Điền nghiêng đầu, cuộn chặt trong chiếc áo bông vẫn còn ấm hơi người, cô thấy Tề Ngang chỉ mặc một chiếc áo len đen, gió lạnh tạt qua, mưa rơi xiên xiên khiến áo anh ướt đẫm những giọt nước.
Cô bị anh gần như nửa kéo nửa bế lên xe, trong xe bật sẵn điều hòa ấm áp dễ chịu nhưng cô ngồi ở ghế phụ lại chẳng yên. Người cô quá ướt, không chỉ làm áo khoác anh ướt theo mà cả ghế xe cũng in nguyên một vệt nước lớn.
"Ngồi yên đi." Tề Ngang dịu giọng nói.
Trần Điền Điền hơi ủ rũ: "... Làm ướt xe anh rồi."
Rồi bỗng chốc sực nhớ ra, sao Tề Ngang lại có mặt gần đây?
Trần Điền Điền nhìn thấy ảnh trong bài đăng của Lý Kha trên vòng bạn bè, dễ dàng nhận ra chỗ đó là khu Trung Nam cách đây phải mất hơn nửa tiếng lái xe.
"Sao anh lại ở đây?" Cô nghi hoặc hỏi.
Tề Ngang đưa cốc nước trong tay cho cô, vừa nói: "Đợi em tan làm."
Có lẽ vì còn giận, cả ngày hôm nay Trần Điền Điền không chủ động nhắn cho anh lấy một tin
Ngay cả Lý Kha còn phải nhắn WeChat mắng anh một trận, bảo anh bị điên à, đi tặng quà cưới trị giá hàng ngàn tệ cho từng người trong TJA lại còn đăng tin kết hôn lên trang web chính thức của công ty, người trong giới ai nấy đều đang bàn tán cười cợt.
Vị trí anh đỗ xe khá gần công ty, có thể thấy nhiều người đã tan làm vậy mà mãi không thấy Trần Điền Điền. Trời thế này rất khó bắt xe, anh cũng không biết cô đã về chưa, gọi hỏi quản gia thì biết cô vẫn chưa về, anh mới che ô xuống xe tìm.
Anh không muốn quá rõ ràng là đang đợi cô, sợ cô cảm thấy anh xâm phạm vào đời sống riêng của cô.
Mặc dù biết rõ Trần Điền Điền bây giờ hoàn toàn không đặt anh trong lòng, Tề Ngang vẫn cảm thấy vô cùng thất bại.
Xưa nay anh luôn đối xử tốt với bản thân, chẳng bao giờ chiều chuộng ai, vậy mà chỉ có Trần Điền Điền là khiến anh mài mòn hết mọi tính tình.
Anh vừa mới xuống xe định vào công ty tìm người thì đã nhận được tin nhắn WeChat của cô, ngẩng đầu lên là thấy cô đứng đó giữa màn mưa tầm tã, khiến anh ngay lập tức hối hận vì đã không nhắn trước cho cô một câu.
Tề Ngang hòa vào dòng xe đông đúc, lái nhanh hơn thường ngày, giữ tốc độ ổn định hướng về biệt thự. Anh liếc cô một cái, giọng không mặn không nhạt: "Anh chỉ muốn biết... em có định nhắn tin cho anh không."
Trần Điền Điền mím môi, nhỏ giọng giải thích: "Em định bắt xe nhưng đợi mãi không được. Anh còn muốn đi đâu không? Về nhà em ghi lại số tài xế, lần sau em gọi thẳng cho tài xế là được."
Tề Ngang cau mày: "Anh thì muốn đi đâu cơ chứ?"
Anh nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày, ngữ khí mang theo chút châm chọc: "Anh bị đuổi ra khỏi nhà rồi à?"
Trần Điền Điền á khẩu, nhất thời không biết nói gì.
"Em thấy bài đăng của Lý Kha trên vòng bạn bè rồi, chẳng phải anh đi dự sinh nhật bạn sao? Em nghĩ chắc anh bận lắm."