Vào Đông - Đào Nhân

Chương 25

Tề Ngang cau mày, anh vốn không biết Lý Kha đã đăng gì, việc đi dự sinh nhật cũng chỉ là vì không đủ xe nên tiện đường anh cho đi nhờ. Vừa đến nơi đã bị lôi kéo đi một vòng, vừa thấy bên ngoài bắt đầu mưa thì anh liền nói phải đi đón người rồi lái xe rời đi.

Không cần nghĩ cũng biết là vì ai.

Ánh mắt Tề Ngang không nhìn sang cô, chỉ nhàn nhạt nói: "Anh không có tham gia."

Dù sao cũng chỉ là sinh nhật người ta, anh cũng như thường lệ gửi quà, bảo Lý Kha chọn giúp, mua luôn và nhờ chuyển tới.

"Dù có tham gia cũng phải đến đón em."

Trần Điền Điền khựng lại một chút rồi chậm rãi nói: "Chẳng phải đã nói rồi sao, không can thiệp vào cuộc sống của nhau."

"Chuyện này mà tính là can thiệp à? Vốn dĩ anh cũng chẳng thích tụ họp kiểu đó, đúng lúc điện thoại em gọi đến cho anh một cái cớ để rút lui."

"Vả lại..." Tề Ngang dừng xe, nghiêng đầu nhìn cô, "Anh với cái người... sinh nhật đó, vốn không thân."

Không thân sao?

Trông chẳng giống là không thân lắm.

Nhưng đó là chuyện riêng của anh, Trần Điền Điền cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ khẽ "ừ" một tiếng, tháo dây an toàn rồi xuống xe.

Tề Ngang cầm ô che cho cô, lúc cúi đầu, ánh mắt bỗng lướt qua ngón tay trống trơn của cô, ánh nhìn lập tức khựng lại, tim bỗng như bị ai nhéo một cái, đau đến mức khó hiểu.

Anh im lặng vài giây rồi chậm rãi ngẩng đầu, các đốt ngón tay dưới tay áo siết chặt đến trắng bệch nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục vẻ bình tĩnh, lặng lẽ rời mắt đi.

Anh quay lại phòng khách, cởi áo khoác tiện tay vứt sang một bên, Trần Điền Điền đã lên lầu đi tắm.

Ánh đèn trong phòng khách sáng rõ, trên bàn ăn vẫn còn bữa tối đầu bếp chuẩn bị sẵn. Thấy trời mưa, đầu bếp còn chu đáo làm thêm canh cá và nước gừng để làm ấm bụng.

Tề Ngang chẳng thấy đói, mở WeChat lục tìm bài đăng mà Lý Kha nói, tìm mãi cũng không thấy, vào cả trang cá nhân cũng không thấy luôn.

Anh bực bội gọi điện cho Lý Kha, vừa kết nối đã lạnh giọng hỏi thẳng: "Cậu đã đăng cái quái gì lên vòng bạn bè hả?"

Lý Kha có hơi chột dạ, gãi mũi cười khan: "Điền Điền nhìn thấy rồi à? Tôi đâu có cố ý, lúc đó chưa kịp phản ứng..."

Lúc đó cậu ấy cũng thấy lạ, sao lần này Trân Hinh Dư lại yêu cầu mọi người đăng bài chúc mừng lên vòng bạn bè, năm ngoái nào có chuyện đó. Mãi đến khi thấy trong tấm ảnh có cả Tề Ngang thì mới ngớ người ra rồi vội vàng xóa bài.

Cậu ấy đã gặp đủ kiểu con gái, vốn chỉ cảm thấy nực cười trước những cảnh ghen tuông rối rắm đầy tâm cơ diễn ra trước mặt. Chẳng qua lười lên tiếng thôi, chứ không có nghĩa là cậu ấy mù mờ chẳng nhìn ra điều gì.

Tề Ngang cúp máy, người ngả ra sofa, mở điện thoại gửi tin nhắn cho Trân Hinh Dư:

【Trân Hinh Dư, đừng giở mấy trò này với tôi.】

【Đã xóa WeChat rồi, sau này có chuyện gì cũng đừng tìm tôi. Tôi với cô không thân, nếu phải nói rõ thế này cô mới hiểu thì làm ơn tránh xa tôi ra biết chưa?】

Nói xong, anh cũng cho luôn số cô ta vào danh sách chặn.

Trân Hinh Dư ban đầu quen biết Lý Kha, Lý Kha từng có chút động lòng với cô ta nhưng sau này nhận ra cô ta thích Tề Ngang thì cũng không nói gì nữa.

Gia đình cô ta có làm ăn với nhiều người trong giới, mối quan hệ rộng, quen biết cũng nhiều. Dần dần, Tề Ngang cũng thường xuyên gặp cô ta nhưng từ đầu đến cuối anh chưa từng để cô ta vào mắt. Cô ta không nói rõ, anh cũng lạnh nhạt giữ khoảng cách, chẳng buồn mở miệng.

Mà nói ra cũng vô ích, Trân Hinh Dư chắc cũng biết trong giới chẳng ai dám tỏ tình với Tề Ngang. Chuyện gái theo đuổi trai vốn tưởng chỉ cách một lớp màn mỏng nhưng với anh thì chẳng xuyên qua nổi, phần lớn chỉ đổi lại một câu nói dứt khoát.

Ánh mắt anh nghiêm túc, từng có lần hỏi thẳng một cô gái tỏ tình với mình: "Cô muốn tôi từ chối thật tuyệt tình để dễ dứt lòng hay giữ phép lịch sự để cô tưởng mình còn cơ hội? Nhưng mà sau này tôi sẽ tránh hết mọi nơi có mặt cô."

Chỉ có câu này anh nói đúng một lần, lông mày cong lên, khóe mắt mang theo ý cười như thể đang đùa giỡn nhưng sâu trong ánh mắt lại đầy vẻ nghiêm túc: "Thật ra tôi có một ánh trăng sáng trong lòng, người tôi yêu mà không thể có được. Ngoài cô ấy ra, tôi không muốn ai khác."

"Cảm ơn vì đã thích tôi, mong rằng sau này cô cũng có thể ở bên người mà mình yêu tha thiết, người đó sẽ đứng bên cạnh cô, kiên định như tôi từ chối người khác vậy."

Anh không thích "nói yêu", anh chỉ muốn "yêu".

Bởi vì trong lòng anh đã có một người. Yêu, là đủ rồi, không cần phải nói thêm gì cả.

Anh như tự ngược đãi bản thân để đời sống tình cảm của mình trống rỗng và khép kín, không cố gắng bắt đầu mối quan hệ mới, bởi vì anh vốn dĩ cũng chẳng có ý định quên đi.

Hai người họ từng có ngần ấy năm bên nhau, chỉ dựa vào hồi ức thôi cũng đủ dằn vặt cả đời.

Có lẽ lời ấy nói ra nửa thật nửa đùa, sau này có người hỏi lại thì anh cũng không nói gì nữa nên chẳng còn mấy ai tin.

Tính nết của Tề Ngang cũng không hẳn là tốt, điển hình kiểu cậu ấm được nuông chiều từ nhỏ nhưng cũng không thể nói là tồi. Làm bạn với anh thì rất thoải mái, tính tình rộng rãi, chơi hết mình, có năng lực và thủ đoạn, tầm nhìn rộng, suy nghĩ cẩn thận và tinh tế. Bạn bè trong giới từ những ông trùm thương trường cho đến mấy ông chủ tiệm xăm nơi góc phố như Chu Lệ đều chơi thân với anh.

Nhưng nếu đếm kỹ, anh chẳng có lấy một người bạn khác giới nào.

Giống như anh từng nói: "Hồi nhỏ mà không phải vì thích Trần Điền Điền thì tôi điên mới bám theo sau một cô gái. Nam nữ làm gì có tình bạn thuần khiết chứ."

Sau khi tắm xong, Trần Điền Điền không thấy Tề Ngang lên lầu. Áo bông anh cởi ra đưa cho cô, chắc người anh cũng ướt rồi, mà bên ngoài thì lạnh, dễ cảm lắm.

Tóc còn chưa sấy khô, cô đã đi ra khỏi phòng ngủ, đứng ở lối cầu thang tầng hai gọi anh: "Tề Ngang, anh đi tắm đi kẻo bị cảm."

Tề Ngang ngẩng đầu nhìn Trần Điền Điền, ném điện thoại xuống rồi đứng dậy, vừa đi lên lầu vừa lơ đãng nói:

"Nếu em bị cảm thì anh phải lấy cái chết mà tạ lỗi mất."

"Sao thế..." Trần Điền Điền lẩm bẩm.

Tề Ngang đứng bên cạnh cô, ngửi thấy hương sữa tắm nồng đậm từ mái tóc cô. Mùi thơm xộc thẳng vào mũi khiến anh chợt nghẹn lại như bị mất đi hô hấp trong khoảnh khắc.

"Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi?"

Trần Điền Điền nghĩ một chút rồi nói: "Tính từ lúc nào? Nếu từ khi sinh ra thì... chắc là 15 năm?"

Tề Ngang lại hỏi: "Anh năm nay 24 đúng không? Vậy ngoài em ra, người anh quen lâu nhất là bao nhiêu năm?"

Trần Điền Điền chưa hiểu lắm: "Chín n—"

Còn chưa nói xong, Tề Ngang đã búng tay cái "tách" bên tai cô, nhướng mày, chậm rãi nói: "Cho nên, em vẫn là người quan trọng nhất."

Trần Điền Điền muốn bật cười: "Ai lại tính kiểu như thế chứ."

Thật trẻ con, đang chơi trò "ai là người quan trọng nhất" à?

Cô... thật sự vẫn là người quan trọng nhất sao?

"Sao lại không thể." Tề Ngang nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô xoay người đi lên lầu, vừa đi vừa nói, "Sao không sấy khô tóc?"

Trần Điền Điền cúi đầu, ngón tay Tề Ngang vừa đủ dùng lực giữ lấy cổ tay cô.

Trời đông hanh khô, Trần Điền Điền vừa bôi sữa dưỡng thể xong mới xuống lầu, cô còn thấy Tề Ngang mua cả kem dưỡng tay, vừa mở nắp đã tiện tay bôi một chút, đôi tay lập tức trở nên mềm mịn, dưới ánh đèn trông như được chăm sóc kỹ lưỡng.

Ngón tay cô khẽ động, ánh mắt cứ dừng trên đốt ngón tay đang giữ cổ tay mình rồi lặng lẽ rút tay ra khỏi sự nắm giữ đó.

Cô sợ bản thân sẽ chìm đắm trong sự dịu dàng và che chở ấy một lần nữa.

Vừa mới ra khỏi phòng tắm, Tề Ngang đột nhiên dừng bước, đứng ở hành lang liếc nhìn Trần Điền Điền một cái.

"Trần Điền Điền, em dùng dầu gội gì vậy?"

Trần Điền Điền ngẩng đầu, sững lại một chút rồi đáp: "Là cái anh mua cho em đó."

Tề Ngang hơi phiền muộn: "Sao anh lại không thơm giống em?"

Trần Điền Điền lập tức lắp bắp: "... Có, có thể là do anh dùng ít quá? Hay là anh chưa gội sạch?"

Anh lắc đầu, không nói gì thêm, đi vào trong lấy máy sấy tóc ra, cắm điện rồi đưa cho cô.

"Anh đi tắm đây."

Nói xong, anh lấy bộ đồ ngủ từ tủ rồi đi vào phòng tắm, cánh cửa khép lại chưa được bao lâu thì tiếng nước lách tách đã vang lên từ bên trong. Trần Điền Điền cũng bật máy sấy tóc lên, cẩn thận sấy từng lọn tóc cho đến khi khô hẳn.

Gần một tiếng sau, khi cô vừa sấy khô tóc, Tề Ngang cũng bước ra khỏi phòng tắm, lần này anh tắm lâu hơn thường lệ.

Anh mặc một chiếc quần xám và áo thun đen, vừa ra khỏi cửa đã thấy Trần Điền Điền đang ôm máy tính ngồi trên giường gõ chữ rất chăm chú, thỉnh thoảng lại dừng lại suy nghĩ điều gì đó.

Tề Ngang đi đến, lười biếng buông một câu: "Đúng là con nghiện công việc."

Trần Điền Điền rời mắt khỏi màn hình máy tính, lắc đầu: "Cũng không đến mức đó... chỉ là có chút theo không kịp tiến độ của mọi người thôi."

Ngay ngày *****ên, Phàn Thiên Hỷ đã giao cho cô không ít công việc, hoàn toàn không coi cô là người mới. May mà trước đây ở công ty cũ, cô cũng đã xử lý đủ loại việc lớn nhỏ nên xử lý cũng không khó, chỉ là dữ liệu quá rối rắm, rất tốn thời gian.

Tề Ngang đột nhiên nhớ tới tên công ty mà anh đã đến hôm nay, có chút bất ngờ: "Em làm ở Cẩm Lâm à?"

Trần Điền Điền gật đầu.

"Chẳng phải hôm nay anh vừa đến đó sao."

Tề Ngang gật đầu, vừa đi tới bàn lật xem vài tài liệu, đứng đó nói: "Trùng hợp thật, dự án gần đây của anh đang hợp tác với bên công ty em, mấy hôm trước còn họp chung."

"Vậy à?"

Tề Ngang "ừ" một tiếng rồi nói: "TJA chuẩn bị thu mua mấy khách sạn của Cẩm Lâm, em biết nhà hàng Thuận Bình chứ? Sau khi thu mua khách sạn xong thì dự định sẽ lấy nhà hàng đó để xây dựng thị trường khách sạn mới."

Những chỗ mà anh nhắm tới đều là những khách sạn mà tỷ suất lợi nhuận hàng năm của Cẩm Lâm không cao. Gần đây anh đang đàm phán với Cẩm Lâm, đối phương đòi lợi ích hơi cao nên vẫn còn đang thương lượng.

Nhưng khả năng đạt được thỏa thuận là khá lớn, dù sao với thị trường hiện nay, những khách sạn ở vị trí địa lý không tốt kia cũng bắt đầu cho thấy tình trạng thu không đủ chi.

"Vậy chẳng phải giờ chúng ta là đối thủ sao? Anh đừng tiết lộ cho em nữa." Trần Điền Điền cười nói, hiếm khi trêu đùa một câu.

"Lỡ mà sau này có chuyện gì lại đổ hết lên đầu em."

Tề Ngang thì lại trông có vẻ chẳng mấy để tâm.

"Biết đâu đấy, lần đàm phán tới có khi lại gặp nhau."

Trần Điền Điền thuận miệng hỏi: "Người đàm phán với anh là ai, thuộc bộ phận nào vậy?"

Tề Ngang nghĩ một lát rồi đáp: "Hoắc Thính Nho? Không rõ là thuộc bộ phận nào."

Tề Ngang khẽ nhếch môi, anh không quá thích hợp tác với kiểu người như vậy, giả dối, già đời, kiểu cáo già, sau này chắc sẽ không dễ làm việc cùng.

Nụ cười bên môi Trần Điền Điền lập tức cứng lại, cô ngập ngừng một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Vậy à..."

Đợi đến khi Tề Ngang ngồi xuống, cô mới nghiêng đầu nhìn anh, giọng nhỏ và khẽ: "Lần hợp tác này quan trọng lắm không?"

"Cũng tạm, sao vậy?" Tề Ngang nghiêng đầu nhìn cô.

Trần Điền Điền lắc đầu, cảm giác trong lòng như mất hết vị, cô lưu tài liệu lại rồi gập máy tính.

"Em hơi buồn ngủ rồi."

"Vậy ngủ sớm đi." Tề Ngang cúi mắt nhìn cô nói.

Sau khi Trần Điền Điền nằm xuống, đèn tắt, mắt cô dán chặt vào trần nhà, lắng nghe tiếng hô hấp đều đặn bên cạnh, bất chợt khẽ hỏi một câu: "Tề Ngang."

Phía bên kia "ừ" một tiếng, giọng hơi khàn: "Gì vậy? Không phải nói buồn ngủ rồi sao?"

"Có nhiều người theo đuổi anh lắm đúng không?"

Trần Điền Điền vội vàng nói tiếp: "Em chỉ tò mò thôi."

Tề Ngang trả lời thoải mái: "Chắc vậy, anh không để ý lắm."

Trần Điền Điền như đang lẩm bẩm một mình: "Cô gái hôm sinh nhật anh nói, thật ra hôm đó em thấy cô ấy ở quán bar."

Cô nghiêng đầu, nhìn người nằm bên cạnh, giọng trầm thấp mang theo sự nghiêm túc: "Anh đừng cười em nhé, em có chút... ghen tị với cô ấy."

Tề Ngang hơi nhíu mày: "Ghen tị cô ấy điều gì?"

"Cô ấy có nhiều bạn bè lại tự tin xinh đẹp, cư xử rộng lượng, trông như xuất thân từ gia đình tốt."

Trần Điền Điền chôn mặt và mũi vào trong chăn: "Nhưng em thì dường như chẳng có gì cả, anh nhìn ra được mà, em bây giờ rất tệ, nợ cũng chưa trả xong."

Đôi lúc cô tự hỏi, liệu bản thân có xứng đáng để có được điều gì không.

Tề Ngang nặng nề thở dài một hơi: "Em cũng có bạn bè mà, chẳng phải bọn anh là bạn sao? Còn đáng giá hơn cả một đống người đấy."

"Em sống rất tốt, lòng dạ chân thành, ngay cả những người không thân cũng sẵn lòng tìm em nhờ giúp đỡ. Người khác quen biết em mới cảm thấy vui, chơi với em cũng rất thoải mái."

"Chỉ cần sống mà bản thân thấy hài lòng, vậy là đủ rồi."

"Còn chuyện gia đình, có những thứ không thể thay đổi thì để nó qua đi, đừng nhớ những điều khiến em đau lòng. Con người hôm qua không phải em của hôm nay nữa. Sau này cứ coi nơi này là nhà, cũng chẳng khác gì cả."

"Em nói vậy chỉ khiến anh thấy xót, Trần Điền Điền, nếu khi đó bọn mình còn học cùng trường thì anh có thể cho em bất cứ thứ gì. Nghĩ theo cách khác đi, sống là sống cho mình, đừng bận tâm người khác nghĩ gì. Lục Minh rất thích con gái, có được cô con dâu như em, ông ấy còn ước gì em phá phách chút cho ông ấy có chuyện mà lo."

Tề Ngang khựng lại, giọng chậm rãi dịu dàng: "Em không xinh sao? Theo gu thẩm mỹ của anh, em chính là kiểu mà anh thích nhất—"

Trần Điền Điền biết anh chỉ đang an ủi cô thôi, bất kỳ ai nghe thấy những lời than thở yếu đuối của cô cũng sẽ dè dặt nói vậy, bảo vệ sự nhạy cảm của cô.

"Lúc nãy anh ở trong phòng tắm, làm gì vậy?" Trần Điền Điền chuyển đề tài.

Tề Ngang không đáp lại ngay, im lặng chừng mười mấy giây, trước khi Trần Điền Điền kịp mở miệng lần nữa, anh cất giọng thấp: "Cho anh chút thể diện được không?"

Giọng anh còn khàn hơn ban nãy, như đang thì thầm, mang theo chút kìm nén mơ hồ giống tiếng rên trầm khẽ bị nước trong phòng tắm dìm xuống.

Có lẽ đây là lần *****ên anh bị cô gái mình thầm thích phát hiện hành động khó nói rõ thành lời như thế. Vành tai anh đỏ hiếm thấy, khóe mắt và lông mày nóng bừng nhưng vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh: "Đó chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi."

Trần Điền Điền lại khẽ bật cười, quay đầu nhìn anh: "Cảm ơn anh hôm nay đã đến đón em."

"Anh có cần em giúp không?"

Cô lại bổ sung: "Nếu... anh không ngại."

Nghe câu đó, đầu óc Tề Ngang như bị đánh cho trống rỗng một giây, môi khẽ hé, những tưởng tượng vụt lên rồi bị lý trí bóp nghẹt ngay lập tức. Anh không chắc phải chăng vì cô không nghĩ gì cả nên mới có thể bình thản mà nói vậy.

"Không cần." Tề Ngang nặng nề thở ra một hơi. "Trần Điền Điền, nếu em thật sự muốn cảm ơn thì hãy đối xử tốt với anh một chút đi."

Trần Điền Điền khựng lại: "Tốt thế nào?"

"Không biết nữa."

Trong phòng ngủ tối om, khoảng cách giữa hai người không quá xa cũng chẳng quá gần. Cùng nằm trên một chiếc giường khiến giọng nói của anh như ngả sang một tầng mờ ám.

"Có lẽ là không cam lòng, trước đây rõ ràng em luôn ở bên anh mà."

"Sao lại đánh mất rồi."

Trần Điền Điền khẽ nói: "Em đâu có đánh mất."

"Tề Ngang, sau này dù có ly hôn... bọn mình vẫn có thể làm bạn tốt chứ?"

"Chắc là không." Anh đáp.

Anh không nghĩ ra nổi lý do nào khiến mình lại đồng ý ly hôn.

Trần Điền Điền nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment