Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Trần Điền Điền phát hiện Tề Ngang đã xuống lầu từ sớm, lúc ấy cô mới chợt nhận ra Tề Ngang luôn dậy rất sớm ở dưới nhà đọc báo, xem tin tức hoặc bật máy tính xử lý công việc hay bài vở, vừa làm vừa đợi cô cùng ăn sáng.
Anh cũng không giống như tưởng tượng ban đầu của cô, rằng anh sẽ vì bận học hay bận việc mà thường xuyên không về nhà để cô cô đơn trong căn phòng trống. Ngược lại, lần nào anh cũng về đúng giờ, đều đặn ở nhà nghỉ ngơi.
Có lẽ chỉ đơn giản là anh không quen sống trong ký túc xá do trường sắp xếp và thích ăn cơm nhà hơn.
Cuộc sống yên tĩnh một mình trước đây bỗng nhiên có người khác bước vào.
Cho đến giờ, cô vẫn đang cố gắng hòa hợp với phiên bản chính mình từng phải sống trong cô độc, học cách làm quen với việc có một người khác ở bên, tỉnh dậy sẽ thấy người ấy nằm cạnh.
Cô chợt nhận ra, có lẽ vì sợ cô chưa quen với việc có người bên cạnh khi tỉnh dậy nên anh mới dậy sớm như thế.
Không biết anh dậy nhẹ nhàng đến mức nào mà ngay cả người có giấc ngủ nhạy cảm như cô cũng không hề bị đánh thức.
Khi cô đang rửa mặt, người giúp việc gõ cửa gọi.
Trần Điền Điền đặt ly đánh răng xuống, bước ra mở cửa: "Dì Mạc, cháu dậy rồi."
Mạc Như Ý khẽ cười nói: "Không phải, cậu chủ bảo dì mang cái này lên phòng."
Trần Điền Điền cúi đầu liếc nhìn chai màu xanh lá cây trong tay bà, lại đưa mũi đến gần, ngửi thấy hương thơm rất nhẹ. Trong tay bà còn cầm vài que gỗ màu nâu khuếch tán hương.
"Để an thần đó, cậu chủ nhờ bạn mang về, bảo để trong phòng ngủ và thư phòng, buổi tối sẽ ngủ ngon hơn."
Trần Điền Điền mở cửa để bà vào rồi quay lại tiếp tục đánh răng rửa mặt.
Khi cô ra ngoài, mặc xong quần áo, dì Mạc đã xuống lầu.
Cô bước lại gần nhìn chai tinh dầu đã được mở nắp, cúi xuống xem dòng chữ tiếng Anh trên thân chai. Bên trong là chất lỏng có mùi trà thoang thoảng, đứng thẳng người lên thì gần như không còn ngửi thấy, dường như thật sự có tác dụng làm dịu tinh thần, hương thơm trong lành khiến người ta cảm thấy dễ chịu, thư thái.
Cô xuống lầu, thấy Tề Ngang đang cúi đầu nhắn tin, nghe tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên.
"Lát nữa anh đưa em đi làm."
Trần Điền Điền "à" một tiếng rồi gật đầu.
Cô nghĩ thầm có nên mua một chiếc xe điện che mưa dành cho người già hay không, có mái che thì mưa gió cũng không sợ. Dù sao cô và Tề Ngang cũng không tiện đường lắm, mà thời gian tan học của anh lại không cố định, cũng không thể lúc nào cũng nhờ anh đưa đón được.
Trong lúc cô còn đang nghĩ ngợi, Tề Ngang bất chợt hỏi một câu: "Em có bằng lái không?"
Trần Điền Điền đang ngậm đũa, ngẩng đầu lên: "Có, em thi hồi năm ba đại học."
Cô sợ sang năm tư hoặc sau khi tốt nghiệp sẽ bận không có thời gian nên đã cố ý tranh thủ lúc đó thi lấy bằng, có bằng lái còn được cộng điểm tín chỉ nữa.
"Nhưng em chưa từng lái bao giờ." Trần Điền Điền vội vàng nói thêm.
Cô cũng không có xe, cũng chưa từng nghĩ đến việc mua xe. Chẳng qua chỉ cảm thấy nếu sau này đi làm mà có lãnh đạo uống rượu, cô có thể lấy cớ biết lái xe để thoát thân, làm tài xế cho qua chuyện.
Tề Ngang giơ cổ tay nhìn đồng hồ rồi ngẩng đầu nhìn cô: "Ăn no chưa? Lát nữa thử lái một chút."
"Hả?"
Trần Điền Điền còn đang ngẩn người, Tề Ngang đã quay lên lầu lấy laptop và chìa khóa xe.
Cô vội vàng nhét cả quả trứng luộc trong tay vào miệng, uống thêm mấy ngụm sữa. Vừa đứng dậy, điện thoại đã vang lên một tiếng, là tin nhắn của Tề Ngang gửi thời khóa biểu cho cô. Trên đầu thời khóa biểu được đánh dấu rõ ràng là "Chương trình MBA Đại học Nghi Thành".
Lịch học dày đặc chi chít, từ bắt buộc đến tự chọn, nhiều vô số kể. Vậy mà anh vẫn có thể tranh thủ thời gian để họp, đi công tác, xử lý dự án công ty. Khả năng tự quản lý bản thân và tranh thủ từng giây phút của anh quả thật khiến người ta khâm phục. Thành tựu mà hiện giờ ai ai cũng phải nhìn bằng con mắt khác đúng là hoàn toàn xứng đáng.
Tề Ngang vẫn chưa xuống, chú Vương từ ngoài đi vào, mang chai rượu vang vừa lấy từ hầm lạnh bỏ vào tủ lạnh. Thấy tầng giữa còn trống, ông quay đầu lại, đi đến gần và cười nói nhỏ: "Điền Điền, tan làm rồi cháu có thể ghé tiệm bánh Tô Tâm gần đây mua mấy miếng bánh kem dâu được không?"
Trần Điền Điền nghiêng đầu: "Bánh kem dâu sao? Hết rồi ạ?"
Cô nhớ hôm qua lúc mở tủ lạnh vẫn còn một miếng, tầng trên của tủ lạnh đặt đầy sữa, bánh ngọt, cùng một số rượu vang, nước sốt kiểu Tây...
"Chắc là cậu chủ ăn rồi, cậu ấy rất thích ăn bánh kem dâu của tiệm đó."
Trần Điền Điền lại ngẩn người: "Anh ấy còn thích ăn bánh kem dâu sao?"
Chú Vương cười cười, khẽ đưa nắm tay che môi nói: "Đúng vậy, cậu chủ rất thích đồ ngọt nhưng thấy cháu thích ăn cay nên đầu bếp thường sẽ thay ớt chuông bằng loại ớt xanh cay hơn để xào trứng."
Trần Điền Điền chưa từng để ý đến điều này, bình thường cô có gì ăn nấy, thỉnh thoảng muốn ăn chút đồ ăn vặt thì lại cảm thấy trong căn biệt thự sang trọng tinh tế thế này, những món ăn nặng mùi và không được sạch sẽ đó thật không hợp. Nếu để người khác ngửi thấy sẽ khiến cô trông có vẻ tầm thường nên đành thôi.
"Vâng, cháu sẽ ghé mua sau khi tan làm."
Thực ra, cô biết làm bánh kem.
Hồi đại học cô từng làm thêm ở một tiệm bánh, làm lâu rồi cũng học được chút ít. Ở Bình Nghi, một chiếc bánh cuộn matcha đen kiểu Thụy Sĩ có giá cả trăm tệ, nhìn thì cầu kì nhưng thật ra chi phí nguyên liệu và công sức làm lại cực kỳ thấp.
Trần Điền Điền nhớ hồi cấp hai Tề Ngang đã rất thích ăn đồ ngọt. Có một thời gian anh nói bị đau răng, cô hỏi anh có bị sâu răng không vì anh ăn ngọt còn hơn cả cô.
Tề Ngang không đáp lời, sau đó một tuần liền không đụng đến một viên kẹo nào.
Cũng vì chuyện đó, Trần Điền Điền đã có một trận cãi nhau to với anh, thậm chí còn nói muốn "cắt đứt quan hệ bạn bè".
Lúc đó đã là cuối cấp hai, cô quen với việc có kẹo là sẽ cho Tề Ngang ăn. Anh không ăn nữa thì cô sẽ đưa cho một bạn nam ít nói ngồi bàn cuối. Cậu bạn đó nhận lấy với vẻ ngạc nhiên sung sướng, rụt rè cảm ơn rồi cẩn thận nhét vào túi.
Trần Điền Điền đến giờ vẫn nhớ cậu ấy là học sinh nghèo, ít nói, không hay giao lưu với người khác nhưng thỉnh thoảng cô nói vài câu, cậu ấy đều nghiêm túc trả lời, nhìn rất ngốc nghếch đáng yêu.
Kết quả là Tề Ngang chẳng nói chẳng rằng lấy lại viên kẹo.
Trần Điền Điền lúc đó thấy anh đúng là đồ thần kinh.
"Một viên kẹo thôi mà, cậu làm gì mà đi đòi lại từ người ta, thật mất mặt."
Đó là lần *****ên Trần Điền Điền cảm thấy Tề Ngang quản cô hơi quá. Cô thích chơi với ai là quyền của cô, chỉ vì quan hệ giữa hai người tốt thì anh có quyền can thiệp vào việc tự do kết bạn của cô sao?
Tề Ngang lạnh lùng nói: "Không muốn tôi quản nữa đúng không, được thôi, tùy cậu."
Trần Điền Điền cũng gật đầu nói: "Được thôi, từ nay chúng ta tuyệt giao, cậu đừng đến tìm tôi nữa."
Ai mà tìm người kia trước, người đó là chó.
Hôm sau Tề Ngang đã ngồi chờ trước cổng nhà cô, Trần Điền Điền đeo ba lô bước ra không thèm liếc anh lấy một cái, anh thì cứ đi theo sau cô, từng bước từng bước gọi tên cô.
"Trần Điền Điền, kẹo tối qua tớ trả lại cho cậu ấy rồi. Tớ sai rồi, cậu đừng giận nữa."
"Kẹo thôi mà, cậu muốn cho ai thì cho, muốn mua bao nhiêu cũng được."
"Cậu đánh tớ một cái cũng được, đừng giận nữa."
Anh cứ thế theo sau cô suốt cả quãng đường, chẳng hề thấy xấu hổ, dù Trần Điền Điền có nói gì cũng không thèm để ý.
Mãi đến cổng trường, anh mới kéo cái móc khoá hình thú bông trên ba lô cô, lắc lắc và nói: "Điền Điền, nói chuyện với tớ đi."
Trần Điền Điền khoanh tay trước ngực, quay đầu liếc anh một cái: "Cậu là chó à? Bám theo sau tớ suốt đoạn đường."
Tề Ngang gật đầu: "Không phải sao?"
"Chó con Tề."
"Ừ." Anh cười theo, không do dự mà trả lời.
"Chó con, chó con, chó con, chó con giành ăn kẹo, không biết xấu hổ!" Trần Điền Điền vừa mắng vừa cười.
—
Tề Ngang xuống lầu, cầm chìa khóa xe, nhìn chằm chằm vào Trần Điền Điền đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, cô đứng thẳng người như thể đang đứng nghiêm, toàn thân căng cứng nhìn anh.
Tề Ngang xoay chìa khóa trong tay, hơi muốn bật cười, vừa đi về phía gara vừa nói: "Em căng thẳng gì vậy?"
Trần Điền Điền vội vã bước theo sau anh, nói: "Anh chọn chiếc nào rẻ rẻ một chút đi, em hơi sợ, em thật sự chưa từng lái xe."
"Xe trong gara để cũng là để không, có bảo hiểm, định kỳ cũng được bảo dưỡng, không lái thì uổng. Em nghĩ anh thiếu tiền chắc?" Tề Ngang dừng bước, quay lại nhìn cô, bình thản hỏi.
Trần Điền Điền biết anh không thiếu tiền nhưng cô cũng không thể cứ dùng không mãi.
Cô chỉ là sợ mình quen với cuộc sống sung túc kiểu "cơm dâng đến miệng, áo có người lo" này. Người ta nói "lên đời thì dễ, xuống đời mới khó", cô đã từng trải qua cuộc sống bị Chung Chi và Trần Trấn vứt bỏ, không muốn lặp lại lần hai.
Trong đầu lóe lên một ý, cô nghĩ tối nay có thể làm bánh kem dâu cho anh để bù lại.
Cô liếc nhìn thời khóa biểu hôm nay của anh, buổi sáng không có tiết, buổi chiều kín lịch, lát nữa còn phải họp, tiết cuối cùng kết thúc lúc năm rưỡi.
Thời gian có thể sẽ hơi trùng nhưng chắc cũng không sao.
Vào gara, Trần Điền Điền chọn một chiếc Tesla trắng, xem như là chiếc rẻ nhất trong gara, là chiếc mà Lục Minh từng mua từ mấy năm trước.
Mở cửa xe, Trần Điền Điền vừa ngồi vào ghế lái đã quay đầu nhìn Tề Ngang, giọng yếu ớt như đang cầu cứu: "Tề Ngang, anh có thể giúp em lái xe ra được không? Em không biết lùi xe lắm."
Lỡ mà va phải mấy cái xe đắt hơn thì toi rồi.
Tề Ngang rất hiếm khi thấy Trần Điền Điền lộ rõ vẻ yếu thế như vậy, khóe môi hơi cong lên, tim mềm nhũn, hoàn toàn không có sức chống cự. nào.
Anh tháo dây an toàn xuống xe, giọng lười nhác gọi cô: "Xuống xe đi, lần sau tự mình lùi. Chẳng lẽ lần nào anh cũng phải giúp em lùi xe à?"
Trần Điền Điền ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn anh lùi xe ra, xe dừng lại ở một con đường rộng rãi và bằng phẳng ngay bên ngoài biệt thự, lúc này cô mới lên xe.
Ngồi vào ghế lái, cô điều chỉnh lại ghế, thắt dây an toàn, chuẩn bị đầy đủ rồi nghiêng đầu nhìn sang Tề Ngang đang ngồi ở ghế phụ, cúi đầu chơi trò rắn săn mồi.
Không để ý gì đến cô nữa sao?
Trần Điền Điền mím môi, ngón tay nắm chặt vô-lăng, hồi tưởng lại các thao tác lúc thi bằng lái, đạp nhẹ chân ga, xe bắt đầu từ từ lăn bánh trên đường. Cô lái rất chậm, thậm chí vô tình thả chân ga khiến xe lúc chạy lúc dừng, còn chậm hơn cả người đang lái xe đạp bên cạnh.
"Tốc... tốc độ thế này được chứ?" Cô có chút lo lắng, giọng nói cũng run rẩy.
Tề Ngang đang chơi game cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy chiếc xe này có lẽ đang đua với con kiến trên đường, mà khả năng thua còn khá cao.
"Được mà." Anh hơi buồn cười liếc nhìn cô một cái, con rắn trên màn hình điện thoại đã sắp chiếm trọn cả màn hình.
"Mấy giờ rồi?" Trần Điền Điền nuốt nước bọt, mắt không dám rời khỏi phía trước và gương chiếu hậu.
"Bảy rưỡi." Tề Ngang đáp lại.
"Vậy thì còn ổn."
Cô vốn quen dậy sớm, thường sẽ đến nơi từ rất sớm nên dù bây giờ chạy chậm như thế vẫn có thể đến công ty đúng giờ.
"Anh có vội không?" Trần Điền Điền lo lắng hỏi.
Tề Ngang nhớ lại lời trợ lý nói sáng nay lúc bảy rưỡi có một cuộc họp với hội đồng quản trị công ty, bàn về hợp tác lần này với Cẩm Lâm.
"Không vội."
Con rắn trong game không còn đường đi, đâm đầu vào tường và chết.
Anh không vội vàng, thoát khỏi game rồi nhắn tin cho trợ lý: 【 Đang cùng vợ tập lái xe, kế hoạch bị lệch giờ, để họ họp trước đi, gửi biên bản cuộc họp cho tôi là được. 】
Trợ lý bên kia: 【 Vâng. 】
Trợ lý vốn là người tinh ý, biết cách rút ra thông tin quan trọng trong câu nói đó để truyền đạt cho người bên dưới.
Nhóm công ty:
Lâm An (trợ lý đặc biệt): 【 Giám đốc Tề nói đang lái xe cùng vợ nên sẽ đến muộn một chút, cuộc họp cứ tiếp tục, chỉ cần tổng hợp biên bản cuộc họp gửi lại cho anh ấy là được. 】
Nhóm công ty đã bật chế độ cấm gửi tin nhắn nhưng sau khi câu kia được đăng lên các nhóm nhỏ thì lại bàn tán rôm rả.
Sếp vừa kết hôn đã tặng quà lưu niệm cho toàn bộ nhân viên trong công ty, ngay cả cô lao công và các nhân viên làm thuê trong ngày hôm đó cũng có phần. Hôm nay lại đang đưa vợ đi tập lái xe, những tin đồn nói anh không tổ chức hôn lễ, không công khai danh tính vợ là do cuộc hôn nhân không có tình cảm lập tức bị đánh tan.
Anh giấu nhẹm chuyện kết hôn nhưng lại công khai tuyên bố mình đã lập gia đình, vừa kín vừa lộ, hành động mâu thuẫn ấy lại như ngầm ám chỉ rằng bên phía nhà gái không muốn công khai.
Rốt cuộc là tiểu thư con nhà nào mà lại được yêu chiều đến thế?
Khi Tề Ngang đăng thông báo kết hôn trên trang web chính thức, rất nhiều đối tác đã đi hỏi Lục Minh, cũng có không ít người nhắn riêng chúc mừng anh.
Vì không muốn làm phiền đến Trần Điền Điền, ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của cô, anh không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về cô, người biết cô là vợ anh đếm trên đầu ngón tay.
Không phải vì anh không muốn cho người khác biết, ngược lại, anh ước gì có thể nói với cả thế giới rằng Trần Điền Điền đã là vợ anh nhưng Trần Điền Điền sẽ không quen với điều đó.
Cô không mấy thích môi trường sống của anh, ngay cả căn biệt thự kia, đến giờ cô cũng chỉ đặt chân vào phòng khách và phòng ngủ tầng ba, còn lại chưa từng bước vào.
Nếu để người khác biết về cô, không tránh khỏi những kẻ xu nịnh tới làm phiền, mà cô thì lại không thích điều đó.
Tề Ngang mang theo tâm tư riêng, một mình chìm đắm trong niềm hạnh phúc của hôn nhân.
Tới công ty vừa đúng tám giờ, Trần Điền Điền có phần áy náy đưa thẻ xe cho anh.
"Em sẽ luyện tập nhiều hơn lúc rảnh, lần sau sẽ tốt hơn."
Cô không có ác cảm với việc lái xe, dù sao sớm muộn cũng phải lái mà.
Tề Ngang xoay người lên ghế phụ, mở cửa sổ xe, ánh mắt dõi theo người vừa vẫy tay tạm biệt anh.
"Anh đi đây."
Trần Điền Điền vội vàng vẫy tay: "Em cũng đi đây!"
Nói xong, cô quay người chạy nhanh về phía công ty, cô không muốn ngày thứ hai đi làm mà đã bị muộn.
Vào công ty, bước vào văn phòng, hầu như trên bàn làm việc của ai cũng có một cốc cà phê đã pha sẵn, hương cà phê lan tỏa khắp nơi, vừa mới bắt đầu làm việc mà điều hòa có vẻ đã mở từ lâu.
Vừa đặt túi xuống, chưa kịp ngồi vững, Trần Điền Điền đã bị Phàn Thiên Hỷ gọi ra ngoài.
Thời tiết lạnh thế này nhưng chị ta vẫn mặc một bộ vest nữ, váy bút chì và giày cao gót, phong cách rất chuẩn mực và sắc sảo của dân công sở khiến người ta có cảm giác mạnh mẽ, dứt khoát.
"Trần Điền Điền, vào văn phòng tôi một lát."
Bị gọi tên, Trần Điền Điền nghi hoặc liếc nhìn Cao Mạn bên cạnh, thấy cô ấy chỉ xua tay, vẻ mặt khó hiểu, cô đành đi theo vào văn phòng của Phàn Thiên Hỷ.
Vừa bước vào, cửa được đóng lại, rèm lá bên cạnh cũng được kéo xuống, cả căn phòng lập tức trở thành không gian kín đáo.
Nhìn vào cốc cà phê trên bàn làm việc của chị ta đã gần cạn, có thể thấy chị ta đã đến từ rất sớm.
"Chị Phàn, có chuyện gì vậy?" Trần Điền Điền hỏi.
Phàn Thiên Hỷ cầm tập tài liệu trong tay, ngẩng đầu nhìn cô một cái, vừa xem số liệu vừa hỏi: "Em có biết nhà hàng Thuận Bình không?"
Khoảnh khắc đó, Trần Điền Điền gần như cảm thấy tuyệt vọng, chân mày khẽ cau lại, gần như không thể nhận ra.
"Em có nghe qua."
Phàn Thiên Hỷ nhìn cô, giọng điệu nghiêm túc nói từng chữ rõ ràng: "Em mới đến công ty, có thể chưa biết chuyện này, ông chủ TJA... nói chính xác thì là con trai của tổng giám đốc Lục – Tề Ngang đang chuẩn bị thu mua một vài khách sạn của Cẩm Lâm. Tôi nghe được một số tin đồn cậu ta cũng đang đàm phán hợp tác với chủ nhà hàng Thuận Bình, ý đồ rất rõ ràng."
"Nếu vậy, tại sao chúng ta không làm điều đó? Tại sao lại để Tề Ngang chiếm lấy cơ hội kinh doanh này?"
"Nhà hàng Thuận Bình từ những năm 90 đã là nơi chuyên phục vụ cho giới quan chức cấp cao, đến nay đã trở thành một thương hiệu sống. Các nhà hàng khác dù có cố gắng thế nào cũng không thể làm ra được nhiều món ăn của họ. Những khách sạn mà giám đốc Tề chuẩn bị thu mua tuy ở vị trí không thuận lợi nhưng lại yên tĩnh, rất thích hợp để cải tạo thành khu nghỉ dưỡng. Nếu có thể hợp tác với nhà hàng Thuận Bình, dù phải bỏ ra một khoản chi phí lớn cũng rất có khả năng sẽ vượt qua mức doanh thu thường niên của các khách sạn khác."
Vật hiếm thì quý, nếu chỉ riêng mấy khu nghỉ dưỡng đó có dịch vụ ẩm thực đặc chế riêng, thì biết đâu có thể mở ra cả một chuỗi ngành nghề mới.
Trần Điền Điền nhất thời không nói gì.
Phàn Thiên Hỷ quả thật rất thông minh, đoán trúng hoàn toàn suy nghĩ của Tề Ngang nhưng Trần Điền Điền lại không rõ, chị ta lấy đâu ra tin Tề Ngang đang đàm phán với chủ nhà hàng Thuận Bình?
"Em nghĩ sao?"
Trần Điền Điền cúi đầu nói: "Em... không có ý kiến gì. Tỷ lệ mạo hiểm quá cao, nếu thất bại, nhà hàng Thuận Bình chắc chắn sẽ yêu cầu một khoản đầu tư không nhỏ, thậm chí có thể tệ hơn cả trước kia."
"Vậy thì chúng ta có bộ phận kế hoạch để làm gì?" Phàn Thiên Hỷ chắp tay đặt lên bàn, ngón tay khẽ xoa xương tay, ánh mắt nhìn thẳng vào Trần Điền Điền: "Em muốn thử không? Nếu thành công, tôi sẽ xin công ty đặc cách thăng chức cho em. Em biết đấy, không có công ty nào lại thăng chức cho một nhân viên mới trong vòng một năm, huống hồ em còn là người chưa có nhiều kinh nghiệm."
"Nhưng tôi đánh giá cao em."
"Tôi nhìn ra được em có tham vọng."
...
Trần Điền Điền bước ra khỏi văn phòng, sau lưng vang lên tiếng "cạch" khi rèm lá được kéo lên.
Cô trở lại bàn làm việc, đầu óc vẫn đang mải suy nghĩ điều gì đó, đến mức Cao Mạn gọi cũng không nghe thấy.
Cao Mạn đưa tài liệu trên tay cho cô, hơi cau mày nói: "Cô đang nghĩ gì vậy? Hồn vía lên mây rồi à?"
Trần Điền Điền lắc đầu, đáp rằng không có gì.
Đến giờ ăn trưa, hai người cùng đi đến tiệm mì Lan Châu đối diện. Nước mì nóng hổi thơm lừng, đặc biệt ấm bụng trong tiết trời se lạnh.
Vừa thêm ớt vào bát, Cao Mạn vừa nói: "Cô nghe gì chưa, sáng nay chị Phàn họp, đề xuất với giám đốc Hoắc thay vì bán mấy khách sạn kia chi bằng cải tạo lại. Có vẻ chị ấy thực sự đang chuẩn bị đề án, tụi mình rồi sẽ bận lắm cho coi."
"Giám đốc Hoắc đồng ý rồi à?" Trần Điền Điền cầm đũa, vừa khuấy mì trong bát vừa nhìn Cao Mạn.
Vậy là từ đầu họ vốn không định ký hợp đồng với Tề Ngang sao?
Nếu Tề Ngang chưa ký với nhà hàng Thuận Bình thì khả năng cao sẽ bị Cẩm Lâm - bên vốn đã có ngành khách sạn nẫng tay trên. Nếu đã ký rồi mà Cẩm Lâm lại lật kèo không bán nữa thì chẳng khác nào dồn ép Tề Ngang buộc phải từ bỏ hợp tác với Thuận Bình để cắt lỗ, mà như vậy kết cục cũng sẽ rất khó coi.
"Chắc chắn là đồng ý rồi, tôi thấy chị Phàn rất muốn giành được dự án này, nghe nói nếu làm được thật thì chị ấy còn được thăng chức nữa. Chị ấy cũng ở vị trí này hai năm rồi còn gì."
"Nhưng mà, trước đây công ty chưa từng nghĩ đến chuyện hợp tác với nhà hàng Thuận Bình sao? Sao phải đợi đến lúc này, chẳng lẽ thấy người khác hành động rồi mới cho là có khả năng thực hiện à?"
Cao Mạn thật sự không hiểu nổi.
Trần Điền Điền cúi đầu, chậm rãi ăn mì, đầu óc rối như tơ vò.
Đáng ra tối qua Tề Ngang không nên nói gì với cô cả.
Đột nhiên, điện thoại hiện lên một tin nhắn từ một số lạ.
Đôi mắt Trần Điền Điền lập tức mở to, ánh nhìn chợt trở nên sắc lạnh.
【 Phàn Thiên Hỷ chắc chưa biết quan hệ giữa cô và Tề Ngang đâu nhỉ? Nếu biết rồi, cô nghĩ xem liệu cô ta có nhằm vào cô không? Có thể điều cô ra khỏi phòng kế hoạch hoặc kiếm cớ đuổi cô khỏi công ty. 】
【 Tôi có người quen ở nhà hàng Thuận Bình, không chỉ cô không thể ở lại công ty mà cả kế hoạch của Tề Ngang cũng không thể thành. Thị trường không dễ phát triển thế đâu, nội địa cũng không phải nơi dễ chen chân, cậu ta vẫn còn non lắm. 】
Trần Điền Điền đặt đũa xuống, sắc mặt không biểu cảm. Cô sao chép dãy số kia rồi dán vào thanh tìm kiếm của WeChat, trùng khớp với tài khoản của Hoắc Thính Nho trong nhóm công ty.
Cô nhắn lại: 【 Anh muốn gì? 】
【 Cô và giám đốc Tề là kết hôn theo thỏa thuận đúng không? Hẳn là không có tình cảm gì, vậy thì tôi sẽ ký hợp đồng với cậu ta, còn cô chơi với tôi một lần được không? Cậu ta cho cô bao nhiêu, tôi cũng có thể cho y như vậy. 】
【 Tất nhiên, chuyện này chỉ có hai chúng ta biết. 】
Sắc mặt Trần Điền Điền trở nên vô cùng khó coi nhưng vẫn bình tĩnh nhắn lại: 【 Chơi thế nào? 】
Phía bên kia gửi đến một tấm ảnh, Trần Điền Điền lập tức gập điện thoại lại, động tác nhanh và rất dứt khoát.
Trong chốc lát, tô mì trước mặt như thể trở nên khó nuốt, cảm giác buồn nôn dâng lên.
Cao Mạn đang cúi đầu lướt xem video hài, bỗng nghe tiếng "cạch" của điện thoại bị đặt mạnh xuống bàn vang lên rõ ràng khiến cô ấy giật mình đánh thót, ngẩng đầu, mắt mở to: "Gì thế? Cô sao vậy??"
Trần Điền Điền lắc đầu, sắc mặt tái xanh: "Không sao, tự nhiên thấy mất khẩu vị thôi."
Cả buổi chiều hôm đó, cô ngồi trong văn phòng mà tâm trạng thấp thỏm không yên. Mỗi lần có ai đó bước vào từ phía sau, cô lại vô thức căng người, lo sợ người đó là Hoắc Thính Nho.
Vừa đến sáu giờ cô liền cầm túi tan làm đúng giờ, bước ra khỏi tòa nhà công ty, lúc này cô mới thở phào một hơi.
Điện thoại rung lên, là Hoàng Chu Chu nhắn tin hẹn cô đi ăn, Trần Điền Điền từ chối.
【 Tớ có chút việc, về làm bánh kem. 】
【 Hẹn hôm khác nhé. 】
【 Được thôi, sao tự dưng lại muốn làm bánh vậy? Sinh nhật cậu chẳng phải tuần sau à? 】
Nếu không nhắc, chính Trần Điền Điền cũng suýt quên sinh nhật mình đang đến gần, sinh nhật theo lịch âm vốn chẳng dễ nhớ.
【 Làm cho Tề Ngang, thôi tớ bận tí đã. 】
Cô nhanh chóng gọi xe đến siêu thị gần đó mua nguyên liệu, còn chọn một hộp dâu tây ngon nhất trong tiệm trái cây, về đến nhà thì đã hơn bảy giờ.
Phòng khách vắng tanh.
Anh vẫn chưa về sao?
Trần Điền Điền cũng không mở điện thoại để hỏi, có thể anh đang tăng ca ở công ty hoặc cũng có thể đi chơi với bạn bè.
Cô bật điện thoại, mở một bản nhạc không lời nhẹ nhàng, đeo tạp dề vào rồi bắt đầu làm bánh.
Đập trứng, thêm đường và một chút nước cốt chanh, đánh đều rồi cho vào lò nướng. Sau đó, cô khéo léo phủ lớp kem tươi và dâu tây lên bánh. Khi đã trét đều kem và xếp dâu dọc theo viền bánh, ở giữa vẫn còn một khoảng trống, có lẽ nên viết gì đó vào đó.
Có lẽ là vì nhớ lại những kỷ niệm xưa, Trần Điền Điền không kìm được mà bật cười, cô viết chữ "puppy" (chó con) lên mặt bánh. Nhưng sau khi viết xong cô lại phủ một lớp kem nữa lên trên, như vậy thì sẽ không ai nhìn thấy.
Khi hoàn thành xong mọi thứ, cô liếc nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối.
Mạc Như Ý bước vào, thấy Trần Điền Điền đang ở trong bếp thì hơi ngạc nhiên, đứng ở cửa hỏi: "Điền Điền, hôm nay còn cần dì chuẩn bị bữa tối không?"
Trần Điền Điền hỏi lại: "Dì Mạc, Tề Ngang chưa về sao?"
Bà đáp: "Quản gia nói cậu chủ đột xuất bay sang Hồng Kông họp, chắc phải vài ngày nữa mới về được."
Trần Điền Điền cúi đầu nhìn chiếc bánh, nhẹ nhàng nói: "Vậy sao..."
Rồi cô lại mỉm cười, quay sang nhìn đầu bếp: "Không cần chuẩn bị nữa đâu, cháu làm bánh kem dâu rồi, ăn cái này là được rồi."
Mạc Như Ý gật đầu: "Vậy dì xuống trước nhé, trong tủ lạnh có sữa tươi. Tối đừng ăn quá nhiều đồ béo, nếu đói thì gọi dì."
"Vâng ạ." Trần Điền Điền đáp.