Vào Đông - Đào Nhân

Chương 27

Buổi tối ăn đồ ngọt nhiều không tốt, Trần Điền Điền cúi đầu dùng dao nĩa cắt chiếc bánh đến nát bét. Có lẽ vì phòng khách không có ai, cô mới được dịp buông thả chút bản tính phá hoại này, như thể vừa được thả ra khỏi chiếc hộp nhỏ bé, lộ ra vẻ nghịch ngợm, có chút hung dữ vốn bị kìm nén bấy lâu.

Cô ngồi xếp bằng trên ghế sofa, bật TV, chọn một chương trình tấu hài để xem, xem hài nhưng chẳng cười lớn, chỉ khẽ cong khóe miệng. Cuối cùng, cô chỉ ăn một nửa chiếc bánh, phần còn lại lộn xộn để nguyên trên khay.

Cả bàn trà như vừa trải qua một trận chiến, khác hẳn với vẻ gọn gàng chỉn chu thường ngày.

Điện thoại rung lên hai cái, Trần Điền Điền cầm lên xem, là tin nhắn từ Tề Ngang, anh vừa đáp máy bay xuống Hồng Kông.

【 Anh đi công tác, hai ngày nữa về, ngày mai thời tiết xấu có thể mưa, để tài xế đưa em đi làm. 】

Cô chỉ trả lời một chữ: 【 Ừm. 】

Dự báo thời tiết cho thấy ngày mai trời nhiều mây.

Có lẽ anh rất bận, trước đây anh luôn là người chủ động kết thúc tin nhắn, nói một câu rồi thôi, sau đó không gửi thêm gì nữa.

Trần Điền Điền nhìn chiếc bánh kem, bỗng dâng lên một nỗi hụt hẫng. Có lẽ vì đã tỉ mỉ chuẩn bị mà anh không được ăn khiến cô thấy tiếc nuối.

Nửa chiếc bánh còn lại được cho vào tủ lạnh để mai ăn tiếp, cô lên lầu, bé mèo Vỗ Vỗ đi theo từng bước quấn quýt không rời, vào phòng ngủ cùng cô.

Rõ ràng cô vẫn chưa quen với việc ở chung không gian với Tề Ngang ngủ cùng một chiếc giường... Vậy mà giờ đây, khi xung quanh bỗng trở nên im lặng, cô lại cảm thấy thiếu vắng điều gì đó.

Chỉ đến khi anh đi công tác, Trần Điền Điền mới nhận ra trong phần lớn thời gian bên nhau, đều là Tề Ngang cố gắng khơi chuyện, là anh gợi ý cô làm cái này cái kia, giữa hai người luôn là anh giữ nhịp.

Khi anh đi rồi, cô lại trở về với những thói quen cũ, như thể thiếu mất một thứ gì đó nâng đỡ cả cơ thể.

Trần Điền Điền khom người xuống, ôm lấy Vỗ Vỗ vào lòng, ngón tay vu.ốt ve chiếc cằm mềm mại của nó, khẽ nói: "Làm gì vậy? Tề Ngang không cho em vào phòng ngủ mà."

Tề Ngang ghét lông mèo rụng, mấy ngày gần đây cô cũng nhận ra anh có chút bệnh sạch sẽ. Thỉnh thoảng cô vô tình để quần áo vào giỏ đồ bẩn, nếu anh thấy thì lập tức sẽ lấy ra và cho vào máy giặt.

Quần áo của anh đều tự anh xử lý, bình thường người giúp việc chỉ giặt và phơi đồ dày thôi.

Lần đó nhìn thấy một lần, Trần Điền Điền tự giác không dám lơ là nữa.

"Anh ấy thật sự yêu em lắm nhỉ?"

Ghét lông mèo như vậy mà lại nuôi một con mèo Maine Coon.

Vỗ Vỗ kêu "meo" một tiếng đầy bất mãn, đôi mắt mèo màu xanh khẽ mở to, như đang phản bác một cách đầy lý lẽ: "Anh ấy đâu có thích em đâu!"

Trần Điền Điền cười nhẹ, xoa đầu nó rồi ôm nó vào phòng ngủ.

"Nhưng hôm nay anh ấy không ở nhà, chúng ta có thể thoải mái một chút, trước khi anh ấy về chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ là được."

Vỗ Vỗ hình như hiểu những gì cô nói, nhảy lên giường một cách nhanh chóng, lăn lộn mấy vòng rồi suýt nữa rơi xuống, nó bèn nắm lấy chăn nhảy lên lại sau đó ngẩng đầu tự hào nhìn cô.

Trần Điền Điền không nhịn được bật cười, cô cũng nằm trên giường, lật người, mèo con liền nhảy lên người cô.

Trần Điền Điền bị nó đè đến khó thở, cô ngồi dậy, đặt mèo lên đùi mình, nhìn điện thoại nằm cạnh vài lần, dừng lại hai giây rồi mở ứng dụng giao đồ ăn lâu rồi không dùng, chọn một quán BBQ mà cô thích, còn gọi thêm một phần nhỏ tôm hùm cay.

Phí ship ở khu này còn cao hơn cả đồ ăn đêm cô đặt.

Tề Ngang ít khi đi công tác, Trần Điền Điền cũng coi như "cắn răng" gọi đồ ăn một lần cho đỡ thèm.

Cô vừa ăn bánh kem xong, giờ lại muốn ăn gì đó cay cay để trung hòa lại vị ngọt.

Lúc đồ ăn được giao đến, robot thông minh ở cửa tự động nhận hàng, giờ này chắc chú Vương đã ngủ rồi, ông vốn ngủ rất sớm.

Khi mang đồ ăn vào, Trần Điền Điền không quên mở cửa sổ thông gió rồi dọn hết mọi thứ trên bàn trà xuống dưới đất, sau đó cẩn thận bày biện bữa "tiệc nhỏ nửa đêm" gồm đồ nướng và tôm hùm cay của mình lên bàn.

Cô còn tiện tay lấy luôn một chai bia mà Tề Ngang để trong tủ lạnh ra, cô biết độ cồn của loại bia này không cao mà cũng chưa từng thấy anh ấy uống bao giờ.

Cô bật chiếu phim kinh dị lên màn hình lớn, bộ phim có yếu tố khoa học viễn tưởng, vừa ăn vừa dán mắt vào màn hình. Trong căn phòng rộng lớn này, đây là lần *****ên Trần Điền Điền cảm thấy thoải mái đến vậy.

Giữa lúc đó, Hoàng Chu Chu nhắn tin hỏi cô đang làm gì. Trần Điền Điền đang đeo găng tay nên không tiện gõ chữ, chỉ chừa ra một ngón tay, ấn nút gửi tin nhắn thoại: "Chồng không có nhà, cậu đoán xem tớ đang làm gì?"

Hoàng Chu Chu: "???"

Hoàng Chu Chu: "Tề Ngang 'yếu' lắm à?"

Trần Điền Điền bật cười nhẹ: "Đùa thôi, tớ đang ăn đồ nướng trong phòng anh ấy, phải dọn sạch trước khi anh ấy về. Dạo này anh ấy đi công tác rồi."

Thật là khổ, muốn ăn đồ nướng cũng phải tranh thủ lúc người ta không có nhà.

Tề Ngang... lạnh lùng đến mức đó sao?

Hoàng Chu Chu bắt đầu thấy tò mò: "Cậu với Tề Ngang sống chung thế nào rồi?"

Dù gì trong mắt cô ấy, Tề Ngang vốn là người rất khó tiếp cận. Hồi cấp hai, ngoài Trần Điền Điền và vài người bạn thân từ nhỏ, anh luôn mang cảm giác cao ngạo, xa cách, lạnh lùng.

Sau này lên cấp ba, những lời đồn đại bắt đầu lan truyền, thân phận thật sự của anh cũng bị tiết lộ. Một cậu thiếu niên xuất thân từ huyện nhỏ bỗng hóa thành người thừa kế tương lai của TJA, thương hiệu trang sức nổi tiếng trong giới doanh nhân. Người không thuộc "vòng tròn" thì càng không dám tùy tiện bắt chuyện.

Trần Điền Điền vừa ăn vừa nói, giọng ngập ngừng vì miệng còn đầy thức ăn: "Vẫn giống như trước đây... làm tớ cảm thấy như chú Lục thực sự nhận nuôi tớ làm con gái vậy."

Hoàng Chu Chu "ồ" một tiếng.

Cách ví von này đúng là rất sát thực.

Cô ấy không nhịn được liền trêu: "Nhưng mà này, Tề Ngang không có chút cảm tình nào với cậu sao? Hai người ngủ riêng hay ngủ chung?"

"Không có."

Trần Điền Điền tiếp tục bóc con tôm hùm nhỏ trong tay, hàng mi rủ xuống lấp lánh dưới ánh đèn trần.

"Trước khi ký thỏa thuận kết hôn, anh ấy đã nói là không có hứng thú với tớ."

Nếu không, hôm đó khi vừa làm giấy đăng ký kết hôn xong, về đến nhà họ Tề lúc bị chú Lục đánh, ông cũng đâu tiện miệng nói ra câu: "Không phải con nói con không có tình cảm với con bé sao?"

Nghĩ cũng biết chắc là chú Lục muốn tác hợp cho hai người nhưng Tề Ngang đã từ chối.

"Sao anh ấy phải có hứng thú với tớ chứ, người anh ấy từng gặp chắc toàn kiểu gái xinh, gia thế tốt, khí chất hơn người, kiểu gì mà chẳng có, từng nhóm từng nhóm đổ xô tới bên anh ấy." Trần Điền Điền nói.

Hoàng Chu Chu lập tức nhớ đến Lý Kha, người từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thiếu bạn gái.

Mới quen nhau là đã biết rõ, cô ấy và Lý Kha không cùng một thế giới.

Ngay lúc đó, một cuộc gọi video hiện lên màn hình, Trần Điền Điền liếc mắt nhìn, vội vàng tháo găng tay ném sang bên, bắt máy và chuyển sang chế độ thoại.

"Alo."

Cô cũng nhắn tin cho Hoàng Chu Chu: 【Tớ phải nghe điện thoại, nói chuyện sau nhé.】

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp, trong trẻo: "Sao không bật video?"

Trần Điền Điền nhìn đống đồ ăn vặt hỗn độn trước mặt, mặt không đỏ, tim không loạn, bình tĩnh nói: "Em chuẩn bị ngủ rồi, khi nào anh về?"

Đầu bên kia ngừng lại một chút, giọng nói như ẩn chứa chút ý cười nhàn nhạt: "Còn hai ngày nữa."

"Ừ, công việc ổn chứ?" Cô hỏi.

Tề Ngang có phần ngạc nhiên vì Trần Điền Điền chủ động hỏi đến công việc của anh.

"Cũng ổn, sao vậy?"

"Không sao... chỉ tiện miệng hỏi thôi."

"Ngủ ngon, em hơi buồn ngủ rồi."

Mới nói được hai câu mà đã buồn ngủ? Tề Ngang chẳng biết sao, đành phải chấp nhận.

"Ừ, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Trần Điền Điền lập tức cúp máy, sau đó nhìn đống bừa bộn mình vừa gây ra mà cảm thấy có chút chột dạ. Ăn xong cô dọn dẹp bàn sạch sẽ, chai bia kia cũng bị cô uống cạn sạch.

Cô nói mình biết uống rượu là thật, uống xong hôm sau không có cảm giác gì nhiều, chỉ là lúc đang uống sẽ thấy một chút lâng lâng tê tê khiến cô tạm thời quên đi mọi chuyện đè nặng trong lòng.

Rửa mặt xong, nằm xuống giường thì trời đã gần sáng. Đây là lần *****ên Trần Điền Điền được độc chiếm cả chiếc giường lớn, cô nằm chính giữa, ôm mèo vào lòng, vì đã uống rượu nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm cô lờ mờ tỉnh dậy đi vệ sinh, Vỗ Vỗ cũng bị động tĩnh của cô làm tỉnh, lanh lợi đi theo sau như một vệ sĩ nhỏ, cuộn mình nằm trước cửa nhà vệ sinh.

Trần Điền Điền không nhịn được ôm lấy nó, má cô cọ cọ vào mặt mèo, thầm nghĩ: "Biết vậy hồi đó thà ăn mì gói nhiều hơn cũng phải cố nuôi cho được một bé mèo."

Có lẽ như vậy cô sẽ không trở nên lặng lẽ đến thế này.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trần Điền Điền nhìn chiếc giường rối tung, xem đồng hồ rồi vừa đánh răng vừa nghĩ: để lúc về rồi dọn, chắc giường cũng bị dính kha khá lông mèo, phải dùng máy hút lông mới dọn sạch được, giờ không kịp nữa rồi.

Tài xế đã được Tề Ngang dặn từ trước, từ sớm đã lái xe đợi sẵn trước cửa nhà. Trần Điền Điền vốn định hôm nay sẽ tự bắt xe nhưng thấy vậy thì leo lên xe luôn.

Trên xe cô lại tranh thủ chợp mắt thêm một lúc, khi đứng dưới toà nhà công ty, cô nhìn dòng người mặc đồ công sở ra vào không ngừng, cánh cửa xoay dường như chưa từng dừng lại.

Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng rồi bước vào trong.

Quẹt thẻ, chen vào thang máy lên tầng ba.

Thật đúng lúc, sau khi bước vào cô mới phát hiện, trong góc trong cùng của thang máy là Hoắc Thính Nho.

Cô không chủ động chào hỏi, chỉ xoay người đứng gần cửa thang máy, nét mặt dửng dưng.

Ngược lại, trợ lý đứng bên cạnh anh ta lại ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.

Trần Điền Điền cảm thấy có chút buồn cười, trợ lý này quả thật rất tinh mắt, chắc chắn đã làm không ít "chuyện riêng" giúp anh ta.

Ra khỏi thang máy, cô đi thẳng về văn phòng.

Trần Điền Điền không tin Tề Ngang lại dễ dàng bị Hoắc Thính Nho kiểm soát như vậy. Anh luôn quyết đoán và có cách làm việc riêng của mình, có lẽ đã đoán ra rằng Cẩm Lâm sẽ muốn chiếm trọn thương vụ này.

Hiện tại cô không thể đối đầu trực tiếp với Hoắc Thính Nho, nếu anh ta thực sự lẫn lộn chuyện cá nhân vào, cứ bám riết không buông thì Tề Ngang có thể sẽ thực sự gặp khó khăn.

Trần Điền Điền không muốn nhìn thấy Tề Ngang thể hiện sự suy sụp giống như tối hôm đó, khi cô tỉnh giấc, thấy anh ngồi trên sofa.

Trong ấn tượng của cô, Tề Ngang luôn kiêu ngạo và táo bạo, như một cơn gió lạnh lẽo pha trộn giữa sự bồng bột và dũng cảm của tuổi trẻ với sự điềm tĩnh của người trưởng thành, anh tự do nhưng sắc bén, không bao giờ thất bại.

Vừa vào công ty, bộ phận kế hoạch được gọi đi họp. Phàn Thiên Hỷ sau khi họp đã yêu cầu họ chuẩn bị một kế hoạch khả thi, dù sao thì Thuận Bình là một cửa hàng độc lập chưa từng hợp tác với nơi nào, việc kết hợp dữ liệu cần thời gian và nhiều nguồn dữ liệu cũng không rõ ràng. Chị ta thậm chí đã cử hai người lén lút đi điều tra tình hình ra vào hằng ngày ở Thuận Bình để xác định đối tượng khách hàng chủ yếu của họ, cũng tìm hiểu thông tin về số lượng khách hàng VIP qua những cuộc dò hỏi không trực tiếp.

Có lẽ cô sẽ phải thu hồi câu nói "làm việc dưới tay Phàn Thiên Hỷ sẽ rất có cơ hội phát triển", bởi vì làm việc với chị ta sẽ rất mệt mỏi.

Chị ta chỉ cần thành công, chỉ cần kết quả, dù có sử dụng chiêu trò tồi tệ đến đâu, chỉ cần đạt được mục đích thì vẫn nhận được khen ngợi.

"Trần Điền Điền, tối nay có một buổi xã giao, em đi cùng tôi." Phàn Thiên Hỷ cầm tài liệu gõ lên bàn cô rồi nói.

Trần Điền Điền ngẩng đầu lên, ngẩn người một lát, tối nay không phải là buổi xã giao cho dự án này mà là của nhà đầu tư công ty, một ông chủ bất động sản, Hoắc Thính Nho cũng sẽ đi.

"Em có thể không đi không?" Trần Điền Điền vội vàng lên tiếng.

Phàn Thiên Hỷ dừng lại một chút, hình như không ngờ cô lại nói vậy, chị ta gập tài liệu lại, nhìn thẳng vào cô, đôi mày hơi nhíu lại: "Cho tôi một lý do."

Trần Điền Điền cúi đầu, ngón tay siết chặt dưới bàn làm việc, không lên tiếng.

Phàn Thiên Hỷ nghĩ đến lý do cô từ chức ở công ty cũ, nhẹ nhàng vỗ vai cô, nói: "Tới đó em chỉ cần giúp tôi tránh vài ly rượu, tôi sẽ lái xe đưa em về."

Nói xong, chị ta lại nhìn Trần Điền Điền một cái rồi thấp giọng nói: "Em vào văn phòng tôi một chút."

Nói xong, chị ta bước đi nhanh chóng trên đôi giày cao gót, tiến thẳng vào văn phòng.

Trần Điền Điền vội vàng theo sau đóng cửa lại, Phàn Thiên Hỷ đang uống nước ấm trong tay, nhấp một ngụm rồi đặt cốc xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô.

"Chị có thai."

Trần Điền Điền đứng sững lại tại chỗ: "Chị Phàn không phải là chưa kết...?"

Phàn Thiên Hỷ: "Cái đó không quan trọng, chị không thể uống rượu, vào lúc này cũng không thể để người khác biết chuyện chị mang thai. Tối nay có tiệc tiếp đãi, chị hy vọng em có thể giúp chị cản rượu. Giám đốc Hoắc cũng sẽ đi, em đừng lo quá. Trần Điền Điền, em phải biết là xã giao trong công việc là điều không thể thiếu. Dù trước đây em có chút bóng ma tâm lý nhưng chị vẫn hy vọng em có thể vượt qua nó."

Trần Điền Điền mở miệng định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, cô muốn nói rằng dự án này có thể sẽ không thành công và chị ta không cần phải liều lĩnh như vậy.

"Chị Phàn, nếu không thành công với case của Thuận Bình thì sao? Mọi công sức của chị sẽ trở nên vô ích."

Dù Hoắc Thính Nho nói hay đến đâu, dù Phàn Thiên Hỷ tự tin đến mấy, không hiểu sao cô vẫn chỉ tin tưởng Tề Ngang.

Phàn Thiên Hỷ nhún vai: "Vô ích thì vô ích, không có chuyện gì là 100% thành công. Nhưng nếu không thử thì làm sao biết được."

"Vì sao chị lại nói cho em chuyện này?"

Cô không cảm thấy mình mới vào công ty mà xứng đáng được Phàn Thiên Hỷ tin tưởng đến mức này.

Phàn Thiên Hỷ cười nhẹ, chỉ tay vào mắt cô.

"Chẳng ai nói với em sao? Đôi mắt của em như một con mèo hiền lành, như thể dù có vò mạnh thế nào cũng không giận, thỉnh thoảng hơi xù lông thì cũng rất đáng yêu."

"Con người chị rất chú trọng duyên mắt, em rất hợp mắt chị."

Trần Điền Điền mím môi, đột nhiên cảm thấy không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô có nên nói không? Nói rằng người muốn giành lấy thương vụ đó với chị ta chính là chồng của cô? Nhưng có lẽ điều đó cũng không ảnh hưởng đến kết quả của sự việc.

Hiện tại cô vẫn chưa muốn hành động vội, muốn đợi đến khi Tề Ngang ký hợp đồng thành công với công ty rồi cô sẽ rời khỏi Cẩm Lâm.

Cô chỉ sợ vì bản thân mà khiến Tề Ngang mất đi một cơ hội tốt.

Nếu anh biết về chuyện cô với Hoắc Thính Nho thì chắc chắn sẽ từ bỏ cơ hội tốt như vậy để phát triển ngành nghề mới ở đại lục.

Cô ghét vì mình mà mang đến phiền phức cho người khác, cũng không thích người khác vì mình mà hy sinh, vì cô cảm thấy bản thân chẳng có giá trị gì, những sự hy sinh đó sẽ không có hồi đáp.

Hơn nữa, Tề Ngang đã tốt với cô như vậy.

"Được, em đi với chị." Trần Điền Điền nói. "Yên tâm đi, em uống rượu tốt lắm, chị chỉ cần đưa em về nhà là được."

Bình Luận (0)
Comment