Vào Đông - Đào Nhân

Chương 28

Tan làm, Trần Điền Điền đi theo Phàn Thiên Hỷ rời khỏi công ty, cô vừa bước ra khỏi cửa thì ngước nhìn bầu trời u ám, trong đầu lại nghĩ tới tin nhắn WeChat mà Tề Ngang đã gửi cho cô ngày hôm qua.

Buổi sáng trời vẫn còn nắng đẹp, giờ thì quả nhiên mây đen đã giăng kín.

Mới chỉ tháng hai, theo quan điểm thiên văn học thì mùa đông nên kéo dài từ tháng 12 đến cuối tháng 2 năm sau.

Trên đường người qua lại vội vã, Trần Điền Điền ngồi ở ghế phụ xe của Phàn Thiên Hỷ, tiện tay lật xem tài liệu. Bữa tiệc tối nay chủ yếu nhằm mục đích thuyết phục đối phương tăng vốn đầu tư, việc hợp tác về cơ bản đã được thương lượng xong, coi như là một lời mời để củng cố quan hệ.

"Em căng thẳng lắm à?"

Phàn Thiên Hỷ đang lái xe bất ngờ hỏi một câu rồi tiện tay bật nhạc trong xe, là một bài hát tiếng Anh tên là "Winter".

Trần Điền Điền thoát khỏi dòng suy nghĩ, lắc đầu: "Cũng tạm, em từng thường xuyên đi xã giao khi làm ở công ty cũ."

Nếu không thì cũng chẳng biết tửu lượng của mình lại tốt đến thế.

Mỗi lần đi xã giao với sếp đều được cộng thêm một trăm tệ tiền lương, lại còn đỡ mất công ăn tối. Khi đó cô thực sự quá túng thiếu, không còn cách nào khác nên lần nào cũng phải đi.

Nghĩ lại cũng không lạ gì khi bị Hoắc Thính Nho để mắt tới.

Có lẽ anh ta nghĩ cô không phải loại khó tiếp cận, lại còn giỏi chọn mấy cô gái sa cơ vì cuộc sống túng quẫn để ra tay.

Phàn Thiên Hỷ "ừ" một tiếng, tăng tốc xe. Khi Trần Điền Điền xuống xe và đi vào nhà hàng, cô cảm thấy có vài giọt nước lạnh lẽo mơ hồ rơi xuống mặt, ngẩng đầu lên lại là bầu trời đầy mây đen nặng trĩu như một ảo giác vậy.

Cô bước vào nhà hàng, đưa thẻ cho lễ tân rồi theo người dẫn vào phòng riêng. Đến sớm nên Hoắc Thính Nho và đối tác là giám đốc Lưu Tư Thành vẫn chưa có mặt.

Sau khi xác nhận lại thực đơn một lần, cô dặn nhân viên phục vụ tạm thời chưa mang món lên.

Khoảng hơn nửa tiếng sau đối phương mới chậm rãi đến nơi.

Có lẽ đã gặp nhau ở bãi đậu xe, Hoắc Thính Nho và Lưu Tư Thành trò chuyện rất rôm rả, Phàn Thiên Hỷ hạ giọng nói rằng hai người họ là bạn học cũ cùng trường.

"Giám đốc Lưu, lâu rồi không gặp." Phàn Thiên Hỷ nở nụ cười chuyên nghiệp, bước lên chào đón.

Trần Điền Điền nhìn theo ánh mắt của chị ta thì thấy Lưu Tư Thành đeo một cặp kính gọng trong suốt, mặc âu phục đen chỉnh tề. Anh ta không quá cao, khoảng chừng 1m75, trông tầm hơn 30 tuổi. Hoàn toàn khác với hình dung ban đầu của cô về một người trung niên hói đầu, bụng bia, ngược lại, anh ta có dáng vẻ của người sống kỷ luật, có lẽ là kiểu thường xuyên luyện tập thể thao.

Anh ta toát lên một vẻ điềm đạm, mang khí chất ôn hòa như một người thầy giáo.

"Nghe nói dạo này giám đốc Lưu làm ăn phát đạt, còn được phỏng vấn trên một trang lớn của Kinh tế Nhật báo, nổi đình nổi đám trong giới mà."

Lưu Tư Thành cười xua tay: "Toàn là may mắn thôi, ngược lại chị Phàn dạo này có vẻ ăn uống ngon lành đấy."

Phàn Thiên Hỷ bật cười: "Chẳng qua là do công ty dạo này cho ăn uống khá thôi."

"Còn cô gái này là?" Lưu Tư Thành nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh Phàn Thiên Hỷ bèn liếc mắt đánh giá một cái.

Phàn Thiên Hỷ cũng chỉ tiện thể liếc ra sau một cái, giọng điệu thản nhiên, không quá bận tâm: "Trợ lý của tôi đấy, dạo này công việc bận quá, một mình xoay không xuể nên tiện kéo cô ấy theo luôn."

Lưu Tư Thành gật đầu, sau đó ngồi xuống, trò chuyện dăm ba câu với Phàn Thiên Hỷ.

Trần Điền Điền đứng một bên lặng lẽ không xen vào, chỉ im lặng lắng nghe. Có thể nhận ra quan hệ giữa họ dường như khá thân thiết, không giống kiểu xã giao khách sáo nơi công sở.

Ngồi ở phía đối diện, Hoắc Thính Nho cũng thỉnh thoảng góp chuyện, giữ vững hình tượng lịch thiệp như mọi khi.

Đến lúc bầu không khí trở nên náo nhiệt, mặt Lưu Tư Thành đã bắt đầu ửng đỏ, Hoắc Thính Nho liếc mắt về phía anh ta, cười như có ẩn ý: "Thiên Hỷ, sao không mời giám đốc Lưu một ly?"

Trần Điền Điền mỉm cười, cầm ly rượu bên cạnh lên, thành thục rót cho anh ta nửa ly, sau đó rót đầy ly của mình.

"Giám đốc Lưu, tôi kính anh một ly. Nghe nói anh tốt nghiệp Đại học Nghi, đó từng là ngôi trường mơ ước của tôi, tiếc là không đỗ được. Giờ nghĩ lại đúng là người vào được ngôi trường ấy chẳng dễ gì, toàn là nhân tài hiếm có."

"Đại học Nghi cũng không hẳn là quá xuất sắc đâu nhưng trong nước thì cũng tạm ổn. Nhìn cô thông minh lanh lợi thế này, không ôn lại một năm à? Tôi năm đó cũng phải ôn lại một năm mới đỗ, hồi cấp ba ham chơi quá, lại còn nổi loạn nữa."

Lưu Tư Thành dường như nhớ lại thời cấp ba của mình, khẽ cười, tay cầm ly rượu lắc nhẹ: "Tuổi trẻ ai mà chẳng bồng bột nhưng cũng chưa phải là muộn đâu, đại học thật ra cũng không quyết định được điều gì."

Trần Điền Điền ngửa đầu uống cạn, rượu cay xè khiến ánh mắt cô ánh lên chút long lanh: "Đúng vậy, cho nên tôi tìm một ông chồng tốt nghiệp Nghi Đại."

"Cô kết hôn rồi à? Sớm vậy sao? Giờ con gái trẻ đều thích kết hôn muộn mà." Lưu Tư Thành hơi bất ngờ.

Trần Điền Điền suy nghĩ một chút rồi thuận miệng bịa đại: "Chắc là vì anh ấy khiến tôi có cảm giác... nếu cả đời là người này thì cũng không tệ."

Lưu Tư Thành có vẻ khá hứng thú với cô trợ lý nhỏ này: "Chồng cô làm việc ở đâu? Có cơ hội thì bảo gửi hồ sơ sang công ty tôi thử xem."

Trần Điền Điền ngỡ ngàng, trong mắt ánh lên niềm vui, nghiêng đầu nhìn Phàn Thiên Hỷ một cái, có vẻ như đang được khen mà vui không giấu nổi: "Thật sao? Vậy tôi thay anh ấy cảm ơn anh trước nhé."

"Cô khen như vậy chắc hẳn cậu ấy là người đáng tin cậy. Tôi rất thích làm việc với những người như thế, ổn định, không phô trương."

Sau vài vòng rượu, có lẽ Lưu Tư Thành đã nhận ra Trần Điền Điền luôn rót đầy ly cho mình nhưng chỉ rót nửa cho anh ta nên trong lúc đã ngà ngà say liền đưa tay ngăn lại, giọng lè nhè: "Cô gái này, tửu lượng không tồi đấy, tôi quen một người... bằng tuổi cô..."

Chưa nói hết câu, ánh mắt anh ta đã dần lấp lánh, khoát tay cười cười: "Thôi không nói nữa, không nói nữa."

Còn Hoắc Thính Nho từ đầu tới giờ gần như không mở miệng nói chuyện.

Khi bữa tiệc sắp kết thúc, thấy Lưu Tư Thành đã say đến mức không còn vững, Phàn Thiên Hỷ đứng bên cạnh đỡ lấy, cau mày hỏi có số điện thoại của trợ lý anh ta không.

Đúng lúc ấy, cánh cửa đột ngột bật mở, tiếng mở cửa mạnh đến mức khiến Trần Điền Điền giật mình, trong đầu cô còn chớp nhoáng một ý nghĩ kỳ quặc: Ai vậy? Có người đến bắt gian tại trận sao?

Nhưng không, đứng ở cửa là một chàng trai mặc áo bông đen, quần jeans, khuôn mặt trẻ trung thanh tú, đường nét cương nghị. Đôi mắt cậu ta đỏ hoe, cả người tỏa ra khí lạnh mang theo cơn giận dữ mà ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào Phàn Thiên Hỷ.

Trần Điền Điền theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn, cô lập tức đứng dậy, vừa hay chắn trước mặt Phàn Thiên Hỷ. Nhưng chàng trai kia lại sải bước tới, không hề do dự kéo cô sang một bên, ánh mắt đỏ rực nhìn thẳng vào Phàn Thiên Hỷ, giọng khàn đặc như nghẹn lại: "Chị mang thai rồi, là con của tôi sao?"

Phàn Thiên Hỷ cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu ta, sau đó lập tức cau mày, gương mặt nhuốm vẻ giận dữ bị kiềm nén, giọng trầm thấp nhưng đầy cảnh cáo: "Đừng làm loạn, hôm nay tôi đang làm việc."

"Vì sao lại không nói với tôi?"

"Chị định giữ lại hay phá bỏ?"

"Chị không thấy như vậy quá ích kỷ sao?"

Từng câu từng chữ của cậu ta đều khàn khàn như cứa vào tai người khác, không kiêng nể ai, nóng nảy và bồng bột đến mức lộ rõ vẻ non nớt.

"Tôi đã nói là tôi đang làm việc." Phàn Thiên Hỷ trừng mắt nhìn cậu ta rồi quay đầu nhìn sang Trần Điền Điền đang đứng gần đó.

Trần Điền Điền hít sâu một hơi, bước tới bên cạnh chàng trai, nhẹ giọng nói: "Lát nữa chị Phàn—"

"Cút! Không liên quan đến cô!"

Lời còn chưa kịp dứt, cô đã bị cậu ta đẩy mạnh sang một bên, phía sau đúng lúc có một chiếc ghế gỗ, "rầm" một tiếng vang lên, Trần Điền Điền loạng choạng không đứng vững, cả người ngã dúi vào cạnh sắc của chiếc ghế. Ghế đổ nghiêng đập mạnh lên mu bàn tay cô. Trong khoảnh khắc, cơn đau nhói buốt như xé toạc khiến cô hít mạnh một hơi lạnh, cảm giác đau nhức lan nhanh đến mức nét mặt cô cũng không thể giữ nổi bình tĩnh.

Lưu Tư Thành bên cạnh cũng dần tỉnh khỏi cơn men, sững sờ nhìn hai người kia, vừa chỉnh lại áo vest, vừa cười nhạt: "Chuyện nhà chị Phàn còn chưa dàn xếp ổn à."

Lời còn chưa dứt, Phàn Thiên Hỷ đã túm lấy cánh tay chàng trai, kéo mạnh ra ngoài phòng riêng. Ánh mắt chị ta lạnh đến thấu xương, bàn tay siết chặt như đang dồn nén lửa giận.

"Ra ngoài với tôi."

Trần Điền Điền lặng lẽ nhìn hai người rời đi trong sự hỗn loạn, cố gắng gượng dậy. Mu bàn tay cô đau đến mức run lên không dứt nhưng vẫn giấu kín dưới tay áo, cố giữ nét mặt bình thản khi bước đến bên cạnh Lưu Tư Thành, cố gắng khéo léo kết thúc buổi tiệc: "Giám đốc Lưu, anh có số trợ lý không? Hoặc để tôi gọi xe cho anh nhé."

Hoắc Thính Nho đứng đó từ đầu đến cuối, lạnh nhạt chứng kiến toàn bộ vở kịch mà không có chút cảm xúc nào, lúc này mới từ tốn đứng dậy, giọng vẫn nhẹ nhàng, điềm đạm: "Không cần đâu, để tôi đưa giám đốc Lưu về, tiện thể cùng bạn học cũ hàn huyên một chút."

Anh nghiêng đầu nhìn người đứng phía sau: "Đỡ giám đốc lên xe."

Trợ lý hiểu ý bèn theo sau dìu Lưu Tư Thành ra khỏi phòng.

Trong phòng tiệc giờ đây chỉ còn lại một đống hỗn độn, ghế đổ ngổn ngang dưới đất, trên bàn đầy ly rượu đã cạn, mùi rượu nồng nặc bốc lên.

Trần Điền Điền cũng không rõ bữa tiệc hôm nay tính là thành công hay thất bại, chỉ biết bản thân cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa xoay người định rời đi thì cổ tay bất ngờ bị một bàn tay đàn ông thô ráp giữ chặt từ phía sau, đầu ngón tay cọ vào đúng vết thương khiến cô đau nhói.

Cô như bị điện giật, chưa kịp đợi đối phương siết mạnh, cô lập tức giật tay lại.

"Chát!" một cái tát vang lên rõ ràng, dứt khoát và không hề do dự.

Cô đang mang giày cao gót, hơi ngẩng đầu lên đã ngang tầm mắt với Hoắc Thính Nho, trong ánh nhìn toàn là lạnh lẽo và kiên quyết.

"Giám đốc Hoắc muốn dùng vũ lực sao? Dù tôi không phải là bà chủ nhà họ Tề thì Tề Ngang cũng tuyệt đối không để người ta đưa tin vợ mình bị xúc phạm như thế này đâu."

Hoắc Thính Nho không ngờ cô lại có phản ứng như vậy. Một con mèo ngoan ngoãn khi bị dồn ép đến đường cùng cũng sẽ giương vuốt, chiếc vuốt nhọn lộ ra từ lớp lông mềm. Anh ta khẽ sờ lên má vừa hứng trọn cái tát, đau rát chồng lên tê buốt nhưng trong mắt anh ta lại ánh lên sự thích thú mơ hồ.

"Cậu ta sẽ chỉ vứt bỏ cô thôi, quan hệ trong giới kinh doanh vốn không thể thiếu, cậu ta sẽ không vì ai mà dễ dàng gây thù chuốc oán đâu."

Cuối đầu xuống, Hoắc Thính Nho hoàn toàn không còn vẻ ngang ngược, ánh mắt trắng trợn dừng lại trên bàn tay vừa tát anh ta một cái, một bàn tay không hẳn đẹp, còn chi chít những vết xước nhỏ. Anh ta cười giễu, giọng nói mang đầy sự nhạo báng: "Cô đoán xem, nếu bây giờ tôi đè cô ra ngay trong căn phòng này, liệu có ai dám hó hé gì không?"

"Cũng cứng đấy, nhưng cô nghĩ mình là cái thá gì?"

Trần Điền Điền nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên lôi từ trong túi ra một con dao găm. Ánh sáng đèn hắt vào lưỡi dao phản chiếu một tia lạnh lẽo. Giọng cô nhẹ như gió thoảng nhưng sắc bén như lưỡi dao ấy: "Đúng vậy, tôi vốn cứng đầu."

Cô ngẩng đầu, đầu mũi dao *****ên chĩa vào mình, sau lại chuyển hướng về phía anh ta, khoé môi cong lên một nụ cười như không cười: "Anh thử động vào tôi xem."

...

Rạng sáng hơn hai giờ, Tề Ngang mới kết thúc công việc, anh chỉ chợp mắt được một lúc rồi bị bạn gọi đi uống rượu.

Quán bar vào lúc sáng sớm không quá đông nhưng cũng chẳng vắng vẻ, ánh đèn đỏ xanh nhấp nháy hỗn loạn, sân khấu vẫn có người đang nhảy nhót, âm thanh ồn ào đến mức như muốn đánh tan mọi suy nghĩ rối bời trong đầu.

Lý Nham Thương mặc một chiếc áo sơ mi hoa đứng ở quầy bar pha chế, hắn kẹp một viên đá lạnh, "cạch" một tiếng thả vào ly rồi liếc nhìn Tề Ngang đang ngồi trước mặt, tay cứ nghịch điện thoại mãi, không có động tĩnh gì.

"Làm gì đấy? Còn bận việc à?"

Tề Ngang ngẩng đầu lên rồi lại khẽ lắc đầu, giọng nói nhàn nhạt: "Định nhắn tin cho vợ nhưng giờ này chắc cô ấy đang làm việc, không muốn làm phiền."

Lý Nham Thương bật cười, đưa ly rượu trong tay cho anh rồi tự rót cho mình một ly, lắc lư trong tay vài vòng rồi bước khỏi quầy bar, tựa người vào bên cạnh: "Sao không đưa ra cho tụi này gặp một lần—"

Nói được nửa câu, lời chuyển hướng: "Gặp tụi mình một lần."

Tề Ngang cụng ly với hắn, nâng ly uống một ngụm, giọng nói vì bị lạnh mà hơi trầm khàn, mang theo chút từ tính: "Cô ấy nhát gan."

Anh nhớ lại chiếc nhẫn cưới trên tay cô, dù anh đã nói nên để người khác biết cô đã có chồng nhưng cô cũng chỉ đeo đúng ngày *****ên đi làm. Tối về, chiếc nhẫn ấy đã nằm trên tủ đầu giường, ngón tay thon dài lại trống trơn như chưa từng có gì.

Lý Nham Thương vốn chẳng rõ người kết hôn với Tề Ngang là ai, quanh năm sống ở cảng Áo, ít khi để ý chuyện đời tư bạn bè. Chỉ nghe nói anh kết hôn chớp nhoáng nhưng từ những hành động nhỏ nhặt kia lại có thể nhận ra là anh thích thật lòng.

Nghe đến đó, Lý Nham Thương bật cười: "Cậu thích kiểu đó thì nói sớm."

Tề Ngang không buồn ngẩng mắt, chỉ xoay xoay ly rượu nơi đầu ngón tay, giọng bình thản không mang cảm xúc: "Không phải thích kiểu đó, là thích cô ấy."

Bên cạnh có một người đàn ông mặc áo khoác đen bước lại, tay xách theo một chiếc túi giấy, bên trong là món quà mà anh ta mang giúp cho Tề Ngang, đó là một sợi dây chuyền ngọc trai thủ công được đặt làm riêng. Biết Tề Ngang cần nên anh ta đã tự mình giám sát suốt quá trình chế tác.

"Ơ kìa, sáng sớm mà hai cậu đã uống rượu rồi à? Phong nhã thật đấy." Giọng người đàn ông lười biếng, pha chút châm chọc.

Lý Nham Thương liếc nhìn chiếc túi giấy màu đen: "Cái gì vậy?"

"Quà cho vợ cậu ta đấy." Lục Cẩm Dung vừa nói vừa đá anh một cái, giọng tùy tiện: "Nói thật, lần sau dẫn cô ấy ra gặp mặt đi, trong đám bọn mình cậu là người *****ên kết hôn nhưng lại chẳng thông báo gì, tôi còn chuẩn bị cả quà gặp mặt rồi mà đến giờ còn không biết tên cô ấy là gì."

Tề Ngang hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười như có như không, từng chữ rành rọt: "Không. Gặp."

Lục Cẩm Dung chậc một tiếng, tùy tiện chỉnh lại cổ áo: "Tôi tự đi cũng được, dù gì tuần sau tôi cũng về Bình Nghi rồi."

"Vợ cậu tên gì ấy nhỉ?" Lục Cẩm Dung đột nhiên hỏi.

Lý Nham Thương vừa sưởi ấm bên lò, vừa cười cười nói xen vào: "Trần Điền Điền, cái cô mà cậu ta quen biết ở quê cũ Bình Nghi đó."

Tề Ngang khẽ liếc Lý Nham Thương một cái, không nói gì.

Biết bạn mình đều là người có chừng mực, không phải kiểu sẽ vô duyên vô cớ trêu đùa người khác nên cho dù có gặp cũng không đến mức khiến cô cảm thấy khó xử.

"Trần Điền—"

Lục Cẩm Dung nghe thấy cái tên đó, mỉm cười  lặp lại trong miệng một lần nhưng nụ cười ấy bỗng khựng lại giữa chừng, sững người vài giây rồi nhìn sang Tề Ngang.

"Trần Điền Điền? Cô ấy làm ở Vạn Hoành à?"

Tề Ngang nghiêng đầu nhìn anh ta: "Không phải, sao thế?"

"Cảm giác đã nghe tên này ở đâu rồi." Lục Cẩm Dung bắt đầu lục điện thoại, mở cả đoạn tin nhắn cũ, tìm tới tìm lui hơn mười phút mới lôi ra được một tấm ảnh.

"Là cô này đúng không?"

Tề Ngang liếc nhìn điện thoại của anh ta, trên đó là một tấm ảnh thẻ chụp cho nhân viên công ty, nền xanh, cô gái cột tóc thấp phía sau gáy, mặc đồ công sở, gương mặt không chút biểu cảm, trông có phần lạnh lùng.

Chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt anh liền chậm rãi dời lên nhìn Lục Cẩm Dung, giọng bình thản: "Sao vậy?"

Lục Cẩm Dung bật ra một câu "Mẹ nó", hai mắt trợn to: "Thật là cô ấy! Trước đây tôi có nghe thư ký của tôi tám chuyện, nói cô ấy từng cãi nhau với một quản lý ở Vạn Hoành, hình như là..."

Nói đến đây, anh ta chú ý thấy ánh mắt Tề Ngang càng lúc càng lạnh lẽo bèn vội nuốt nước bọt, kín đáo lùi lại một bước, giữ khoảng cách an toàn rồi ôm ngực thanh minh: "Tôi chỉ nghe loáng thoáng thôi, cũng không biết cái người định giở trò... là ai."

Nghe nói vụ việc đó sau này bị ém lại nhưng chuyện một nhân viên mới bị ép đi "tiếp khách" thì lại truyền ầm ĩ cả công ty, chỉ là không ai biết rõ cô đã "tiếp" ai.

Chỉ nghe nói cô nhân viên mới kia cũng khá cứng đầu, dù bị dồn ép đến mức nhục nhã vẫn không chọn cách nhẫn nhịn hay lặng lẽ nghỉ việc như bao người khác. Một số ngành vốn dĩ rất kiêng kỵ chuyện đắc tội với ai, nhất là khi cô ấy lại là người chẳng có quan hệ hay hậu thuẫn gì.

"Tôi đi trước đây."

Từ lúc đứng dậy, ánh mắt của Tề Ngang cụp xuống, anh đặt ly rượu thủy tinh lên quầy bar rồi xoay người sải bước rời đi. Nhịp chân loạng choạng khi rời đi đã nói lên tất cả, trên gương mặt u ám ấy không chỉ đầy vẻ giận dữ mà còn thấp thoáng cả một nỗi hoang mang khó giấu.

Đợi cho đến khi bóng người ấy biến mất khỏi quán bar, Lý Nham Thương mới dời ánh nhìn, cầm lấy ly rượu còn sót lại nhưng vừa nhấc lên thì đáy ly đã rạn vỡ.

Hắn đặt lại ly lên quầy, khóe miệng kéo lên một nụ cười bất đắc dĩ: "Mẹ nó, cậu không nói sớm."

Đây là ly rượu mà hắn mua tận bên Úc, chỉ có đúng hai cái thôi.

Lục Cẩm Dung tròn mắt: "Cái vụ đó là chuyện từ năm ngoái rồi còn gì, với lại ngày nào tôi chẳng nghe cả đống chuyện tào lao, sau này nghe thư ký kể tôi mới biết đó."

Lúc đó anh ta đang sướng đến mức nào, nhớ được đã là giỏi lắm rồi.

Anh ta nhớ được phần lớn cũng chỉ vì tên cô khá đặc biệt, dễ gây ấn tượng.

Mà thật ra Tề Ngang cũng có chút ấn tượng, lần đầu gặp nhau Trần Điền Điền từng nói cô làm ở một công ty truyền thông, sau đó lại bảo đang chuẩn bị phỏng vấn ở chỗ mới. Khi ấy anh chỉ nghĩ đơn giản là cô định nghỉ việc theo thường lệ vì đầu năm nhiều người thường nhảy việc.

Cô không thích người khác chú ý quá mức đến cuộc sống của mình, điều đó khiến cô cảm thấy bị xâm phạm. Tề Ngang cũng không muốn làm cô khó chịu hay sinh ra cảm giác bài xích đối với anh.

Nhưng anh không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Một chữ cô cũng chưa từng nhắc đến.

Anh đặt chuyến bay sớm nhất để quay về Bình Nghi, khi xuống máy bay thì trời đã khoảng sáu, bảy giờ tối.

Tuy trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn nhưng do thời tiết xấu nên bầu trời trông u ám hơn hẳn mọi khi.

Rời sân bay, đường phố mờ trắng một màu, những bông tuyết lạnh buốt rơi lả tả xuống, mặt đất đã phủ một lớp băng mỏng.

Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo gió mỏng màu đen và quần công sở, từng bước chân lảo đảo dấn vào trận tuyết lớn của Bình Nghi, các ngón tay đã lạnh đến mức tê dại.

Ra khỏi sân bay, Tề Ngang cứng đờ ngón tay, gõ vài chữ nhắn tin WeChat cho Trần Điền Điền: 【 Em đang ở nhà à? 】

Vài giây sau, bên kia trả lời: 【 Không có ở nhà. 】

【 Em ở đâu? 】

Không biết có phải đang bận hay không có tâm trạng, cô chẳng hỏi han gì, chỉ gửi một vị trí định vị.

【 Em sẽ sớm về nhà thôi, còn anh, công việc vẫn ổn chứ? 】

Tề Ngang không trả lời lại tin nhắn mà gọi xe đến chỗ cô đang ở. Anh nói với tài xế hãy lái thật nhanh, anh sẽ trả gấp ba lần cước phí. Nghe vậy, đôi mắt tài xế sáng lên, lập tức phóng xe vun vút giữa trời tuyết. Nửa tiếng sau, xe dừng lại tại một khu vực có thể đỗ xe.

Tề Ngang đứng ở góc đường phụ, từ xa đã nhìn thấy cô gái đang ngồi một mình trên chiếc ghế dài bên đường. Mái tóc dài xõa xuống vai, xương vai khẽ co lại khiến cô trông có vẻ gầy gò yếu ớt. Cô mặc một chiếc đồng phục công sở khá mỏng, chiếc áo rộng che phủ toàn thân. Cô cúi đầu, tuyết trắng rơi đầy trên tóc, rơi nhanh đến mức chưa kịp tan.

Từ xa nhìn lại, cô như tách biệt khỏi thế giới, yên lặng chìm trong không gian nhỏ bé của riêng mình.

Giữa trời đất giá lạnh, anh đứng nhìn cô hồi lâu rồi sải bước băng qua màn tuyết dày đi về phía cô.

Nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, Trần Điền Điền mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Dù con phố lúc này người qua lại vội vã cô vẫn nhận ra được nhịp bước chân quen thuộc ấy.

Cô nghiêng đầu, vài bông tuyết rơi xuống gương mặt lạnh giá, hai tay cô đan vào nhau, tư thế ngồi rất thản nhiên. Mái tóc dài bị gió lạnh thổi rối tung, vài sợi dính lên đôi môi khô khốc.

Cô chớp mắt vài cái mới chợt nhận ra mặt mình đã tê cứng vì lạnh, đôi tai như bị kim châm, cơn đau buốt lan tỏa, âm thanh xung quanh dần trở nên mơ hồ, mờ nhạt.

Thế giới dường như đột ngột trở nên tĩnh lặng.

Trần Điền Điền vẫn ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô không còn chút sức sống, bình thản nhìn anh một lúc, giọng nói nhẹ như tiếng mèo kêu, khẽ khàng vang lên:

"Tề Ngang, sao lại có tuyết nữa vậy... Mùa đông vẫn chưa qua sao?"

Tề Ngang đứng trước mặt cô không nói một lời, chỉ cúi đầu lặng lẽ nhìn cô. Anh nhìn thấy đôi mắt cô dần dần đỏ lên, trong đôi mắt hạnh bắt đầu ngân ngấn nước, chóp mũi đỏ ửng vì lạnh, giọng nói cũng mang theo âm mũi nặng nề.

Không biết cô đã ngồi ở đây một mình bao lâu, mu bàn tay có vài vết bầm tím như bị vật nặng va vào mà thành, nhìn rất chói mắt, khiến người ta không khỏi xót xa.

Tề Ngang mím chặt môi, tai bắt đầu ù đi vì tức giận và đau lòng, rồi anh mới đưa tay về phía cô, giọng khàn khàn vang lên: "Trần Điền Điền, anh đưa tay ra rồi, em có muốn nắm lấy không?"

Bình Luận (0)
Comment