Trần Điền Điền từng thấy một câu nói trên mạng mà cô cảm thấy rất đúng: Con gái chỉ khóc vì bản thân tiến thoái lưỡng nan, khóc vì mình có khí phách nhưng không đủ dũng khí, khóc vì đã quá hiểu chuyện nhưng vẫn chẳng thể khiến bản thân sống tốt hơn chút nào.
Có lẽ cũng chưa từng nghĩ mình sẽ khóc, bởi khi chỉ có một mình, cô luôn có thể cắn răng chịu đựng vượt qua, nhưng khi gặp được người thật lòng xót xa cho mình thì lại không thể kìm được những tủi thân đã dồn nén bấy lâu nay.
Cô rất ghét mùa đông, trong bốn mùa, mùa đông luôn là khoảng thời gian khó chịu nhất. Để tìm được một căn hộ một phòng giá rẻ, cô buộc phải sống trong khu phố cũ hẻo lánh. Là một thành phố miền Bắc, mùa đông ở Bình Nghi rét thấu xương mà trong nhà lại không có hệ thống sưởi. Tiền điện hai tệ một số, quá đắt, điều hòa và bình nước nóng cô gần như không dám dùng.
Mỗi lần bị rét đến run cầm cập, đầu óc cô cũng như bị đông cứng lại, chỉ có thể vô cảm mà quấn mình trong chăn lạnh, ôm lấy bình nước nóng rồi nằm bất động, tuyệt vọng nghĩ rằng nếu mình có chết vì lạnh ở đây thì cũng chẳng ai phát hiện ra.
Rồi cô lại nghĩ, chết như thế sẽ khiến dì chủ nhà phiền phức lắm.
Cô vẫn còn rất yêu thế giới này mà.
Trần Điền Điền nhìn chằm chằm vào bàn tay Tề Ngang đang đưa ra, bàn tay vững chãi rộng lớn như mang theo cả nguồn sức mạnh để nâng đỡ cô.
Cô đưa tay ra, bàn tay lạnh đỏ vì giá rét đặt vào lòng bàn tay anh, được anh nắm lấy kéo dậy rồi ngã thẳng vào lòng anh.
Bên tai vang lên tiếng vải áo sột soạt, có lẽ ở đó không lạnh lắm, anh mặc rất mỏng nhưng từ lồng ng.ực truyền sang lại là hơi ấm bỏng rát khiến cô dần dần lấy lại chút cảm giác.
Trán cô tựa vào vai anh, nước trong mắt như thể vỡ đê tuôn ra không ngừng, không cách nào kìm lại được.
Giọng cô khàn khàn, nghẹn ngào: "Tề Ngang, sao anh lại quay về rồi?"
Tề Ngang không nói gì, chỉ siết chặt lấy tấm lưng mỏng manh của cô, ôm cô thật chặt như thể muốn hòa tan cô vào lòng n.gực mình.
Có một khoảnh khắc, Trần Điền Điền chợt cảm thấy khó thở, bị anh ôm chặt đến mức xương sườn đau nhói nhưng cô lại không buông tay, ngón tay siết chặt lấy lớp vải sau lưng Tề Ngang, tiếng khóc nghẹn ngào, không cách nào kiềm chế được xúc động đã vỡ òa.
"Em thấy hơi khó chịu..." Cô thều thào trong hơi thở dồn dập, toàn thân run rẩy không ngừng nhưng vẫn không quên nói với anh: "Em chỉ ôm một lúc thôi."
Tề Ngang ôm cô, ánh mắt dần trở nên u ám, cố gắng kìm nén cơn giận dữ như muốn xé toạc nơi huyết quản. Bàn tay anh vuốt nhẹ sau gáy cô, nghe tiếng khóc đè nén từng đợt dù đang trong vòng tay anh, không ai nhìn thấy nhưng vẫn cố nhịn khiến tim anh đau như bị bóp nát. Cổ họng như mắc nghẹn bởi một cây kim đâm từng chút từng chút một.
"Khóc cái gì chứ, ai bắt nạt em, nói anh nghe, anh dẫn em đi xem nó khóc."
Trần Điền Điền nghe xong câu đó, hơi thở khựng lại, sống mũi cay cay, có một thoáng ngỡ như quay về quá khứ.
Cô nhớ hồi cấp hai mình từng nuôi một bé mèo, là mùa đông năm lớp 8, nhặt được nó ở góc tường sau trường học.
Tuyết rơi trắng xóa bao phủ mọi tầm nhìn.
Mùa đông khi ấy còn lạnh hơn bây giờ nhiều.
Đó là một bé mèo tam thể hoang, chân bị què vì bệnh, Trần Điền Điền kéo Tề Ngang cùng đưa nó đi khám suốt nửa tháng liên tục, tiêu hết tiền tiêu vặt.
Mỗi ngày, cô và Tề Ngang đều đến bệnh viện thăm nó, đặt tên là "Hảo Hảo", hy vọng nó sẽ mau chóng khỏe lại.
Cô nghiêm túc giơ ngón tay lên, từng cái một chỉ vào và giới thiệu: "Tớ là Điền Điền, cậu là Ngang Ngang, nó là Hảo Hảo, được không?"
Tề Ngang nhìn cô, gật đầu nói: "Được."
Vào một cuối tuần nọ, Hảo Hảo mất tại bệnh viện, Trần Điền Điền tận mắt nhìn Tề Ngang xử lý xác mèo còn mình thì đứng bên cạnh khóc đến sưng đỏ cả mắt.
Trước khi chia tay, Trần Điền Điền níu lấy Tề Ngang, ngẩng đầu lên, nước mũi phồng lên theo từng tiếng nấc, đôi mắt đỏ hoe đầy tia máu, giọng khàn đặc: "Ngang Ngang... cậu sẽ ở bên tớ suốt đời chứ?"
Còn chưa kịp để Tề Ngang mở miệng trả lời, cô đã sốt ruột túm lấy tay áo anh, cau có, lo lắng không yên, tiếng nói nghẹn ngào ngắt quãng: "Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau đúng không?"
Tề Ngang nắm lấy tay cô, tay còn lại cẩn thận lau từng giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
"Ừ, sẽ mà."
Tuổi trẻ non nớt khiến anh chẳng biết phải trả lời thế nào để truyền tải được cảm xúc trong lòng mình, chỉ biết khẽ xoa đầu cô rồi đột nhiên dang tay ôm lấy cô.
Chính giây phút đó, Tề Ngang mới chợt nhận ra, thì ra thân hình Trần Điền Điền lại nhỏ bé đến vậy. Anh đang trong giai đoạn lớn nhanh, bây giờ chỉ cần dang tay ra là có thể ôm trọn cô vào lòng.
"Trần Điền Điền, tớ nhất định sẽ sống lâu hơn một chút."
Chuyển cảnh đến năm lớp 12, khi đó Trần Điền Điền và Tề Ngang đã mất liên lạc từ lâu. Một lần tình cờ nghe bạn cùng lớp tám chuyện, nói Tề Ngang lần này tham gia cuộc thi robot và đoạt giải quán quân, với thành tích của anh thì vốn dĩ đã được các trường danh tiếng tranh nhau mời gọi, thật khó tưởng tượng tương lai sẽ xuất sắc đến mức nào.
Lúc đó, Trần Điền Điền đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong lớp, tay chống cằm nhìn ra ngoài. Thời tiết hôm đó rất đẹp và rồi cô lại nghe thấy cái tên "Tề Ngang" vang lên, đúng vào khoảnh khắc ấy, cô ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang như thiêu đốt, chợt cảm thấy như bị chậm một nhịp, bỗng nhiên nhận ra cuộc sống của cô giờ đã trở thành như thế này.
Trước kia, trong đám đông dù đông người đến mấy, người *****ên Tề Ngang nhìn thấy luôn là cô, sau đó sẽ phô trương mà nhướng mày với cô, môi mấp máy rõ ràng gọi tên: "Trần Điền Điền."
Còn Trần Điền Điền thì chỉ biết quay đầu đi, trợn mắt không thèm đáp lại.
Cô cũng từng trăm lần nghĩ mãi không ra.
Tại sao chứ? Rốt cuộc là tại sao?
Tại sao Tề Ngang lại bỗng dưng trở nên khác biệt đến vậy?
Người từng luôn ở bên cô như chiếc bóng không rời nay đột nhiên không còn nhìn về phía cô nữa, giờ phải ngẩng đầu lên mới có thể thấy được anh.
Có lẽ, bước *****ên của việc trưởng thành chính là học cách chấp nhận rằng có những người định sẵn là sẽ dần rời xa ta, chỉ thích hợp được giữ lại trong ký ức đẹp đẽ mà thôi.
...
Bắt taxi về nhà, Trần Điền Điền bị Tề Ngang kéo vào phòng khách của biệt thự.
Cô ngồi trên sofa, Tề Ngang ngồi xổm bên cạnh, tay cầm một lọ dầu hoa hồng nhẹ nhàng xoa bóp mu bàn tay cô. Xoa xong, anh ngẩng đầu hỏi: "Còn chỗ nào bị ngã nữa không?"
Trần Điền Điền chỉ vào phần chân và eo, sau đó chủ động kéo ống quần lên. Trên đôi chân trắng mịn là một vết bầm tím sâu, thậm chí còn tụ máu bên trong, không trầy da nhưng bầm tím nặng.
Tề Ngang nhìn chằm chằm vài giây, các đốt ngón tay siết đến trắng bệch, sau đó mới cúi đầu xuống xoa bóp cho cô.
Bàn tay của người đàn ông thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay rộng và ấm. Vì từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, ngoài cầm bút thì hầu như chưa từng làm việc nặng nên ngón tay anh còn mịn màng hơn cả cô. Lực tay lớn nhưng cũng rất mềm mại và linh hoạt, cứ thế mà xoa bóp trên chân cô.
Đau lắm, Trần Điền Điền khẽ nói: "Đau quá, nhẹ chút được không?"
Tề Ngang không ngẩng đầu, chỉ giảm lực tay lại.
Vừa xoa, anh vừa dịu giọng: "Phải xoa cho tan máu bầm."
Nghĩ một lát, anh đứng dậy đi lấy thuốc bôi.
Cô cúi đầu nhìn, thấy Tề Ngang hoàn toàn không để tâm mà quỳ một gối trên sàn, cẩn thận bôi thuốc cho cô. Chân cô đặt trên bàn trà thấp, anh cầm tăm bông nhẹ nhàng chấm thuốc. Ánh đèn dịu dàng chiếu lên mái đầu anh, mọi thứ yên tĩnh đến mức khiến người ta thấy yên lòng.
Trần Điền Điền chợt nhận ra được người khác yêu thương thực ra rất dễ nhận ra, không cần cố gắng đoán hay vắt óc tìm lý do để tin người đó yêu mình. Nó hiện rõ trong ánh mắt, trong từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Một giây ấy, trái tim cô như bị ai đó khẽ lay động, cô nhìn Tề Ngang cúi đầu, lông mi dài phủ bóng lên sống mũi cao sắc nét. Cô cố kìm lại cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, chớp mắt che đi sự lay động, nhẹ giọng nói: "Tề Ngang, nếu anh là anh trai ruột của em thì tốt biết bao."
Như vậy thì anh sẽ không rời đi nữa, Tề Ngang cũng sẽ không giống bố mẹ cô, mặc kệ cô, bỏ rơi cô. Khi cô tuyệt vọng vẫn luôn có thể nhắn tin cầu cứu anh, cho dù khoảng cách xa đến đâu, anh cũng sẽ đến bên cô.
Không phải bố mẹ nào cũng yêu thương con cái, nhưng nếu Tề Ngang là anh trai ruột của cô chắc chắn anh sẽ yêu thương cô.
Tề Ngang cụp mắt xuống, động tác trên tay khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại ở vết đỏ vẫn chưa tan hết nơi khóe mắt cô, trong đôi mắt anh không rõ là cảm xúc gì:
"Em coi anh là anh trai ruột... cũng được."
Anh lại cúi đầu, phần thuốc còn lại được anh đổ đầy trên tay, mấy que tăm bông dùng rồi đặt thành đống bên cạnh.
Từ góc độ nhìn từ trên xuống, cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ nghe được giọng người đàn ông khàn khàn, thản nhiên xen chút cô đơn: "Trần Điền Điền, xin lỗi."
"Ừm?"
Trần Điền Điền dời ánh mắt khỏi gương mặt anh, ngơ ngác hỏi: "Vì sao lại xin lỗi?"
Khuôn mặt anh giấu trong bóng tối, lắc đầu không nói.
Thật ra lúc học cấp ba nếu anh kiên quyết muốn tìm Trần Điền Điền thì cũng không phải là không thể. Chỉ là anh giận dỗi vì cô không để ý đến mình, cảm thấy bản thân giống như con chó quanh quẩn bên cô, còn cô thì chẳng bao giờ đặt anh ở trong lòng.
Chỉ vì hai người học khác trường mà cô lại giống như muốn cắt đứt quan hệ với anh vậy. Hứa mà không đến, nhắn tin không trả lời, tìm mãi chẳng thấy đâu.
Anh không phải không nỡ rời đi, chỉ là thái độ của Trần Điền Điền khiến anh có cảm giác cánh cửa thế giới của cô đã đóng lại với anh rồi.
Đợi đến khi những cảm xúc bướng bỉnh của thời niên thiếu hoàn toàn tan biến, Tề Ngang từng đến trường tìm cô. Đại học tương đối thoải mái, anh mang theo bó hoa thật đẹp, suốt dọc đường nghĩ lời để làm lành. Nhưng vừa đến nơi thì lại nhìn thấy cô đang cười rạng rỡ bên cạnh bạn trai, bỗng nhiên lại không biết phải tiến lên thế nào.
Từ nhỏ đến lớn, Tề Ngang luôn là người có thiên phú trong mọi việc, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió như thể tất cả tài năng đều dễ dàng nằm gọn trong lòng bàn tay. Thế nhưng trong chuyện tình cảm, anh lại quá vụng về và cẩn trọng, giống như ông trời cố ý để lại một điểm yếu duy nhất nơi anh, vì quá yêu mà mất phương hướng.
Trong bếp, anh đang hầm canh gà, Trần Điền Điền thì ngồi trên ghế sofa, nhờ anh lên lầu lấy máy tính xuống, cô cuộn tròn trong sofa xem tài liệu.
Hương canh thơm ngào ngạt, Tề Ngang mở tủ lạnh định lấy gia vị chuẩn bị bữa tối thì thấy một loạt hộp sữa dâu xếp kín, bên cạnh còn có một chiếc bánh dâu đã ăn dở một nửa.
Anh nhìn chằm chằm vài giây rồi đóng tủ lạnh lại, gửi tin nhắn cho quản gia.
Đối phương trả lời: 【 Tôi vừa hỏi cô giúp việc, cô ấy nói là Điền Điền tự làm, chắc là định đợi cậu về ăn cùng nhưng hôm đó cậu đi công tác. 】
Tề Ngang bất chợt quay đầu nhìn về phía sofa, vì chân không tiện, cô ngồi không thoải mái như thường ngày, cúi đầu xử lý công việc như mọi khi, cứ như những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
Không biết cô đã trải qua những gì nhưng Trần Điền Điền giờ đây đã học được cách tự chữa lành rất nhanh, quá mức hiểu chuyện, không bao giờ than thở hay nói ra nỗi buồn với ai. Những đắng cay đó dần hòa vào máu thịt của cô, ăn mòn dây thần kinh và tư tưởng, khiến cô ngày càng trầm lặng và khép kín hơn.
Anh cầm điện thoại lên gọi cho Lý Nham Thương. Giờ này, đối phương đang ở phòng gym, vừa đúng lúc tập xong thì bắt máy.
"Giúp tôi một chuyện."
"Ừm."
"Cậu muốn gì cũng được, tôi đồng ý một điều kiện, bất cứ điều gì."
Bên kia hơi ngạc nhiên: "Cậu hào phóng thế cơ à, cậu chủ Tề của chúng ta."
Có lẽ vì nghe thấy giọng điệu lạnh lẽo khác thường, Trần Điền Điền theo phản xạ ngước mắt nhìn về phía này.
Tề Ngang đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo vừa kịp thu lại, cảm xúc cũng dịu đi một chút rồi nói vào điện thoại: "Chỉ cần làm cho tôi hài lòng, tôi không muốn hắn ta vẫn có thể sống như một người bình thường."
Bên kia im lặng vài giây, thái độ lập tức trở nên nghiêm túc: "Đây là lần *****ên tôi thấy cậu nổi giận đấy."
Bình thường Tề Ngang luôn mang dáng vẻ kiêu ngạo, tùy ý, không giống bọn họ từ nhỏ đã lăn lộn ở Hồng Kông, học được cách chơi mánh khóe, dính líu đến thế giới ngầm. Có thể chơi thân với Tề Ngang là vì anh chơi bi-a và bóng rổ rất đỉnh. Lần đầu gặp là ở sân bóng Kiên Nghi Địa Thành, sau này vì hay hợp tác làm ăn nên cũng dần thân thiết.
Tề Ngang khẽ "ừ" một tiếng rồi cúp máy.
Anh quay người lại, lấy nửa chiếc bánh kem dâu còn lại trong tủ lạnh ra. Mùa đông đồ ăn để trong tủ lạnh dù qua một ngày cũng không mất đi mấy phần tươi mới.
Anh đặt bánh lên bàn trà, cúi đầu, cầm dao nĩa ăn từng miếng một. Ăn rất nhanh, trong miệng ngập tràn vị ngọt ngấy nhưng lại chẳng nếm ra được chút ngọt nào.
Trần Điền Điền đang viết đơn xin nghỉ việc, nghe thấy tiếng động từ phía bàn ăn bèn ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Tề Ngang đang ngồi một mình trước bàn ăn, cúi đầu im lặng ăn nốt nửa chiếc bánh kem dâu cô để lại, không hỏi han câu nào, cứ thế ăn sạch.
Dưới ánh đèn chùm pha lê sáng rực phía trên, chiếc bàn ăn lớn chỉ có một mình anh ngồi.
Tề Ngang trước nay luôn mang khí chất lười biếng như thể chuyện gì cũng nắm trong tay, dễ dàng giải quyết. Nhưng giờ phút này, khi cúi đầu ăn bánh, dù không thể hiện cảm xúc gì đặc biệt, anh lại khiến người ta cảm nhận rõ một thứ áp lực đè nén, một sự u ám không nói nên lời.
Đó là lần *****ên Trần Điền Điền thấy một Tề Ngang như thế, anh đã hoàn toàn rũ bỏ nét trẻ con của thời niên thiếu, thay vào đó là sự lạnh lùng và sát khí thuộc về một người đàn ông trưởng thành.
"Cái đó là hôm qua em làm đấy, anh đừng ăn nữa." Trần Điền Điền do dự lên tiếng.
Qua một ngày rồi, vị chắc chắn không còn ngon.
Tề Ngang dừng tay, nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu bình thản đến mức không thể đoán được tâm trạng: "Anh muốn ăn."
Trần Điền Điền nói: "Vậy để hôm khác em làm lại cho anh một cái."
Tề Ngang ừ một tiếng nhưng cũng không dừng lại việc ăn chiếc bánh trước mặt.
Trần Điền Điền cúi đầu, tiếp tục gõ bàn phím. Ở dòng cuối cùng của đơn xin nghỉ việc, cô gõ tên mình, rồi gửi file đính kèm qua email cho Phàn Thiên Hỷ.
Giao diện hiển thị đã gửi thành công.
Cô không kìm được, lại ngẩng đầu lên nhìn Tề Ngang.
Anh vẫn mặc chiếc áo gió mỏng đó, không thay đồ, trên tay có lẽ còn phảng phất mùi dầu xoa bóp và thuốc mỡ, dù có rửa qua cũng khó mà sạch được hoàn toàn.
Anh cúi đầu, từng thìa từng thìa một, ăn hết miếng bánh dâu còn lại, đến miếng cuối cùng cũng không chừa lại chút nào.
Trần Điền Điền trầm mặc một lúc, bỗng nhiên gọi tên anh.
"Ngang Ngang."
Tề Ngang đang cầm dao nĩa, ngón tay khựng lại trong không trung, vài giây sau, ánh mắt kiên định của anh rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào cô.
"Gì thế?"
Trần Điền Điền siết chặt tay, nhìn anh không chớp mắt, nghiêm túc nói: "Anh có thể giúp em một việc không?"
Khi ánh mắt Trần Điền Điền chạm vào đôi mắt của Tề Ngang, cô gần như bị ánh nhìn đen láy ấy cuốn lấy, như thể có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô. Giọng nói của Trần Điền Điền bỗng nhiên trở nên khô khốc, lúng túng.
"Hôm nay... giám đốc Hoắc kia... anh ta nói mấy lời không hay, em không thích anh ta."
Cô bất chợt không biết phải tổ chức ngôn từ thế nào để kể ra những chuyện khó chịu ấy, suy nghĩ rối tung cả lên.
Cũng chẳng rõ bản thân rốt cuộc muốn Tề Ngang giúp điều gì, chỉ biết ngón tay mình siết chặt đến đau.
"Anh có thể—"
"Được."
Tề Ngang đặt miếng bánh xuống, bước đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sofa, mắt ngang tầm với cô, giọng không lớn không nhỏ, rất chắc chắn: "Trần Điền Điền, anh nói là 'được'."