Trần Điền Điền nhìn anh vài giây rồi né tránh ánh mắt, cúi đầu không nói gì.
"...Cảm ơn anh."
Cô biết Tề Ngang không thích nghe câu đó nhưng lại không biết nên nói gì hơn.
"Anh biết rồi đúng không?" Trần Điền Điền nghiêng đầu hỏi anh.
Tề Ngang ngồi xuống bên cạnh cô, bê bát canh gà từ bếp ra rồi múc từng muỗng cho vào chén nhỏ.
Hương thơm đậm đà của nước dùng lan tỏa trong không khí, Trần Điền Điền bỗng cảm thấy hơi đói bụng.
Anh "ừ" một tiếng, thấy cô đưa tay định cầm lấy chén thì mới nhẹ giọng nói: "Uống canh giải rượu trước, sau này không được uống rượu nữa."
Nói cứ như cô là một con sâu rượu vậy.
Trần Điền Điền nhỏ giọng phản bác: "Đâu phải em muốn đâu."
Vừa nói xong, dì Mạc mang canh giải rượu vừa nấu xong vào, nghe được đoạn đối thoại giữa hai người thì không nhịn được cười, đặt xuống rồi lặng lẽ rời khỏi phòng khách.
Trần Điền Điền uống khoảng nửa bát canh, quay sang thương lượng với Tề Ngang: "Uống một nửa được không? Em còn muốn ăn canh gà nữa."
Tối ăn nhiều sẽ bị đầy bụng.
Anh đáp: "Ừ."
Trần Điền Điền lập tức đặt bát xuống.
Tề Ngang đưa bát canh gà đã múc sẵn cho cô, còn đặt muỗng vào bát. Ánh mắt liếc qua thấy Trần Điền Điền nhận lấy, chậm rãi ăn từng miếng gà, má cô dần dần ửng hồng, tâm trạng u ám trong lòng anh cũng dịu xuống đôi chút.
Có lẽ vì ánh mắt anh nhìn quá nóng bỏng, Trần Điền Điền liếc anh một cái rồi đặt bát xuống, cũng múc cho anh nửa bát, đưa qua và nói: "Anh nhìn em làm gì vậy?"
Tề Ngang nhận lấy, dù không quá đói nhưng vẫn ăn một chút mang tính tượng trưng.
"Ăn xong thì ngủ đi, chân còn đau không? Mai đến bệnh viện kiểm tra nhé."
Trần Điền Điền bị sặc một chút, cầm khăn giấy lau khóe miệng, đầu lưỡi theo phản xạ li.ếm nhẹ môi, lắc đầu: "Không cần đâu, cũng không đau lắm, em chịu va chạm tốt mà. Chỉ không biết chị Phàn sao rồi."
"Chị Phàn là... cấp trên của em, chị ấy chưa cưới mà có thai, bạn trai chị ấy xông vào phòng tìm chị ấy rồi đẩy em ngã."
Anh chàng kia trông còn chưa tốt nghiệp, cách biệt với Phàn Thiên Hỷ khá lớn.
Không rõ bây giờ chị ta thế nào rồi.
Ăn xong chưa bao lâu, Trần Điền Điền bắt đầu thấy buồn ngủ. Cô ôm gối nằm co trên sofa, trên đầu gối là bé mèo Vỗ Vỗ đang nằm, tivi đang chiếu một bộ phim trinh thám mới ra, tình tiết gay cấn nhưng cơ thể quá mệt mỏi, hệ quả của việc khóc khiến mắt cô nhức nhối từng hồi.
Nhưng lại rất muốn xem, cô đành cố chống lại cơn buồn ngủ, nhắm mắt nghe âm thanh rồi tưởng tượng hình ảnh trong đầu.
Đèn trong phòng khách chợt tắt bớt chỉ còn lại một chiếc đèn cây nhỏ phát sáng trong đêm.
Cô còn chưa kịp mở mắt thì cảm nhận được nơi khóe mắt có một đầu ngón tay đàn ông nóng ấm chạm vào. Rõ ràng cũng nóng hổi nhưng lại như làm dịu đi cơn đau rát trong mắt cô, giống như có một lớp thuốc mỡ trắng vừa được thoa lên vậy
Bé mèo đang nằm trên đầu gối cô bị anh bế đi, giọng Tề Ngang vang lên bên tai trầm thấp, hơi khàn và có chút quyến rũ. Cô lờ mờ nghe ra được anh đang nói gì.
"Không biết chân cô ấy đang đau à? Tao chiều mày quá rồi."
Nói xong liền tiện tay đặt con mèo sang một bên.
Cô cảm nhận rõ ràng cánh tay rắn chắc của người đàn ông luồn qua dưới đầu gối mình, nhẹ nhàng mà vững vàng bế cô từ trên sofa lên. Động tác vô cùng dịu dàng như thể sợ làm cô đau dù chỉ là một chút, nâng niu như một món bảo vật trong lòng bàn tay.
Có lẽ chưa từng ai ôm cô theo cách này, trong lòng cô không kìm được dấy lên một cảm xúc kỳ lạ.
Trong đầu không đúng lúc lại hiện lên hình ảnh của Hạ Gia Nhuận.
Hạ Gia Nhuận thuê một căn phòng gần trường, cuối tuần thường ở lại đó, Trần Điền Điền thỉnh thoảng cũng sẽ đến. Cô nhìn căn phòng bừa bộn, đồ đạc vứt lung tung khắp nơi liền cam chịu mà dọn dẹp sạch sẽ cho anh ta, tiện thể lau nhà rồi quăng hết quần áo vào máy giặt, nhắc anh ta nhớ phơi quần áo.
Anh ta thì đang chơi game, mỗi lần như vậy chỉ "ừ" một tiếng cho có lệ, có khi đến hôm sau mới chịu lôi quần áo ra khỏi máy giặt.
Mấy ngày đó là mùa mưa, Trần Điền Điền ngồi trên sofa nhà anh ta, nhìn anh ta cuộn mình trên ghế chơi game. Dọn dẹp xong mệt mỏi, cô nghiêng đầu dựa vào sofa chợp mắt một lát.
Cô ngủ khá lâu, tỉnh dậy thì đầu đau như búa bổ. Mở mắt trong cơn mơ màng mới phát hiện mình vẫn đang nằm trên sofa, áo mỏng không đủ che gió, anh ta quên đóng cửa sổ, bên ngoài gió đang thổi mạnh vào.
Còn anh ta thì cuộn chặt trong chăn ngủ say như chết.
Trần Điền Điền giúp anh ta đóng cửa sổ lại rồi đội mưa quay về trường, cảm lạnh sốt cao suốt một tuần phải nhập viện. Gọi điện cho anh ta thì chỉ nhận được một câu: "Em nói với anh thì có ích gì?"
Lúc được nhẹ nhàng đặt xuống giường, Tề Ngang cúi người đắp chăn cho cô, đắp kín toàn thân, lại chỉnh điều hòa về nhiệt độ phòng. Trên quầy bar phía bên phòng ngủ bật một chiếc đèn nhỏ để nếu cô tỉnh giấc giữa đêm, xuống giường cũng không bị va vào đâu.
Sau khi Tề Ngang nằm xuống, không nghe thấy động tĩnh gì bên cạnh. Khóe mắt Trần Điền Điền lặng lẽ rơi một giọt lệ chảy qua thái dương, len vào trong tóc. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống không một tiếng động, thấm ướt cả vành tai. Sống mũi cay xè, hàng mi dính nước khẽ run lên.
Tuyết ngoài cửa sổ vẫn chưa ngừng rơi, cây long não trước cửa đang rụng những quả đen trong đêm tuyết, rơi xuống phát ra tiếng "bộp", âm thanh lặng lẽ, lăn một đường mờ nhạt trên lớp tuyết mỏng rồi nhanh chóng bị lớp tuyết mới rơi phủ lấp từng chút một.
Ánh sáng trắng của tuyết trong đêm phản chiếu dưới ánh đèn khiến màn đêm sáng hơn bình thường, giống như mặt trăng hiếm hoi trong trời đông cũng đủ để chiếu sáng cả một khoảng không gian tĩnh lặng.
Ánh sáng mờ mờ chiếu qua cửa sổ sát đất rọi vào phòng ngủ, trong phòng lờ mờ tối, thấp thoáng có thể thấy cánh tay của Tề Ngang gần như chạm vào chiếc gối ôm ở giữa. Trần Điền Điền nằm nghiêng, cằm hơi cúi xuống, cuộn người lại như thể trán đang tựa vào vai anh, ngủ rất say.
Hai người nằm trên giường, khoảng cách gần hơn hẳn mọi khi.
Có lẽ đây là lần *****ên kể từ khi trưởng thành, trong đêm mùa đông lạnh thấu xương Trần Điền Điền cảm nhận được một tia ấm áp như lửa cháy lên trong tim.
...
Sau khi nộp đơn xin nghỉ việc, cộng với việc làm ầm ĩ với Hoắc Thính Nho ở nhà hàng, Trần Điền Điền cũng chẳng định quay về nữa.
Cô đến công ty chưa bao lâu, vốn dĩ cũng chẳng có đồ đạc gì ở đó, không muốn nhìn sắc mặt người khác, tiền lương đến mức này cũng chẳng thiết tha nữa, dứt khoát ở nhà ngủ một giấc thật đã, chờ khi tỉnh dậy rồi tính chuyện tìm việc mới.
Là một người đang ngập trong nợ nần, cô chỉ cho phép bản thân có một buổi sáng để điều chỉnh lại tinh thần mệt mỏi.
Khi tỉnh dậy thì trời đã gần trưa, có lẽ là do dư âm của cơn say, đây là lần *****ên cô ngủ lâu như vậy.
Sau khi tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn trần nhà một lúc lâu, mãi đến khi cảm thấy Vỗ Vỗ chạy tới, cô mới dần dần hoàn hồn lại.
Mèo quả nhiên là loài động vật rất nhạy cảm, không biết có phải đã được huấn luyện qua không, Vỗ Vỗ còn nhạy bén hơn mèo bình thường, có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của con sen.
Nó không nhảy lên đùi Trần Điền Điền như mọi khi, chỉ nằm bên cạnh đầu cô, đôi mắt mèo xanh biếc khẽ nheo lại rồi lại lăn lộn trên người cô.
Lông của nó cọ vào khiến cô thấy nhột, bật cười vài tiếng, sau đó ngồi dậy, mở to mắt nói khẽ: "Vỗ Vỗ à, Tề Ngang không cho em vào phòng ngủ đâu đấy, lát nữa cẩn thận bị anh ấy đánh đòn."
Vỗ Vỗ hình như hiểu được, lại rúc vào người cô mà lăn lộn, còn "meo" lên một tiếng nhỏ.
Bị hành động của nó làm cho mềm lòng đến mức không còn sức chống đỡ, Trần Điền Điền nhăn nhó mặt mày: "Dù em có về phe chị thì cũng vô ích, chị đâu có quyền làm chủ."
Vỗ Vỗ rất quấn người, ngay cả lúc cô mặc đồ ngủ đi đánh răng rửa mặt, nó cũng chầu chực ngoài cửa không rời nửa bước.
Đợi đến khi cô ra ngoài, nó vẫn dính chặt không rời, nằm ngay bên cạnh.
Cô không nỡ đuổi nó ra ngoài, chỉ đành lát nữa nói với Tề Ngang một tiếng, xin anh tha cho nó một lần.
Nhưng bình thường cửa phòng ngủ đều đóng kín, nó đâu có vào được, lần này chui vào kiểu gì thế?
Cô mở điện thoại ra, thấy một tin nhắn chưa đọc trên WeChat, là phản hồi của Phàn Thiên Hỷ, nói đang ở bệnh viện, hiện tại chưa thể duyệt đơn nghỉ việc cho cô.
Trần Điền Điền hơi bất ngờ, lập tức nhắn tin lại: "Bệnh viện? Chị Phàn, chị làm sao vậy?"
Tuy Phàn Thiên Hỷ trong công việc quá mức quyết liệt nhưng Trần Điền Điền vẫn có ấn tượng khá tốt về chị ta. Nếu không phải vì cuộc sống mưu sinh thì ai lại muốn dốc hết tất cả vào công việc như vậy chứ?
Phía bên kia trả lời bằng một tin nhắn thoại, giọng nói nghe đặc biệt yếu ớt: "Sảy thai rồi..."
Mãi sau này Trần Điền Điền mới biết, tối qua trời đổ tuyết lớn, cậu thanh niên kéo chị ta ra ngoài với cảm xúc quá kích động, tay lại không nắm chắc, dù Phàn Thiên Hỷ có đi giày đế bằng, nhưng đường trơn trượt quá nên vẫn bị ngã rất mạnh.
Trần Điền Điền nhíu mày hỏi: "Vậy chị Phàn... còn công việc của chị thì sao?"
Bên kia khẽ bật cười một tiếng: "Không làm nữa, chắc cũng không làm được nữa rồi. Sao em lại đột nhiên muốn nghỉ việc vậy?"
Trần Điền Điền không trả lời ngay, ngón tay mân mê những bông hoa nhỏ màu trắng in trên bộ đồ ngủ, khẽ thở dài: "Xin lỗi chị Phàn... chắc chị cũng biết rồi phải không?"
Phàn Thiên Hỷ khẽ cười mỉa một tiếng: "Nhìn cách ăn mặc của em, ban đầu tôi còn tưởng em sống rất tiết kiệm, thật sự cần công việc này nên mới cho em tham gia vào mấy dự án để chia thêm chút tiền thưởng. Ai ngờ chồng em lại là ông chủ của TJA? Trần Điền Điền, em đang đùa tôi à? Làm bà chủ nhỏ chán rồi nên muốn trải nghiệm cuộc sống của người lao động tụi tôi một chút sao? Tụi tôi làm công ăn lương, không chịu nổi kiểu bị đem ra làm trò đùa như thế đâu. Tôi cũng may là từ đầu chưa từng đối đầu với em, cũng chưa bao giờ bạc đãi em điều gì."
Trần Điền Điền luống cuống, vội vàng giải thích:
"Em thật sự rất cần công việc này... Em với anh ấy chỉ là—ưm..."
Còn chưa nói hết câu, miệng cô đã bị nhét vào một quả mọng đỏ, cô vừa nhai vừa lúng búng ngẩng đầu lên hỏi anh: "Gì vậy?"
Khi hỏi thì cô cũng đã nếm ra được, là cherry, ngọt đến tan cả trong miệng.
Tề Ngang cúi mắt xuống, giọng nhàn nhạt: "Cherry ngon không? Anh trồng đấy."
Trần Điền Điền lập tức trừng lớn mắt, nước quả trong miệng lan ra, cô vừa nuốt vừa kinh ngạc:
"Anh còn biết trồng cái này à?"
"Lần trước về quê, cỏ trước cửa nhà em cũng là anh dọn, anh có gì không biết?" Tề Ngang cụp mắt, giọng nói hờ hững mà tùy ý.
Trần Điền Điền bật cười khẽ một tiếng, đột nhiên nhớ ra Tề Ngang đâu phải cậu ấm được nuông chiều từ bé. Bố Tề mất ngay khi anh vừa chào đời, còn chú Lục thì mãi đến khi anh học cấp hai mới quen dì Cận.
Trước khi lên cấp hai, sức khỏe của dì Cận rất yếu, dù để lại cho anh một khoản tài sản thừa kế nhưng việc nuôi lớn anh vẫn chẳng hề dễ dàng. Mọi việc trong nhà đều do anh làm, thậm chí Trần Điền Điền còn mơ hồ nhớ được, từ rất nhỏ anh đã biết tự giặt quần áo, tự nấu những bữa cơm đơn giản.
Còn cô, hồi nhỏ thật sự lớn lên trong nhung lụa, mãi đến cấp ba mới bắt đầu nếm trải những đắng cay mà trước giờ chưa từng chạm tới.
Trò chuyện với anh một lúc, đến khi cúi đầu nhìn lại điện thoại thì thấy Phàn Thiên Hỷ đã tắt máy từ lúc nào.
Để lại một tin nhắn WeChat như thể tức đến mức không chịu nổi: 【 Trần Điền Điền, em cố tình đấy à? 】
Trần Điền Điền ấm ức trả lời: 【 Chị Phàn, chị đang ở bệnh viện nào vậy? 】
"Xuống ăn cơm." Tề Ngang đứng ở cửa, giọng điệu không cao không thấp gọi cô.
Trần Điền Điền đang đi dép lê, chuẩn bị bước ra ngoài thì dừng lại, quay đầu liếc nhìn bé mèo đang ngủ ngoan trên giường rồi lại nhìn bóng lưng Tề Ngang nơi hành lang.
Không còn sạch sẽ thái quá nữa à?
Cô nhanh chân đi theo xuống lầu, dư vị ngọt ngào của quả cherry vẫn còn đọng lại trong khoang miệng, ánh mắt cũng trở nên long lanh.
"Anh Tề, còn nữa không? Ngọt quá, em muốn ăn thêm."
Giọng nói của cô khiến tâm trạng của Tề Ngang như được hồi sinh đầy năng lượng, nét mặt cũng không còn vẻ gượng gạo và dè dặt như trước.
Tâm trạng vui vẻ không thể giấu được, anh mỉm cười nhìn cô: "Không gọi là Ngang Ngang nữa sao?"
Trần Điền Điền giả vờ không nghe thấy, đi tới bàn ăn, cầm một quả cherry đã bỏ cuống cho vào miệng.
"Lần sau anh đi hái, em muốn đi cùng, ăn sáng gì thế?"
Tề Ngang cũng không cố chấp kéo lại câu chuyện vừa rồi, mặc một chiếc áo nỉ đen ở nhà, đi từ bếp ra với hai phần bánh sừng bò kiểu Ý, hai ly sữa và hai phần bày biện thức ăn. Trần Điền Điền cầm nĩa, khuỷu tay chống lên bàn, cúi đầu nhìn vào đĩa, bên trong có bơ, cá hồi, trứng cá, còn có một quả trứng lòng đào vừa nhìn đã thấy ngon miệng. Dưới cùng là một lát sandwich.
Cô để ý thấy hôm nay đầu bếp không có trong bếp, vừa ăn vừa hỏi: "Anh làm hả?"
Tề Ngang ngồi đối diện cô, khẽ "ừ" một tiếng.
Rồi anh ngẩng mắt hỏi: "Ngon không?"
Trần Điền Điền gật đầu: "Ngon."
Tề Ngang gật đầu: "Vậy sau này buổi sáng khỏi cần đầu bếp nấu nữa."
"Anh không bận sao?"
"Thời gian nấu ăn thì vẫn có."
Trần Điền Điền định nói rằng, không phải anh vốn chẳng thích nấu ăn sao? Nhưng đúng lúc đó điện thoại reo, Tề Ngang đứng dậy nghe máy, cô cũng không hỏi thêm nữa, tiếp tục cúi đầu ăn sáng.
Cô dự định lát nữa sẽ ghé bệnh viện thăm Phàn Thiên Hỷ.
Lên lầu thay đồ xong chuẩn bị ra ngoài, điện thoại của Tề Ngang vẫn chưa dứt cuộc gọi.
"Em đi đâu? Anh chở em đi." Tề Ngang vừa cúp máy đã bước nhanh tới.
Trần Điền Điền lắc đầu: "Không cần đâu, em đến bệnh viện thăm chị Phàn một chút... chị ấy... mất con rồi."
Tề Ngang ném chìa khóa xe cho cô: "Lái xe đi."
Cô đón lấy mà không từ chối.
"Nếu có gì thì gọi cho anh."
Trần Điền Điền gật đầu: "Vâng."
Cô cầm chìa khóa ra khỏi phòng khách, vẫn còn nghe thấy tiếng Tề Ngang đang cầm điện thoại nói gì đó với bên kia, không biết là chuyện công việc hay chuyện gì khác.
Nghĩ đến đây, bước chân của Trần Điền Điền bất giác chậm lại.
Anh không phải rất bận sao? Còn mua vé máy bay về đây, hình như cũng chẳng có ý định quay lại nữa.
Công việc... phải chăng đã bỏ dở rồi?
Câu hỏi ấy được giải đáp khi cô gặp Phàn Thiên Hỷ.
Tới bệnh viện Nhân Dân, hỏi qua quầy lễ tân, Trần Điền Điền mới đi thẳng lên tầng ba khu nội trú của khoa sản, phòng 309. Cô đứng trước cửa nhìn vào qua lớp kính trong suốt, thấy trong phòng chỉ có một mình Phàn Thiên Hỷ.
Gõ nhẹ lên cửa, từ bên trong vang lên một tiếng "Vào đi" yếu ớt và mệt mỏi.
Vặn tay nắm cửa bước vào, Trần Điền Điền nhìn thấy Phàn Thiên Hỷ mặc bộ đồ bệnh nhân, dựa vào đầu giường. Môi chị ta trắng bệch, tóc xõa rối, hoàn toàn không còn vẻ mạnh mẽ, dứt khoát thường ngày.
"Em thật sự đến rồi à? Không đi làm sao?"
Trần Điền Điền đặt túi hoa quả sang bên, kéo ghế ngồi xuống: "Hôm qua em với giám đốc Hoắc cãi nhau trong nhà hàng, không muốn quay lại nữa. Chị Phàn, giám đốc Hoắc anh ta—"
Phàn Thiên Hỷ có lẽ không muốn nghe tiếp hoặc đã đoán được nên cũng không cần cô nói hết.
Cắt lời cô: "Hoắc Thính Nho mất tích rồi, là do cậu ta làm sao?"
Trần Điền Điền sửng sốt: "Mất tích? Ý chị là gì?"
Phàn Thiên Hỷ ngẩng mắt nhìn cô, nói: "Sáng nay trợ lý của anh ta gọi cho tôi, bảo là hắn ta không thấy đâu. Đáng lẽ có hẹn gặp đối tác để bàn chuyện hợp tác nhưng mãi không thấy xuất hiện, bây giờ cả người cũng không liên lạc được. Cảnh sát nói phải mất tích 24 tiếng mới có thể lập án."
Trần Điền Điền kiên quyết nói: "Không thể nào, Tề Ngang sẽ không làm chuyện như vậy."
Dù gì thì cũng là một mạng người.
Phàn Thiên Hỷ không lên tiếng, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Chuyện công việc tôi chưa bao giờ trách em, ấn tượng của tôi với em trước giờ vẫn rất tốt. Chỉ là không ngờ, hóa ra người cần tôi ngước nhìn bây giờ... lại là em."
"Hoắc Thính Nho cái tên ngu ngốc đó dám lấy tôi ra làm bia đỡ đạn. Hắn ta vốn không giành được nhà hàng Thuận Bình lại còn muốn mượn tay tôi, coi tôi là công cụ. Đợi tôi xuất viện, tôi nhất định không để yên cho hắn."
Ánh mắt Phàn Thiên Hỷ lạnh lẽo vô cùng, liếc nhìn Trần Điền Điền: "Chỉ là có vẻ cũng chẳng cần tôi ra tay nữa. Tề Ngang chắc chắn sẽ thay em trút giận, Hoắc Thính Nho đừng mong còn đứng vững ở Cẩm Lâm."
Trần Điền Điền nghe chị ta nói chắc nịch như vậy, không khỏi hỏi: "Anh ta chẳng phải là cổ đông của công ty sao? Không dễ mà—"
"Cổ đông thì sao? Hắn ta dám đắc tội với TJA - công ty không cạnh tranh trực tiếp với hắn nhưng hắn dám đụng đến nhà họ Lý và nhà họ Lục ư?"
Nhà họ Lý có Lý Nham Thương khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, là nhân vật nổi tiếng và có sức ảnh hưởng trong giới đầu tư tài chính, thường trú ở Hồng Kông. Trong giới có không ít người muốn tiếp cận hắn nhưng đều bị phớt lờ.
Nhà họ Lục có Lục Cẩm Dung, con trai độc nhất của cụ Lục, là người thừa kế tập đoàn Lục thị, lớn lên ở London, mới trở về nước hai năm trước. Hai người này đều là những nhân vật không ai không biết trong giới thượng lưu.
Ba nhà này vốn không hề liên quan đến nhau về mặt làm ăn nhưng sáng nay chị ta lại nghe thấy một tin đồn lan truyền trong nội bộ giới kinh doanh: nhiều doanh nghiệp bắt đầu chủ động hủy hợp đồng với Cẩm Lâm, dù phải đền khoản tiền vi phạm rất lớn cũng quyết đoạn tuyệt hợp tác. Thậm chí nhiều nhà đầu tư cũng rút vốn, điện thoại công ty reo không ngừng từ sáng tới giờ.
Chị ta nhập viện gấp chưa kịp xin nghỉ mà Hoắc Thính Nho thì không liên lạc được, công ty bận rối bời mới phải gọi điện cho chị ta.
Sáng nay chị ta gọi cho Lưu Tư Thành dò hỏi lý do, đối phương chỉ thở dài: "Bọn cô đắc tội với ai rồi sao?"
"Dự án của TJA cho dù có muốn giành cũng không nên làm lộ liễu như vậy. Quán cơm Thuận Bình làm gì dám không nể mặt ***** Tề. Hơn nữa, chủ của quán đó vốn là bạn thân của Lục Minh. Tề Ngang dù mới tiếp quản công ty chưa lâu nhưng phía sau cậu ta đâu chỉ có TJA. Bọn cô không điều tra ra là Lý Nham Thương của nhà họ Lý và nhà họ Lục từ lâu đã âm thầm ủng hộ cậu ta à?"
"Cẩm Lâm bày ra bước đi này không ít người trong giới biết trước mà ngồi chờ xem trò vui. Nếu không thì cô nghĩ sao? Dự án béo bở như vậy, tại sao lại chỉ có Tề Ngang làm được?"
Phàn Thiên Hỷ trước đây có lẽ cũng bị vẻ ngoài không lai lịch và không bối cảnh của Tề Ngang đánh lừa. Tưởng rằng dù có được Lục Minh nhận nuôi thì cũng chỉ là một cậu ấm thiếu trải nghiệm, sống trong thế giới màu hồng đầy lý tưởng.
Chị ta cười gượng, ánh mắt thăm dò nhìn Trần Điền Điền: "Dự án đó tuy chị muốn làm nhưng còn chưa kịp động vào mà. Tề Ngang... sẽ không khiến chị mất luôn việc chứ?"
Trần Điền Điền lắc đầu: "Không đâu, chắc chắn không phải do anh ấy. Cùng lắm là không hợp tác với họ nữa thôi. Có khi Hoắc Thính Nho còn có kẻ thù khác nữa ấy chứ."
Phàn Thiên Hỷ bật cười khẽ một tiếng, rồi đưa tay vuốt tóc cô: "Điền Điền, em thật sự rất đáng yêu."
Ra khỏi bệnh viện, bầu trời vẫn âm u, vài ngày nay trời cứ xám xịt không thấy nổi ánh nắng.
Đầu óc Trần Điền Điền rối như tơ vò, cô lên xe, lái chầm chậm quay về nhà.
...
Khi Tề Ngang lên phòng làm việc trên lầu, tiện tay gọi cho Lục Minh một cuộc điện thoại. Sau khi bàn xong chuyện công việc, ánh mắt anh lại lướt về phía xa, nơi bé mèo Vỗ Vỗ đang nằm bò trên bàn anh.
"Vài hôm nữa ba có về không? Là sinh nhật của Điền Điền."
Lục Minh đáp: "Không về đâu, còn phải làm việc. Hai đứa cứ chơi đi, người trẻ mà, nên có cách của người trẻ."
Tề Ngang bĩu môi, có chút không hài lòng: "Sao con thấy ba chẳng quan tâm gì đến con dâu ba cả."
Tất cả những chuyện rối rắm xảy ra gần đây đều do anh âm thầm giải quyết, cũng không nói cho Lục Minh biết. Dù không nói, vài hôm nữa ông cũng sẽ rõ thôi. Tề Ngang không cần nghĩ cũng đoán được, nếu Lục Minh biết Trần Điền Điền bị bắt nạt ngay dưới mắt mình, chắc chắn sẽ tức điên lên.
Anh có thể hiểu được, Lục Minh vốn bận rộn công việc, mỗi lần về nước cũng mất cả nửa ngày bay nên thường ít khi về. Nhưng giờ anh đã kết hôn, cũng không thấy Lục Minh quay về thăm hỏi nhiều hơn chút nào.
Bên kia đầu dây, Lục Minh khẽ cười đểu: "Con kết hôn thế nào, con tự biết."
Tề Ngang khẽ gãi mũi, nét mặt vẫn điềm nhiên như không: "Ba cũng nhìn ra rồi à."
Lục Minh thản nhiên nói: "Chỉ cần nghĩ kỹ một chút là biết, nếu không thích thì con sẽ chẳng gượng ép bản thân. Nếu con thích thì hôn lễ cũng sẽ chẳng qua loa như thế. Còn chuyện con công bố kết hôn trên trang web công ty, hôm trước chú Cố còn gọi qua đây hỏi nữa cơ."
"Chỉ có một khả năng thôi, Điền Điền không thích con à?"
Tề Ngang cúi đầu, khẽ "ừ" một tiếng.
Bỗng anh nhớ ra điều gì đó, không nhịn được mà cười khẽ: "Con sợ cô ấy và con có khoảng cách nên mới nói nếu không biết xưng hô thế nào thì cứ gọi con là 'anh trai'. Vậy mà cô ấy thật sự... gọi con là anh trai."
Anh chỉ nghĩ đơn giản muốn để Trần Điền Điền dần dần buông bỏ đề phòng mà không hay biết. Theo tâm lý học, một cách xưng hô thân mật hơn có thể nhanh chóng kéo gần khoảng cách, làm mềm đi lớp vỏ cứng rắn mà cô đang khoác lên như một bộ giáp.
Mấy ngày gần đây, cô hình như không còn xa cách như lúc mới gặp nhưng lời nói tối qua lại như thật sự muốn anh làm anh trai cô.
Cô có từng nghĩ không, nếu thật sự là anh em thì làm sao anh có thể chỉ vì trong phòng tắm tràn ngập mùi hương cơ thể cô sau khi tắm mà cứng lên đến không chịu nổi như thế?
Đã đồng ý sau kết hôn sẽ có quan hệ xác thịt, còn nói sẽ giúp anh... Tề Ngang chỉ cần nhớ lại cũng không nhịn được mà bật cười khẽ, cô chịu nổi anh sao?
Lục Minh thì cả đời này chỉ theo đuổi một mình Cận Minh Châu, tất cả những lãng mạn và tình cảm đều dồn cho một người, kinh nghiệm không nhiều, chỉ là nhớ lại chuyện cũ, nói: "Cố mà theo đuổi đi, không theo đuổi được thì năm sau khỏi về gặp mẹ con nữa. Điền Điền đứa nhỏ này, ba thật sự thích. Còn con thích người ta mà kéo dài đến bây giờ? Nếu không phải gặp lại dịp Tết thì chẳng phải cả đời ba cũng chẳng có lấy một nàng dâu sao?"
Tề Ngang vừa trêu mèo con vừa cam chịu đi tìm máy hút lông.
Hai ngày nay, bé mèo dường như đã nhận ra Tề Ngang không còn giới hạn nó chỉ được ở trong phòng ngủ nữa, cả ngày cứ nằm ườn ở chỗ Trần Điền Điền ngủ, có lẽ vì ngửi được mùi hơi thở sinh hoạt của cô nên cứ lười biếng ở đó mãi chẳng chịu đi.
Trần Điền Điền thích nó ở trong phòng vậy nên Tề Ngang cũng không nói một lời nào, mỗi ngày ba lần hút sạch lông mèo trên giường. Chỉ cần có thời gian rảnh, máy hút lông mèo sẽ chạy không ngừng nghỉ.
Vừa trải lại giường, vừa nghĩ miên man.
Cô cũng nên hiểu ra rồi...
Anh không chỉ là bạn thời thơ ấu của cô mà còn là người có lẽ nên cân nhắc để cùng cô đi hết một đời.