Vào Đông - Đào Nhân

Chương 56

Trần Điền Điền siết chặt vòng tay ôm lấy eo anh, gò má vùi sâu vào lòng ng.ực anh.

"Tề Ngang."

Đầu óc cô vẫn còn rối bời, thì ra người Tề Ngang thầm yêu bấy lâu nay thật sự là cô, sự nghi ngờ to gan mà cô từng dám nghĩ tới trước đây hóa ra đều là thật.

Anh thật sự... thầm yêu cô.

Trái tim đập loạn không ngừng.

"Không phải đang mơ đấy chứ?"

Câu hỏi đó như một viên thuốc an thần khiến Tề Ngang bất giác thở phào nhẹ nhõm, đường nét chân mày cũng dịu xuống, bàn tay nhẹ đỡ lấy gáy cô, giọng nói trầm thấp tựa như đang thầm thì bên tai: "Không phải mơ, là thật đấy, Tề Ngang thực sự rất thích em, từ hồi cấp hai đã thầm yêu em rồi, từ đầu đến cuối, trong lòng chỉ có mình em thôi."

Từng chữ từng lời rõ ràng vang lên bên tai, cô như chìm trong mộng ảo, lại siết chặt tay cố khiến mình tỉnh táo.

"Trần Điền Điền, bây giờ anh đã có danh phận rồi đúng không?" Anh hỏi.

Trần Điền Điền ôm anh chặt hơn, mím đôi môi khô khốc đáp: "Vẫn luôn có."

"Anh có thể đăng lên vòng bạn bè rồi."

"...Ừm."

"Em sẽ đeo nhẫn cưới mỗi ngày chứ?"

"Ừm, sẽ đeo."

Tề Ngang lại cúi đầu thì thầm: "Anh còn muốn in mấy tấm giấy đăng ký kết hôn, đứng giữa phố phát cho từng người qua đường."

Trần Điền Điền nghe vậy thì có chút buồn cười, cố nhịn rồi cuối cùng bật ra mấy chữ: "Không ổn đâu..."

Chắc bị mắng là biến thái mất.

Cô lại nhắm mắt, ôm chặt anh thêm chút nữa.

"Nếu anh muốn thì cứ phát."

Tề Ngang nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt dừng lại nơi đôi mắt trong veo đen trắng rõ ràng của cô gái, trong mắt anh chỉ còn phản chiếu hình bóng cô, đó là sự thỏa mãn đến tột cùng. Giọng anh nhẹ nhàng, mang theo chút vui vẻ: "Em chiều anh thế này sao?"

Trần Điền Điền gật đầu khe khẽ: "Ừm."

Tề Ngang cúi đầu hôn cô thêm lần nữa, khi ôm cô vào lòng, trong tim anh ngập tràn cảm giác nhẹ nhõm và thỏa mãn, như đã buông được gánh nặng sau bao ngày đè nén.

"Em nói đi, hôm qua anh uống say đã nói gì khiến em không muốn cần anh nữa?" Anh cười nhẹ, ngữ khí ôn hòa như đang thương lượng.

Quả nhiên uống rượu hại thân, anh thề từ nay về sau tuyệt đối không chạm vào một giọt.

Trần Điền Điền quay đầu đi, khẽ giải thích: "Em cũng không phải không cần anh... chỉ là muốn chuyện đó qua đi, em không nhắc, anh cũng đừng nhắc——"

"Đợi đến khi dồn nén đủ ấm ức rồi mới nói sao? Trần Điền Điền, rất nhiều người cũng vì thế mà chia tay đấy."

Giọng Tề Ngang dịu dàng nhưng nghiêm túc, "Ở trước mặt anh, em đừng giấu giếm nỗi tủi thân của mình, giống như hồi cấp hai, anh đã quen chiều em rồi. Có chuyện gì cứ nói thẳng, em giấu với người khác cũng được, nhưng với anh thì không cần, biết không?"

Trần Điền Điền khẽ "ừ" một tiếng.

Tề Ngang vẫn muốn hỏi rốt cuộc anh đã nói gì, bình thường khi say anh chẳng nói nhiều, vậy mà lần này lại khiến cô hiểu lầm sâu đến vậy.

Còn chưa kịp mở miệng, chiếc điện thoại không biết mệt mỏi kia lại vang lên lần nữa, Tề Ngang nghiêng mắt nhìn, hiển thị là cuộc gọi từ trợ lý của anh, chuyến bay đi Ý sắp cất cánh.

Lúc này Trần Điền Điền mới sực nhớ ra anh còn phải đi công tác, nhìn từ những cuộc gọi liên tục dồn dập cũng đủ thấy, nếu không phải là cuộc họp cực kỳ quan trọng thì bên kia đã không sốt ruột gọi liên tục như vậy.

"Anh còn phải đi công tác đúng không? Mau đi đi, đừng để lỡ công việc." Trần Điền Điền vội vàng đẩy anh.

Nhưng Tề Ngang vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn cô, mặc kệ chiếc điện thoại trên bàn trà bên cạnh reo vang không ngừng, dáng vẻ vừa bướng bỉnh vừa kiêu ngạo.

Trần Điền Điền liếc anh một cái, bất đắc dĩ lấy hết can đảm bước tới, cầm điện thoại lên nghe máy thay anh.

Tề Ngang ung dung ngồi xuống chiếc ghế sofa khác, nhướng mày, ánh mắt ánh lên ý cười, nhìn cô trò chuyện với người bên kia.

Giọng nói của trợ lý mang theo vẻ gấp gáp, nhưng khi nghe máy vẫn giữ được lý trí, giọng điệu rõ ràng, tốc độ nhanh: "Sếp, giờ đi ra sân bay có thể không kịp nữa, tôi đã cho máy bay riêng đậu trên sân thượng tòa nhà Quốc tế, cần phái người đi đón anh không?"

"Tôi đây, không cần đón anh ấy đâu, anh ấy tự lái xe được." Trần Điền Điền lén liếc nhìn Tề Ngang, lại nhìn thời gian, nhanh chóng nói: "Trong nửa tiếng có kịp không?"

"Chào buổi sáng, bà chủ! Kịp, kịp ạ!"

Cách xưng hô "bà chủ" ấy lại làm Trần Điền Điền sững người một chút, dường như trợ lý của anh lúc nào cũng gọi cô như vậy khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Được, vất vả cho cậu rồi."

Nói xong, Trần Điền Điền cúp máy, Tề Ngang vẫn ung dung, khoanh chân tựa vào đầu gối, dáng vẻ thong thả, không chút sốt ruột.

Trần Điền Điền vội bước tới kéo anh: "Anh làm gì vậy?"

Người ta sốt ruột muốn chết rồi đây.

Chẳng lẽ mỗi lần cô cuống lên thì vị sếp lớn này đều mang bộ dạng thảnh thơi thế sao?

Trần Điền Điền kéo nhẹ áo anh: "Mau đi đi."

Nói xong, cô lại khẽ giọng: "Em đợi anh về."

Tề Ngang cứ thế ngồi trên sofa, kéo cô vào lòng, vòng tay ôm lấy eo cô, ngẩng đầu nhìn cô.

"Không muốn đi... không muốn rời xa em lúc này."

"Trần Điền Điền, chúng ta thật sự đang ở bên nhau rồi, đúng không?"

Trần Điền Điền gật đầu: "Ừm... anh chẳng phải đã nói sẽ kiếm tiền nuôi gia đình sao."

Ngón tay cô khẽ đặt lên vai anh, cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh áp sát lên người mình. Cô chậm rãi nói: "Em... biết là em đã hiểu lầm rồi, Hướng Quỳ đã có người mình thích, người anh vẫn luôn yêu chỉ có em thôi."

"Giải thích rõ rồi thì tốt."

"Về sau em sẽ không hiểu lầm anh nữa, dù có nghi ngờ gì cũng sẽ hỏi thẳng anh, anh sẽ nói cho em biết đúng không?"

"Anh có thể hôn em không?"

Anh khàn giọng hỏi, nhưng không đợi cô trả lời đã đứng dậy, tay giữ lấy gáy cô, tìm được tư thế rất tự nhiên để hôn rồi cúi xuống hôn thật sâu lên môi cô, ngậm lấy bờ môi mềm mại như đang tham lam nuốt trọn một món điểm tâm ngon lành.

Đầu lưỡi anh tách mở hàm răng cô, nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt đến mức mất kiểm soát, chiếc móc áo ngực màu đen trên lưng cô bị anh tháo ra, lỏng lẻo vắt trên vai.

Trần Điền Điền biết anh sẽ không làm gì thêm, nhưng bàn tay anh ***** khiến cô hơi đau, lại đúng vào khoảng thời gian nhạy cảm nên càng dễ sinh ra cảm giác khác lạ.

Dù bị hôn đến mức đau nhói, cô cũng không hề kháng cự, chỉ nhắm mắt lại mặc cho anh chiếm đoạt.

D.ục v.ọng khó khăn lắm mới đè nén xuống giờ lại từ từ trỗi dậy, bàn tay to lớn của anh rời khỏi *****, trượt xuống ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô. Anh không dám hôn sâu thêm nữa, rời khỏi môi cô, ngón tay chậm rãi lau đi vệt nước còn sót lại nơi khóe miệng.

Giọng anh khàn khàn, gợi cảm đến mức như đang thầm thì, thả nhẹ một câu: "Đợi anh về rồi tính sổ với em."

Sao lại còn muốn tính sổ chứ?

Trần Điền Điền mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ im lặng.

Tề Ngang cầm lấy chìa khóa xe, ánh mắt vẫn dừng lại trên người cô, nhìn dáng vẻ lúng túng chỉnh sửa lại quần áo sau khi bị mình trêu chọc, trong lòng vừa buồn cười vừa luyến tiếc.

Trần Điền Điền vò đầu, xua tay nói: "Mau đi đi."

Tề Ngang nhìn cô, dặn dò: "Nhắn tin cho anh, sáng, trưa, tối mỗi ngày một tin."

Trần Điền Điền ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ, em biết rồi."

Anh đã đi tới cửa thay giày, bước ra ngoài nhưng lại sải bước quay ngược trở vào, cúi xuống hôn mạnh lên môi cô một cái rõ kêu.

"Anh đi đây."

Nói xong, anh lại thở dài một tiếng: "Thật sự không muốn đi chút nào."

Nếu là dự án khác, có khi anh thà chịu lỗ cũng không muốn đi nữa.

"Đi nhanh đi, đừng lỡ công việc." Trần Điền Điền vẫy tay giục.

Đợi Tề Ngang rời khỏi biệt thự, Trần Điền Điền vẫn còn ngồi ngẩn ra trên sofa, mơ hồ còn nghe tiếng còi xe anh bấm hai lần, sau đó tiếng động cơ siêu xe cũng hoàn toàn biến mất.

Cô ngồi thừ ra trên sofa, mãi một lúc sau mới sực nhớ ra, lôi điện thoại trong túi ra nhìn thời gian, cô đã muộn giờ làm.

Chuyện xảy ra liên tiếp từ sáng đến giờ suýt chút nữa khiến cô quên mất hôm nay còn phải đi làm.

Cô đang định đứng dậy lấy túi xách trên sofa thì điện thoại WeChat vang lên, là tin nhắn Tề Ngang gửi tới: 【 Xin nghỉ một ngày, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, bụng em còn đau không? Nói thật. 】

Đau, đau đến mức cô suýt nữa run cả chân.

Trần Điền Điền lại ngoan ngoãn ngồi xuống, thành thật xin nghỉ với công ty, lần này việc xin nghỉ khá dễ dàng, đối phương không hỏi thêm gì mà đồng ý ngay.

Sau đó đối phương lại nhắn tin cho cô, bảo ngày mai đến sớm một chút, đến văn phòng sếp, sếp có chuyện muốn nói.

Trần Điền Điền tưởng là có chuyện gì gấp, lập tức nghiêm túc hỏi:

【 Có phải dự án có vấn đề gì không? Nếu gấp thì tôi có thể qua ngay bây giờ. 】

Dù đau cũng không phải không cố chịu nổi mà.

So với khoảng thời gian trước đây, vì muốn kiếm thêm một ngày lương mà cô phải cố gắng giữ tiền thưởng chuyên cần cao ngất ngưởng, sáng sáu giờ đã dậy đi truyền nước biển, vừa truyền xong lại cắn răng lao tới công ty làm việc, còn bây giờ, công ty này đối với cô chẳng khác nào nơi an dưỡng.

【 Điều chỉnh vị trí công tác, mai bàn kỹ. 】

Trần Điền Điền nhìn chằm chằm vào tin nhắn này, ánh mắt khẽ lay động, dường như đã đoán ra được đôi chút.

Cô không hỏi thêm, quyết định để đến ngày mai rồi tính, lúc này dì giúp việc lại pha cho cô một ly nước đường đỏ, nhẹ nhàng hỏi cô trưa muốn ăn gì, có cần ăn món gì nhẹ nhàng một chút không, vì trông cô có vẻ rất khó chịu.

Trần Điền Điền đáp: "Cho cháu một bát mì trứng là được rồi, hai ngày này anh Ngang không ở nhà, chỉ có phần của mình cháu thôi."

Dì Mạc mỉm cười gật đầu: "Được, Điền Điền, cháu và cậu chủ giảng hòa rồi phải không?"

Trần Điền Điền nhìn bà, sau đó khẽ gật đầu, lại vội vàng giải thích: "Bọn cháu chỉ là... hiểu lầm nhau thôi."

Cô lại nhanh chóng bổ sung: "Đừng nói với ba cháu nhé."

Dì Mạc vẫn cười hiền từ, gật đầu lia lịa, biết bản thân không có tư cách hỏi nhiều nhưng vẫn không nhịn được nói thêm: "Dì từ lúc cậu chủ học lớp mười đã chuyển về đây làm việc, bên cậu ấy nhiều năm rồi, dì nhìn ra được cậu chủ rất thích cháu."

Trước đây, việc nấu nướng đều do chú Lục phụ trách, sau này khi Tề Ngang chuyển tới Bình Nghi học, bận rộn việc học lại còn kén ăn nên chú Lục mới đặc biệt mời một người giúp việc từ Hong Kong tới chăm sóc sinh hoạt cho anh.

Dì Mạc tiếp tục: "Dì thấy tối qua cậu ấy ngồi dưới lầu cả đêm, sáng nay gạt tàn thuốc đầy ắp, thật ra cậu chủ là người khá thẳng tính, có gì nói nấy, nhưng đối với cháu lại không dám quá mạnh mẽ, có lẽ là vì quá thích nên mới dè dặt từng chút."

Trần Điền Điền nghe những lời này, trong lòng như được ngâm trong mật ngọt, trên môi cô dường như vẫn còn lưu lại dư vị những nụ hôn anh để lại, tê tê dại dại, khiến thần kinh cô cũng trở nên ngứa ngáy theo.

"Anh ấy từng nhắc tới cháu hồi cấp ba sao?" Cô hỏi.

Dì Mạc nhớ lại rồi đáp: "Hồi đó cậu chủ cũng không giống bây giờ lắm, khá là nổi loạn. Dì từng nhiều lần thấy ông chủ Lục gọi điện mắng rất nặng."

"Nổi loạn?" Trần Điền Điền ngạc nhiên.

Dù sao hình tượng Tề Ngang trong lòng cô từ trước đến nay hoàn toàn không dính dáng gì đến hai chữ "nổi loạn" cả.

"Hình như lúc đó suốt ngày chơi bời với đám bạn hư hỏng, cũng từ lúc ấy mới bắt đầu hút thuốc, mà hút rất nghiện, dì dọn nhà suốt mà chỗ nào cũng thấy tàn thuốc và đầu lọc."

"Nhưng ông chủ Lục lúc đó rất bận, cũng hiếm khi về đại lục nên có muốn dạy dỗ cũng bất lực, có lẽ cũng vì lần đầu làm cha, ông ấy không biết nên dạy dỗ thế nào. Thật ra cậu chủ rất hiểu chuyện, nhưng chính vì thế ông chủ Lục càng không hiểu tại sao cậu ấy lại tự buông thả bản thân như vậy."

"Có lần cậu ấy mua một chiếc mô-tô, đua xe ngoài đường rồi xảy ra tai nạn, sau đầu bị khâu mấy mũi, tuy là do đối phương chạy sai luật, còn gãy cả tay trái nhưng cậu chủ cũng có phần trách nhiệm. Cuối cùng ông chủ Lục phải nhờ đủ các mối quan hệ, đưa cho đối phương một số tiền lớn, lại còn chu cấp cho cả gia đình họ ra nước ngoài sống sung túc cả đời mới dàn xếp xong chuyện."

"Lên đại học rồi, cậu chủ dường như trầm lặng hẳn đi, thường xuyên ngồi một mình trên chiếc ghế sofa này, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, hút thuốc cả ngày, cũng không mấy khi tụ tập bạn bè, cho đến khi Điền Điền cháu chuyển tới đây —"

Đôi lúc, dì Mạc thậm chí còn thấy trên người Tề Ngang có bóng dáng của Lục Minh năm xưa, khi bà chủ Cận qua đời, ông chủ Lục cũng từng rơi vào trạng thái u ám như vậy. Dì từng nghi ngờ không biết cậu chủ có phải vì thất tình mà thành ra thế không.

Dì Mạc mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Từ lúc cháu chuyển tới, cậu chủ về nhà thường xuyên hơn, trên mặt cũng có nhiều nụ cười hơn."

Trần Điền Điền chưa từng biết thời cấp ba của Tề Ngang lại như vậy.

Khoảnh khắc đó, cô ngồi lặng trên sofa, đôi mắt hơi đỏ hoe.

Chẳng trách khi ấy Lục Minh từng hiểu lầm rằng Tề Ngang bắt nạt cô nên thẳng tay đấm cho anh một cú.

Có lẽ từ đầu tới cuối, bọn họ chỉ nhìn thấy một phần nhỏ bị che giấu của đối phương, mãi đến khi mọi thứ được phơi bày ra ánh sáng, cô mới nhận ra: hóa ra trước giờ, dù vòng vèo thế nào, họ vẫn luôn đứng nơi gần nhau nhất, chưa từng rời đi.

Cô cúi đầu, luống cuống mở điện thoại ra, đầu ngón tay khẽ run, cũng không mảy may suy nghĩ xem có nên hỏi hay không, chỉ muốn thẳng thắn có được một câu trả lời.

【 Tề Ngang, tại sao hồi cấp ba anh lại chơi mô-tô vậy? 】

Chẳng mấy chốc, anh trả lời:

【 Bởi vì chỉ cần dừng lại, anh lại nhớ đến em. 】

--

Trần Điền Điền là một người đầy mâu thuẫn, cô luôn khao khát một tình yêu sâu đậm, giống như tình cảm sâu sắc mà Tề Ngang chỉ dành cho cô, nhưng chỉ cần đối phương có chút biểu hiện nào đó cho thấy họ có lựa chọn khác, dù chưa thật sự làm gì, chỉ cần bên cạnh họ xuất hiện một người khác đủ khả năng thay thế cô, thậm chí ưu tú hơn, phù hợp hơn thì tình cảm trong cô sẽ dần trở nên nguội lạnh.

Có lẽ vì cô cảm thấy bản thân không đủ tư cách để tranh giành, cảm thấy anh có lựa chọn tốt hơn và cô sẽ đánh mất quyền chủ động. Trong thâm tâm, cô cũng có lòng tự trọng rất lớn, không muốn nhìn thấy bản thân mình trở nên thảm hại và đánh mất giới hạn như vậy

Ham m.uốn chiếm hữu của cô rất kỳ lạ, lựa chọn *****ên của cô luôn luôn là từ bỏ.

Tình cảm với Hạ Gia Nhuận chỉ giống như một sự bầu bạn cô độc trong những năm đại học, có lẽ tận sâu trong lòng, cô chưa bao giờ thực sự xem anh ta là bạn trai. Vì vậy, dù sau khi ở bên nhau có rất nhiều người thích anh ta, cô cũng không hề ghen tuông, chỉ cố gắng học cách trở nên hiểu chuyện và bao dung.

Khi ấy, có lẽ cô đã sớm hiểu rằng tính cách của cô và Hạ Gia Nhuận vốn không hợp, sự tự cao, ngạo mạn quá đà của anh ta sớm muộn cũng sẽ từng chút một bào mòn, hủy hoại cô.

Có thể khi đó, cô đã thực sự tuyệt vọng với cuộc đời này nên mới để mặc một quả bom hẹn giờ như vậy tồn tại bên mình.

Nhưng bây giờ bên cô đã có Tề Ngang.

Người đã đáp ứng mọi ảo tưởng trong lòng cô.

Ngày hôm đó, Trần Điền Điền chỉ ở nhà, thỉnh thoảng cô cuộn mình trong phòng sách đọc sách nhưng lại chẳng thể tập trung nổi một chữ, chống cằm ngẩn người nhìn chằm chằm vào trang giấy, để mặc dòng suy nghĩ phiêu du khắp nơi.

Dì Mạc mang một đĩa trái cây đã rửa sạch vào, đặt xuống bên cạnh bàn đọc sách, mỉm cười hỏi:
"Có chuyện gì vui à? Sao trông cháu vui thế."

Trần Điền Điền lúc này mới sờ sờ khóe miệng mình, ánh mắt lúng túng đảo quanh.

"Cháu... cháu cười sao?"

Dì Mạc gật đầu, nhịn cười: "Ừm, cười tươi lắm, Điền Điền cười lên nhìn rất xinh."

Trần Điền Điền lại hơi tiếc nuối mà nói: "Ngày trước cháu còn có hai cái răng khểnh nhỏ xíu cơ, tiếc là giờ mất rồi."

Dì Mạc chỉ vào đôi mắt cô: "Nhưng ánh mắt cháu như sao vậy, rất đẹp."

"Điền Điền, dì nhớ trong phòng chứa đồ của cậu chủ hình như có một cuốn album ảnh, là mấy tấm ảnh thời cấp ba của cậu ấy, hai đứa không học chung trường cấp ba đúng không? Cháu có thể vào xem thử."

Dì Mạc lại nói: "Nhưng cậu chủ hình như không thích mấy tấm ảnh đó lắm, cậu ấy vốn không thích chụp hình."

Trần Điền Điền đứng dậy đi về phía thư phòng.

Không thích chụp ảnh sao? Rõ ràng hôm Tết còn thích chụp lắm mà.

Cô một mình bước vào thư phòng, trong một cái thùng giấy đặt dưới cùng cô lục ra được một bìa hồ sơ, bên trong kẹp rất nhiều bức ảnh.

Trong thùng giấy còn có mấy quyển sách cũ thời cấp ba, có lẽ anh cũng quên dọn đi, mà không có sự cho phép của anh nên người khác cũng không dám tự ý đụng vào.

Cô quỳ ngồi trên sàn, lật từng tấm ảnh một, phần lớn đều mặc đồng phục học sinh, còn lại thì là áo bóng chày hoặc áo khoác gió, nếu không thì là áo hoodie, mùa hè thì thích mặc áo thun đen không tay, bên trong mặc thêm một lớp lót, trông có phần luộm thuộm.

Có lẽ là do đường nét cánh tay tuổi thiếu niên quá xuất sắc, cộng thêm gương mặt nổi bật đầy ngông cuồng và thanh tú, khiến cho bất kỳ kiểu ăn mặc nào cũng không hề lạc quẻ.

Cô lật từng tấm một, những gương mặt đứng cạnh anh trong ảnh đều rất xa lạ, cô phát hiện ra, không có tấm ảnh nào anh nở nụ cười.

Thời cấp ba của anh có lẽ đã trôi qua trong những ngày tháng không mấy vui vẻ.

Nụ cười trên môi dần tắt, Trần Điền Điền đưa tay nhìn về phía đống sách cũ còn lại trong thùng, tùy tiện rút ra một quyển sách Ngữ Văn, cô nhớ Ngữ Văn là môn kém nhất của Tề Ngang hồi cấp ba.

Mở ngay trang *****ên, cô thấy trên đó viết một chữ "Ngang".

Cô ôm đầu gối, tựa lưng vào giá sách bên cạnh, ngón tay kẹp lấy cuốn sách, lật nhanh qua từng trang.

Sách của anh gần như mới tinh, hầu như không có dấu vết sử dụng, các trang giấy như vừa được gió thổi qua, từng trang từng trang lật rất nhanh. Trần Điền Điền đang định gập sách lại vì thấy chán thì bất chợt ánh mắt cô lướt qua một khung tròn được vẽ bằng bút bi mực đen, tô đậm nhiều vòng, không rõ là đang khoanh gì.

Cô tiếp tục lật từng trang tìm kiếm, đến trang 121 của sách, ngay giữa trang có ba chữ "Trần Điền Điền" bị khoanh tròn.

Dù đã trôi qua nhiều năm, vẫn có thể nhìn ra anh dùng lực rất mạnh, trang giấy bị ép đến phẳng lì, ở rìa nét mực thậm chí còn có thể thấy được những vết rách nhỏ trên giấy do bị ấn quá mạnh.

Trần Điền Điền trước đây từng nghĩ rằng, nếu có ai yêu mình, không cần phải cố gắng phát hiện ra điều đó, Tề Ngang đã dành tất cả sự tốt đẹp cho cô một cách rất thẳng thắn và công khai.

Nhưng nỗi nhớ thì không giống vậy.

Ngôi nhà này, năm tháng thanh xuân của anh, và cả bản thân anh dường như ở khắp mọi nơi đều lặng lẽ cất giấu những dấu vết của việc anh đã từng thầm yêu cô suốt ngần ấy thời gian.

Trần Điền Điền ngồi xổm trên sàn nhà, âm thanh nghẹn ngào kẹt lại nơi cổ họng, nước mắt rơi từng giọt như những hạt ngọc trai, lặng lẽ thấm ướt trang giấy ấy.

Cô rõ ràng không phải người hay khóc.

Hóa ra thật sự có người yêu cô sâu đậm đến vây.

Cô từng nghĩ sẽ không còn ai yêu cô nữa, cô chắc chắn đã làm điều gì đó sai trái ở kiếp trước nên không đáng để được yêu.

Điện thoại vang một tiếng, Tề Ngang gửi tin nhắn cho cô khi đang ở trên máy bay, hỏi cô còn đau bụng không.

Trần Điền Điền hít một hơi thật sâu, đặt sách xuống rồi nhắn lại cho anh: 【 Anh chưa lên máy bay à? 】

Sao lại còn gửi tin nhắn cho cô nữa.

Tề Ngang: 【 Chuyến bay quốc tế có mạng, em còn đau bụng không? 】

Trần Điền Điền: 【 Không đau nữa, mới uống nước đường đỏ.】

Tề Ngang: 【 Không có khẩu vị cũng phải ăn cơm. 】

Trần Điền Điền: 【 Em biết rồi. 】

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay dừng lại trên đó rất lâu, cuối cùng mới gửi: 【 Tề Ngang, hóa ra anh yêu em nhiều như vậy. 】

Tề Ngang: 【 Giờ mới biết à? 】

【 Chỉ cần em ngoảnh lại, sẽ luôn có người yêu em. 】

Cô bắt đầu không chịu đựng nổi nữa, một vài ý nghĩ bốc đồng dồn dập xâm chiếm tâm trí, đây là lần *****ên cô trở nên mất kiểm soát đến vậy, cô không muốn tỏ ra hiểu chuyện nữa, chỉ muốn được anh nuông chiều, chấp nhận tất cả những điều không tốt ở cô.

Trong giọng nói vẫn còn mang âm mũi nặng nề, dễ dàng nhận ra cô vừa mới khóc. Dù vậy, cô vẫn cố tình gửi tin nhắn thoại.

"Tề Ngang, công việc của anh còn bao lâu nữa mới xong?"

Cô cúi mắt xuống, không chớp mắt mà nói dối:
"Em có thể làm nũng một chút không? Em vừa xem phim thấy hơi sợ... Anh có thể về sớm một chút để xem cùng em không?"

Bình Luận (0)
Comment