Tề Ngang ngồi trên máy bay, nghe đi nghe lại đoạn tin nhắn thoại này hơn chục lần, anh còn dặn trợ lý sắp xếp lịch trình vài ngày tới thật kín, cố gắng hoàn thành sớm để trở về.
"Trần Điền Điền, anh nhớ em quá, rõ ràng mới chỉ ba tiếng thôi mà."
Giọng nói mang theo chút ai oán: "Đừng gửi mấy lời như vậy trêu chọc anh nữa."
Trần Điền Điền không kịp nhìn thấy tin nhắn trả lời của anh đã ngủ thiếp đi, bé mèo Vỗ Vỗ đang nằm bên cạnh gối của cô, một người một mèo ngủ một mạch đến tận hai, ba giờ chiều. Bữa trưa do dì Mạc chuẩn bị cũng bị bỏ lỡ, đợi cô tỉnh lại dì mới làm lại một phần mới.
Dù đã cố gắng thúc giục, Tề Ngang vẫn phải ở lại Ý tròn một tuần, trong suốt thời gian đó, anh chỉ có thể tranh thủ lúc ăn cơm để gọi video cho cô.
Nhưng hai người không chỉ có vấn đề lệch múi giờ mà Trần Điền Điền còn phải đi làm nên tính ra cả tuần cũng chỉ liên lạc được ba lần.
Sau khi kết thúc công việc, Tề Ngang đứng bên đường định gọi điện cho cô, muốn được nhìn thấy cô, nhưng nghĩ tới lúc này ở trong nước đã là hai giờ sáng, anh lại thở dài, mở album ảnh ra nhìn cô để giải nỗi nhớ.
Không ngờ như có thần giao cách cảm, cô lại gọi video cho anh đúng lúc ấy.
Tề Ngang hơi sững người rồi lập tức bắt máy.
Anh vừa mới tới Milan vào buổi sáng, lúc này đang đi ngang qua nhà thờ lớn Milan, tay nhanh mắt lẹ kết nối cuộc gọi video với Trần Điền Điền. Màn hình đầu dây bên kia tối đen, chỉ lờ mờ thấy bóng dáng cô, giây tiếp theo, cô thò đầu ra khỏi chăn, bật đèn ngủ ở đầu giường.
Ngay lập tức, gương mặt đỏ bừng của cô hiện ra trước mắt, đôi mắt lim dim, khóe mắt còn ươn ướt như sắp rơi lệ. Mái tóc dài đen nhánh bị chăn nệm làm rối bời, vài sợi tóc phủ lòa xòa trước mắt, cô đang đưa tay vén tóc ra sau tai.
Tề Ngang đứng bên lề đường, mắt không rời khỏi màn hình, giọng nói pha chút bất đắc dĩ: "Vừa mới tỉnh à?"
Trần Điền Điền chớp chớp mắt, định đi rửa mặt cho tỉnh táo, cô hắng giọng, giọng vẫn còn khàn đặc: "Ừm, em muốn gọi video cho anh, em có hỏi trợ lý, nói là giờ này anh kết thúc cuộc họp."
Cô tan làm về thì nhanh chóng ăn cơm tắm rửa rồi leo lên giường, công việc thì đã tranh thủ xử lý xong trong giờ nghỉ trưa bằng một bữa ăn nhanh.
Ngủ được khoảng năm tiếng, cô vẫn còn rất buồn ngủ. Khi chuông báo thức vang lên thì cả người vẫn ngái ngủ mơ màng, nhưng vì quá nhớ anh nên vẫn cố gắng gọi video.
Tề Ngang muốn trách cô, nhìn đôi mắt cô còn chưa mở nổi mà lại không nỡ, giọng nói dịu dàng đến mức khác hẳn thường ngày: "Công việc bận lắm à?"
Đôi mắt Trần Điền Điền bỗng sáng rực, không giấu nổi niềm vui: "Em còn chưa kịp nói với anh, em được thăng chức rồi, sếp Cừ sẽ nghỉ sau Tết, đến lúc đó chị Minh sẽ tạm thời tiếp quản công ty, anh đoán xem giờ lương em bao nhiêu?"
Tề Ngang nhìn dáng vẻ vui mừng của cô, bao mệt mỏi trong lòng cũng lập tức tan biến, khóe môi khẽ cong lên, thuận theo hỏi: "Bao nhiêu?"
Trần Điền Điền giơ ngón tay làm thành con số, cười híp mắt: "Đã gấp đôi lương nửa năm trước của em rồi, Tề Ngang, từ sau khi gặp anh, mọi chuyện cứ như quay ngoắt một cái, mọi thứ đều tốt lên hết."
Cô không nhịn được mà nói tiếp: "Anh có phải là món quà mà ông trời ban cho em không?"
"Anh là chồng em." Tề Ngang đáp một cách tự nhiên.
Rồi anh còn nói thêm: "Vậy thì anh sẽ chờ em nhanh chóng phát tài rồi nuôi anh, để anh khỏi phải đi làm, khỏi phải đi công tác, ở nhà nấu cơm cho em ăn."
Trần Điền Điền hỏi lại: "Vậy đi làm thì không nấu cơm cho em sao?"
Tề Ngang bật cười khẽ: "Nấu chứ."
Nói xong, anh cầm điện thoại chỉnh sang chế độ camera sau, quay một vòng cảnh vật xung quanh cho Trần Điền Điền xem.
Đầu bên kia cô lẩm bẩm: "Anh làm gì thế? Em không muốn ngắm cảnh, em chỉ muốn nhìn anh thôi."
Tề Ngang chưa bao giờ thấy Trần Điền Điền biết nói lời ngọt ngào đến vậy, tim anh mềm nhũn, lúc này chỉ muốn bay về ngay để ôm hôn cô thật chặt.
"Để em xem xung quanh anh có ai không, bổn thiếu gia đây nổi tiếng là giữ thân trong sạch."
Anh đang ngồi trên chiếc ghế dài bên hồ, quay camera lại hướng về phía mình, chỉ vào mặt mình, nghiêm túc đến lạ thường: "Khuôn mặt này vừa nhìn đã biết là kiểu người rất biết cưng chiều vợ, được chưa?"
Anh nhướng mày, hỏi: "Anh đối xử với em có tốt không?"
Trần Điền Điền gật đầu lia lịa, trả lời thật lòng: "Tốt."
Rồi cô lại nhớ đến những hiểu lầm trước đây, cảm thấy ngượng ngùng, cứng mặt lấy can đảm nói thêm: "Nếu như em ngày nào cũng gọi điện cho một bạn nam cùng lớp cấp ba, anh có ghen không?"
"Ông đây sẽ tặng cho nó một cú đấm để nó tỉnh ra, xem nó đang tán tỉnh ai." Tề Ngang nói tỉnh bơ, mặt không chút biểu cảm.
Trần Điền Điền bị chọc cười, chủ động thú nhận:
"Hôm đó anh say rồi cũng chẳng nói gì, là do em tự hiểu lầm nên mới thành ra như vậy, chỉ là... lúc đó em động vào đồng hồ của anh, anh lại tránh đi, Tề Ngang, anh rất thích chiếc đồng hồ đó... Tại sao vậy?"
Thật ra lúc đầu Trần Điền Điền cũng không định hỏi, không hiểu sao đến lúc này lại bất chợt thốt ra miệng. Sau khi hỏi xong, cô hơi ngượng ngùng nhìn Tề Ngang, dù đang yêu nhau cũng không nhất thiết phải truy hỏi tất cả mọi chuyện của đối phương, ai cũng có thế giới riêng của mình.
"Anh không muốn nói thì thôi vậy."
Cô nhanh chóng tìm cách chuyển chủ đề.
Tề Ngang bật cười: "Em nghĩ đi đâu thế, chiếc đồng hồ đó là quà trưởng thành mà ba anh tặng, mẹ anh thì không muốn anh có thói quen mua đồ xa xỉ nên ba chọn cho anh một mẫu giá vừa phải, cũng coi như món quà chính thức trong lần gặp mặt đó, từ đó đến giờ anh vẫn luôn đeo."
Thật ra anh cũng chẳng có yêu cầu gì quá cao với đồng hồ.
Tề Ngang suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Lúc đó anh say nên không nhớ rõ, nhưng không cho em chạm vào chắc là vì... đó là món quà do em tặng. Em rất ít khi tặng quà cho anh nên anh rất trân trọng."
Trần Điền Điền còn định hỏi gì đó: "Vậy thì..."
"Về rồi anh cho em xem." Giọng Tề Ngang lười biếng đáp.
Trần Điền Điền không hiểu ý, tưởng là xem chiếc đồng hồ, gật đầu đồng ý: "Được."
Tiếng nói chuyện của hai người đã làm đánh thức Vỗ Vỗ đang ngủ bên cạnh, nó chồm tới, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, bộ lông mèo mềm mại cọ vào cổ Trần Điền Điền, ngứa quá nên cô cầm điện thoại không chắc, suýt nữa làm rơi.
Cô nắm lấy gáy Vỗ Vỗ, bế nó sang một bên, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngủ ngoan đi, mai chị chơi với em."
Nhưng vừa mở điện thoại ra, Vỗ Vỗ lại chồm tới cọ cọ cổ cô, bám người như đòi bế.
Tề Ngang nhìn mà ghen ra mặt: "Đem nó ra chỗ khác đi."
Ánh mắt anh lạnh tanh: "Anh còn chưa được hôn em mà."
Trần Điền Điền suýt bật cười.
Hôn cái gì mà hôn.
Cô chợt nhớ ra chuyện khác, bèn nói: "Chờ anh về thì cắt móng cho nó luôn đi, dài quá rồi."
Cô không dám cắt, việc chăm sóc Vỗ Vỗ chủ yếu là do Tề Ngang lo liệu, nhỏ mèo này được nuông chiều quen rồi, dì giúp việc trong nhà cũng không quản nổi, chỉ có Tề Ngang mới trị được nó.
Bất giác cô lại nhớ tới avatar của anh, đó một chú chó sói Séc, Tề Ngang vốn thích chó hơn mèo.
Cô còn nhớ rõ hồi đó khi nhặt được chú mèo con bệnh tật ở góc tường trường học, Tề Ngang đã không tán thành việc cô nhận nuôi.
Trần Điền Điền hỏi: "Anh mua Vỗ Vỗ khi nào thế?"
Tề Ngang thuận miệng trả lời: "Chỉ vài ngày sau khi lập đông năm ngoái."
Trần Điền Điền không nói gì, chỉ im lặng nhìn thẳng vào anh, đôi mắt đen láy như ẩn chứa điều gì đó.
Tề Ngang không giấu được nữa, đành thừa nhận:
"Ừm, sau khi nhận được cuộc gọi của em... anh đã tìm được Weibo của em, không ngờ em vẫn còn dùng, thế là anh đi mua nó."
Anh không biết việc đó có tác dụng gì, chỉ là không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để có thêm chút liên kết với cô.
"Anh thích chó con không? Hay là... chúng ta nuôi thêm một chú cún nữa nhé."
Chưa đợi Tề Ngang trả lời, Trần Điền Điền đã tự mình lẩm bẩm: "Thôi bỏ đi."
Tề Ngang hỏi: "Sao lại bỏ?"
"Cún con bám người lắm." Trần Điền Điền nói, "Anh là đủ lắm rồi."
Nói xong, cô quay đầu đi chỗ khác, màn hình điện thoại chỉ còn lại một mảng tối đen, chỉ còn nghe giọng cô, mềm mại vang lên: "Anh mau về đi, em hơi nhớ anh rồi."
Sợi dây đang căng chặt trong lòng Tề Ngang như bị đứt phựt một cái, tim đập rộn ràng, mãi sau, anh mới nghe thấy mình khẽ đáp: "Được."
Ngày Tề Ngang trở về là một ngày trước khi vào đông, công việc bên này vẫn chưa xử lý xong xuôi, buổi trưa còn cùng đối tác ăn trưa tại Osteria Francescana. Đối tác Kevin biết chút tiếng Trung, trong bữa ăn đã hỏi anh: "Ở trong nước có chỗ nào chơi vui không?"
Tề Ngang đơn giản giới thiệu vài danh lam thắng cảnh nổi tiếng và nền ẩm thực phong phú của Trung Quốc, Kevin lại cười hỏi tiếp: "Cậu vội vàng quay về thế, chắc là có công việc quan trọng lắm nhỉ?"
Tề Ngang cũng cười, đáp: "Dự án này đối với tôi là quan trọng nhất, đây là một thương hiệu tôi lập ra cho vợ tôi, cô ấy luôn thiếu cảm giác an toàn, tôi hy vọng mọi người sẽ biết đến cô ấy bằng chính tên cô ấy, cũng như bằng tình yêu của tôi dành cho cô ấy. Chỉ là... vợ tôi thích xem phim kinh dị, tôi phải về nhà xem cùng cô ấy."
Anh không muốn sau này cô phải xem phim kinh dị một mình nữa, bất kể cô có sợ hay không.
Anh ngừng lại vài giây, rồi phát âm chuẩn xác, nhẹ nhàng nói: "I can feel that she misses me a lot." (Tôi có thể cảm nhận được cô ấy rất nhớ tôi.)
Không chỉ đơn giản là "hơi nhớ" như cô nói.
Kevin gật đầu, trong mắt ánh lên sự ngưỡng mộ:
"Pleasure working together." (Rất vui được hợp tác cùng anh.)
--
Ngày Tề Ngang về nước vừa đúng dịp cuối tuần, gần đây Trần Điền Điền không liên lạc với Hoàng Chu Chu nhiều, chỉ nghe cô ấy nói đã chia tay với Lý Kha.
Lượng người hâm mộ của Hoàng Chu Chu đang tăng vọt, giọng hát của cô ấy rất đặc biệt, kỹ thuật hát chắc chắn, không cố tình chạy theo xu hướng. Dạo gần đây cô ấy đã tham gia vài buổi biểu diễn trực tiếp khắp cả nước, còn được mời tham gia chương trình tạp kỹ "Âm Thanh Thế Giới". Tính cách vui vẻ và phong thái tự nhiên phóng khoáng của cô ấy đã thu hút một lượng lớn người hâm mộ.
Đang ở giai đoạn thăng tiến trong sự nghiệp, không chỉ Trần Điền Điền khó hẹn gặp mà ngay cả việc Hoàng Chu Chu về Bình Nghi cũng hiếm hoi.
Thi thoảng trò chuyện, Trần Điền Điền cũng nghe loáng thoáng từ cô ấy rằng tất cả những cơ hội này đều do Lý Kha giúp đỡ, và cô ấy phải nắm chắc, không thể phụ lòng cậu ta.
Trần Điền Điền cũng chỉ có thể khuyên nhủ đôi ba câu, rồi bảo rằng: "Khi nào về Bình Nghi thì tụ tập nhé."
Ở công ty mới, Trần Điền Điền quen thêm nhiều người bạn thú vị, tan làm cũng thỉnh thoảng đi ăn uống dạo phố. Hiện giờ cô đã trả hết nợ cho Tề Ngang, lại còn để dư ra được một khoản.
Không biết có phải kiểu tiêu tiền để bù đắp hay không, hôm ấy lần *****ên cô vào cửa hàng đồ hiệu mua một chiếc túi Chanel, tiện thể còn ghé cửa hàng nước hoa thử rất nhiều mẫu và chọn được một loại nước hoa nữ phù hợp cho những dịp công việc xã giao.
Cuối cùng còn bị đồng nghiệp vừa mới kết hôn lôi vào một cửa hàng nội y gợi cảm. Nhân viên bán hàng rất tự nhiên khiến cô cũng thoải mái hơn, cảm giác như chính sự xấu hổ của cô mới là điều bất thường.
Ra khỏi cửa hàng, đầu óc Trần Điền Điền vẫn còn mơ màng.
Chợt tỉnh ra, cô cúi đầu nhắn cho Tề Ngang:
【 Em vừa làm cháy thẻ, dùng thẻ của anh. 】
Đây là lần *****ên cô dùng thẻ đen của Tề Ngang, ánh mắt của nhân viên bán hàng khi ấy cũng thay đổi hẳn.
Giàu có đúng là có thể nhận được nhiều ưu ái ngoài lẽ thường.
Cô lại nhắn thêm: 【 Anh đã nhận được thông báo chưa? 】
Khoảng một tiếng sau, anh trả lời: 【 Anh đang lên máy bay. Ừ, anh nhận được rồi. 】
Trần Điền Điền xem giờ, chắc anh sẽ hạ cánh tầm tám giờ tối.
Cô lại hỏi: 【 Vậy, anh có thể thấy em đã mua gì không? 】
Anh trả lời: 【 Có thể. 】
Trần Điền Điền xấu hổ cúi đầu, nhắn thêm: 【 Thưởng cho anh đấy. 】
Bên kia hồi lâu không trả lời.
Trần Điền Điền ngồi ở bàn làm việc cũng không yên, mắt cứ dán vào màn hình WeChat, sợ anh đột nhiên nhắn cái gì đó "khủng" khiến đồng nghiệp nhìn thấy.
Cô vội nhắn: 【 Sao không trả lời? 】
Tề Ngang nhắn lại: 【 Anh cứng đến đau rồi, Trần Điền Điền, tốt nhất tối nay em chuẩn bị sẵn sàng đi, đừng mong được ngủ. 】
Trần Điền Điền mở to mắt hoảng hốt, vội vã xóa sạch cửa sổ trò chuyện với anh, dĩ nhiên không nỡ xóa hẳn lịch sử tin nhắn.
Cô hít một hơi thật sâu, đẩy hết những suy nghĩ "đen tối" ra ngoài, chăm chú vào công việc.
Cô phải tranh thủ hoàn thành sớm để tối về có thể dành trọn thời gian bên Tề Ngang, dù chỉ là cùng nhau ngồi yên cũng được.
Mãi đến 5 rưỡi tan làm, Trần Điền Điền lái xe về nhà, cô bày nến và bít tết trên bàn ăn, còn chuẩn bị thêm vài bông hồng, chống cằm ngồi đợi anh về, đã cho dì giúp việc nghỉ sớm.
Trong căn phòng khách rộng lớn, chỉ còn lại một mình cô cuộn tròn trên sofa, vừa xem TV vừa chờ. Nến sắp cháy hết, còn Vỗ Vỗ thì đang ngủ say trên tầng.
Không biết từ lúc nào, cô ôm lấy chiếc áo khoác dày màu đen của Tề Ngang vắt trên sofa mà ngủ quên. Đến khi nghe thấy tiếng động, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, lập tức thấy khuôn mặt đẹp trai phóng to ngay trước mắt.
Tề Ngang.
Trần Điền Điền chớp mắt mấy cái, vẫn còn ngái ngủ, anh liền quát nhẹ một câu: "Có lạnh không? Không biết lên tầng ngủ à?"
Trên người anh mang theo cái lạnh, toàn thân toát ra hơi lạnh, Trần Điền Điền co mình lại theo bản năng.
Nói xong, anh ném chiếc áo khoác sang bên, vượt qua eo và đầu gối cô, bế cả người cô lên đi thẳng lên tầng, động tác rất nhẹ nhàng như sợ đánh thức cô.
Trần Điền Điền vẫn còn ngái ngủ, nằm trong lòng anh rất ấm áp dễ chịu, bèn lấy hết can đảm gọi khe khẽ: "Chồng ơi, anh về rồi à..."
Tề Ngang khựng lại, đầu óc ong ong, cúi đầu nhìn cô, chỉ muốn lập tức không để cô ngủ nữa.
Anh cười khàn khàn, nói: "Em yêu, là em tự chuốc lấy đấy."