Tề Ngang bỗng nhớ lại hôm họ vừa chuyển đến Tây Thành, lúc nhìn thấy nhà cô còn trống không, anh đã nhắn tin cho cô bảo rằng Lục Minh nấu cơm, rủ cô qua ăn, cô cũng chỉ trả lời bằng một đoạn tin nhắn thoại.
Giọng cô khi đó rất buồn ngủ, mang theo sự mềm mại yếu ớt mà thường ngày khó nghe thấy, vô thức buông bỏ toàn bộ phòng bị, như thể quan hệ giữa hai người trong chốc lát đã được kéo gần hơn.
Đêm đó anh mộng xuân cả một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy, mặt còn chưa rửa đã vội đi giặt quần áo trong bộ dạng vô cùng chật vật.
Anh cũng tự thấy xấu hổ, dù sao đối với một cô gái tạm thời vẫn chưa có quan hệ gì với mình mà mơ giấc mơ kiểu đó, đúng là quá mất mặt.
Thế nhưng giờ phút này, anh vẫn vững vàng đè cô xuống giường, giọng khàn đục, ngón tay vén dải dây buộc trên áo cô, khẽ hỏi: "Buồn ngủ thế à?"
Trần Điền Điền đã mở mắt, ngáp một cái đến chảy cả nước mắt, qua tầm nhìn mơ hồ nhìn anh, trong mắt còn mang theo nụ cười: "Em còn tính ăn tối dưới ánh nến với anh cơ mà."
Cô nhìn thẳng vào anh, im lặng một lát, ngón tay siết chặt rồi nhỏ giọng hỏi: "Muốn... làm không?"
Tề Ngang chống một tay bên người cô, trong phòng ngủ không bật đèn, bầu không khí mờ tối, tiếng điều hòa rì rì, hơi thở rối loạn đan xen, mồ hôi và những nụ hôn quấn quýt, tất cả như đang châm ngòi cho điều sắp tới.
Trần Điền Điền cảm nhận được mái tóc dài bị vén hết ra sau vai, những nụ hôn dày đặc lướt quanh cổ, anh nghiêng đầu, hai tay giữ chặt cánh tay cô, quỳ ở hai bên người cô rồi khóa chặt cổ tay cô trên đỉnh đầu, tư thế hoàn toàn áp chế.
Cô rõ ràng cảm nhận được nơi cổ bị răng anh khẽ cọ qua, để lại cảm giác tê dại khiến toàn thân run lên, cảm xúc dâng trào đến mức cô thà rằng anh cứ mạnh bạo cắn xuống cũng được.
"Ngày mai đổi ga giường nhé."
"Dì giúp việc sẽ tưởng là tụi mình làm đổ nước."
Trần Điền Điền nhẹ nhàng nâng hông lên một chút, nhấc cơ thể khỏi mặt giường, tấm ga bằng nhung quá nóng, mồ hôi thấm ra sau lưng.
Cô cảm nhận được lớp mồ hôi dính nhớp, gió thổi lùa vào xoa dịu phần nào, cô nghiêng đầu, nhắm mắt lại không dám nhìn anh, thì thầm:
"Em tự giặt."
Động tác nâng người ấy như thể cô đang chủ động dâng mình tới.
Tề Ngang cúi đầu liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, động tác ung dung tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay.
"Không phải em muốn xem sao?"
Khi gỡ xuống cái cuối cùng, Tề Ngang lại đưa tay phải lên, đặt ở bên môi cô.
"Liế.m."
Trần Điền Điền nhắm mắt, không rõ đó là gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm trước đó, cô vô thức mở to miệng, ngón tay thon dài của anh khép chặt, lướt qua hàm răng cô, khuấy đảo nơi đầu lưỡi, động tác tràn ngập ý trêu chọc, mô phỏng một hành động bản năng nguyên thủy kéo người ta trôi tuột xuống vực sâu.
Không giống như cô tưởng tượng, Trần Điền Điền lập tức mở bừng mắt, ngửa đầu nhìn thấy Tề Ngang đang treo một ý cười nhàn nhạt nơi khóe mắt.
Anh khẽ cười, giọng nói khàn khàn còn chưa tan đi, thấp giọng bảo: "Không để em làm cái đó."
Trần Điền Điền dần hiểu ra ý anh là gì, đầu lưỡi khẽ lướt qua ngón tay anh, trong đầu hiện lên những khung cảnh trong anime, nhẹ nhàng làm ướt ngón tay anh. Cô cảm nhận rõ ràng ngón tay anh càng lúc càng tiến sâu, như muốn chặn luôn cả cổ họng khiến cô khó thở, nước bọt trào ra không ngừng.
"Phịch" một tiếng, âm thanh vật nặng rơi xuống.
Chiếc đồng hồ trên cổ tay anh rơi xuống bên gối, anh không nói lời nào, ánh đèn quá yếu ớt, đầu óc cô cũng choáng váng, mắt không thể tập trung nên cũng chẳng nhìn rõ trên cổ tay anh có gì.
Là vết sẹo sao? Hay là hình xăm?
Cô nuốt nước bọt mấy lần, đôi mắt ngơ ngác nhìn anh, Tề Ngang rút ngón tay ra, đưa lên môi, li.ếm qua vài cái.
Dòng nước trong cơ thể cô như tuôn trào mạnh mẽ, toàn thân căng lên, cô không ngờ anh lại làm hành động như vậy, từng tế bào trong người cô như reo hò bùng nổ.
Anh ngẩng cổ tay lên, thong thả hỏi: "Không nhìn rõ à? Muốn biết không?"
Gò má Trần Điền Điền đỏ bừng, đôi mắt trong veo như phủ một lớp hơi nước: "Là hình xăm sao? Xăm gì vậy?"
Tề Ngang khẽ nhếch môi, giọng trêu chọc: "Chỉ là hình xăm thôi, anh còn chưa làm gì em, em kích động cái gì."
Nói rồi, ngón tay anh khẽ chạm vào nơi gần như đã sắp cuốn lấy anh.
Trong đêm khuya này, trái đào chín mọng kia đã trưởng thành rất tốt, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, lớp vỏ mỏng ấy sẽ nứt toạc, nước trái cây sẽ trào ra ào ạt.
Tề Ngang muốn cho cô xem hình xăm trên cổ tay mình, anh giơ cổ tay đến gần chùm ánh sáng từ đèn sàn chiếu tới, vừa vặn soi sáng nơi ấy, dưới làn da ẩn hiện mạch máu tím nhạt, nâng đỡ lấy hai chữ cái đơn giản "dd", nét chữ đen rõ ràng khắc sâu trên cổ tay anh.
Lúc này vành mắt của Trần Điền Điền đã đỏ bừng, Tề Ngang thậm chí còn lo cô sắp mất nước.
" Em khóc cái gì."
Chiếc cúc áo giấu bên trong đã được cởi ra, Trần Điền Điền dùng ngón tay giữ lấy cổ tay anh, đầu ngón tay nhấn lên hình xăm, đôi mắt đỏ hoe chăm chú nhìn anh, giọng nghẹn ngào, khàn khàn hỏi: "Anh xăm từ bao giờ vậy?"
Tề Ngang chỉ cúi mắt, ánh nhìn dừng lại trên người cô, chiếc áo hai dây kia thậm chí còn chẳng đủ gọi là áo, chỉ là một mảnh vải nhỏ cỡ lòng bàn tay in hình con bướm đen, mong manh tựa như món quà cần anh tháo gỡ. Ngón tay anh móc nhẹ sợi dây thắt thành nơ, chỉ cần khẽ kéo là cả chiếc áo sẽ rơi xuống.
Tề Ngang nhẹ nhàng vỗ lên cô một cái, cô theo phản xạ hơi nâng người lên.
Giọng anh khàn hẳn đi, đôi mắt cũng ngập tràn tia đỏ, yết hầu chuyển động khó nhọc, thấp giọng đáp: "Ngày chúng ta kết hôn."
Trần Điền Điền dùng cánh tay che mắt, cảm nhận được khóe mắt mình ươn ướt, nhỏ giọng trách:
"Đồ phiền phức."
Tề Ngang cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi cô, động tác rất nhẹ, từng chút từng chút cọ vào chóp mũi cô: "Anh không phiền em, anh yêu em."
"Đừng khóc nữa, đeo vào cho anh."
Ánh mắt Trần Điền Điền rơi vào chiếc hộp đen bên cạnh, nước mắt cũng được cô lau sạch, cô bĩu môi nói: "Không đeo, chúng ta kết hôn rồi còn đeo gì nữa?"
Tề Ngang khẽ "ồ" một tiếng, tự mình nói: "Kết hôn rồi thì tùy thời tùy chỗ sao?"
"Ừm... Những gì anh muốn, em đều cho anh hết."
Đôi mắt cô trong vắt như thủy tinh, sạch sẽ sáng ngời, không hề che giấu gì, tình yêu cuồn cuộn như muốn tràn ra từ đáy mắt, cô không hề giấu giếm, yêu anh đến mức như đang dâng hiến tất cả.
Tề Ngang dời mắt đi, một luồng máu nóng xộc thẳng lên não, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, tựa như chỉ cần động một chút là có thể nổ tung, cả người anh đều bùng lên một cảm giác gấp gáp, khát vọng đến cực hạn.
"Bộp" một tiếng vang nhỏ, quần áo rơi xuống để lộ cơ thể trong làn không khí hơi lành lạnh hơn ban nãy. Va chạm giữa hai người trở nên quá mức rõ ràng khiến mười đầu ngón chân của Trần Điền Điền cũng căng chặt lại, cô nín thở, vô thức nghiêng đầu đi, nhắm chặt mắt, tránh nhìn thẳng vào anh.
Tề Ngang bỗng nhớ tới trên trần nhà có gắn một tấm gương, chỉ cần bấm nút điều khiển là có thể bật ra, thiết kế này vốn do chủ nhà trước tự ý làm, sau này Lục Minh mua lại căn biệt thự có tính đổi sửa, nhưng thấy tốn thời gian nên cũng mặc kệ giữ nguyên.
Ánh mắt Tề Ngang dừng lại ở vệt đỏ nơi khóe mắt cô, cuối cùng anh cũng nén xuống hơi thở nặng nề, tạm tha cho cô một lần.
Trần Điền Điền cảm giác cơ thể mình đã bị ma sát đến đỏ bừng, tựa như một hố cát bị khoét thủng, dễ dàng bị xâm nhập, thăm dò, thế nhưng Tề Ngang vẫn nhẫn nhịn, dùng tất cả kiên nhẫn của mình để từ tốn khai phá vùng đất mới.
Cô bấu chặt vai anh, khó khăn cất lời: "Anh nhanh lên một chút đi."
"Sao phải gấp thế?" Tề Ngang đáp lại bằng giọng khàn đục, trầm thấp.
Ngay khoảnh khắc đó, anh bất ngờ tiến vào khiến Trần Điền Điền hít mạnh một hơi lạnh, lập tức hiểu vì sao Tề Ngang lại dành quá nhiều thời gian cho màn dạo đầu.
Cô có cảm giác như có một lưỡi dao sắc bén chém thẳng cơ thể mình thành hai nửa, đau đến mức không chịu nổi, vậy mà đầu lưỡi dao kia vẫn tiếp tục áp sát, từng chút từng chút cắm sâu hơn.
Rõ ràng anh đã rất chậm rãi, thế mà cô vẫn cảm thấy như mình không thở nổi, khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân căng cứng, muốn thả lỏng cũng chẳng còn cách nào khác.
Nước mắt lại bất giác trào ra nơi khóe mắt Trần Điền Điền, như thể trong hành trình tìm kiếm kho báu, cô chẳng biết khi nào mới đến đích, chỉ có thể cố gắng thả lỏng cơ thể, hết lòng đón nhận anh.
Tề Ngang chẳng cần nói gì, cô đã chủ động tiếp nhận tất cả của anh, những đốt ngón tay thon dài rõ nét kẹp lấy má cô, trong cổ họng bật ra tiếng cười trầm thấp, bất cần mà khen ngợi: "Ăn hết rồi, giỏi quá."
Trần Điền Điền mở to mắt, bắp chân căng cứng đến mức sắp chuột rút.
Lần trước cũng thế này sao?
Tề Ngang lại dùng ngón tay vẽ vòng trêu chọc, đầu ngón tay như sắp bị thứ chất lỏng không rõ kia bào mòn.
"Sao anh cảm giác vẫn còn nhét thêm được nữa."
Đôi mắt của Trần Điền Điền đã đỏ bừng vì bị bắt nạt, vành tai cũng đỏ tới mức như sắp nhỏ máu, nhưng cô vẫn cắn chặt môi, không phát ra âm thanh nào, mặc cho Tề Ngang tiếp tục trêu đùa.
Đã sắp căng đến trong suốt như thế này rồi, làm sao còn có thể nhét thêm được nữa? Thế mà cô vẫn im lặng, chỉ ngước mắt trân trân nhìn anh.
Trái tim Tề Ngang mềm nhũn, cuối cùng cũng rút ngón tay đang háo hức thăm dò kia ra, trong bóng tối chỉ còn lại hình bóng cao lớn của anh nhấp nhô qua lại, đan xen lên thân thể mảnh mai của cô.
Không khí tràn ngập tiếng thở d.ốc đầy kìm nén của cô gái, không phân biệt nổi là đau đớn hay khoái cảm.
Tề Ngang cố ý cúi xuống hôn cô, ánh mắt lướt qua những ngón tay cô đang siết chặt tấm ga giường, nhưng anh cũng chẳng ngăn lại, chỉ nhẹ nhàng hôn cô, mỗi khi cô đáp trả thì anh lại rời đi, cố tình để cô mở mắt ra mơ màng tìm anh, cảm giác xấu xa ấy khiến anh vô cùng thỏa mãn, vài lần như vậy, nụ hôn cũng ngày càng sâu hơn.
Trần Điền Điền cảm giác cả người như đổ mồ hôi đầm đìa, đầu óc trống rỗng, chỉ biết bị động tiếp nhận tất cả những cảm xúc mãnh liệt anh mang tới. Cô liên tục rơi vào trạng thái kiệt sức, đã mấy lần đ.ạt c.ao tr.ào, dù anh vẫn chưa kết thúc nhưng cũng sẽ tạm dừng để cô kịp lấy lại hơi thở.
Trần Điền Điền cảm thấy rất sướng, câu đó cũng theo bản năng thốt ra trước mặt Tề Ngang.
Tề Ngang khẽ cười, âm cuối mang theo chút dụ dỗ mê hoặc, ánh mắt quét qua những dấu vết đậm màu trên người cô
"Đều là của em đấy, còn nhiều hơn của anh."
Trần Điền Điền ôm chặt lấy eo anh, không cho anh tiếp tục nói.
"Không cho phép nói nữa."
Cô gần như chịu không nổi rồi, Tề Ngang thực sự rất giỏi.
Ngay cả hôn cũng khiến cô mê mẩn.
Vòng eo của anh thon gọn mà rắn chắc, thói quen tập luyện nhiều năm khiến vóc dáng cực kỳ hoàn mỹ, mỗi đường nét trên cơ thể đều toát ra sức hút kỳ lạ, chỉ cần chạm vào là không dứt ra được.
"Chỗ trọng điểm cũng rất dễ chịu, em có muốn thử không?"
Ánh mắt Tề Ngang gắt gao dán lên từng biểu cảm của cô, từng nhịp thở gấp gáp của cô đều vang vọng bên tai, từng cái cau mày, từng tiếng rên khẽ đều vì anh mà sinh ra, điều đó khiến anh cảm thấy cả cuộc đời này sống như vậy cũng đủ rồi.
Anh đã nhẫn nhịn đến mức sắp nổ tung, vậy mà vẫn cố tình chậm rãi cọ xát, kéo dài thời gian, để tinh thần và thể xác cô được lấp đầy đến tận cùng.
Cô không hề do dự, gật đầu lia lịa, trong mắt ánh lên vẻ tò mò và ngây thơ: "Muốn."
Tề Ngang lập tức dồn lực ép xuống, không để cô có chút thời gian thích ứng, anh rõ ràng thấy đồng tử cô co rút lại, chân mày nhíu chặt.
"Trần Điền Điền, em có biết bây giờ mình trông thế nào không?"
Trần Điền Điền gồng chặt lấy cánh tay anh, cảm nhận cơ bắp mạnh mẽ dưới lòng bàn tay, móng tay cô cắm sâu vào da thịt, giọng nói cũng mang theo sự khó nhọc: "Chỉ cần là anh... thì thế nào cũng được."
Tề Ngang nghe cô nói vậy, tim như muốn ngừng đập, giọng khàn khàn đáp: "Vậy để anh phục vụ em cho thật tốt."
Anh vỗ nhẹ ra hiệu, đổi tư thế, quỳ xuống, tay đỡ lấy cô tạo điểm tựa.
Có lẽ vì không nhìn thấy được gương mặt đáng thương và ánh mắt cầu xin của cô, Tề Ngang lại càng thêm điên cuồng và tàn nhẫn. Đôi mắt đỏ anh bừng, trong mắt anh lúc này chỉ còn phần thưởng thuộc về mình, mọi âm thanh xung quanh đều bị anh gạt bỏ ngoài tai.
Đợi đến khi anh hoàn toàn thỏa mãn, cô gái đã như một mảnh vải vụn rách nát, nằm bẹp thở yếu ớt, đến cả sức khép tay lại cũng không còn, ánh mắt trống rỗng, mất thần.
Tề Ngang lật cô lại, nhìn bộ dạng ấy cũng biết mình đã hơi quá tay, tim đau như bị xé rách, anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, như muốn truyền cho cô chút dưỡng khí.
"Thoải mái không?" Anh hỏi.
Trần Điền Điền nhìn anh, đầu gối dù đã kê đệm mà vẫn đau đến khó chịu, khóe mắt sưng đỏ vì khóc, giọng nói yếu ớt như thể chỉ cần một hơi nữa thôi là sẽ tắt thở.
Anh đúng là rất biết cách chiều chuộng, nhưng khi dã tính bộc phát thì cũng thật sự quá dọa người.
"Ừm." Trần Điền Điền nghiêng đầu, rồi bỗng nhiên hỏi: "Em... có giỏi không?"
Tề Ngang bật cười, lồng ng.ực cũng rung lên vì tiếng cười ấy, anh ôm chặt eo cô, bế cô vào phòng tắm.
Bồn tắm đã được xả đầy nước ấm, ánh đèn trên trần chiếu xuống khiến làn da cô càng thêm trắng mịn, nước gợn sóng như gương, phản chiếu hình bóng cô, khiến người ta hoa mắt. Cô thoải mái ngâm mình, một chân tùy tiện gác lên thành bồn.
Người đàn ông với những ngón tay thon dài sạch sẽ, tỉ mỉ giúp cô làm vệ sinh.
"Giỏi muốn chết luôn."
Trần Điền Điền đảo mắt, trong lòng như có trăm hoa đua nở, ngây ngô nói: "Vậy lần sau... anh có thể mặc đồng phục học sinh không?"
Tề Ngang hơi khựng tay, ánh mắt dừng lại trên gò má đỏ bừng của cô, nhướng mày: "Đồng phục học sinh?"
"Ừm... đồng phục cấp 3." Trần Điền Điền lườm anh, giọng đầy uy *****.
Cô thật sự rất thích thời cấp ba của Tề Ngang.
Tề Ngang gật đầu: "Được thôi, em muốn gì mà anh không cho."
Đồng phục cấp ba của họ là vest và quần tây, trường Nhất Trung so với các trường khác thiên về phong cách quốc tế hơn, đồng phục cũng được nhà trường thống nhất phát cho, nhiều năm qua vẫn chưa thay đổi, anh không chắc bây giờ còn tìm được không.
Tề Ngang khẽ thở dài, nhìn xuống ngón tay mình rồi cố tình hỏi cô: "Đã lau sạch chưa?"
Trần Điền Điền đáp: "Chưa, còn nhiều lắm, chính anh làm bẩn đó."
Tề Ngang cụp mắt xuống, giọng nhẹ nhàng trách:
"Em đúng là ham ăn."
Trần Điền Điền đưa tay nắm lấy cổ tay còn lại của anh, vẫn tò mò hỏi: "Cho em xem hình xăm của anh đi, tại sao lại xăm vậy?"
Bạn cùng phòng đại học của cô từng xăm hình Marvel lên vai, nói rằng sẽ yêu thích nó cả đời. Cô ấy từng bảo, hình xăm như một dấu ấn, dù sau này có tẩy đi thì cũng sẽ để lại sẹo nên nếu muốn xăm, nhất định phải suy nghĩ thật kỹ.
Trần Điền Điền chăm chú nhìn hai chữ cái ấy rồi ngẩng đầu hỏi: "Lúc xăm có đau không?"
Tề Ngang không chịu nổi nữa, rời tay ra, đưa cô thứ khác để phân tán sự chú ý.
Ánh đèn chiếu xuống, mọi thứ trở nên vô cùng quyến rũ.
"Ừm... Sao anh lại —"
Động tác của anh rất chậm rãi, dù vẫn còn chút bỏng rát nhưng so với lúc đầu đã quen dần, không còn cảm giác như muốn hủy diệt nữa.
Cô ngồi lơ ngơ trên mép bồn tắm, trước mắt như mờ ảo cả đi, nhưng vẫn không quên hỏi:
"Mau kể cho em nghe đi, em muốn biết."
Tề Ngang cúi người, thì thầm: "Không đau đâu, vốn dĩ đường nét cũng ít, quan trọng là sau khi anh xăm xong, em đã đồng ý lấy anh rồi. Trần Điền Điền, em có biết lúc đó anh vui đến thế nào không? Đến mức nào còn nhớ nổi cơn đau nữa chứ."
Trong làn hơi nước mờ ảo, khóe mắt và đuôi mày của Tề Ngang đều ánh lên sắc đỏ, một giọt mồ hôi lăn dài từ trán xuống, cả người toát lên vẻ quyến rũ chết người.
"Trần Điền Điền, anh yêu em."
Trần Điền Điền không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đón nhận những đợt tấn công ngày một mãnh liệt từ anh.
Cô ngước mắt nhìn ánh đèn trên trần nhà, trong lòng thầm nghĩ:
Lại một mùa đông nữa đến rồi.
Mùa đông năm nay, cô không còn một mình nữa.
Ở trong phòng tắm thật lâu cũng chẳng có cơ hội rời đi, Trần Điền Điền run rẩy ôm chặt lấy anh, khẽ cất tiếng: "Tề Ngang, có phải... anh đã sớm muốn như thế này rồi không?"
Anh khàn giọng đáp: "Ừm, mỗi tư thế đều là anh đã mưu tính từ lâu."
Cô run rẩy hỏi, giọng ngắt quãng: "Anh... anh có thấy... có thấy sướng không?"
Anh cúi sát bên tai cô, hơi thở nóng bỏng: "Anh muốn chết vùi trên người em."
"Tề Ngang... Anh giỏi quá... em sướng muốn chết mất."
"Trần... Trần Điền Điền... Ưm..."
Gặp được anh, thế giới đầy tuyết của cô bỗng chốc lặng yên.
Còn chưa kịp thốt ra lời nào, cô đã bị anh giữ chặt cằm, cúi đầu phủ xuống đôi môi.