Trần Điền Điền may mắn vì hôm sau là cuối tuần, không phải đi làm, cô vừa mới được thăng chức chưa lâu, không muốn xin nghỉ phép.
Ngày hôm sau, đến tận trưa cô mới được anh ôm ngủ say, đầu óc choáng váng, chỉ còn nhớ lờ mờ việc tối qua bị giày vò, anh cười khàn khàn hỏi cô có đau không, bộ dạng như thể không làm cô kiệt sức thì thề không bỏ qua. Cuối cùng, thấy lòng bàn tay cô bị trầy xước, anh mới miễn cưỡng buông tha.
Cầm thú.
Còn hơn cả cầm thú.
Trần Điền Điền mệt đến mức không còn sức để mắng thành tiếng.
Tỉnh dậy vào hôm sau, toàn thân cô đau nhức, như thể một người lâu năm không vận động bỗng dưng chạy hết 42km marathon. Đặc biệt là chỗ ấy vẫn còn lưu lại cảm giác mát lạnh của thuốc mỡ xen lẫn cơn đau rát khó chịu, giống như một quả bóng bị bơm căng quá mức, rách toạc ra, khó mà trở lại trạng thái ban đầu.
Cô mở mắt, nhìn chăm chú vào chiếc đèn pha lê trên trần nhà hồi lâu rồi mới gắng gượng, dồn hết sức ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, quấn chăn kín ngực. Ánh mắt cô rơi vào những chiếc bao cao su còn chưa bóc cùng một lọ thuốc mỡ màu trắng sữa đặt bên cạnh.
Cô không nhớ nhà mình có những thứ này, chắc hẳn là anh đã ra ngoài mua lúc tối, cô cũng không ngờ mọi chuyện lại vượt quá giới hạn như vậy.
Cúi người định tự xoa bóp đôi chân đau nhức nhưng đến cả ngón tay cô cũng không còn tí sức nào, toàn thân mềm nhũn như một sợi mì luộc chín.
Cánh cửa phòng ngủ bật mở "cạch" một tiếng.
Tề Ngang mặc một bộ đồ ở nhà bước vào.
Ánh mắt hai người giao nhau một thoáng rồi anh sải bước đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng dùng ngón tay xoa bóp giúp cô.
"Đau lắm hả?" Tề Ngang ngẩng đầu hỏi.
Trần Điền Điền lười đáp, hai giây sau lại không nhịn được lên tiếng: "Em đến xuống giường còn không nổi, cảm giác như xương cốt đều vỡ vụn hết rồi."
Tề Ngang cười khẽ, tay dùng thêm chút lực giúp cô bóp nắn cơ bắp căng cứng đau nhức, "Không thể trách anh được, bắt đầu từ ngày mai cùng anh lên tầng trên tập gym."
Trần Điền Điền nằm vật ra, rã rời nói: "Vậy chi bằng em cứ nằm đây luôn cho rồi."
Tề Ngang bóp cằm cô, giọng trầm thấp: "Vậy thì trói em lên giường, ngày nào cũng hành."
Trần Điền Điền đạp anh một cái, lấy tay che mặt, lầm bầm: "Sau này anh hết cửa được thưởng rồi."
Tề Ngang nhàn nhã nói: "Không cần đồng phục nữa à?"
Trần Điền Điền đảo mắt một cái rồi chậm rãi nghiêm túc ngồi dậy, nói: "Vậy... vẫn là, muốn đó."
"Tề Ngang, hồi cấp ba em cũng từng đến tìm anh, em không cố ý cho anh leo cây đâu, mẹ em tịch thu điện thoại của em vì sợ nghỉ hè sẽ có người đến đòi nợ, mẹ muốn em yên tâm học hành nên không cho em ở nhà. Em phải tranh thủ giờ ra chơi chạy đến trường anh, cố gắng về nhà đúng giờ mẹ quy định, nhưng em thấy bên cạnh anh có rất nhiều bạn mới, trong đó có cả Hướng Quỳ, ai nấy đều ăn mặc rất đẹp, anh lúc đó cũng bỗng trở nên xa lạ với em, em... em rất ghen tị."
Có lẽ vì ngày trước Tề Ngang luôn lẽo đẽo theo sau cô, hai người lớn lên cùng nhau, cô biết rõ có rất nhiều người theo đuổi anh, thích anh, thầm mến anh, nhưng vì quá thân thiết nên cô không cảm thấy ngoại hình anh có gì đặc biệt, dù sao trong giới của bọn họ, ai cũng na ná nhau.
Nhưng lên cấp ba, anh trở thành con trai của Lục Minh, ai ai cũng biết đến thân phận hiển hách của anh. Anh đậu vào Nhất Trung, đứng vững ở vị trí thủ khoa, khí chất và phong thái bỗng thay đổi hoàn toàn.
Cậu trai từng theo sau lưng cô, sau khi rời khỏi cô, hóa ra lại rực rỡ trong thế giới của riêng mình đến thế .
Tề Ngang mím môi không nói gì, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn hàng mi đang khẽ run của cô, hồi lâu sau, giọng khản đặc: "Đã từng đến tìm anh."
Những lời cô nói trước đây, Tề Ngang đều nghe thấy nhưng anh cứ nghĩ đó chỉ là tình cờ bắt gặp.
Trần Điền Điền gật đầu: "Ừm."
"Sao không đến gặp?"
"Em sợ ngại, em sĩ diện lắm, với lại hồi cấp hai em thường hay ra lệnh cho anh, lỡ như anh bây giờ giỏi rồi, lại cười nhạo em thì sao? Em chịu không nổi, lúc đó em nghĩ... vậy thì không chơi nữa."
Dù sao thiếu một người bạn cũng chẳng sao.
Nhưng về sau cô nhận ra dường như chẳng ai có thể sánh được với Tề Ngang.
Thật ra đến năm cuối cấp ba, cô cũng hơi hối hận, đáng lẽ lúc đó nên dày mặt chạy đến bên anh, cùng lắm thì sau này cô sẽ không ra lệnh cho anh nữa, cũng không tiêu tiền của anh để mua đồ ăn nữa.
Nếu lúc đó anh thật sự tỏ ra không thèm để ý đến cô, cô chỉ cần cười gượng một tiếng tự tìm cho mình một cái cớ để rút lui, cuối cùng cũng sẽ không tiếc nuối đến thế.
Tề Ngang hít sâu một hơi, giọng trầm xuống: "Ngốc chết đi được, anh là loại người như vậy sao?"
Trần Điền Điền mỉm cười lắc đầu: "Không phải, anh rất tốt."
Tề Ngang bóp nhẹ gò má cô rồi nói: "Bị em nói mà cứng lên rồi."
Trần Điền Điền liếc anh một cái: "Đủ rồi đó."
Toàn thân cô vẫn còn sưng đau, làm gì cũng không được.
Tề Ngang nghịch ngợm tay cô, ý tứ khó lường hỏi: "Tay có đau không?"
Trần Điền Điền giơ tay lên cho anh xem, ngón tay mềm nhũn không còn sức, ánh mắt cô liếc ngang.
"Em cầm đũa ăn cơm cũng không nổi."
Tề Ngang lập tức nắm chặt cổ tay cô: "Anh đút cho em."
"Anh là chó à, lúc nào cũng *****."
"Không phải em nói lúc nào cũng được sao? Chỉ với mình em thôi." Tề Ngang cúi đầu hôn lên cổ tay cô, cả người không chút khoảng cách mà dán sát vào cô.
Ánh sáng ban ngày sáng rõ hơn, Trần Điền Điền nhìn thấy rõ thứ gân xanh cuồn cuộn kia, trong đầu lại nhớ tới cảnh đêm qua nó tiến vào thế nào, chẳng trách lại đau đến vậy.
"Xấu chết đi." Trần Điền Điền cố ý quay mặt sang chỗ khác.
Tề Ngang khựng lại, túm mặt cô lại, nheo mắt hỏi: "Xấu ở đâu?"
"Màu hồng." Trần Điền Điền đáp, "Còn rất có tâm hồn thiếu nữ nữa."
Tề Ngang: "......?"
"Ăn xong thì trở mặt không nhận người rồi hả."
Trần Điền Điền dùng đầu ngón tay kẹp lấy phần đỉnh, lập tức nghe thấy tiếng hít khí lạnh xen lẫn những âm thanh kìm nén không nổi.
Ánh mắt cô quan sát phản ứng của anh, ngón tay làm theo những gì tối qua anh đã chỉ dạy, biết được cách nào khiến anh thoải mái nhất.
Nhưng ngay lúc sắp đ.ạt c.ao t.rào, Trần Điền Điền bỗng nhiên buông tay, trở lại động tác chậm rãi ban đầu, chạm nhẹ bên này một chút, bên kia một chút. Tề Ngang ngồi bên cạnh ôm lấy eo cô, cằm tựa lên vai cô, bị hành động đột ngột đó làm cho đau đến mức căng cứng cả quai hàm.
"Đau anh." Tề Ngang nhíu mày.
Tay nghề của cô vụng về nhưng mỗi lần đều chuẩn xác đánh trúng điểm yếu làm anh gần như phát điên.
Trần Điền Điền hỏi: "Đau lắm à?"
"Bé nhóc Trần Điền Điền, em đang chơi anh đấy à." Khóe mắt anh đỏ hoe, giọng khàn đặc.
Trần Điền Điền thản nhiên đáp: "Không được sao?"
Cô lặp lại động tác vừa rồi, mỗi lần Tề Ngang sắp cao trào thì cô lại thả lỏng khiến đôi mắt anh đỏ bừng vì nhẫn nhịn.
"Em học ở đâu ra vậy?" Giọng anh khản đặc không chịu nổi, pha chút ngang ngược cục cằn.
"Trong truyện tranh."
Tề Ngang cứ như vậy bị cô giày vò hết lần này đến lần khác, thứ vốn hồng nhạt giờ đã đỏ sẫm, trông cực kỳ đáng sợ.
"Vợ ơi, đừng chơi nữa." Anh ghé sát tai cô, giọng khàn khàn mê hoặc, như đang cầu xin, "Thật sự sắp chết rồi."
Trần Điền Điền lại cố tình liếc mắt nhìn ra cửa, ra vẻ quan tâm: "Hình như ba về rồi đó, anh tự giải quyết đi."
Tề Ngang nhìn "vật thể" đang treo lửng lơ trong không khí, lại quay sang nhìn cô, cả người như hóa đá.
"Thế anh phải làm sao bây giờ?"
Trần Điền Điền chống eo, chậm rãi bước xuống giường, lạnh nhạt nói: "Không liên quan em."
Tề Ngang đau tới mức thần kinh co rút, vội vàng kéo lấy tay áo cô, ánh mắt tràn đầy đầu hàng, giọng cũng mềm hẳn: "Em đợi một chút đã, em tự nhìn đi, anh thực sự sẽ chết mất."
"Anh cầu xin em đi."
"Anh cầu xin em, làm tiếp đi được không?" Tề Ngang không còn liêm sỉ, thậm chí còn vội vàng bổ sung, "Rất nhanh thôi."
Nhanh cái đầu anh, tay cô sắp cháy đến nơi rồi.
"Anh tự giải quyết đi."
Trần Điền Điền do dự hai giây, vẫn không quên thúc giục anh: "Anh mau xuống đi, ba khó khăn lắm mới đến được một lần."
Nói xong, "cạch" một tiếng đóng cửa phòng lại.
Tề Ngang lấy lưỡi đẩy má trong miệng, mắt nhìn chăm chăm ra cửa, bật cười, trong đầu còn hiện rõ dáng vẻ vừa rồi của Trần Điền Điền, đúng là ngang ngược hết sức.
Có tiền đồ rồi.
Chỉ dám hống hách trước mặt anh thôi.
Nhưng anh lại thích chết đi được.
Chết tiệt, đau hơn rồi.
Ánh mắt anh rơi xuống bộ đồ cánh bướm màu đen cô mặc tối qua, may mà chưa bị xé rách, chỉ hơi nhăn nhúm nhưng vẫn nguyên vẹn. Tối qua cô còn xịt nước hoa, lúc này trên bộ đồ vẫn còn lưu lại hương vị mờ ám đêm qua.
Anh dùng bộ đồ đen đó bọc lấy, vải thô ráp chà sát vào da thịt khiến anh có chút đau đớn nhưng đồng thời lại mang đến khoái cảm kỳ lạ.
Trần Điền Điền xuống lầu, thấy Lục Minh đang ngồi trên ghế sofa đọc báo, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cô đi đứng loạng choạng, ông cố nén ý cười trong mắt, nói: "Điền Điền dậy sớm thế? Mau lại đây ăn sáng."
Xem ra thằng nhóc Tề Ngang này cuối cùng cũng làm được chuyện lớn rồi.
"Ba." Trần Điền Điền cố tình làm ngơ trước ánh cười trong mắt ông.
Đã giữa trưa thế này còn đâu mà gọi là "sớm".
Cô hỏi: "Ba ăn cơm chưa?"
"Ba định đặt một nhà hàng Tây, tính đưa hai đứa cùng đi, nhưng giờ thì—" Lục Minh chưa nói hết, mặt Trần Điền Điền đã đỏ bừng, không dám ngẩng lên.
Ông bật cười, nói tiếp: "Trước đây còn lo thằng nhóc đó sau khi cưới sẽ đối xử không tốt với con, giờ xem ra không cần ba lo nữa rồi."
Trần Điền Điền ngồi xuống sofa, ngón tay quấn lấy nhau, lí nhí nói: "Anh ấy đối xử với con rất rất tốt, ba đừng lo."
Lục Minh thở dài nói: "Chỉ cần hai đứa sống tốt là được rồi, ba còn vui hơn ai hết."
Trần Điền Điền như đang nghĩ tới điều gì đó, hé miệng nói: "Ba, con có chuyện muốn nói với ba."
Lúc này, ở cầu thang vang lên tiếng bước chân, Trần Điền Điền quay đầu lại, thấy Tề Ngang đang bước xuống, anh đã thay một bộ đồ khác, tóc còn hơi ẩm.
"Ba, sao hôm nay ba lại có thời gian đến vậy?"
"Đến thăm hai đứa một chút." Ông lại nói tiếp: "Mấy ngày nữa ba sẽ về Tây Thành, năm nay hai đứa không cần về nữa đâu."
Tề Ngang hơi sững người, mới lập đông thôi, mọi năm phải đến cận Tết mới trở về mà.
"Sao năm nay về sớm vậy ạ?"
Lục Minh ngả người ra sau, thở dài: "Công ty cũng gần như để con tiếp quản hết rồi, nếu có gì thật sự không xử lý được thì hỏi chú Hàn. Ba muốn về Tây Thành ở một thời gian, coi như dưỡng già."
Tề Ngang im lặng mấy giây rồi gật đầu.
Từ sau khi mẹ mất, Lục Minh gần như chưa từng nghỉ ngơi, ông vốn là người nghiện công việc, quen mẹ rồi mới chịu dành thời gian cho cuộc sống riêng tư, nhưng từ khi bà ra đi, ông lại lao đầu vào làm, bận rộn như thể cả đời chỉ còn mỗi làm việc để sống.
Đôi khi Tề Ngang cũng không biết ông thực sự yêu công việc hay chỉ là đang dùng công việc để tê liệt chính mình.
"Điền Điền, con định nói gì vậy?"
Trần Điền Điền đang ngồi bên cạnh, liếc nhìn Tề Ngang, vừa định mở miệng thì lại nghe Tề Ngang cướp lời: "Chắc là định nói chuyện trước đây tụi con kết hôn—"
Trần Điền Điền giật thót tim, phản xạ cực nhanh, lập tức đè lên cánh tay anh, vội vàng nói: "Anh không được nói."
Nếu chuyện này để Tề Ngang nói ra, chắc chắn ba sẽ nghĩ do anh làm bậy rồi mắng cho xem.
Tề Ngang chỉ ngồi cạnh, nhướng mày rồi ngậm miệng lại.
Ngón tay cô đang siết lấy cánh tay anh, bất chợt bị một luồng lạnh buốt làm giật mình, quay đầu lại thì thấy Tề Ngang đang dùng đôi mắt đỏ ửng kia lặng lẽ liếc nhìn cô
Lúc này cô mới nhận ra lý do vì sao anh xuống nhanh như vậy.
Anh đã tắm nước lạnh.
"Thật ra trước đây con và Tề Ngang là... kết hôn theo hợp đồng, tức là... không có tình cảm gì cả, không phải như đã nói là hai đứa yêu nhau."
Trần Điền Điền nói tới đây, bỗng quay đầu nhìn anh.
Thì ra lúc đó tất cả những gì anh nói đều là thật.
Trong lòng cô bất giác bối rối, thậm chí có chút chột dạ: "Là con... con lúc đó chỉ cần một người kết hôn thôi."
Lục Minh vỗ nhẹ tay cô đang siết chặt áo, nụ cười hiền hòa đến mức nếp nhăn cũng hiện ra: "Được rồi, ba sớm biết rồi."
"Ba biết rồi?" Trần Điền Điền kinh ngạc.
Lục Minh liếc nhìn Tề Ngang: "Ừm, ba còn không hiểu thằng bé sao? Nếu không thích thì nó tuyệt đối không chịu kết hôn. Nhưng hai đứa lại kết hôn quá vội vàng nên ba đoán chắc cũng có lý do."
Trần Điền Điền càng thêm áy náy, không dám nhìn về phía Tề Ngang.
Lục Minh ho nhẹ hai tiếng, nói: "Vậy hai đứa định khi nào tổ chức đám cưới? Nhà mình cuối cùng cũng có đại hỷ rồi."
Trần Điền Điền còn chưa nghĩ tới chuyện này, trong đầu vẫn đang quay cuồng thì nghe bên cạnh Tề Ngang giọng trầm ổn, như đã sớm lên kế hoạch, thốt ra tự nhiên: "Tết đi."
Trần Điền Điền ngẩn người, như không nghe rõ: "Tết?"
Lục Minh cũng bất ngờ: "Vội vậy à?"
Tề Ngang nheo mắt, ánh mắt lóe sáng, liếc qua: "Đã kết hôn một năm rồi, vậy là gấp à? Em không muốn sao?"
Trần Điền Điền lí nhí: "Không phải không muốn."
Cô chỉ cảm thấy mọi thứ đến quá đột ngột, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ tới chuyện tổ chức đám cưới, cũng không biết từ khi nào Tề Ngang đã có kế hoạch.
Giống như tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi cái gật đầu của cô.
Lục Minh cười nói: "Được rồi, miễn là hai đứa tính kỹ là được, xem ra ba cũng phải đi hỏi thăm bạn bè lấy chút kinh nghiệm thôi, chứ ba còn chưa từng tổ chức đám cưới bao giờ."
Từ giọng điệu của ông, Trần Điền Điền nghe ra vài phần nuối tiếc, ông đã yêu Cận Minh Châu nhiều năm như vậy, nhưng đến một thân phận chính thức cũng không có.
Có lẽ ông rất muốn tận mắt chứng kiến một đám cưới.
"Được ạ, dù sao... càng sớm càng tốt."
Cô nhìn Lục Minh và nói.
Nếu không phải vì điều này, có lẽ Trần Điền Điền cũng không định tổ chức đám cưới, dù sao hai người cũng đã kết hôn được một năm rồi, cô cảm thấy không cần thiết nữa.
Cùng Tề Ngang sống bên nhau mới là quan trọng.
Buổi trưa khi ăn cơm, Trần Điền Điền vẫn không quên hỏi Tề Ngang về chuyện của Hướng Quỳ.
Cô vẫn nhớ anh từng nói, là do Tề Ngang nợ ân tình của Lý Nham Thương nhân nên mới xen vào chuyện tình cảm của anh ta.
Trần Điền Điền ôm cái gối nhỏ, cúi đầu đùa nghịch với cằm của chú mèo con đang nằm trong lòng.
Phòng khách yên tĩnh, Lục Minh đang ngủ trưa trên lầu, hai người ngồi trong phòng khách bật một bộ phim truyền hình dài tập nhưng không xem, chỉ để tiếng phim làm không gian thêm phần an tĩnh.
"Anh ta làm sao biết anh có thể giúp được? Chuyện tình cảm của họ, anh thì giúp được cái gì chứ?"
Tề Ngang đang bóc vỏ vải, tay bỗng khựng lại.
Trần Điền Điền ngẩng đầu, khẽ liếc anh một cái, ánh mắt nhẹ tênh: "Anh với Hướng Quỳ thân lắm sao? Người cô ấy thích còn không làm được gì, vậy mà anh làm được, đỉnh thật đấy."
Tề Ngang: "..."
Anh ngửa mặt cười rồi nghiêng người qua, đưa trái vải trong tay cho cô.
"Em yêu, để anh quỳ xuống xin lỗi em được không?"
Trần Điền Điền nhìn anh mà không nói gì, đôi mắt trong veo không gợn chút cảm xúc.
Cô há miệng, cắn trái vải trong tay anh, hai má phồng lên, nhai chậm rãi.
Tề Ngang cúi người xuống, hôn nhẹ lên khóe môi còn đọng lại chút nước vải, vị ngọt thanh tròn đầy.
"Thích em nhất."
Anh hơi cúi đầu, đầu mũi khẽ chạm vào cổ cô, vừa hôn nhẹ vừa thì thầm: "Chỉ thích mình em."