Vào Ngày Xem Mắt, Tôi Đã Chọn Nhầm Alpha Mạnh Nhất Tinh Tế

Chương 23

Quý An Lê càng nhìn càng thấy kích động mắt sáng rực, đồng thời tiện tay hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày như Ôm ấp mà không gặp khó khăn. Cậu không thể cưỡng lại niềm phấn khích, cậu có cảm giác như điểm tiếp xúc sẽ tuôn ào ào như vàng rơi.

 

Cậu thay đổi hoàn toàn so với động tác chậm chạp ban nãy, nhanh chóng tắm rửa thay một bộ đồ dài đơn giản và rộng rãi gương mặt hơi ửng đỏ. Khi bước ra khỏi phòng tắm vừa hay chạm mặt Lận Cảnh người cũng vừa tắm xong từ phòng tắm ở tầng dưới.

 

Lận Cảnh thấy gương mặt Quý An Lê dường như đỏ hơn trước đó một chút, nghi hoặc hỏi:

 

"Cậu... bị bệnh sao?"

 

Quý An Lê vội vàng lắc đầu:

 

"Hả? Đâu có" 

 

Cậu đưa tay sờ mặt mình, thấy hơi nóng hơn bình thường. Dù sao thì nghĩ đến việc lát nữa sẽ nhận được "lương" bằng cách vuốt v3 một con sói bông, làm gì mà không phấn khích cho được?

 

Lận Cảnh càng nhìn càng thấy Quý An Lê không bình thường, nhưng cũng không giống như bệnh nặng. Đôi mắt sáng rực của cậu, đôi môi đỏ mọng, gương mặt tươi sáng mà lại phảng phất như trạng thái mà Omega gặp phải trước kỳ ph át tình mô tả trong giờ s1nh lý học.

 

Mặc dù kỳ ph át tình của Quý An Lê chưa đến, nhưng Lận Cảnh vẫn lo lắng hỏi:

 

"Cậu có cảm thấy khó chịu gì không? Như là triệu chứng trước kỳ ph át tình ấy?"

 

Căn bệnh lạ của Quý An Lê xuất hiện một cách kỳ quặc, thêm vào đó ở độ tuổi còn trẻ như vậy mà tiến hóa lần hai thành trị liệu sư cao cấp thì hiếm thấy, có lẽ cơ hội và nguy hiểm song hành, không chừng còn có bệnh tật nào mà chính Quý An Lê cũng chưa phát hiện ra?

 

Quý An Lê cuối cùng cũng hiểu ý của Lận Cảnh, thoáng nghĩ một chút rồi khéo léo đóng kịch:

 

 "Anh nói cũng đúng có lẽ là có chút khó chịu, tôi cảm thấy hơi nóng và đỏ mặt. Nhưng kỳ ph át tình của tôi chưa đến, không biết tại sao lại thế này."

 

Hàng mi cụp xuống của cậu khẽ run che đi ánh sáng trong mắt, cố ý che giấu nụ cười của mình, cẩn thận quan sát phản ứng của Lận Cảnh. Không hổ danh là Alpha được cậu chọn, đúng là gặp đúng thời điểm. Lý do tốt như vậy cậu còn chưa nghĩ ra, đối phương đã chủ động đưa tới. Độ phù hợp 100% không phải là chỉ là phù hợp không xem này tâm đầu ý hợp, chỉ thiếu chút nữa là không phân biệt được ai là ai luôn.

 

Lận Cảnh quả thực lo lắng khẽ đỡ cậu ngồi xuống giường, cúi người chăm chú kiểm tra hỏi:

 

"Tôi đi lấy thuốc ức chế cho cậu nhé?"

 

"Hả?" Quý An Lê ngạc nhiên hỏi:

 

"Anh.. anh mua thuốc ức chế cho tôi rồi à?"

 

Lận Cảnh gật đầu:

 

"Lúc cậu về khách sạn sắp xếp đồ đạc, tôi đã dùng danh nghĩa của chúng ta để chuẩn bị một ít, phòng khi cần." 

 

Vì tình trạng của Quý An Lê đặc biệt sợ đối phương quên nên đã chuẩn bị riêng một phần.

 

Quý An Lê nghẹn lời nuốt lại câu nói về việc có thể ph át tình sớm. Cậu cảm thấy Lận Cảnh chu đáo đến mức mình không nỡ lợi dụng. Nhưng nghĩ đến vết thương hiện tại của đối phương không thể chữa lành, cậu nhanh chóng tự trấn an quyết tâm hoàn thành các nhiệm vụ để giúp Lận Cảnh phục hồi.

 

"Không sao, tôi không ngửi thấy mùi pheromone, nên chắc chắn không phải ph át tình, có thể... là do căn bệnh lạ mất kiểm soát không ổn định gây ra."

 

Lận Cảnh càng lo lắng hơn:

 

"Căn bệnh này không chỉ xuất hiện vào kỳ ph át tình sao?"

 

Quý An Lê khẽ cười đáp:

 

"Có thể là do mới tiến hóa lần hai nên không ổn định gây ra, không sao đâu tôi nghỉ một chút là khỏe thôi, không cần anh biến thành hình thái thứ hai để an ủi tôi đâu."

 

Lận Cảnh im lặng cậu nói vậy chắc chắn là cần rồi, nghĩ rằng Quý An Lê vì sợ làm phiền mình nên không yêu cầu giúp đỡ. Nghĩ đến việc Quý An Lê bảo vệ anh và sự quan tâm những ngày qua, anh cảm thấy mình không thể nhen như vậy. Vì vậy, để đáp lại sự quan tâm mà Quý An Lê dành cho mình Lận Cảnh quyết định biến thành hình thái sói ngay lập tức.

 

Quý An Lê nghĩ rằng Lận Cảnh sẽ không đành lòng nhìn cậu chịu ảnh hưởng của căn bệnh lạ và cuối cùng sẽ đồng ý, nhưng... tốc độ này cũng quá nhanh đi? Một đống lời sau đó của cậu thậm chí còn chưa kịp nói ra để phát huy.

 

Quý An Lê nhìn con sói to lớn đầy lông trước mặt mà phải ngẩng đầu lên mới thấy rõ, vì trước đó Lận Cảnh ở rất gần cậu, nên lúc này gần như cả cái đầu sói trắng xù lông rơi ngay trước mắt, to hơn cả đầu cậu. Đặc biệt là đôi mắt sói theo khoảnh khắc tiếp theo nằm xuống ngang tầm mắt với cậu, vừa thuần phục vừa hoang dã chưa được thuần hóa.

 

Hai khí chất hoàn toàn đối lập hòa quyện vào nhau, rõ ràng là một con thú dữ nguy hiểm như vậy nhưng lại ngoan ngoãn như thế, tạo nên cú sốc thị giác khiến Quý An Lê phải hít một hơi.

 

Phải một lúc sau cậu mới hoàn hồn, muốn mở miệng nhưng không nhịn được bị nghẹn:

 

"Sao... sao anh lại biến hình?"

 

Quý An Lê theo phản xạ đặt lòng bàn tay lên bàn chân đầy lông của sói tuyết thầm nghĩ 'đã đến tận nơi rồi nếu cậu còn nói những lời trái với lòng mình thì không phải là cậu nữa'.

 

Cậu thở dài một tiếng:

 

"Xin lỗi, đêm tân hôn còn phải để anh vất vả biến thành hình thái thứ hai, yên tâm để tôi tìm xem có thuốc nào có thể chữa lành vết thương của anh để báo đáp không."

 

Cậu đã quyết định, tối nay thế nào cũng phải lấy được điểm, để đổi dược liệu cần thiết cho thuốc chữa lành vết thương của Lận Cảnh.

 

Không thể phí phạm sự hy sinh của Thượng tướng Lận phải không?

 

Lận Cảnh lắc đầu, tuy không tin trong vũ trụ có loại thuốc thần kỳ như vậy, nhưng Quý An Lê nói ra để an ủi anh, anh rất biết ơn nằm im không động đậy ở đó, đầu sói tựa trên một chân trước, đôi mắt sói lặng lẽ nhìn Quý An Lê.

 

Quý An Lê theo phản xạ xoa xoa bàn chân sói dưới lòng bàn tay, tốt bụng nhắc nhở:

 

"Căn bệnh lạ này của tôi ngay cả tôi cũng không biết tình hình cụ thể, vạn nhất thật sự quá đà? Anh sẽ không giận chứ?"

 

Lận Cảnh lắc đầu, không để tâm đ ến câu "quá đà" trong lời nói của Quý An Lê, dù sao anh là sói tuyết Quý An Lê không thể làm gì với một con sói được đúng không? Nhiều lắm là yêu thích bộ lông xù của anh một chút, nhưng đó không phải vấn đề.

 

Nhưng rất nhanh Lận Cảnh cảm thấy mọi chuyện có vẻ không ổn lắm, anh nghĩ đơn giản quá.

 

Quý An Lê được cho phép gan dạ hơn, cũng muốn thử nghiệm xem nhiệm vụ chạm vào người bạn đời có hoàn thành không khi một bên tiếp xúc với hình thái thứ hai, bên kia cậu cố ý lên tiếng để Lận Cảnh hạ thấp cảnh giác:

 

"Anh nói không giận nhưng tôi không tin hay là tôi thử trước nhé?"

 

Lận Cảnh thẳng thắn gật đầu, cũng đã chuẩn bị tinh thần.

 

Quý An Lê để con sói đứng thẳng dậy, theo động tác oai phong lẫm liệt đứng bốn chân trước mặt, cậu trực tiếp bất ngờ dang tay ôm lấy.

 

Con sói tuyết trong lúc Quý An Lê đến gần thì cả người cứng đờ, không biết có phải vì đã có tiếp xúc như vậy trong lúc kiểm tra trước hôn nhân không, anh không ghét sự tiếp xúc của Quý An Lê, nhưng toàn thân lông vẫn dựng đứng lên trong giây lát, khiến Quý An Lê cảm thấy như đang ôm một con thú nhồi bông mắt càng sáng hơn.

 

Ngay lúc cậu vuốt v e lông sói, âm thanh của hệ thống vang lên bên tai khiến cậu càng phấn khích hơn:

 

"Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ôm ấp hàng ngày, điểm chạm X3, Bạn đời hiếm cấp một x10, tổng cộng được thưởng 30 điểm chạm."

 

Quý An Lê suýt bật cười quả nhiên có tác dụng, vậy thì đừng trách cậu tranh thủ nhé, mục tiêu tiếp theo chính là nhiệm vụ chạm vào người bạn đời Cổ kề cổ vừa nãy ôm lên chỉ có thể tính là ôm ôm, nghĩa là biên độ vẫn chưa đủ còn thiếu một cái cổ kề cổ.

 

Quý An Lê trực tiếp đứng dậy ôm chặt lấy mặt và cổ, vì cái ôm bất ngờ và chặt chẽ gần như nửa khuôn mặt chìm vào bên cổ con sói, nhân lúc con sói tuyết chưa kịp phản ứng mặt cọ cọ vào cổ hai tay cũng ôm chặt cổ con sói.

 

Gần như cùng lúc, cả người và sói đều như có gì đó nổ tung trong đầu. Quý An Lê thì phấn khích, vì hệ thống thông báo nhiệm vụ hoàn thành,  âm thanh 50 điểm vào đã vào tài khoản, một động tác cộng lại được 80 điểm chạm, cậu quả nhiên là một tay làm nhiệm vụ giỏi.

 

Còn Lận Cảnh thì cả người không ổn chút nào, dù trước đây đối phương cũng đã ôm anh nhưng chưa bao giờ áp sát như vậy.

 

Anh có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương phả vào cổ, làn da ấm áp thậm chí có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của đối phương qua nơi tiếp xúc, khiến đôi tai sói run lên đầu óc ù đi không nghe rõ gì, như thể cả thế giới chỉ còn lại tiếng tim đập dữ dội của mình từng nhịp một, nhanh chóng lấn át tiếng của Quý An Lê, khiến anh bối rối đứng đó không dám cử động.

 

Đúng lúc đó, Quý An Lê nhận được phần thưởng nhiệm vụ hài lòng buông tay ra và nhảy lên giường, kéo chăn lên ngang ngực vẫy vẫy:

 

"Không dọa anh chứ? Thấy không, tôi đã bảo thử trước vì sợ dọa anh, vẫn chưa quen đúng không? Hay tối nay anh ngủ cạnh tôi, chúng ta cùng làm quen với nhau đi!"

 

Lận Cảnh theo phản xạ lắc đầu, khi hoàn hồn thì ánh mắt phức tạp há miệng định nói việc này có thể không tốt cho Quý An Lê, dù sao anh cũng là một Alpha bình thường, nhưng nghĩ đến việc hai người đã là vợ chồng hợp pháp cho dù thật sự xảy ra chuyện gì, thực ra cũng trong phạm vi bình thường.

 

Chỉ là... anh không nói rõ được tại sao lại hoảng như vậy, nhưng cũng không nỡ làm Quý An Lê thất vọng, thêm vào đó lúc này không nói được lời nào, đành mặc kệ hành động tiếp theo của Quý An Lê.

 

Quý An Lê làm xong tất cả những điều đó không tiếp tục nhiệm vụ tiếp theo, ngược lại xoay người trèo lên giường, kéo chăn đến ngực vỗ vỗ chỗ bên cạnh:

 

"Anh vẫn chưa quen, để phòng khi căn bệnh lạ phát tác anh lại không biết làm sao, chúng ta cứ làm quen dần anh cứ duy trì hình thái thứ hai ngủ như vậy không sao chứ?"

 

Lận Cảnh một lúc lâu mới lắc đầu, thực ra như vậy còn tự nhiên hơn nếu là hình thái thứ nhất, anh không dám nghĩ đến cảnh ôm nhau với Quý An Lê như vừa rồi, có lẽ quá k1ch thích khiến anh không dám nghĩ tiếp.

 

Quý An Lê dỗ con sói lên giường, nhìn đối phương to đùng nằm co ở mép giường, dáng vẻ đó nhìn thế nào cũng có vẻ tội nghiệp, cậu tốt bụng lùi lại thêm chút nữa: "Giường to thế này anh qua đây đi, đừng rơi xuống, anh không phải có ác cảm gì với tôi đấy chứ?"

 

Lận Cảnh biết làm sao được, đôi mắt sói cứ lặng lẽ nhìn Quý An Lê, rồi ngoan ngoãn nghe lời dịch qua.

 

Có lẽ là lần đầu tiên ngủ trong hình dạng này, thế nào cũng thấy không quen, cuối cùng trực tiếp nằm ở đó cằm tựa lên gối, vừa định hay là biến trở lại thì Quý An Lê đã áp lại gần, như hai anh em tốt cũng học theo anh nằm ở đó một tay chống cằm nghiêng người, một tay đặt lên lưng anh đột nhiên đầu áp tới như thể đang nói chuyện thầm thì, không biết có phải vô tình không, tai của đối phương thực sự cọ vào tai nhọn của anh.

 

Lận Cảnh gần như theo phản xạ lùi sang một bên, tai lông xù nhạy cảm phất một cái, làm xong động tác này mới thấy không ổn, quay đầu quả nhiên thấy ánh mắt bị tổn thương của Quý An Lê:

 

 "Tôi có phải làm phiền anh không?"

 

Lận Cảnh lắc đầu, lại ngoan ngoãn nằm trở lại.

 

Quý An Lê lại đưa tay qua trước đó còn cố ý diễn trọn vẹn:

 

"Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh thôi, tôi có thể làm gì anh được chứ?"

 

Lận Cảnh chỉ có thể thu chân ngoan ngoãn đặt lên gối, đầu to gối lên trên đó, nhìn thế nào cũng giống như cô dâu nhỏ bị bắt nạt.

 

Quý An Lê nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ Tai kề tai, sau khi nhận được 60 điểm chạm vào thì quyết định hoàn thành luôn cả Tay chân chạm nhau, kết quả vừa mới đánh bạo nắm lấy bàn chân sói đầy lông của Lận Cảnh, thì Lận Cảnh cuối cùng không nhịn được khoảnh khắc tiếp theo biến trở lại hình người tâm trạng phức tạp khuyên:

 

"Cậu... có muốn bình tĩnh lại một chút không?"

 

Thói quen không phải là phải thay đổi trong một đêm, anh cảm thấy mình hơi chịu không nổi, tất cả mọi thứ tối nay đối với anh mà nói hơi quá k1ch thích rồi.

Bình Luận (0)
Comment