Vào Ngày Xem Mắt, Tôi Đã Chọn Nhầm Alpha Mạnh Nhất Tinh Tế

Chương 24

Sau khi biết vết thương của Lận Cảnh không thể lành, Quý An Lê đã hỏi hệ thống và biết rằng có thuốc, nhưng cần 200 điểm trị liệu để đổi lấy một lần bôi.

 

Mặc dù thuốc đắt nhưng hệ thống đã nói rằng nó có hiệu quả và chắc chắn sẽ có tác dụng ngay lập tức. Vì vậy, cậu vừa tính toán trong phòng tắm, chỉ cần bốn nhiệm vụ là đủ.

 

Cậu đã hoàn thành ba nhiệm vụ, cộng lại được 140 điểm chạm, cộng thêm 60 điểm chạm từ nhiệm vụ Tay chân chạm nhau là vừa đủ để đổi một lần. Tối nay có thể làm cho vết thương của Lận Cảnh lành lại, nhưng ai ngờ còn một nhiệm vụ nữa là đủ thì Lận Cảnh đã biến về hình người.

 

Quý An Lê vốn đang đắm chìm trong niềm vui vuốt v e bộ lông mềm mại, kết quả "rắc" một cái niềm vui đã biến mất, trở lại thành Thượng tướng Lận.

 

Trước khi biến về, Quý An Lê vẫn đang nắm bàn chân lông xù của con sói tuyết, nhưng giây phút tiếp theo đã trơn tru không còn lông nữa. Cậu vô thức vuốt v e một chút bằng đầu ngón tay, rõ ràng cảm thấy toàn thân Lận Cảnh đều cứng đờ.

 

Quý An Lê lập tức tỉnh táo lại, tiếc nuối rút tay về:

 

"Bây giờ tôi rất bình tĩnh mà, dĩ nhiên nếu anh không muốn thì tôi cũng không sao cả."

 

Nói xong thở dài một hơi dài muốn nói lại thôi, cuối cùng ngoan ngoãn nằm xuống hàng mi run run kéo chăn đến ngực, hai tay đan vào nhau đặt trên ngực nằm thẳng đơ ở đó không biết còn tưởng đang nằm như xác chết.

 

Lận Cảnh biến về nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Quý An Lê thì đã hối hận, nhưng nghĩ đến việc vừa rồi đối phương suýt hôn vào tai mình, nghĩ đến cảnh đó anh không sợ Quý An Lê sẽ làm gì mình mà anh sợ bản thân không đủ kiên định.

 

Nhưng nói điều này với một Omega không khác gì công khai trêu chọc, dù người trước mặt là bạn đời hợp pháp đã đăng ký của anh.

 

Lận Cảnh đấu tranh một hồi, cuối cùng giữa việc không làm Quý An Lê thất vọng và lo lắng không thể kiềm chế, anh chọn cái trước. Nếu anh không thể kiềm chế được điều này, thì có gì khác với cầm thú? Có lẽ đây không chỉ là để Quý An Lê quen với việc chạm và an ủi, mà còn là một thử thách đối với ý chí của anh, nếu không những tiếp xúc thân mật hơn sau này, làm sao anh có thể bình tĩnh được?

 

Vì vậy, Lận Cảnh lại biến thành sói tuyết, chủ động đặt bàn chân to bên cạnh mặt Quý An Lê.

 

Quý An Lê cố nén nụ cười nhếch môi, tuy mới tiếp xúc vài ngày nhưng cậu đã nhìn thấu Thượng tướng Lận, bên ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng ấm áp, huống chi trước khi kết hôn cậu đã thẳng thắn về triệu chứng bệnh này của mình, Thượng tướng Lận đã đồng ý thì chắc chắn sẽ không nuốt lời.

 

Nhưng để phòng Lận Cảnh nghi ngờ, cậu vẫn vòng vo một chút hé mở một khe mắt giả vờ không biết:

 

"Ủa, sao anh lại biến về vậy? Không phải muốn bình tĩnh lại sao, tối nay cứ thế này thôi?"

 

Đáp lại cậu là cái đầu to của Lận Cảnh tiến gần hơn như thể đã sẵn sàng, bất kể Quý An Lê làm gì tiếp theo anh cũng sẽ không ngăn cản.

 

Quý An Lê nhìn ánh mắt kiên định của anh, đặc biệt là đôi mắt thú chuyên chú và nghiêm túc, khi ở gần ánh mắt sâu thẳm như lúc này chỉ nhìn thấy mỗi Quý An Lê.

 

Quý An Lê làm sao chịu nổi khi bị một con vật lông xù nhìn như vậy, nghiêng người nhìn Lận Cảnh ngửi ngửi quả nhiên ngửi kỹ vẫn có mùi tanh của máu. Tên này chịu đựng thật giỏi mà, không biết làm sao mà làm được vậy, không biết lúc này vén lông trên lưng lên có thể thấy vết thương vẫn đang rỉ máu không?

 

Nghĩ đến cảnh đó, Quý An Lê không muốn lãng phí thời gian:

 

"Tối nay chúng ta chơi thêm một trò chơi để thích nghi rồi kết thúc nhé? Nhưng tôi nói gì, anh cũng phải làm theo tôi nhé?"

 

Lận Cảnh rất ngoan ngoãn gật đầu, vì bộ lông quá rậm rạp, theo động tác của anh, Quý An Lê nhìn thấy toàn bộ lông trên người anh rung rinh dưới ánh đèn.

 

Quý An Lê khó khăn dời mắt đi, sau đó giơ hai tay ra lòng bàn tay xòe ra đối diện với Lận Cảnh.

 

Lận Cảnh nghi hoặc về động tác của cậu, nhưng cũng ngoan ngoãn học theo động tác của Quý An Lê, nghiêng người đối diện giơ ra hai bàn chân trắng to, có lẽ để phối hợp với Quý An Lê, còn nghiên cứu khoảng cách giữa lòng bàn tay của Quý An Lê, chống ở đó.

 

Tiếp theo cảm thấy lòng bàn tay bị ấn xuống, Quý An Lê đã đẩy hai tay anh qua, hai chân trước của sói và tay anh chạm vào nhau.

 

Đôi mắt sói của Lận Cảnh sau đó hoàn toàn bị những ngón tay trắng mảnh của Quý An Lê thu hút, cứ thế nhìn đăm đăm vào lòng bàn tay chạm nhau của người và sói, trong đầu trống rỗng, thậm chí không thể suy nghĩ tại sao Quý An Lê lại làm vậy, chỉ có thể nhìn như thế.

 

Quý An Lê luôn chú ý đến động tác của Lận Cảnh, vì học theo cậu hai tay lòng bàn tay cong lại hướng về một bên, Quý An Lê là hình người nên hai chân có thể thẳng hoặc cong, thêm vào đó có chăn mỏng che không nhìn rõ, khiến Lận Cảnh hoàn toàn không thấy rõ động tác của cậu.

 

Quý An Lê thấy vì động tác khó này mà chân trước của sói tuyết xòe ra, chân sau cũng không nhịn được hướng lòng bàn chân về phía anh, cậu lén lút thò lòng bàn chân ra, bất ngờ co hai chân lại áp lòng bàn chân vào chân sau của sói tuyết.

 

Khoảnh khắc chạm vào Quý An Lê luôn chú ý đến giọng nói của hệ thống trong đầu, đến nỗi hoàn toàn không chú ý đến con sói lúc này đã hoàn toàn cứng đờ ở đó, đang dùng ý chí lớn nhất trong đời để kiềm chế không phản ứng.

 

Lận Cảnh hoàn toàn không dám động, anh cảm thấy cả đời chưa bao giờ thấy thời gian trôi chậm như vậy, ngược lại anh không sinh ra nửa phần không thích, thậm chí trong đầu thoáng qua ý nghĩ cứ thế này mãi cũng không phải không được, ánh mắt hạ xuống đờ đẫn rơi xuống chân Quý An Lê đang thò ra ngón chân tròn trịa, có lẽ vì không dễ dàng chạm vào ngón chân không nhịn được nắm một cái trong tích tắc dính sát hơn một chút.

 

Trong khi Lận Cảnh cả con sói ở đó không dám động đậy, Quý An Lê đã đếm đến mười vẫn không nghe thấy động tĩnh cười bực:

 

"Đừng giả chết, nhanh lên, ba nhiệm vụ đầu đều hoàn thành theo nghĩa đen và được thưởng, bây giờ tay chân chạm nhau đã lâu thế này rồi, nhanh đưa phần thưởng đi."

 

Cậu cảm thấy ngón chân mình sắp chuột rút rồi, hệ thống có thể nhanh hơn được không hả?

 

Hệ thống muốn khóc: 

 

"Ký chủ, cậu làm vậy thực sự ổn sao? Bạn đời, chạm vào, nhiệm vụ, cậu nghe tên nhiệm vụ này đi, cậu xem cậu đã làm gì? Cậu cũng biết cậu làm theo nghĩa đen? Nhiệm vụ của chúng tôi có ý nghĩa đó sao? Vai kề tai thì ít nhất cũng phải là tai chạm nhau, má chạm nhau chứ? Điều này hợp lý không? Điều này phù hợp không?"

 

Quý An Lê: "Là các người lười biếng chỉ viết bốn chữ, nói xem tao có hoàn thành nhiệm vụ theo nghĩa đen không?"

 

Đáp lại Quý An Lê là sự im lặng đáng nói hơn cả lời nói của hệ thống.

 

Quý An Lê cũng không vội tiếp tục đếm đợi đếm thêm ba số nữa, quả nhiên nghe thấy tiếng "ding dong" của tiền vàng, à không là điểm chạm đến tài khoản.

 

Khi có được hai trăm điểm, Quý An Lê lập tức rút tay chân về, chậm một giây nữa cậu cảm thấy ngón chân mình sẽ chuột rút mất, tiện tay thu hai chân về trong chăn cọ xát điên cuồng, tiện thể vội vàng thúc giục hệ thống chuyển đổi điểm chạm thành điểm chữa trị để lấy thuốc cho Lận Cảnh.

 

Trong khi Quý An Lê đang bận rộn với cơn bão trong đầu, con sói bên cạnh vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu đờ đẫn đối diện với cậu, cho đến khi thuốc mỡ chữa trị trong túi đến tay, cậu mới nhớ ra người bạn đời vẫn rất im lặng bị mìnhbỏ qua.

 

Quay đầu lại thì phát hiện con sói vẫn giữ tư thế nghiêng người bốn chân đối diện với mình, Quý An Lê thật sự sợ chân anh bị chuột rút, vội vàng giơ tay đặt chân anh xuống tiện thể xoa từng cái:

 

 "Sao anh vẫn còn giơ vậy? Tôi vừa nghĩ đến vài việc nên quên mất, trò chơi kết thúc rồi anh có thể biến về rồi."

 

Nói xong, mong đợi nhìn Lận Cảnh, đợi mấy giây thấy đối phương không phản ứng còn chớp chớp mắt, nhanh lên cậu còn đang đợi đối phương biến về để đưa thuốc mỡ cho anh.

 

Lận Cảnh nhìn Quý An Lê với vẻ mặt rạng rỡ, đôi mắt sáng long lanh như vừa hấp thụ đủ dương khí... Vừa nãy là cậu ấy bảo anh biến thành hình thú, bây giờ lại vội vàng bảo anh biến về hình người... Vậy trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết?

 

Mặc dù Lận Cảnh đầy nghi hoặc nhưng vẫn biến về, chỉ là cúi mắt đôi đồng tử sâu thẳm vẫn không nhìn thẳng vào Quý An Lê. Chưa kịp nói gì khác, Quý An Lê đã móc từ túi áo ra một ống thuốc mỡ nhỏ không có bao bì đưa cho anh:

 

"À đúng rồi, xem tôi đãng trí quá suýt quên mất. Tôi sắp xếp hành lý tìm thấy một ống thuốc mỡ gia truyền, không biết có tác dụng với vết thương của anh không, anh thử xem?"

 

Lận Cảnh như đã quen với việc cậu ấy chuyển chủ đề đột ngột như vậy, còn tưởng Quý An Lê đang cố xoa dịu bầu không khí ám muội vừa rồi, khẽ "ừm" một tiếng rồi nhận lấy.

 

Quý An Lê nhìn anh cất ống thuốc mỡ vào túi áo da nguyên bản, bộ quần áo đoạn tuyết được cài cúc một cách ngăn nắp, vô cùng tò mò, không biết sờ vào sẽ có cảm giác gì, gen thú nhân tự nhiên này quá thần kỳ! Không biết sờ lên có phải là cảm giác lông xù không?

 

Quý An Lê kìm nén bàn tay đang ngứa ngáy muốn động:

 

"Anh không thử bôi luôn sao?"

 

Lận Cảnh từ lâu đã quen với việc bị thương, không biết phải an ủi Quý An Lê thế nào, muốn nói  rằng thuốc mỡ này chưa chắc đã có tác dụng. Đối diện với ánh mắt mong đợi của Quý An Lê, sợ cậu ấy sẽ thất vọng, nghĩ hay là ngày mai bôi rồi nói với Quý An Lê là rất có tác dụng?

 

Tuy nhiên chưa kịp mở miệng, Quý An Lê đã lên tiếng trước:

 

"Anh không với tới lưng phải không? Hay là... để tôi giúp anh?"

 

Vừa hay còn có thể thử cảm giác da nguyên bản, càng nghĩ càng thấy hợp lý, mong đợi nhìn Lận Cảnh.

 

Đáp lại cậu là giọng nói rất nhẹ nhưng gấp gáp của Lận Cảnh "Không cần đâu", nói xong xuống giường để lại một câu:

 

"Tôi xuống phòng tắm dưới nhà tự bôi là được."

 

Quý An Lê nhìn tốc độ gần như nhanh như chớp của anh: ???  Là ảo giác sao? Anh chạy có phải hơi nhanh quá rồi không?

 

Người không biết còn tưởng cậu muốn mượn cớ bôi thuốc để làm gì đó, cậu có phải là người như vậy không?

 

Quý An Lê đã hoàn thành nhiệm vụ đăng ký kết hôn sớm, thuốc mỡ đã đưa cho Lận Cảnh cậu cũng không lo lắng về hiệu quả, thêm vào đó không biết có phải đêm nay quá căng thẳng trôi qua thăng trầm, vẩu thật sự buồn ngủ không nhịn được vô tình đã ngủ thiếp đi.

 

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy trời đã sáng hẳn, cậu mở mắt chợp mắt một lúc sau đó mới nhận ra nhìn sang bên cạnh đã không còn ai nữa.

 

Không biết Lận Cảnh là ngủ đến sáng rồi đi sớm, hay là sợ làm phiền cậu nên không quay lại ngủ.

 

Quý An Lê buổi sáng không có tiết học nên cũng không vội, thức dậy thay quần áo rửa mặt xong, tinh thần phấn chấn xuống lầu, không thấy bóng dáng Lận Cảnh, mở vòng tay quả nhiên thấy tin nhắn Lận Cảnh để lại:

 

[Xin lỗi, đột nhiên nhận được nhiệm vụ, phải ra ngoài một chuyến. Trước khi đi đã nói với Giải Liệt ở bên cạnh, họ sẽ luôn theo dõi tình hình bảo vệ an toàn cho cậu.]

 

Quý An Lê nhìn thời gian là 2 giờ sáng, Lận Cảnh không nói gì về thuốc không biết là đã bôi hay chưa bôi, nhưng nhìn thời gian có lẽ là vừa bôi xong không lâu thì nhận được nhiệm vụ, hoàn toàn không chú ý đến kết quả lành lại đã vội vàng mặc quần áo đi làm nhiệm vụ.

 

Nghĩ đến vẻ mặt sốc của Lận Cảnh khi quay về phát hiện vết thương đã lành, không nhịn được tâm trạng cực kỳ tốt đáy mắt mang theo nụ cười, giờ chắc có thể tin rằng thuốc gia truyền của cậu thật sự có thể giải độc cho anh ấy rồi chứ?

 

Quý An Lê thu dọn một hồi xuống lầu định làm chút điểm tâm, chỉ là vừa từ cầu thang xuống đứng ở phòng khách tầng một, tim cậu đột nhiên đập mạnh vài cái toàn thân gần như lập tức cảm thấy một luồng nhiệt.

 

Tình huống này rất giống lần đầu tiên bị bọn côn đồ đuổi trong ngõ hẻm và ph át tình, nhưng lúc này còn chưa đến kỳ ph át tình hàng tháng, đây là rối loạn nên đến sớm sao?

Bình Luận (0)
Comment