Vào Ngày Xem Mắt, Tôi Đã Chọn Nhầm Alpha Mạnh Nhất Tinh Tế

Chương 86

Trạch lão gia tử không quan tâm đ ến sắc mặt khó coi của Quốc vương, tiếp tục lên tiếng:

 

"Năm xưa, Tiên đế đã có ý muốn lập lão Công tước kế vị. Nhưng sau đó xảy ra chuyện kia, lão Công tước tự nguyện từ bỏ ngôi vị."

 

Lời nói của Trạch lão gia tử khiến tất cả mọi người trong đại điện nhớ lại chuyện cũ năm đó. Nhìn về phía hậu điện, nơi lão Công tước chỉ còn sống được vài ngày nữa, ai nấy đều cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

 

Dù chuyện năm xưa là một sự cố ngoài ý muốn, nhưng nếu không có sự cố đó, Quốc vương hiện tại đã chẳng thể nào bước lên ngôi báu.

 

Thế mà bây giờ, với tư cách là huynh trưởng, không chỉ mơ tưởng đến em dâu của mình, ông ta còn có một đứa con riêng với người có dung mạo giống nàng.

 

Năm đó, khi Quốc vương cầu hôn Vương hậu, ông ta đã hứa sẽ đối xử tốt với nàng.

 

Vậy đây chính là cách ông ta đối xử tốt với nàng sao?

 

Giọng của Trạch lão gia tử vẫn vang lên:

 

"Tiên đế chỉ có hai vị hoàng tử là Quốc vương và lão Công tước. Vì lão Công tước từ bỏ ngai vàng, nên vị trí này đương nhiên thuộc về Quốc vương. Nhưng Tiên đế không lập trưởng tử ngay từ đầu, chắc Quốc vương cũng rõ lý do."

 

"Sau đó, Tiên đế đồng ý truyền ngôi cho Ngài, nhưng ông cũng từng nói rằng nếu Ngài phạm sai lầm lớn, thì chỉ cần có chín phần mười số lão thần trong tầng lớp cao cấp đồng ý, họ vẫn có thể lập một vị minh chủ khác."

 

Lời nói cứng rắn của Trạch lão gia tử vang vọng khắp đại điện, khiến gương mặt Quốc vương trở nên khó coi tột độ. Sắc mặt ông ta xanh mét, ẩn chứa cơn thịnh nộ nhưng cuối cùng vẫn phải cố gắng đè nén xuống.

 

Gần hai mươi năm trôi qua, kể từ khi Tiên đế băng hà, những lời này đã sớm bị ông ta lãng quên. Nhưng giờ đây, chúng lại rõ ràng hiện lên trong tâm trí.

 

Không phải là ông ta quên, mà là không muốn nhớ lại quá khứ nhục nhã đó.

 

Vậy mà lão già này lại dám nhắc lại!

 

Thái tử cúi thấp mắt, che giấu nụ cười thoáng qua. Hắn vốn chỉ vô tình biết được chuyện này, nếu không, làm sao dám ra tay? Bây giờ, việc phanh phui thân phận con riêng của phụ hoàng, nhẹ thì cũng khiến hắn ta bị xử lý, đồng thời khiến phụ hoàng không thể lập một thái tử khác.

 

Còn nếu nặng hơn, có lẽ hắn còn có thể kìm hãm phụ hoàng, từ đó phân tách quyền lực, giúp hắn dễ dàng tạo phản hơn trong tương lai.

 

Một đứa con hoang như Y Á mà cũng dám tranh đoạt vị trí thái tử với hắn sao?

 

Nực cười!

 

Hắn đã ngồi trên vị trí này suốt bao nhiêu năm, làm sao có thể bị một kẻ con hoang kéo xuống được?

 

Quốc vương cuối cùng cũng kìm nén được cơn giận, biết rằng Trạch lão gia tử đang ép mình phải đưa ra lập trường, chứ không thật sự muốn phế truất ông ta. Nếu không, ông ta đã chẳng đợi đến lúc này mới nói ra.

 

Quốc vương miễn cưỡng nở một nụ cười:

 

"Chuyện này đúng là lỗi của ta. Nhưng năm đó thực sự chỉ là một tai nạn, không phải như các khanh nghĩ. Ta tuyệt đối không có bất kỳ ý nghĩ bất chính nào với cố Công tước phu nhân. Khi đó, trẫm bị người khác hãm hại, được Hứa phu nhân cứu giúp, hoàn toàn không biết nàng đã mang thai. Chỉ đến gần đây mới biết, nên mới muốn bù đắp cho đứa trẻ này."

 

Trạch lão gia tử không nói tin hay không tin, chỉ bình tĩnh hỏi:

 

"Vậy Quốc vương dự định sắp xếp mẹ con bọn họ thế nào?"

 

Quốc vương cụp mắt xuống, biết rằng giờ phút này, mẹ con Hứa phu nhân chỉ có thể trở thành vật hy sinh:

 

"Từ nay về sau, bọn họ chỉ là người của nhà họ Hứa, vĩnh viễn sống ở C tinh, không được phép rời khỏi."

 

Sắc mặt Hứa phu nhân trắng bệch ngẩng đầu lên, không thể tin nổi những lời mình vừa nghe thấy.

 

Nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Quốc vương cả người bà ta run rẩy, nhanh chóng phủ phục xuống đất, trán chạm vào sàn băng lạnh toàn thân lạnh toát.

 

Hết rồi...

 

Tất cả những gì bà ta toan tính, giờ phút này đã hóa thành hư vô.

 

Y Á trước mắt tối sầm, tức giận đến mức ngất đi.

 

Trạch lão gia tử không cảm thấy như vậy đã đủ để bù đắp cho sự lừa dối và sỉ nhục mà lão Công tước phải chịu

 

"Quốc vương định bồi thường cho lão Công tước thế nào?"

 

Quốc vương biết lần này nếu không nhượng bộ, chắc chắn sẽ không yên ổn. Ông ta nén xuống cảm giác khó chịu, cố tỏ vẻ bình tĩnh:

 

"Trạch lão, ngươi cảm thấy thế nào mới được xem là bồi thường?"

 

Trạch lão gia tử thở dài một tiếng. Đến nước này rồi mà ông ta vẫn chỉ nghĩ đến việc nhân nhượng để bảo toàn lợi ích, hoàn toàn không có chút hối hận hay ăn năn nào.

 

Trạch lão gia tử đẩy người đang đỡ mình ra, chậm rãi quỳ xuống một hướng.

 

Những người cao tầng còn lại biến sắc, nhưng cuối cùng cũng chậm rãi quỳ xuống theo.

 

Nhìn thấy cảnh này, Quốc vương tức giận đến mức mắt đỏ ngầu, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.

 

Trạch lão gia tử dập đầu về hướng ấy:

 

"Tiên đế có linh thiêng, lão thần hôm nay mặt dày thay ngài làm chủ, để nhị hoàng tử đáng thương của ngài có thể nhắm mắt yên lòng. Mong Tiên đế đừng trách tội lão thần vượt quyền."

 

Quốc vương siết chặt nắm đấm.

 

Lão già này còn kéo cả phụ hoàng vào, lấy danh nghĩa của Tiên đế, ông ta còn có thể nói gì đây?

 

Trạch lão gia tử tiếp tục:

 

"Lão Công tước sắp không qua khỏi, e rằng đã không còn cơ hội tìm lại đứa con ruột thịt thất lạc hơn mười năm trước. Để ông ấy có thể nhắm mắt mà không còn tiếc nuối, cũng để sau này khi tìm thấy người con thất lạc, hắn còn có chỗ dựa, lão thần cả gan thỉnh cầu Quốc vương nhượng lại mười quân đoàn trong ba mươi sáu quân đoàn. Nếu sau này tìm được công tử, thì mười quân đoàn này sẽ thuộc về hắn. Nếu hắn không có ý định tiếp quản, có thể đổi thành địa vị tương đương."

 

Nói xong, Trạch lão gia tử liền dập đầu ba cái.

 

Cả đại điện chìm vào sự im lặng chết chóc.

 

Quốc vương giận đến phát điên, nhìn chằm chằm vào lão già đang quỳ trên mặt đất, hận không thể ném ngay thứ gì đó về phía ông.

 

Ông ta đã nghĩ lão già này muốn lấy đi thứ gì đó từ tay mình, nhưng không ngờ lão ta lại chơi lớn như vậy!

 

Mười quân đoàn sao?

 

Hiện tại, toàn bộ quân đoàn trung thành với ông ta chỉ có mười sáu quân đoàn, trước đó đã chia sáu quân đoàn cho Tân Nguyên soái Lận Cảnh, bốn quân đoàn còn lại cũng nằm rải rác trong tay những người khác.

 

Nếu nhượng ra mười quân đoàn nữa, chẳng phải vị Quốc vương đế quốc này ngay cả một nửa binh quyền cũng không giữ được hay sao?

 

Trạch lão gia tử cứ quỳ mãi không chịu ngẩng đầu, bộ dạng như thể nếu Quốc vương không đồng ý thì ông cũng sẽ cứ quỳ ở đó mãi.

 

Ông quỳ, các quan chức cấp cao khác cũng quỳ theo.

 

Dù gì thì hôm nay việc mà Quốc vương làm thực sự không quang minh chính đại. Trước kia, Quốc vương luôn thể hiện ra vẻ bề ngoài tốt đẹp, bọn họ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

 

Nhưng giờ đây, khi bức màn che bị xé toang, bộ mặt thật và dã tâm của Quốc vương bày ra. Nếu ngay cả em ruột mà Quốc vương còn có thể ra tay ác độc như vậy, sau này chẳng phải ông ta cũng có thể "qua cầu rút ván" với họ bất cứ lúc nào sao?

 

Suy đi tính lại, họ cảm thấy tốt nhất nên kiềm chế bớt sự kiêu ngạo của Quốc vương, chia bớt một phần quyền lực của ông ta. Như vậy cũng tránh được việc ông ta nắm đại quyền mà càng ngày càng hành động tùy tiện.

 

Lúc này, Thái tử quỳ một chỗ mà hai mắt sáng rực, trong lòng hưng phấn không nói nên lời.

 

Hoàng thúc không sống nổi nữa, cái gọi là vị công tử kia chẳng ai biết đã lưu lạc phương nào, có khi sớm đã chết rồi, cả đời này cũng không xuất hiện.

 

Nhưng nếu phụ hoàng thật sự nhượng ra mười quân đoàn, thì binh quyền sẽ suy yếu gần một nửa. Chỉ cần tìm cách nắm giữ nó trong tay...

 

Ngay cả khi sau này có thực sự trở mặt với phụ hoàng, hắn cũng có thể tranh giành một phen.

 

Thái tử đã dự tính rằng lần này sẽ là một cơ hội tốt, nhưng không ngờ lại thuận lợi đến vậy, thậm chí còn có lợi cho hắn hơn tưởng tượng.

 

Bầu không khí trong đại điện yên lặng như chết, Quốc vương không nói gì, không ai dám lên tiếng vào thời điểm mấu chốt này.

 

Gương mặt Quốc vương sầm xuống, ông ta tuyệt đối không thể nhượng ra nhiều quân đoàn đến vậy.

 

Bao nhiêu năm nay ông ta hao tâm tổn trí, dè dặt thu thập từng chút một, không tin tưởng bất kỳ ai nên mới nắm trọn tất cả binh quyền trong tay. Ngay cả Thái tử cũng không có thực quyền, vậy dựa vào cái gì mà nhường cho một kẻ có thể đã chết từ lâu?

 

Hơn nữa, đây không chỉ là vài vạn binh sĩ, mà là hàng trăm nghìn quân lực!

 

Quốc vương day day thái dương đang giật giật liên hồi, rất lâu sau mới hít sâu một hơi:

 

"Trạch lão, nhiều quân đoàn như vậy, ta không thể đồng ý... Ta có thể nhượng lại hai quân đoàn."

 

Trạch lão gia tử vẫn không nhúc nhích, tiếp tục quỳ im.

 

Quốc vương mặt mày u ám, nhìn thoáng qua cận thần đang sợ hãi quỳ bên cạnh, định mở miệng thì bỗng có một giọng nói vang lên từ hậu điện:

 

"Hôm nay náo nhiệt như vậy, sao không ai báo cho ta một tiếng?"

 

Giọng nói quen thuộc nhưng rất nhẹ, vậy mà lại giống như một tiếng sấm vang dội khiến mặt mày Quốc vương co rút lại.

 

Ông ta không dám tin mà ngoảnh đầu lại, thấy Ngũ hoàng tử đang dìu Vương hậu mang khăn che mặt, vòng qua hậu điện bước vào.

 

Ngũ hoàng tử phẫn nộ nhìn chằm chằm Quốc vương, lồ ng ngực phập phồng vì tức giận.

 

Ngược lại, Vương hậu bên cạnh y lại chẳng bộc lộ chút cảm xúc nào, chỉ lặng lẽ quan sát ông ta. Nhưng ánh mắt ấy lại khiến Quốc vương cảm thấy lạnh lẽo tận đáy lòng.

 

Trạch lão gia tử nghe tiếng Vương hậu thì trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp, nhưng vẫn không đứng dậy. Ông lo rằng đứa nhỏ này đến để cầu tình, nếu vậy thì mục đích hôm nay e là khó thành.

 

Thái tử nhìn thấy mẫu hậu thì hơi chột dạ. Hắn không ngờ lão Ngũ lại dẫn mẫu hậu đến đây. Ban đầu hắn nghĩ chuyện này sẽ không truyền đến hậu cung, hơn nữa mẫu hậu đã nhiều năm không quan tâm triều chính.

 

Nhưng nghĩ đến mục tiêu của mình, hắn không nói gì. Dù sao thì cũng là phụ hoàng có lỗi với mẫu hậu trước.

 

Vương hậu quét mắt nhìn qua mẹ con Hứa phu nhân cùng Y Á, rồi bước đến trước đại điện, quỳ xuống:

 

"Quốc vương, nếu sớm đã không còn tình cảm phu thê với thần thiếp, ngài hoàn toàn có thể nói thẳng từ trước. Người nhà họ Trạch chúng thần chưa từng tham luyến danh vị này. Giờ đây tình cảm đã sớm không còn, vậy... xin Quốc vương đồng ý ly hôn với thần thiếp. Sau này cầu về cầu, đường về đường, thần thiếp sẽ đưa lão Ngũ trở về Trạch gia."

 

Nghe đến hai chữ "ly hôn", sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, nhất là Quốc vương.

 

Chuyện tư sinh tử vừa bị phanh phui, nếu bọn họ ly hôn ngay lúc này, e rằng ông ta sẽ hoàn toàn mất hết mặt mũi. Trước kia, hình tượng "phu thê hòa thuận, thần tiên quyến lữ" mà ông ta dựng lên sẽ trở thành một trò cười.

 

Cả tinh hệ này sẽ nhìn ông ta thế nào đây?

 

Quốc vương nghiến răng, tất cả mọi người đều đang ép ông ta!

 

Ngay cả bà ta cũng vậy!

 

Quốc vương cắn răng:

 

"Ngươi thực sự không để lại chút tình nghĩa phu thê nào cho ta sao?"

 

Vương hậu cười khổ, ngước mắt nhìn Quốc vương:

 

"Ngài lại muốn nói đến tình nghĩa phu thê với ta sao?"

 

Nàng chậm rãi tháo khăn che mặt xuống, thẳng thắn đối diện với người trên cao kia:

 

"Ngài thực sự nghĩ rằng ta không cảm nhận được gì sao? Ngài thực sự muốn ta nói ra tất cả sao?"

 

Quốc vương vừa nhìn thấy gương mặt đầy vết sẹo của nàng thì giật mình quay mặt đi, tránh ánh nhìn đó, tâm trạng phức tạp đến cực điểm. Nhưng nhiều hơn cả là sự khó chịu và chán ghét.

 

Đồng thời, ông ta cũng bị những lời của Vương hậu dọa sợ bà ấy biết rồi ư? Làm sao có thể?

 

Nhưng hàm ý trong lời nói của Vương hậu rất rõ ràng bà ấy thực sự đã biết.

 

Sắc mặt Quốc vương lập tức thay đổi.

 

Lời của Vương hậu khiến mọi người nghi hoặc, Trạch lão gia tử cùng các quan viên cuối cùng cũng ngồi thẳng lưng nhìn về phía bà.

 

Quốc vương thấy cảnh tượng này thì chấn động trong lòng, ánh mắt khóa chặt Vương hậu:

 

"Ngươi rốt cuộc muốn gì? Ly hôn là không thể!"

 

Mấy chữ cuối cùng gần như được ông ta rít qua kẽ răng. Dù trước đây ông ta từng nghĩ đến, nhưng tuyệt đối không thể là ngay lúc này.

 

Vương hậu siết chặt mười đầu ngón tay vào lòng bàn tay, rồi lại bình tĩnh nhìn Quốc vương:

 

"Vậy thì đồng ý với đề nghị của tổ phụ ta. Ta có thể... không ly hôn."

 

Quốc vương nhìn nữ nhân quỳ trước mặt nhưng lưng vẫn thẳng tắp, tức đến phát run. Tất cả bọn họ đều đang ép ông ta, từng người một đều muốn đoạt lấy quyền lực trong tay ông ta đáng hận!

 

Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt không còn đúng của Trạch lão gia tử cùng các quan viên, ông ta nghiến răng:

 

"Ta đồng ý!"

 

Vương hậu cụp mắt, nhanh chóng đeo lại khăn che mặt, khóe môi hiện lên một nụ cười khổ sở hơn cả khóc.

 

Đến khi ngẩng đầu lên, nàng đã khôi phục vẻ bình tĩnh:

 

"Quốc vương yên tâm, chuyện nên làm hay không nên làm, thần thiếp biết rõ."

 

Khi Quý An Lê nhận được tin tức trong cung thì đã là nửa đêm. Hắn nghe Lận Cảnh thuật lại mọi chuyện, sắc mặt thay đổi:

 

"Lão Công tước... ông ấy giờ thế nào rồi?"

Bình Luận (0)
Comment