Lận Cảnh nhìn vẻ mặt khó chịu của Quý An Lê, nhẹ giọng an ủi:
"Ở trong cung chỉ là diễn kịch trước mặt lão Quốc vương, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tình hình... quả thực không tốt lắm."
Lão Công tước sớm đã biết việc Ian là giả, nên khi đó phun máu cũng đã được chuẩn bị từ trước.
Nhưng thân thể của lão Công tước vốn đã suy yếu do năm tháng rong ruổi, sau này còn bị trúng độc suýt mất mạng. Dù được cứu về, nhưng cũng chỉ còn sống thêm được vài năm.
Giờ vì diễn kịch mà còn cố ý uống thuốc trước để tạo hiệu quả chân thực hơn.
Dù có nhiều trị liệu sư cấp 3S và y sư cứu chữa, tình trạng của lão Công tước vẫn không mấy lạc quan.
Ngực Quý An Lê phập phồng đau đớn, nhưng khi nghe thấy tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng thì liền thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ trị liệu giá trị của cậu tăng vọt từng ngày, chỉ cần lão Công tước còn một hơi thở, cậu nhất định có thể cứu được.
Chỉ là... không biết sẽ cần bao nhiêu điểm trị liệu.
Dược liệu do cậu trồng ngay khi vừa tung ra thị trường liền bị tranh mua điên cuồng, đặc biệt là những ai trước đó không kịp mua phương thuốc mọc tóc hay những bí phương ra mắt sau này.
Chỉ cần có người mua, tùy vào tình huống, cậu có thể nhận được từ 1 đến 10 điểm trị liệu. Huống hồ, chỉ riêng sức mua ở Thủ tinh cũng đã vô cùng đáng sợ.
Lận Cảnh vẫn luôn quan sát Quý An Lê vì lo lắng. Nhìn thấy cậu thả lỏng, anh cũng hiểu chắc không có vấn đề gì quá lớn.
Lần trước cậu trúng độc, trong thời gian ngắn ngủi sắp chết mà còn có thể cứu về, bây giờ với tình trạng của lão Công tước, hẳn là không quá đáng lo.
Quả nhiên, Quý An Lê nhanh chóng đổi chủ đề:
"Lão Quốc vương thực sự đồng ý nhường mười quân đoàn sao? Quân số có đông không?"
Cậu không hiểu rõ lắm về chuyện này, nhưng nghe Lận Cảnh bảo lão Quốc vương đau lòng đến vậy, hẳn là con số rất lớn.
Lận Cảnh gật đầu:
"Rất đông, gần như chiếm một nửa quyền lực hiện tại của Lão."
Anh giải thích cho Quý An Lê về sự phân bố của quân quyền hiện tại.
Quý An Lê nghe xong thì choáng váng:
"Tốt thật đấy! Đây không phải là đau lòng, mà là đứt từng đoạn ruột chảy máu thành sông luôn ấy"
Tổng cộng có ba mươi sáu quân đoàn. Hiện tại Lận Cảnh đã nắm sáu quân đoàn, lão Quốc vương cắt ra mười quân đoàn giao cho con trai lão Công tước, còn mười quân đoàn nằm rải rác khắp nơi. Như vậy, trong tay lão Quốc vương chỉ còn lại mười sáu quân đoàn.
Quý An Lê nheo mắt, ánh nhìn rực sáng:
"Nghĩa là chỉ riêng số quân đoàn trong tay anh cùng với mười quân đoàn được nhường ra kia, anh đã có thể đối đầu trực diện với lão Quốc vương?"
Đây là một tin cực kỳ có lợi với bọn họ.
Lận Cảnh bình tĩnh phân tích:
"Đương nhiên, mười quân đoàn lão Quốc vương nhường ra chắc chắn là những quân đoàn kém nhất, không thể so với các quân đoàn tinh nhuệ. Nhưng... cộng thêm đội quân tinh nhuệ từng được Tiên đế để lại, đúng là có thể liều một trận."
Quý An Lê cau mày:
"Lão Quốc vương thật sự yên tâm giao quyền quân đội ra ngoài sao?"
Dù bề ngoài nói là giao cho con trai lão Công tước, nhưng người này vẫn chưa tìm thấy. Nếu chỉ ban thánh chỉ mà không thực sự giao quyền...
Lận Cảnh cười nhạt:
"Chuyện này phải cảm ơn Trạch lão gia tử và Vươngng hậu."
Anh thuật lại tình hình trong cung lúc đó, giọng điệu phức tạp:
" Vương hậu hẳn là biết rõ kẻ hạ độc bà ta chính là lão Quốc vương, nên đã dùng điều này để uy hiếp. Kết hợp với thân phận thầy của Tiên đế của Trạch lão gia tử, nếu chuyện Quốc vương hạ độc vợ bị phanh phui, chắc chắn sẽ làm dấy lên phẫn nộ. Khi đó, chín phần mười tầng lớp cao cấp sẽ chọn lập tân quân, lão Quốc vương khó mà giữ được ngôi vị."
Ngay cả khi miễn cưỡng giữ được ngai vàng, danh tiếng bất nhân bất nghĩa cũng sẽ khiến ông ta khó mà đứng vững.
Vì thế, lúc ấy Trạch lão gia tử đã quyết định, mười quân đoàn bị nhường ra sẽ giao cho lão Công tước, tạm thời do ông ta nắm giữ.
Lão Quốc vương không rõ là do toan tính điều gì hay là cảm thấy lão Công tước không còn sống được bao lâu nữa, nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi giao ra.
Suốt đêm ấy, Quý An Lê ngủ không yên giấc.
Dù biết lão Công tước tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thân thể ông vẫn không ổn, cậu không khỏi lo lắng.
Huống hồ, dù hiện tại chưa hoàn toàn tiếp nhận, nhưng lão Công tước thực sự là cha ruột của cậu.
Lúc này, ông không thể xảy ra chuyện được.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Quý An Lê có chút thất thần. Cậu mở giao diện quản lý tài khoản, trị liệu giá trị đã lên đến tám vạn.
Và con số ấy vẫn không ngừng tăng lên.
Lận Cảnh bước vào liền trông thấy cảnh tượng này, trong mắt hiện lên một tia xót xa. Anh bước tới, giả vờ như không nhắc đến chuyện tối qua, dịu giọng nói:
"Dậy rồi à? Sáng nay không có lớp, nhưng chúng ta có việc phải ra ngoài. Trước tiên rửa mặt rồi ăn sáng đã."
"Hả?" Quý An Lê hoàn hồn: "Ra ngoài? Đi đâu?"
Cậu đã mang thai được bảy tháng, hơn nữa còn là song thai nên bụng khá lớn. Ngoài lúc đến trường, cậu gần như không ra ngoài.
Thai kỳ của cậu là song thai, không phải mười tháng mà chín tháng đã có thể sinh. Như vậy, chỉ còn hai tháng nữa thôi.
Mỗi lần đến trường, nếu Lận Cảnh rảnh rỗi thì sẽ đi cùng, còn không thì Giải Liệt và những người khác sẽ theo bảo vệ.
Lận Cảnh ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng xoa đầu cậu:
"Lão Công tước là 'dượng' của em, ông ấy bệnh nặng chúng ta đương nhiên phải đến thăm."
Quý An Lê vốn định giật tay anh ra, cảm giác cứ như lúc trước cậu vuốt v e Lận Cảnh trong hình thái thứ hai của anh vậy. Nhưng khi nghe rõ, cậu liền khựng lại:
"Gì cơ? Em có thể đi?"
Cậu còn đang đau đầu không biết làm sao để gặp lão Công tước để trị liệu cho ông, vậy mà Lận Cảnh lại nói cậu có thể đi?
Lận Cảnh cười:
"Không chỉ em, cả ba mẹ em cũng có thể đi."
Tin tức về mười quân đoàn vừa được truyền ra, từ khi trời chưa sáng, dòng người tới thăm phủ Công tước đã không ngớt.
Công tước công tử vẫn chưa rõ tung tích, nhưng quyền quân sự trong tay lão Công tước thì có thật.
Ngay cả Thái tử cũng muốn đích thân đến túc trực bên giường bệnh.
Quý An Lê lập tức hiểu ra, ánh mắt sáng rực. Nếu cậu không đi mới là đáng nghi! Giờ lại có lý do chính đáng để quang minh chính đại xuất hiện.
Cậu không chỉ muốn đi, mà còn muốn đi mỗi ngày!
Lúc trước, khi chứng minh mình là người nhà họ Quý trước mặt lão Quốc vương, ông ấy tuyệt đối không nghi ngờ gì. Bây giờ, Lận Cảnh đã cứu lão Quốc vương, bọn họ đường hoàng mà đến, ngược lại sẽ khiến Lão ta cảm thấy họ không có ác ý gì.
Quý An Lê cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù vẫn chưa thích ứng với thân phận của lão Công tước, nhưng cậu cũng không thể trơ mắt nhìn ông thực sự không còn sống được bao lâu.
Cha mẹ Quý đã sớm bàn bạc với Lận Cảnh, khi Quý An Lê đến không ai nhắc đến chuyện thân thế, tránh để đứa trẻ cảm thấy khó chịu.
Vì vậy, khi gia đình sáu người của Quý An Lê – bao gồm hai đứa nhỏ trong bụng – đến phủ Công tước, bên ngoài phủ đã có rất nhiều phi xa lơ lửng.
Thậm chí còn có không ít phi thuyền nhỏ, nhưng tất cả đều bị quản gia lấy lý do sức khỏe lão Công tước không tốt mà từ chối.
Thế nhưng, những người đó vẫn chưa từ bỏ. Đám quý tộc danh gia vọng tộc đều đã kéo đến, bởi vì nếu có thể lọt vào mắt lão Công tước vào thời điểm này, thì đó không chỉ là một cơ hội đổi đời, mà còn là một sự giàu sang hiển hách.
Họ đã nghe nói lão Quốc vương để bù đắp cho lão Công tước đã ban cho ông mười quân đoàn. Dù có là những quân đoàn xếp cuối, nhưng cũng vẫn là mười quân đoàn!
Tân Nguyên soái Lận Cảnh hiện tại cũng chỉ có sáu quân đoàn.
Ngay cả Thái tử, nghe nói cũng chỉ có hai.
Mãi đến khi nhóm của Quý An Lê trình bái thiếp, không lâu sau quản gia mới xuất hiện và chỉ cho ba nhóm người được vào phủ.
Một là nhóm của Thái tử, một là nhóm của Ngũ Hoàng tử, và một là gia đình Quý An Lê.
Mọi người tuy có thất vọng, nhưng đây mới chỉ là ngày đầu tiên. Hơn nữa, ba nhóm này đều có thân phận đặc biệt, nên cũng không ai dám nói gì.
Thái tử và Ngũ Hoàng tử đều là cháu ruột của lão Công tước, còn Quý An Lê là cháu ngoại. Gặp người nhà trước cũng là chuyện bình thường.
Thái tử nhìn thấy Quý An Lê trong phủ Công tước thì cười tươi rói:
"An Lê đệ đệ, thật trùng hợp cũng đến thăm Hoàng thúc à? Đi cùng nhau đi."
Quý An Lê không thích Thái tử, người này tâm cơ quá sâu. Lão Công tước trở về đã lâu, nhưng đến giờ hắn mới xuất hiện.
Nhưng những suy nghĩ này không thể lộ ra ngoài, cậu chỉ khẽ cười buồn bã, lo lắng nói:
"Điện hạ, ta cũng vừa mới nghe tin. Nếu không phải vì sức khỏe không tốt, tối qua ta đã đến rồi."
Ánh mắt Thái tử lướt qua bụng cậu, nghĩ đến hai sinh mệnh thuộc chủng tộc mới bên trong, ánh mắt sáng rực. Tương lai vô cùng rộng mở, nếu có thể kéo cậu vào phe mình thì lại có thêm một con bài quan trọng.
"An Lê đệ đệ có lòng quá."
Ngũ Hoàng tử đứng bên cạnh không lên tiếng, nhưng khi nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng với Thái tử.
Thái tử chỉ cười, tỏ vẻ bất đắc dĩ, không xem vị Ngũ đệ ngu ngốc, không có dã tâm này vào mắt.
Dù có gây náo loạn thế nào cũng chẳng ích gì. Dù sao, hắn cũng là vì ai chứ? Hắn biết phụ hoàng tâm địa sắt đá, nhưng không thể nào đắc tội với phụ hoàng được. Hơn nữa, mẫu hậu cũng không gặp nguy hiểm gì đến tính mạng mà.
Vậy thì có cần thiết phải lớn tiếng tranh cãi không?
Nhóm người nhanh chóng được quản gia dẫn đến nơi ở của lão Công tước.
Lão Công tước đã chờ từ lâu. Mặc dù đã nghe quản gia nói An An đã đến, nhưng khi thực sự nhìn thấy cậu từ xa, vành mắt ông vẫn không kìm được mà đỏ lên. Ông cố gắng nhịn lại, nhưng vẫn không tránh khỏi hít vào một hơi lạnh rồi ho khan.
Thái tử nhìn thấy cảnh này càng chắc chắn rằng Hoàng thúc chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Hắn niềm nở tiến lên, nhưng bị quản gia chặn lại:
"Điện hạ, thân thể Công tước không chịu nổi kích động, chỉ nên nói chuyện từ xa thôi."
Thái tử vốn đến để lấy lòng, tất nhiên không phản đối. Hắn nói vài lời quan tâm, cuối cùng bị Ngũ Hoàng tử chọc ngoáy vài câu rồi rời đi, không ở lại lâu. Điều quan trọng là để Hoàng thúc cảm nhận được thành ý của mình.
Hơn nữa, nếu không nhờ hắn, Hoàng thúc còn chẳng biết Y Á là hàng giả đâu.
Hoàng thúc chắc chắn cảm kích hắn chết đi được, chỉ là không thể nói ra.
Nhìn xem, chỉ qua một đêm mà tóc đã bạc trắng, thật đáng thương!
Ngũ Hoàng tử sợ Thái tử đi rồi lại quay lại, lập tức đi theo canh chừng chặt chẽ.
Mãi đến khi chỉ còn lại nhóm người của Quý An Lê, lão Công tước mới cho lui hết hạ nhân, rồi không kìm được mà nhìn Quý An Lê đầy mong chờ, muốn gọi một tiếng, nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Quý An Lê dẫn theo cha mẹ Quý bước lên. Hai vợ chồng lau nước mắt:
"Sao lại thành ra thế này? Đừng nghĩ ngợi nhiều, dưỡng bệnh cho tốt, chắc chắn không sao đâu."
Lão Công tước lắc đầu, giọng khàn đặc:
"An An..."
Quý An Lê nhìn bàn tay ông đưa ra, lập tức nắm lấy, đồng thời để hệ thống quét tình trạng sức khỏe của ông.
Hệ thống nhanh chóng đưa ra kết quả:
"Bệnh đã vào giai đoạn cuối, không còn sống được bao lâu."
Quý An Lê tái mặt:
"Có cách chữa không?"
Hệ thống:
"Đương nhiên, chỉ cần cậu chịu tiêu hao điểm trị liệu, không có gì hệ thống không thể làm được."
Quý An Lê:
"Nói đi, cần bao nhiêu điểm trị liệu?"
Hệ thống:
"Năm vạn. Đảm bảo trả lại cho cậu một lão Công tước khỏe mạnh tung tăng."
Quý An Lê nghĩ đến số điểm trị liệu còn lại là tám vạn, nghiến răng: "Đổi!"
Cha mẹ Quý thấy cảnh này, vành mắt lại đỏ hoe. Nghĩ ngợi một chút, họ chủ động nhường không gian lại cho hai người, kéo theo Lận Cảnh ra ngoài.
Quý An Lê vốn còn đang nghĩ cách để Lận Cảnh đưa cha mẹ rời đi, cậu không thể giải thích được vì sao lại có loại thuốc chữa bách bệnh này. Thấy cha mẹ chủ động đi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ còn lại Quý An Lê và lão Công tước. Cậu nhìn ông với tâm trạng phức tạp.
Lão Công tước lại cười, ngay cả khi có chết bây giờ, ông cũng mãn nguyện.
Ít nhất ông có thể nhìn ra rằng, An An là một đứa trẻ mềm lòng, có lẽ đã chấp nhận ông rồi.
Như vậy, dù ông có xuống suối vàng, cũng có thể ăn nói với phu nhân.
"An An..." Lão Công tước định dặn dò hậu sự, sợ rằng nếu không nói bây giờ, sau này sẽ không kịp.
Quý An Lê nhìn thấu suy nghĩ của ông, lập tức nhét một viên thuốc vào miệng ông ngay khi ông mở lời.
Viên thuốc vừa vào miệng đã tan, khiến lão Công tước sững sờ:
"Đây là..."
Quý An Lê không đỏ mặt mà nói dối:
"Đây là linh đan diệu dược gia truyền hàng nghìn năm do tổ phụ để lại, một viên chữa bách bệnh, uống xong khỏi ngay."
Lão Công tước: ???