Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 11

Khi Ngụy Niên phát hiện Chử Yến đi tới, toàn thân nàng cứng đờ.

Việc cưỡi mây đạp gió vừa rồi khiến nàng không nghĩ ngợi được gì cả, lúc đến được đây thì dạ dày nàng quay cuồng, nôn một hồi, mãi đến khi Chử Yến xuất hiện nàng mới muộn màng nghĩ, tại sao Thái tử lại muốn quấn cả nàng cả chăn tới đây.

Trong phòng ngủ tràn ngập mùi long tiên hương nồng đậm, mặc dù bài trí đơn giản nhưng vật nào vật nấy đều vô cùng tinh xảo quý giá, hiển nhiên đây là phòng ngủ của Thái tử điện hạ.

Đêm hôm khuya khoắt, thả nàng đang xiêm y lộn xộn trên giường của hắn, chẳng lẽ là...

Nhưng trong vô vàn lời đồn đãi không hay về Thái tử Đông cung lại không có điều gì liên quan tới nữ sắc, hơn nữa hắn từng gặp nhiều mỹ nhân như vậy, sao có thể nhìn trúng nàng.

Ngụy Niên còn chưa kịp nghĩ kỹ, Chử Yến đã đi tới mép giường cúi người xuống, mùi long tiên hương trên người hắn thoáng chốc bao phủ nàng.

Trong khoảnh khắc đó, Ngụy Niên ngừng thở.

Kiếp trước động cơ giết người mà họ ấn cho nàng là vì tình, nhưng suốt mười sáu năm ở kiếp trước, phần lớn thời gian nàng đều bị hạn chế ở trong phủ, số nam tử từng gặp có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng chưa từng ở riêng với ngoại nam. Nàng thậm chí không biết 'tình' là thứ gì, càng không biết nên đối mặt với tình huống hiện tại như thế nào.

Nếu là người khác, tất nhiên phản ứng đầu tiên của nàng sẽ là chống cự, xô cửa xông ra ngoài, nhưng người trước mặt là Thái tử Chử Yến.

Nàng trốn không thoát.

Nếu như hắn thật sự muốn làm gì đó với nàng, nàng chẳng có lấy nửa phần đường sống.

Nhưng ngay khi Ngụy Niên đang lo lắng không yên, lại nghe thấy Chử Yến nói: "Có phải Cô từng gặp ngươi rồi không?"

Ngụy Niên không nhịn được sửng sốt, theo bản năng nhẹ giọng đáp: "Ban ngày điện hạ mới vừa gặp thần nữ."

Vừa nói xong nàng đã kịp phản ứng lại, 'từng' mà hắn nói không phải hôm nay.

Nhưng mười sáu năm qua nàng chưa từng tham gia cung yến, người trong kinh thành chỉ biết Ngụy tam cô nương thanh tú trong sáng, tính tình thiện lương, nhắc tới Ngụy nhị cùng lắm chỉ khách sáo nói một câu đoan trang lễ nghĩa, đó còn là do thi thoảng nàng sẽ được Kiều thị cho phép tới một vài yến tiệc nhỏ, người từng gặp nàng truyền ra thôi.

Người có quyền thế nhất nàng từng tiếp xúc chính là người Ngụy gia, nàng chưa từng gặp hậu duệ quý tộc hay hoàng thất, càng đừng nhắc tới người cao quý như vị Đông cung trước mắt.

Có điều kiếp trước có khả năng hắn từng gặp nàng.

Khi đó nàng không nhìn thấy, cũng không biết lúc nàng cầu xin hắn hắn có nhìn nàng hay không.

Chử Yến lại nhìn chằm chằm Ngụy Niên một lúc lâu, không nhìn ra gì cả, mới mất hết hứng thú ngồi thẳng người dậy.

Hơi thở cực có tính xâm lược rút đi, Ngụy Niên khẽ thở ra một hơi.

Nếu hắn còn không nhúc nhích thì nàng sẽ nín thở tới chết mất.

Nhưng động tĩnh cực nhỏ này lại bị Chử Yến nghe thấy.

Hắn lại cúi người xuống, nắm cằm của nàng ép nàng ngẩng đầu: "Bị sói cào thương?"

Lần này rõ ràng giọng điệu của hắn không hiền lành như vừa rồi.

Tim Ngụy Niên hẫng một nhịp!

Toi rồi!

Sao hắn biết nhanh thế?

"Cô thương xót ngươi, bôi thuốc cho ngươi?"

Ngụy Niên thấy rõ vẻ lạnh lẽo trong mắt đối phương, không ngừng kêu khổ.

Lời uy h**p ban ngày vẫn còn văng vẳng bên tai, cảm giác đau rát trên cổ còn chưa biến mất, cái giá mới lại sắp tới rồi.

Nàng cả gan cãi lại: "Người của điện hạ bôi thuốc cho thần nữ, đương nhiên cũng tính là ân điển của điện hạ."

"Cô sai người hộ tống ngươi xuống núi?" Giọng điệu của Chử Yến khiến người nghe rất khó phân biệt.

Ngụy Niên cụp mắt, nhỏ giọng giải thích: "Điện hạ nhân từ, đã ban thuốc cho thần nữ, đương nhiên sẽ không để thần nữ xuống núi một mình, nói vậy họ mới có thể tin."

Chử Yến ngẩn người, sau khi hiểu ý của nàng thì tức cười: "Ngươi cũng biết bào chữa ghê nhỉ."

Trên cằm truyền tới cảm giác đau, Ngụy Niên bị ép ngước mắt nhìn Chử Yến, chỉ thấy gương mặt hắn đã lạnh lẽo như băng sương.

"Một nữ tử miệng đầy dối trá, Cô từng nói, lợi dụng Cô là phải trả giá đắt, ngươi còn dám dây dưa tới Cô."

Hơi thở mạnh mẽ của Chử Yến lập tức bao phủ Ngụy Niên: "Không sợ Cô, hửm?"

Ngụy Niên khẽ cắn môi, mắt đong đầy ánh nước.

Sao không sợ, nàng sắp chết vì sợ rồi đây này!

Nhưng nàng có thể làm gì cơ chứ, không dính líu tới hắn, hôm nay nàng cũng chẳng sống nổi.

Nhưng cảm giác sợ hãi này thua xa cơn ác mộng kinh hoàng vừa trải qua, càng không sánh được với nỗi sợ mà người Ngụy gia mang tới cho nàng.

Tiếng ác của Đông cung truyền xa, khiến người ta vừa nghe tên đã sợ vỡ mật, nàng dám năm lần bảy lượt trêu chọc hắn, có lẽ cũng vì hắn từng kéo nàng ra khỏi cơn tuyệt vọng, giữ cho nàng chút thể diện cuối cùng.

Hơn nữa hiện tại nàng cảm thấy, có lẽ hắn cũng không tàn bạo hung ác như trong lời đồn.

Kiếp trước hắn từng đáp ứng một tâm nguyện cuối cùng của kẻ tử tù như nàng, hôm nay trong lúc hắn nổi giận cũng không giết nàng, khi cung nhân hầu cận chạm vào kiếm của hắn, hắn sợ làm cung nhân bị thương nên cũng thu kiếm lại trước, chỉ bằng mấy điểm này đã đủ để nàng cảm thấy hắn không phải là người hung ác.

"Sợ." Giọng Ngụy Niên cứng đờ, tỏ ra yếu thế trước mặt Chử Yến: "Thần nữ mặc cho điện hạ trừng trị."

Ngụy Niên đột nhiên ngoan ngoãn khiến Chử Yến sững người mất một lúc, nhưng chẳng mấy chốc hắn đã bật cười, lại xích lại gần một chút: "Ngươi từng nhìn thấy sói chưa, có muốn nhìn xem không?"

Đồng tử Ngụy Niên khẽ run, đờ đẫn nhìn sang Chử Yến.

Tất cả những suy nghĩ vừa rồi về người này của nàng bỗng chốc bay sạch!

Cho dù hắn không phải người hung ác thì vẫn là một kẻ điên!

Chử Yến cười nhưng mắt lại lạnh tanh, thậm chí trong đó còn tràn ngập sát khí. Ngụy Niên lập tức nhận ra không phải hắn đang nói đùa, có thể hắn thật sự sẽ ném nàng cho những con sói mà hắn nuôi.

Nước mắt Ngụy Niên rưng rưng chực rơi xuống, cất tiếng gần như cầu xin: "Thần nữ... có thể không muốn nhìn không?"

Ánh mắt Chử Yến rơi xuống giọt nước lóng lánh kia.

Đôi mắt của nữ tử này thực sự rất đẹp, như thể có cả một dòng suối thanh khiết bên trong đó.

"Được."

Chỉ vì giọt nước mắt xinh đẹp này của nàng, hắn có thể cho nàng lựa chọn tùy ý: "Ngươi muốn trả cái giá gì đây?"

Lượng máu hắn nhìn thấy tối nay đã đủ nhiều, tay gãy chân cụt thì hắn không có hứng thú lắm, Chử Yến không nhịn được nghĩ thầm, rốt cuộc có hình phạt nào thích hợp với nàng không nhỉ?

Ngụy Niên không ngờ Chử Yến lại đồng ý dễ dàng như vậy, đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới cẩn thận tập trung quan sát Chử Yến.

Ánh mắt hắn nhìn nàng lúc này chăm chú đến lạ, tay hắn vẫn đang đặt trên cằm nàng, nếu như bỏ qua nội dung cuộc nói chuyện thì tư thế lúc này của bọn họ vô cùng thân mật, thậm chí đã vượt qua cả lễ nghĩa.

Chẳng lẽ, ý của hắn là...

Ngụy Niên nhìn xuống, lông mi không ngừng run rẩy.

Nếu hắn muốn hỏi tội thì thiếu gì thời gian, cần gì phải bắt nàng vào lúc nửa đêm thế này, không chỉ không cho phép nàng thay đồ mà ngay cả chăn của nàng cũng mang theo, còn thả nàng xuống giường hắn.

Nàng từng vào ngục Phụng Kinh, hỏi tội không phải thế này.

Ngụy Niên thở nhẹ, run rẩy ngẩng đầu.

Nếu hắn thật sự có ý này, bất kể nàng làm thế nào cũng không phản kháng được, còn không bằng chủ động một chút, có lẽ có thể đổi được chút thương tiếc từ hắn.

Hơn nữa bình tĩnh mà xét thì, với khuôn mặt này của hắn, nàng không thiệt.

Kẹp ngón tay?

Chử Yến lập tức bác bỏ, đôi tay này của nàng ta mà hỏng thì hơi đáng tiếc.

Đánh gậy?

Chử Yến lại bác bỏ, cái thân hình nhỏ nhắn này của nàng ta thì chịu được mấy đòn?

Chử Yến bỗng thấy hơi bực bội, hắn không có kinh nghiệm phạt nữ tử.

Hậu cung thường phạt thế nào nhỉ?

Phạt quỳ, chép kinh thư, đánh lòng bàn tay?

Đột nhiên, trên môi bỗng chạm đến một mảnh mềm mại, kèm theo hương thơm và cảm giác run rẩy rất khẽ.

Chử Yến giật mình, bất ngờ cụp mắt xuống.

Nữ tử nhắm chặt mắt, lông mi run rẩy, gần như có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên khuôn mặt trắng nõn ấy...

Cuối cùng Chử Yến cũng hoàn hồn, trong mắt lướt qua một tia khó tin rồi bỗng nhiên đứng phắt dậy trợn mắt nhìn Ngụy Niên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi làm gì thế!"

Ngụy Niên bị quát thì sửng sốt, ánh mắt đầy mờ mịt.

Hắn… không phải là ý này à?

Chử Yến thấy trên mặt nàng không hề có ý hối cải, tức giận quát: "Ngươi, nữ tử như ngươi sao lại l* m*ng vậy hả?!"

Ngụy Niên: "..."

Hắn thật sự không có ý này!

Mặt Ngụy Niên bỗng đỏ bừng.

Sau đó cảm giác sợ hãi ập tới, nàng hiểu sai ý, vậy thì không phải là nàng vừa sàm sỡ hắn hay sao?!

Nàng xong đời rồi!

Ngụy Niên cố nén sự xấu hổ xuống, cắn môi nhanh chóng nghĩ cách ứng phó, lúc nàng nhìn thấy cái chăn màu đỏ nhạt của mình thì trong đầu chợt nghĩ ra một cách.

Khi Ngụy Niên ngẩng đầu lên thì trong mắt nàng đã đong đầy nước mắt, trong giọng nói thẹn thùng còn chứa sự trách móc: "Đêm hôm khuya khoắt điện hạ sai người bắt thần nữ y phục không chỉnh tề đến phòng ngủ, không phải là, không phải là..."

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu lại vô cùng tủi thân của đối phương, cơn giận ngập trời của Chử Yến thoáng chốc bị dập tắt như bị tạt một chậu nước lạnh.

Dù hắn có vô lý đến đâu thì lúc này cũng không tìm ra được cái cớ phản bác, cũng không thể nói là do tên ám vệ ngu ngốc kia hiểu sai ý, mới làm ra loại chuyện này!

Hình như nếu nói vậy còn mất mặt hơn.

Chử Yến hít sâu một hơi, quay đầu không nhìn nữ tử trên giường nữa.

Nhắm mắt làm ngơ.

Đêm khuya, y phục không chỉnh tề, bắt đến phòng ngủ!

Chử Yến nắm chặt tay, nàng đúng là biết chọn trọng điểm!

Bầu không khí giằng co một lát, Chử Yến phất tay áo rời đi.

Chắng mấy chốc Ngụy Niên đã nghe thấy tiếng quát đầy tức giận của Thái tử truyền tới: "Lang Thập Cửu! Quay lại đây cho Cô!"

Ngụy Niên: "..."

Sao nàng lại cảm thấy phản ứng của Chử Yến hơi sai sai nhỉ?

Lẽ nào không phải trước tiên nên trách phạt nàng sao? Sao lại có cảm giác hắn đang chạy trối chết nhỉ?

Không phải là...

Ngụy Niên đờ đẫn đưa tay chạm lên môi.

Đây là nụ hôn đầu... của Thái tử?

Thái tử không gần nữ sắc, không có thị thiếp...

Ngụy Niên càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Nàng buông thõng hai vai, khóc không ra nước mắt, hình như nàng sắp xong đời thật rồi.

Bình Luận (0)
Comment