Đã rất rất lâu rồi Ngụy Niên chưa ngủ được một giấc yên ổn.
Bất kể là ở ngục Phụng Kinh hay ở nấm mồ cô đơn, đều không có giường đệm cho nàng yên giấc. Bây giờ nằm trên giường không chỉ có cảm giác như xa cách lâu ngày gặp lại, còn cảm thấy rất lạ lẫm.
Mắt nàng từng bị hỏng mấy ngày, lại trải qua nỗi tuyệt vọng khiến bản thân hít thở không thông khi nghe tin mình phải chịu hình phạt lăng trì, khiến sâu trong lòng nàng sợ hãi bóng tối, cũng kháng cự giấc ngủ. Nàng lật qua lật lại trên giường, làm thế nào cũng không thể yên giấc.
Đã qua giờ Tuất, phòng ngủ vẫn còn sáng.
Ngụy Niên nằm nghiêng nhìn chằm chằm vào ánh nến, đếm số lần nó nhảy lên, chẳng biết đã chậm rãi nhắm mắt lại từ khi nào.
Sau đó, nàng chìm vào ác mộng.
Trong mơ tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đều là giả, nàng lại quay về phòng giam kia, lại lần nữa chịu tra tấn, lẻ loi vất vưởng trên nấm mồ suốt ba năm.
Ngụy Niên đột nhiên bừng tỉnh.
Nàng nhanh chóng ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, căn phòng ngủ vừa quen thuộc vừa xa lạ, ánh nến đã sắp cháy hết.
Nàng nhắm chặt mắt hít sâu một hơi.
Cũng may, là mơ.
Nàng dần bĩnh tĩnh lại, lúc định lấy ngọn nến mới ra thì bên cửa sổ bỗng truyền tới tiếng động.
Tim Ngụy Niên lập tức vọt tới tận cổ họng.
Nàng nắm chặt lấy cái chăn mỏng, nhìn chằm chằm song cửa sổ.
Chẳng lẽ là Ngụy gia lại có mưu kế gì mới?
Song cửa sổ nhanh chóng bị cạy ra, một bóng người nhảy vào phòng từ cửa sổ rồi đi thẳng đến trước giường. Sau đó, người kia đứng ở cạnh giường trợn tròn mắt đối diện với Ngụy Niên.
Ngụy Niên từng gặp người này.
Ngay ngày hôm nay, ở biệt viện Hương Sơn, là người ám vệ được phái đi đình Hòe Sơn.
Biết người tới không phải là người của Ngụy gia mà là ám vệ của Đông cung, vậy mà Ngụy Niên lại vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Có điều nàng còn chưa kịp mở miệng thì người kia đã bất ngờ nói: "Đắc tội."
Ngụy Niên chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào đã bị điểm huyệt, quấn vào chăn rồi khiêng ra khỏi phòng ngủ.
Tất cả những chuyện xảy ra sau đó, cả đời này Ngụy Niên đều không muốn trải qua lần nữa.
Nàng trơ mắt nhìn mặt đất cách mình ngày càng xa, mới muộn màng nhận ra mình đang bị khiêng vượt nóc băng tường. Chuyện này còn chưa tính, quãng đường sau đó có thể dùng cưỡi mây đạp gió để hình dung. Nàng nhắm chặt mắt, bị dọa đến có ba hồn cũng bay mất sáu phách. Khi nàng cảm thấy mình sắp bị lắc chết, cuối cùng bọn họ mới dừng lại.
Biệt viện Hương Sơn.
Tiếng sói hú kèm với tiếng va chạm của binh khí phá vỡ sự im lặng của ban đêm.
Trường Phúc đứng trong sảnh vểnh tai lắng nghe, tính toán thời gian cũng gần đủ rồi, mới đẩy cửa ra đi về phía đánh nhau.
Hắn ta vừa ra khỏi cửa, mùi máu tanh đã ập thẳng vào mặt, nhưng Trường Phúc đi theo bên cạnh Thái tử từ nhỏ, đã sớm ngửi quen cái mùi này rồi. Hắn ta bình tĩnh nhìn về phía rừng trúc, chỉ thấy vài con sói đang cắn xé một xác chết.
Chử Yến cầm thanh kiếm vẫn đang nhỏ máu trong tay, kéo theo sương lạnh và sát khí trở về.
Trường Phúc vừa đi qua đón vừa thở dài: "Lần thứ năm."
Đây đã là nhóm thích khách thứ năm trong năm nay sau khi họ đến biệt viện Hương Sơn.
Tối nay đám người này tới thật là đúng lúc, điện hạ đã xả bớt cơn giận rồi, chờ lát nữa gặp Ngụy nhị cô nương có lẽ sẽ dịu dàng hơn một chút.
"Sao điện hạ lại tự ra tay, mười chín ám vệ của chúng ta lại không có đất dụng võ." Trường Phúc tiến lên nhận lấy thanh kiếm trong tay Chử Yến, nhanh chóng quan sát Chử Yến, sau khi thấy hắn không bị thương thì hàng lông mày đang nhíu chặt mới giãn ra.
Chử Yến hờ hững ừ một tiếng.
"Sao?"
Đương nhiên là Trường Phúc hiểu hắn muốn hỏi gì, trả lời: "Qua kiểm chứng, tình cảnh của Ngụy nhị cô nương ở trong phủ thực sự không tốt. Gia chủ chủ mẫu càng yêu thương Ngụy tam cô nương, tất cả chi phí trong phủ của Ngụy nhị cô nương đều không bằng Ngụy tam cô nương. Hơn nữa hễ là những yến hội hơi long trọng trong kinh đều chỉ có Ngụy tam cô nương đi, Ngụy nhị cô nương cực ít khi ra phủ, dựa theo những điều này thì tỷ muội bất hòa cũng hợp tình hợp lý."
Chử Yến nhíu mày: "Cho nên hôm nay thật sự chỉ là chuyện của Ngụy gia."
Trường Phúc nghiêm mặt nói: "Không giống như là tới vì điện hạ."
Chử Yến khẽ xùy một tiếng.
Nữ tử kia và muội muội của nàng ta, e là không chỉ bất hòa đơn giản thôi đâu.
"Người về chưa?"
Trường Phúc: "Vẫn chưa."
Trường Phúc mới nói xong, một người mặc đồ đen lập tức xuất hiện trước mặt Chử Yến, hắn quỳ một chân xuống đất: "Điện hạ, đã mang Ngụy nhị cô nương tới."
Chử Yến lập tức đi về phía sảnh.
Nhưng đi vào đại sảnh, Chử Yến nhìn xung quanh một lượt, nhíu mày: "Người đâu?"
Trường Phúc cũng nhìn về phía ám vệ kia, nghi ngờ nói: "Tiểu Thập Cửu, người đâu?"
Ám vệ được gọi là Tiểu Thập Cửu, hôm nay có tên là Lang Thập Cửu.
Vì sao lại là hôm nay, bởi vì Chử Yến rất thích thú với việc đặt tên, nhưng phong cách đặt tên của hắn lại dựa theo sở thích của bản thân.
Hắn thích gì, mười chín ám vệ sẽ gọi như vậy.
Trước hôm nay hắn thích kiếm, mười chín ám vệ lần lượt dựa theo xếp hạng, gọi là Kiếm Nhất, Kiếm Nhị, ..., Kiếm Thập Cửu.
Mấy canh giờ trước, hắn thích sói, thế là mười chín ám vệ có tên là Lang Nhất, Lang Nhị,..., Lang Thập Cửu.
Bởi vì sở thích của Chử Yến thay đổi quá nhanh, có đôi khi một ngày phải đổi tới hai cái tên, Trường Phúc thực sự không nhớ nổi, bèn gọi bọn họ là Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, ..., Tiểu Thập Cửu.
Lang Thập Cửu chớp đôi mắt to đen nhánh, trong vẻ mờ mịt lại lóe lên tia sáng: "Trong phòng ngủ của điện hạ."
Chử Yến: "..."
Trường Phúc: "..."
Chử Yến chậm rãi xoay người: "?!"
Trường Phúc bỗng nhiên hít một hơi, nhìn Lang Thập Cửu bằng vẻ mặt khiếp sợ.
Tiểu Thập Cửu, ngươi sắp toi rồi!
Dưới ánh nhìn đáng sợ của Chử Yến, Trường Phúc nhẹ nhàng dịch về phía Lang Thập Cửu, dùng cùi trỏ huých hắn một cái, thái độ hận sắt không thành thép thì thầm: "Ai cho ngươi lá gan đưa người vào phòng ngủ của điện hạ! Ngươi điên rồi à?!"
Lang Thập Cửu càng hoang mang.
Hắn ngước khuôn mặt ngây thơ trong sáng lên, nói: "Đêm khuya đi bắt cóc cô nương, không phải là để làm... loại chuyện đó à?"
Trường Phúc nghẹn họng: "..."
Hắn ta cuống quýt đảo mắt nhìn qua Chử Yến, quả nhiên, toàn thân điện hạ của bọn họ đã bốc lên sát ý.
Chử Yến giơ tay toan cầm lấy thanh kiếm trong tay Trường Phúc, Trường Phúc vội vã giấu kiếm ra sau lưng, nhanh nhẹn lùi về sau một bước, trong miệng còn không ngừng khuyên nhủ: "Điện hạ bớt giận, bớt giận, năm đó bỏ ra bao nhiêu bạc mới mua được Tiểu Thập Cửu về, bồi dưỡng đến nay lại tốn thêm một mớ, không thể giết không thể giết."
Khóe mắt Chử Yến như muốn nứt ra: "Cô thiếu bạc chắc?"
Trường Phúc dùng tình cảm để khuyên can, lấy lý lẽ để thuyết phục: "Đương nhiên là điện hạ không thiếu bạc, nhưng bồi dưỡng một ám vệ phải mất vài chục năm, rất khó. Hơn nữa điện hạ còn yêu cầu người bên cạnh phải đẹp, Tiểu Thập Cửu là đứa đẹp nhất rồi, g**t ch*t uổng phí tâm huyết bao năm thì không nói, ngài bảo nô tài biết đi đâu mua được người đẹp như vậy?"
Cũng không phải là Trường Phúc dám chống lại Chử Yến, mà là cứ cách vài ngày chuyện thế này lại phải xảy ra một lần.
Lang Thập Cửu là người đẹp nhất trong số mười chín ám vệ, số bạc dùng để mua hắn cũng nhiều nhất, nhưng tên ám vệ này cũng là đứa ngốc nhất!
Hắn sẽ thường xuyên làm ra một số việc khiến người ta nghẹn họng trố mắt, khiến Chử Yến nổi trận lôi đình, mỗi khi đến lúc này Trường Phúc đều phải đứng ra khuyên một lần giống như bây giờ.
Còn về việc ngốc tới mức nào, cứ nói luôn việc hôm nay đi, ban đêm hắn xông vào phủ thị lang bắt cô nương nhà người ta, ngay cả cái khăn che mặt cũng không thèm đeo, như thể sợ người ta không nhận ra hắn. Hơn nữa rõ ràng là Chử Yến nổi giận đùng đùng sai hắn đưa người tới biệt viện Hương Sơn, hắn lại cho rằng Chử Yến có suy nghĩ kia với cô nương nhà người ta, đưa luôn người đến phòng ngủ của Thái tử.
Trường Phúc nói gãy lưỡi mới miễn cưỡng khuyên được Thái tử, sau đó vội vàng nói: "Nô tài đi mời Ngụy nhị cô nương ra ngay đây."
Chử Yến nặng nề hừ một tiếng, phất tay áo nhanh chân rời đi.
Trường Phúc nhẹ nhàng thở ra, tức giận lườm đầu sỏ gây tội đang quỳ trên mặt đất là Lang Thập Cửu: "Ngươi thông minh lên cho ta nhờ!"
Trường Phúc vừa dứt lời, lại thấy Chử Yến hùng hổ quay về, giận dữ đạp một phát lên đùi Lang Thập Cửu: "Cô là Thái tử, sao có thể làm ra loại chuyện ức h**p nữ tử như vậy?"
"Đúng, sao ngươi có thể nghĩ về điện hạ như vậy! Điện hạ há lại là người như thế!" Trường Phúc đi tới trước mặt Chử Yến, nói năng hùng hồn chính trực: "Nên phạt, phạt nặng!"
Điện hạ cũng chỉ có chút phong thái quân tử ở điểm này thôi.
Chử Yến lạnh mặt nhìn về phía Trường Phúc, Trường Phúc hết sức nghiêm túc nói: "Điện hạ ngài nói, nên phạt hắn thế nào?"
Chử Yến lườm hắn ta một cái, hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.
Trường Phúc nhét thanh kiếm trên tay vào tay Lang Thập Cửu, nháy mắt với hắn: "Mau đi lau sạch kiếm cho điện hạ, không lau khô thì tối nay không được ngủ."
Loại thời điểm này, Lang Thập Cửu vẫn có chút đầu óc, đứng lên yên lặng nhận lấy kiếm rồi lập tức chạy đi.
Trường Phúc phủi ống tay áo, ẩn sâu công và tên, chạy bước nhỏ đuổi theo Chử Yến.
Mặc dù cung nữ hầu hạ trong tẩm điện không hiểu vì sao Ngụy Niên lại ở đây, nhưng thấy là do ám vệ bên cạnh điện hạ đưa tới nên hầu hạ rất cung kính.
Lúc Chử Yến đến thì Ngụy Niên vừa nôn một trận xong.
Cung nữ nhìn thấy Chử Yến, cung kính hành lễ sau đó bưng chậu nước đã dùng lên, nối đuôi nhau đi ra.
Ngay lập tức, trong phòng ngủ chỉ còn lại Chử Yến và Ngụy Niên.
Ngụy Niên không đoán ra được đêm hôm khuya khoắt Chử Yến đưa nàng tới đây làm gì, vừa lúc trên người nàng chỉ khoác một cái áo mỏng không tiện đứng dậy hành lễ, chỉ có thể nắm lấy góc chăn che kín bản thân, nhẹ nhàng lên tiếng: "Điện hạ."
Chử Yến ôm lửa giận ngập trời bước vào, nhưng khi hắn ngước mắt nhìn qua lại thấy khuôn mặt sạch sẽ của cô nương kia, mái tóc đen của nàng xõa tung, trên người quấn một cái chăn màu đỏ nhạt không thuộc về hắn, dáng vẻ thanh tú động lòng người ngồi trên giường hắn. Có lẽ là bị hoảng sợ, hai gò má nàng trắng nhợt, trong mắt lấp lánh ánh nước, giống như có thể dập tắt lửa giận trong lòng người khác, xoa dịu cảm xúc nóng nảy trong nội tâm họ.
Ánh mắt Chử Yến chậm rãi rơi xuống cái chăn màu đỏ nhạt kia.
Đột nhiên hắn lại muốn quay về đạp Lang Thập Cửu một phát nữa.
Vậy mà tên đó lại cứ thế mà bắt người ta tới đây!
Không chỉ y phục không chỉnh tề, còn ôm cả chăn của người ta đến!
Chử Yến quay đầu, xoa ấn đường, sao hắn có thể có tên ám vệ ngốc thế chứ?
Nhưng...
Động tác của Chử Yến sững lại, lần nữa quay sang nhìn Ngụy Niên.
Ban ngày nàng trang điểm, mặc dù cũng coi như đoan trang xinh đẹp, lại không có gì nổi bật, nhưng sau khi rửa sạch lớp trang điểm ngũ quan của nàng lại trở nên rõ ràng hơn, giống như hoa sen mới nở, khiến hai mắt người nhìn tỏa sáng.
Hiển nhiên, lớp trang điểm nàng dùng ban ngày không hợp với nàng.
Không phải chính nàng muốn che giấu dung mạo thì là người bên cạnh không muốn nàng quá xuất sắc.
Nhưng đây không phải trọng điểm.
Chử Yến chậm rãi tới gần Ngụy Niên.
Sau khi nàng rửa sạch lớp trang điểm, sao hắn lại nhìn ra chút cảm giác quen thuộc trên khuôn mặt nàng nhỉ? Mặc dù rất nhạt, nhạt đến mức người bình thường căn bản sẽ không phát hiện, nhưng hắn có thị lực hơn người, chắc chắn sẽ không nhìn nhầm.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn Chử Yến lại không nghĩ ra được cảm giác này tới từ đâu.
Hắn rất ít tham gia yến hội trong cung, cho dù có mặt cũng chỉ là những yến hội cực kỳ long trọng không thể không đi. Mà nàng lại hiếm khi ra phủ, hễ là yến hội hơi long trọng cũng sẽ không tham gia, càng không có khả năng tham gia cung yến, cho nên không thể là hắn từng gặp nàng trong yến hội được.
Thế là, Thái tử xoay người tới gần Ngụy Niên, hỏi: "Có phải Cô từng gặp ngươi rồi không?"
—----
Tác giả có lời muốn nói:
Niên Niên: "... Thật là cách bắt chuyện cũ kỹ."
Chử Yến: "... Đều đã ngồi lên giường Cô rồi, Cô còn phải bắt chuyện à?"
Niên Niên: "..."