Tháng ba năm nay, Vị Thái tử của Đông cung vừa làm lễ cập quan. Sau khi buổi lễ kết thúc, Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi quần thần ở Lộ Hoa đài, rồi bảo bọn họ hãy dẫn theo gia quyến đi cùng, ý tứ đã rất rõ ràng, ngài muốn tuyển chọn Trữ phi cho Thái tử.
(*) Thời cổ đại con trai làm lễ cập quan(đội mũ) vào năm 20 tuổi.
Thái tử là người cảm xúc khó dò, tàn bạo thích giết chóc, điều này khiến nhiều khuê tú lùi bước, nhưng cũng có không ít người dù chen vỡ đầu cũng muốn vào bằng được Đông cung.
Thứ nhất, mặc dù tính tình Thái tử không tốt, nhưng gương mặt kia thật sự quá đẹp, rất khó để không khiến người ta vừa gặp đã thương, vẻ đẹp ấy thậm chí khiến cho người nhìn tạm thời ngó lơ tính tình đáng sợ của hắn. Thứ hai, vị chủ Đông cung này rất được lòng Thánh, tương lai chắc chắn sẽ ngồi lên ngai vàng, địa vị mẫu nghi thiên hạ quá mức hấp dẫn, ai mà không muốn liều một phen.
Ngày đó, muôn hoa đua nhau khoe sắc thắm ở Lộ Hoa đài, nhưng Thái tử lại chẳng thèm lộ mặt. Có điều dù cho Thái tử không nể mặt bệ hạ đến vậy, bệ hạ lại vẫn yêu thương hắn, chỉ coi như đó là yến hội mừng sinh nhật Thái tử, ngay cả có Hoàng tử xin được tứ hôn vào hôm đó cũng bị bệ hạ từ chối.
Trong lòng mọi người đều biết, đây là sự thiên vị của Thánh thượng đối với Thái tử.
Ngày đó là yến hội cập quan của Đông cung, Thái tử không chọn phi, vậy thì không ai được chọn cả.
Mà trước đó, loại chuyện này cũng không hiếm thấy.
Bệ hạ đã nhiều lần bảo Hoàng hậu tổ chức yến hội, chọn phi cho Đông cung, nhưng bởi vì Thái tử vắng mặt mà tất cả đều tan thành mây khói. Cũng vì lý do này, bệ hạ còn từng nhét mỹ nhân vào Đông cung mấy lần, nhưng cuối cùng những mỹ nhân này đều biến mất, có điều cho dù là vậy cũng không thể khiến bệ hạ từ bỏ suy nghĩ chọn phi cho Đông cung.
Những năm qua bệ hạ một lòng để tâm vào chuyện chọn Trữ phi, điện hạ một lòng nổi điên, thế nhưng phụ tử hai người lại duy trì được một sự cân bằng kỳ lạ, không ai cản trở ai.
Tóm lại, đến nay Đông cung vẫn chưa có một vị nữ chủ nhân, đủ để thấy rằng vị Thái tử Chử Yến này thực sự không gần nữ sắc.
Cho nên người Ngụy gia đều rất tò mò, Ngụy Niên dùng gì để lọt được vào mắt xanh của Thái tử.
Ngụy Niên có dung mạo thanh nhã, tư thái yểu điệu, khí chất như lan, là kiểu tiểu thư khuê các điển hình, nhìn thế nào cũng không giống mẫu người Thái tử sẽ thích. Nhưng nàng lại có thể an toàn ra khỏi biệt viện Hương Sơn, còn được Thái tử ưu ái, từ trước tới nay loại chuyện này chưa từng xảy ra.
Kiều thị còn muốn hỏi tiếp, lại thấy Ngụy Ngưng khẽ lắc đầu, bà ta bèn nuốt lời đã đến bên môi xuống.
"Hôm nay hẳn nhị tỷ tỷ đã chịu hoảng sợ nhiều rồi, vẫn nên về phòng nghỉ ngơi sớm thì hơn." Ngụy Ngưng kéo tay Ngụy Niên, lo lắng nói.
Kiều thị cũng miễn cưỡng ra vẻ hiền hòa, nhẹ giọng nói: "Con gặp kiếp nạn này, đúng là nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Còn về Xuân Lai, con cũng đừng đau buồn quá, trong lúc nguy cấp mà ả ta không biết bảo vệ chủ, lại cố thoát thân một mình, chết cũng không oan."
Ngụy Niên lẳng lặng nghe, đúng lúc bày ra vẻ mặt vừa buồn vừa sợ.
"Nhưng Xuân Lai đã không còn nữa, bên cạnh con lại không có ai đắc lực, đợi con nghỉ ngơi xong ta sẽ chọn cho con một người rồi đưa qua." Kiều thị nhẹ nhàng nói.
Ngụy Niên thầm cười lạnh, lại chọn một kẻ đến theo dõi nàng à?
Nàng có ngu mới đồng ý.
Cổ họng Ngụy Niên hơi nhúc nhích, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn mẫu thân quan tâm, có điều Xuân Lai đã làm bạn bên con từ nhỏ, tình nghĩa sâu đậm. Bây giờ Xuân Lai mới đi, trong lòng con khó mà yên ổn, hay là qua một thời gian nữa rồi hẵng chọn người mới."
Kiều thị nhíu mày, tuy có hơi không vui nhưng đúng là bà ta không thể mạnh mẽ nhét người vào viện của Ngụy Niên trong tình huống này được, chỉ gật đầu: "Nếu con đã nói thế, vậy thì theo ý con đi."
Ngụy Niên khom người cáo lui.
Bước ra khỏi Bách Thanh đường, nàng hơi dừng chân liếc vào trong sảnh chính, nàng có thể tưởng tượng ra được, sau khi nàng rời đi tình cảnh trong đó sẽ là như thế nào.
Chắc chắn bọn họ đang bàn xem nên tiếp tục gài bẫy nàng hay là yên lặng theo dõi tình hình, xem thái độ của vị Đông cung kia thế nào.
Đáp án không khó đoán, nhất định bọn họ sẽ lựa chọn cách sau.
Dẫu sao danh tiếng của chủ nhân Đông cung thực sự quá đáng sợ, bọn họ sẽ không muốn đắc tội hắn, cho dù chỉ là một khả năng nhỏ bé.
Cho nên trước mắt biện pháp tốt nhất của bọn họ là án binh bất động, xác định thái độ của Đông cung đối với nàng, mà khoảng thời gian này là cơ hội lật ngược tình thế của nàng.
Ngụy Niên chậm rãi đi về viện Hạnh Hòa, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Với cảnh ngộ hiện tại của nàng, cách trả thù Ngụy gia tốt nhất là gậy ông đập lưng ông.
Kiếp trước bọn họ nắm giữ nàng trong lòng bàn tay, tùy ý giày vò, bây giờ, nàng phải dùng cách giống hệt, khiến bọn họ tự nhận quả đắng.
Trong Bách Thanh đường, quả nhiên đúng như Ngụy Niên đoán, cuối cùng mấy người Ngụy gia quyết định tạm thời yên lặng theo dõi tình hình, sau khi tìm hiểu được thái độ của Đông cung đối với Ngụy Niên rồi bàn tiếp.
-
Quay về viện Hạnh Hòa, Ngụy Niên nhìn quanh bốn phía rồi mới về phòng ngủ.
Đối với đám người Ngụy gia mà nói, nàng chỉ là đi Hương Sơn một chuyến rồi về, nhưng đối với nàng thì thời gian đã trôi qua ba năm.
Dường như mỗi một cành cây ngọn cỏ ở nơi này đã cách xa nàng mấy đời.
Cũng không phải là nàng lưu luyến gì nơi này, chỉ là như vậy mới có thể khiến bản thân nàng cảm nhận được, đây không phải là giấc mộng hoàng lương, nàng thật sự đã trở về.
Trong viện Hạnh Hòa không có nhiều hạ nhân, nội viện chỉ có Xuân Lai và hai tiểu nha hoàn khác, ngoại viện là ba nha hoàn thô sử với hai bà tử phụ trách quét dọn và làm những việc linh tinh.
Cả viện Hạnh Hòa cộng lại còn chẳng nhiều người bằng hạ nhân thô sử ở ngoại viện Tú Linh viện của Ngụy Ngưng.
Trước kia Ngụy Niên không thèm để ý những điều này, bởi vì nàng vốn là một người thích yên tĩnh, trong viện có ít người nàng cũng càng thoải mái.
Nhưng bây giờ nàng đột nhiên cảm thấy nơi này quá yên lặng.
Ngụy Niên ngồi bên mép giường rất lâu, trong phòng yên tĩnh quá mức khiến nàng hơi hoảng hốt. Không biết từ lúc nào, mùi máu tanh nơi ngục tối tối tăm, cùng sự cô độc suốt ba năm dài đằng đẵng giữa vùng hoang vắng, tựa như cơn sóng dữ cuộn trào, phủ chụp lên nàng, muốn cắn nuốt lấy nàng.
Tim nàng bỗng đập nhanh dữ dội, khiến Ngụy Niên không thở nổi, nàng đứng bật dậy, bước nhanh ra ngoài.
Nàng khao khát nhìn thấy người, càng nhiều người càng tốt.
Như thể làm vậy là có thể chứng minh nàng thật sự có cơ hội làm lại từ đầu, là có thể khiến trái tim lạc lõng bất an của nàng bình tĩnh lại.
Thế nhưng, khi nàng bước ra khỏi phòng ngủ, đập vào mắt lại là một khoảng sân vắng vẻ không một bóng người. Bầu không khí quạnh quẽ quá mức như một chậu nước lạnh tạt thẳng xuống, lập tức dập tắt cơn cuồng loạn trong lòng nàng.
Nàng dừng chân trước cửa ra vào, rất lâu không nhúc nhích.
Nàng đã về rồi.
Thực sự trở về rồi.
Nhưng sau khi nàng trở về thì cũng đã cô độc một mình.
Bả vai Ngụy Niên dần trĩu xuống, lộ ra vẻ suy sụp khó tả.
Tình tỷ muội mà nàng nâng niu hết mực, là giả. Nha hoàn hầu cận nàng tin tưởng, chỉ là một quân cờ được đặt bên cạnh nàng để giám sát nàng. Tình thương của phụ mẫu mà nàng cố gắng muốn có được, đều không thuộc về nàng.
Hiện tại, nàng đứng trong tiểu viện này, không có người có thể dựa vào, không có một người có thể tin.
Một chùm tia nắng bỗng nhiên chiếu xuống người Ngụy Niên, nàng hơi nghiêng đầu, nửa khuôn mặt được ánh nắng bao trùm, đẩy lùi cảm xúc suy sụp trong lòng nàng.
Ngụy Niên đột nhiên xách làn váy lên rồi đi ra ngoài, vẻ mặt vội vàng, bước chân hấp tấp.
Nàng còn có người thân, có người thân chân chính!
Từ lời của Vệ Ngưng, nàng biết được Quận chúa Thịnh An vì báo thù cho nàng mà bất chấp mọi thứ, quyết đấu đá với Tề gia đến lưỡng bại câu thương. Chỉ với điều này thôi đã đủ nhìn ra là vẫn có người yêu thương, chờ mong nàng.
Nhưng mới đi mấy bước, Ngụy Niên bỗng dừng lại.
Kiếp trước sau khi nàng chết nửa năm, Quận chúa Thịnh An mới tìm được nàng qua những manh mối mà Ngụy gia cố tình tiết lộ, nhưng bây giờ thì khác, Ngụy gia sẽ không để lộ chứng cứ, nàng không thể nhận người thân được.
Cũng không thể cứ thế mà mạnh mẽ xông tới phủ quận chúa, nói mình là người con gái thất lạc nhiều năm của Quận chúa. Chưa nói tới việc phủ quận chúa có tin hay không, ngay cả việc tại sao nàng lại biết chuyện này cũng không thể nói rõ.
Nói nàng sống lại một đời nên biết được?
Chuyện này quá hoang đường.
Cho nên cách tốt nhất bây giờ là nàng dùng mưu kế mà Ngụy gia từng dùng ở kiếp trước, khiến Quận chúa Thịnh An nảy sinh nghi ngờ, để bọn họ chủ động điều tra. Nhưng hiện tại người bên cạnh nàng toàn là tai mắt của Ngụy gia, chỉ sợ nàng vừa hành động thì Ngụy gia sẽ phát hiện ngay.
Bàn tay đang nắm chặt váy của Ngụy Niên chậm rãi buông ra, nàng chậm rãi bình tĩnh lại.
Nàng phải chờ tiếp, chờ một cơ hội xuất hiện, mà bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải lôi kéo quan hệ với Thái tử để giữ mạng trước.
Báo thù, nhận người thân, tất cả đều phải còn mạng mới làm được.
Nhưng còn có một điểm, kiếp trước Ngụy gia có thể khiến Quận chúa Thịnh An xác định thân phận của nàng, chắc chắn trong tay họ có bằng chứng.
Nhưng thứ gì có thể khiến Quận chúa Thịnh An xác nhận thân phận của nàng là đúng?
Nàng nhớ rõ, Quận chúa Thịnh An thất lạc con gái vào năm Định An thứ nhất, khi đó nàng hẳn là còn nằm trong tã lót, tã lót...
Ánh mắt Ngụy Niên nghiêm lại.
Đúng, chính là tã lót!
Lúc Kiều thị bế nàng đi từ dưới Phật đường ở chùa Hương Sơn, chắc chắn là cũng cầm theo tã lót! Hơn nữa chắc chắn bà ta đã giấu nó đi.
Ngụy Niên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Nàng phải bình tĩnh lại, lên kế hoạch xem tiếp theo nên hành động thế nào.
-
Biệt viện Hương Sơn.
Chử Yến nghe ám vệ bẩm báo, vẻ mặt khó dò, sau một lúc lâu mới cười đầy ẩn ý: "Cô bôi thuốc cho nàng ta, nàng ta còn khen Cô rất nhân từ?"
Ám vệ: "Vâng."
Trường Phúc cúi đầu đứng thẳng, không dám lên tiếng.
Điện hạ nhân từ, đúng là lời khen kỳ dị.
"Cô cứu nàng ta từ dưới vuốt sói, sao nàng ta không đi viết kịch đi?"
Trường Phúc: "Ngụy nhị cô nương nói cũng không sai, hôm nay nếu không phải điện hạ phá giải cục diện thì đúng là Ngụy cô nương rất khó thoát khỏi cảnh khốn khó."
Chử Yến v**t v* con dao găm trong tay: "Cho nên nàng ta đang mắng Cô là sói à?"
Trường Phúc: "..."
Điện hạ nói gì vậy, câu này sao có thể tính là mắng được, tính tình của sói còn tốt hơn ngài đấy?
Chử Yến liếc hắn ta một cái sắc lẹm, Trường Phúc vội nói: "Có lẽ ý của Ngụy cô nương không phải thế."
"Là Cô làm nàng ta bị thương, nàng ta lại nói là bị sói cào, đây không phải là đang mắng Cô thì là gì?" Chử Yến lạnh lùng nói: "Không chỉ mắng Cô, còn dám bấu víu quan hệ với Cô, làm ảnh hưởng tới danh tiếng của Cô, nữ tử này thật to gan, hay là nàng ta coi thường lời cảnh cáo của Cô?"
Khóe môi Trường Phúc co giật liên hồi.
Ngài còn có danh tiếng gì mà nói?!
"Ngày mai đưa nàng ta tới đây cho Cô."
Ám vệ: "Vâng."
Trường Phúc giật giật môi, lại ngậm lại.
"Thôi."
Sau một lúc lâu, lại thấy Chử Yến tự lẩm bẩm.
Trường Phúc không khỏi thở phào thay Ngụy Niên.
Nhưng hắn ta thả lỏng hơi sớm.
"Đưa ngay tối nay."
Trường Phúc: "..."
Hay lắm, điện hạ lại muốn phát điên, Ngụy nhị cô nương tự cầu phúc cho mình đi.
------
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Con gái à, thôi đừng kế hoạch gì nữa, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa đâu.
Niên Niên: Mau cứu ta mau cứu ta.