Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 8

"Sói?" Ngụy Ngưng vô cùng kinh ngạc, thất thanh hỏi: "Nhị tỷ tỷ, tỷ gặp phải sói á?!"

"Mau cho Ngưng Nhi xem, vết thương của tỷ thế nào rồi?"

Phản ứng của Ngụy Ngưng thể hiện ra ngoài hoàn hảo đến mức không có lấy một sơ hở, bất kể ai nhìn vào cũng sẽ cảm động vì tình cảm tỷ muội thân thiết của hai người.

Đột nhiên Ngụy Niên lại cảm thấy thật vô vị.

Nàng dời tầm mắt, hơi nghiêng đầu tránh đi bàn tay của Ngụy Ngưng đang định chạm vào vết thương trên cổ nàng, không nóng không lạnh nói: "Điện hạ đã tự tay bôi thuốc cho ta rồi, tam muội muội không cần lo lắng."

Vết thương do kiếm cắt và bị sói cào rất khác nhau, nàng chỉ có thể nói là Thái tử tự tay bôi thuốc cho nàng, bọn họ mới không dám tùy tiện tháo băng ra xem xét.

Quả nhiên động tác của Ngụy Ngưng sững lại, sau đó nàng ta bình tĩnh rút tay lại, nắm chặt lấy tay Ngụy Niên: "Không sao là tốt rồi, từ lúc Ngưng Nhi biết chuyện nhị tỷ tỷ ở biệt viện của Thái tử đã vô cùng nôn nóng, nhị tỷ tỷ..."

Ngụy Ngưng cúi người gần như áp sát lỗ tai Ngụy Niên, lo lắng nhỏ giọng hỏi: "Tính tình Thái tử điện hạ thất thường, nhị tỷ tỷ không sao chứ?"

Một mùi hương ngọt ngào quen thuộc quanh quẩn bên mũi Ngụy Niên, trong lòng nàng bỗng dâng lên một cảm giác buồn nôn khó tả. So ra thì mùi long tiên hương trên người Thái tử chợt trở nên dễ ngửi hơn nhiều.

Lần gặp đầu tiên sau khi sống lại, Ngụy Niên phải cố gắng rất nhiều mới không khiến bản thân cư xử thất lễ trước mặt người khác. Ngụy Ngưng quá hiểu nàng, nếu như nàng có biểu hiện khác thường nào chắc chắn Ngụy Ngưng sẽ phát hiện ngay. Bây giờ nàng đang ở trong thế bị động, còn chưa đến lúc vạch trần mọi chuyện, nàng còn phải cùng bọn họ giằng co thêm một hồi.

Ngụy Niên đè cảm giác cuồn cuộn trong dạ dày xuống, mỉm cười e lệ đúng mức, vừa đủ để che giấu tâm tư: "Lời đồn đại đa số đều không đáng tin, điện hạ rất nhân từ."

Vị Đông cung kia nhân từ?

Đây là chuyện cười gì thế!

Ánh mắt Ngụy Ngưng khẽ sầm xuống, sắc mặt cứng đờ trong thoáng chốc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nàng ta vừa định dò hỏi thêm thì có một bà tử đi tới: "Nhị cô nương, tam cô nương, gia chủ và phu nhân cho mời."

Ngụy Ngưng đành phải tạm gác lại nghi ngờ trong lòng, kéo tay Ngụy Niên nói: "Nhị tỷ tỷ, chúng ta đi vào đi. Mãi mà nhị tỷ tỷ không về, phụ thân mẫu thân lo lắng cho tỷ lắm đấy."

Ngụy Niên nương theo động tác xách váy, rút tay lại khẽ ừ một tiếng.

Lo lắng cho nàng? Chi bằng nói là bọn họ đang chờ để chất vấn nàng thì đúng hơn.

Chất vấn nàng tại sao hôm nay không xuất hiện ở đình Hòe Sơn, tại sao không bị bắt vào ngục vì giết người, khiến kế hoạch của bọn họ thất bại.

Trong lòng Ngụy Ngưng có tâm sự nên cũng không để ý tới việc Ngụy Niên tránh né tay mình, đám nha hoàn bà tử vây quanh hai người đi về phía Bách Thanh đường.

Mà phu xe nghe thấy cuộc đối thoại của hai người thì lại không khỏi kinh ngạc.

Vết thương của nhị cô nương là bị sói cào, vậy thì... chẳng lẽ Xuân Lai cũng là bị sói cắn chết?!

Phu xe càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng này.

Không lâu sau đó lại có lời đồn lan truyền khắp nơi rằng trên Hương Sơn có sói, có một nha hoàn của Ngụy gia bị sói cắn chết, Ngụy nhị cô nương được Thái tử điện hạ cứu. Lời đồn vừa truyền ra lập tức khiến mọi người xôn xao một khoảng thời gian.

Dù sao thì từ trước đến nay, người ta chỉ nghe nói vị kia giết người ra sao, còn cứu người thì đúng là mới nghe thấy lần đầu.

Không ít người bắt đầu suy đoán, có khi nào Thái tử vừa mắt Ngụy nhị cô nương, mới ra tay cứu giúp. Nhưng dẫu sao việc này cũng liên quan tới Thái tử, bọn họ cũng không dám bàn tán quá nhiều. Không lâu sau, câu chuyện dần lắng xuống, chẳng ai nhắc đến nữa.

Nhưng rất nhiều ngày sau đó cũng không có ai dám tới sau núi.

-

Bách Thanh đường.

Gia chủ Ngụy gia là Ngụy Văn Hồng và phu nhân của mình, chủ mẫu Ngụy gia, Kiều thị đang ngồi cao ở trên chủ vị, sắc mặt cả hai đều rất khó coi.

Bọn họ đã mưu tính cho ngày hôm nay suốt một thời gian dài, vốn là không hề sai sót, nhưng không ngờ lại xảy ra biến cố!

Mà biến cố này còn đến từ Đông cung!

Điều này khiến bọn họ tức giận, nhưng đồng thời lại càng thêm phần kiêng kỵ.

Vị kia tuyệt đối không phải là người mà bọn họ có thể trêu chọc nổi, bây giờ chỉ mong Ngụy Niên và vị kia không thực sự có dính dáng gì tới nhau mới tốt, nếu không nước cờ này sẽ khó mà đi tiếp

Lúc Ngụy Niên đi vào, sắc mặt hai người đồng loạt thay đổi.

Bọn họ nuốt cơn giận xuống, điều chỉnh sắc mặt, nhưng dù vậy, cũng không có lấy một nụ cười.

Ngụy Niên cụp mắt đi vào trong nhà chính, hơi uốn gối hành lễ: "Phụ thân, mẫu thân."

Mọi người đều biết trưởng nữ Ngụy gia vô cùng lễ phép, so ra thì hôm nay nàng hành lễ qua loa hơn nhiều. Nếu dựa theo tính tình của Ngụy Niên thì tiếng phụ thân mẫu thân này nàng còn chẳng muốn gọi, nhưng hiện tại nàng cần phải nhẫn nhịn.

Nhịn đến khi nàng trả được món nợ máu này mới thôi!

Trong lòng Ngụy Văn Hồng và Kiều thị còn đang canh cánh chuyện hôm nay nên cũng không nhận ra sự khác thường của nàng. Kiều thị cười gượng, giả vờ lo lắng, thực ra là đang hỏi vặn: "Nghe muội muội con nói, hôm nay con lỡ hẹn với Tề cô nương à?"

Kiều thị vừa dứt lời Ngụy Ngưng lập tức nhìn sang Ngụy Niên, vội vã giải thích: "Chỉ là muội lo cho nhị tỷ tỷ, nhất thời nóng lòng mới nói chuyện hôm nay cho phụ thân mẫu thân."

Dưới ánh nhìn dò xét của mọi người, Ngụy Niên nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ nói: "Không trách muội muội, đều do ngày thường con lười biếng, hôm nay mới đi nửa canh giờ đã bị cảm nắng, té xỉu dưới gốc cây hòe."

Ngụy Niên nhớ ám vệ của Thái tử điện hạ từng nói là có một người chạy thoát, điều này đã chứng minh tung tích suốt dọc đường của nàng đã bị người Ngụy gia biết, việc này nàng không thể nói dối.

Nhưng nàng dám khẳng định, người chạy thoát khỏi tay ám vệ không tiến vào cấm địa.

Hắn ta không dám.

Vả lại nếu bọn họ biết chuyện nàng đi vào con đường nhỏ trồng cây thường xanh thì hiện tại đã không phải là thái độ thăm dò.

Đúng như nàng dự đoán, mấy người Ngụy gia không hề cảm thấy bất ngờ vì lời nàng nói.

Ngụy Ngưng áy náy nói: "Đều do muội không tốt, không nên hẹn vào hôm nay, hại nhị tỷ tỷ bị cảm nắng. Có phải là nha đầu Xuân Lai kia lười biếng, không mang nước không?"

Nàng ta nói xong thì nhìn xung quanh, nghi ngờ nói: "Đúng rồi, Xuân Lai đâu, sao không thấy Xuân Lai trở về?"

Điều Ngụy Niên đang chờ đợi nãy giờ là câu hỏi này đây.

Thân hình nàng lảo đảo một cái, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, lại cố gắng bình tĩnh lại, nức nở nói: "Sau khi con hôn mê vì cảm nắng, Xuân Lai gọi con tỉnh dậy, thúc giục con tiếp tục lên núi. Nhưng khi đó con thật sự không chịu nổi nữa, con biết bản thân đã không còn sức đi tiếp nữa rồi."

"Nhưng con lại không thể lỡ hẹn với Tề cô nương, nhất thời nóng vội, mới định đánh bạo tới biệt viện Hương Sơn xin vài thứ để giải nóng rồi mới lên núi tiếp."

Mấy người Ngụy gia nghe vậy thì sắc mặt mỗi người mỗi khác.

Đúng là người quay về bẩm báo có nói Ngụy Niên bị cảm nắng hôn mê, sau khi nàng tỉnh lại thì không để ý tới sự ngăn cản của Xuân Lai mà đi tới biệt việt Hương Sơn. Nhưng hắn ta không dám bước vào cấm địa, đành chờ ở gần cây hòe già, sau đó không biết sao lại bị ám vệ Đông cung phát hiện, hắn ta cách nơi đó hơi xa nên mới thoát được xuống núi.

Mà một người khác lẩn trốn vào trong cấm địa đã bị Đông cung coi như thích khách mà giết ngay tại chỗ.

"Thế sau đó thì sao? Sao nhị tỷ tỷ lại bị sói cào bị thương?" Ngụy Ngưng vội vàng hỏi.

Ngụy Niên đưa tay lau nước mắt, bày ra dáng vẻ bị hoảng sợ cực độ nhưng vẫn cố giữ phong thái đoan trang, nói: "Sau đó, ta và Xuân Lai còn chưa tới được biệt viện Hương Sơn, không biết có một con sói xông ra từ đâu, Xuân Lai..."

Ngụy Niên ngừng một lát, nói: "Có lẽ là Xuân Lai sợ hãi quá nên đẩy ta một cái, vừa lúc con sói đó nhào tới, ta không tránh kịp, bị nó cào trúng cổ, may mà vết thương không sâu, cũng không đáng ngại. Nhưng Xuân Lai..."

"Có thể là do Xuân Lai quá sợ hãi nên đã liều mạng bỏ chạy, lại không ngờ sẽ dẫn sói đuổi theo, sau đó, sau đó nàng ta..."

Một giọt nước mắt lăn xuống từ gò má Ngụy Niên, cơ thể nàng khẽ run, mặc dù đã cố gắng che giấu nhưng lại không khó nhận ra nàng đã hoảng sợ cực độ.

Diễn kịch mà, ai chẳng biết.

Có lẽ nàng còn phải cảm ơn sự ngu muội hơn mười năm qua của mình. Quá khứ nàng chỉ biết cố gắng lấy lòng Ngụy gia, chưa từng đề phòng bọn họ, bây giờ trong ấn tượng và nhận thức của bọn họ Ngụy Niên là một người đoan trang điềm tĩnh, không biết và cũng không thèm nói dối.

Cho nên chỉ cần nàng thận trọng một chút, sẽ không khiến bọn họ nghi ngờ.

Mà trên đường về nàng đã suy nghĩ kỹ về những lời giải thích này, Xuân Lai là người của bọn họ, nếu nàng nói những lời kiểu như Xuân Lai bị cắn chết vì cứu nàng thì chắc chắn bọn họ sẽ sinh lòng ngờ vực.

Đúng như Ngụy Niên đoán, người Ngụy gia biết rõ về Xuân Lai, nghe Ngụy Niên nói vậy thì đều cho là thật không hề nghi ngờ. Xuân Lai là người của bọn họ, vào lúc nguy hiểm tất nhiên sẽ không diễn vở kịch chủ tớ tình thâm. Ả ta bỏ lại Ngụy Niên rồi chạy đi mới hợp tình hợp lý.

Vả lại, lúc này bọn họ đã không còn bận tâm đến chuyện Xuân Lai sống chết thế nào, mà chỉ muốn biết liệu vị kia của Đông cung và Ngụy Niên có dính dáng gì với nhau hay không.

Ngụy Niên gạt nước mắt lần nữa, nghẹn ngào nói: "Lúc ấy ta sợ đến mức đầu óc trống rỗng, là người của Thái tử điện hạ kịp thời xuất hiện cứu ta một mạng. Khi ta nhìn thấy Xuân Lai thì nàng ta đã không còn nguyên vẹn, hơi thở cũng không còn nữa rồi."

Ngụy Niên vừa dứt lời, trong đại sảnh chìm vào yên tĩnh một lúc lâu, Ngụy Ngưng giống như vừa lấy lại tinh thần, hoảng sợ che miệng: "Trời ạ, không ngờ nhị tỷ tỷ gặp phải chuyện nguy hiểm đáng sợ như thế!"

"May mà nhị tỷ tỷ không sao, nếu không muội sẽ áy náy chết mất. Bây giờ nhị tỷ tỷ có thể bình an trở về, phải cảm ơn Thái tử điện hạ thật tốt mới phải."

Đương nhiên Ngụy Niên biết nàng ta đang cố thăm dò điều gì, cười gượng nói: "Đúng là nên cảm ơn điện hạ."

Nói đến đây nàng cố ý dừng lại, đợi đến khi mấy người Ngụy gia lộ ra vẻ nôn nóng mới tiếp tục nói: "Nếu không phải điện hạ thương xót ta, có lẽ lúc này ta đã vào trong bụng sói rồi. May mà được điện hạ cứu giúp, không chỉ xử lý vết thương cho ta, ban cho tamột bộ y phục, còn cố ý sai người đi tuần tra Hương Sơn, sợ còn có sói đang trốn ở nơi khác. Điện hạ còn ân cần đến mức cử người âm thầm hộ tống ta xuống núi. Đại ân đại đức này, tất nhiên ta sẽ ghi nhớ ân tình này của điện hạ trong lòng, ngày sau nhất định phải đích thân đến cửa tạ ơn."

Ngụy Niên trộn lẫn sự thật và lời nói dối, vẽ ra một bức tranh hoàn toàn khác, toát ra vẻ mập mờ khó lường trước được.

Cũng không phải nàng không sợ chết dám coi thường lời đe dọa của Đông cung, mà là nàng biết rõ Ngụy gia tuyệt đối không dám tới trước mặt Thái tử để kiểm chứng chi tiết trong những lời này.

Nàng cũng không muốn phạm phải điều cấm kỵ của Đông cung thêm lần nữa, nhưng bây giờ chỉ có hắn có thể bảo vệ được tính mạng của nàng, và nàng chỉ có thể bám chặt lấy hắn.

Cùng lắm thì lại chịu một nhát kiếm nữa.

Ít ra thì, cơn giận của Thái tử là rõ ràng và trực tiếp, không giống như lũ chuột cống chui rúc trong bóng tối này, khiến cho người ta khó lòng đề phòng.

Ngụy Văn Hồng và Kiều thị liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt đối phương.

Sao Thái tử trong miệng Ngụy Niên và người mà bọn họ biết như thể hai người hoàn toàn khác nhau vậy?

Nhưng bọn họ cũng không nghi ngờ Ngụy Niên. Thứ nhất, từ nhỏ Ngụy Niên đã quy củ, hiểu lễ nghi, trong cốt cách còn có vài phần cao ngạo, xưa nay chưa từng nói dối hay giở trò thủ đoạn. Thứ hai, ngoại trừ những việc xảy ra trong cấm địa mà người kia không rõ, thì những lời nàng nói đều khớp với những gì bọn họ biết.

Chẳng qua là, bọn họ nghe ra được một điều bất thường trong lời nói của nàng.

Theo lý mà nói, vị Đông cung kia không gần nữ sắc, lẽ ra sẽ không...

Mấy người liếc nhau, sau đó Ngụy Ngưng lặng lẽ lên tiếng hỏi dò: "Nhị tỷ tỷ và Thái tử điện hạ?"

Hàng mi dài của Ngụy Niên khẽ run, nàng vội vã giải thích: "Tam muội muội đừng hiểu lầm, tất nhiên là ta và điện hạ trong sạch rồi."

Nói thì nói vậy nhưng vẻ ngượng ngùng yêu kiều như thiếu nữ mới biết yêu lộ ra trên mặt nàng lại khiến trái tim của bọn họ chợt trầm xuống.

Chuyện tệ nhất đã xảy ra rồi!

------

Tác giả có lời muốn nói:

Ngụy Niên: Ngụy gia không dám đi kiểm chứng, hắn cũng sẽ không biết, hoàn mỹ!

Bình Luận (0)
Comment