Trường Phúc sai người nâng thi thể của Xuân Lai đi rồi bước tới trước mặt Ngụy Niên, vươn tay đầy thương cảm: "Ngụy cô nương, đứng lên đi."
Đây đúng là một cô nương bất hạnh.
Trong vòng một ngày bị muội muội ruột tính kế, bị nha hoàn thân cận phản bội đã đủ đáng thương, lại còn gặp phải điện hạ của bọn họ, đúng là quá, quá, quá xui xẻo.
Ngụy Niên chậm rãi ngước mắt nhìn hắn ta.
Trường Phúc chợt hiểu ra, cười vô cùng thân thiện: "Trong biệt viện không có chó săn, vừa rồi điện hạ dọa Ngụy cô nương thôi, thi thể của Xuân Lai sẽ có người tìm chỗ chôn cất."
Ngụy Niên cụp mắt khẽ đáp lại một tiếng. Nàng không quan tâm thi thể Xuân Lai sẽ đi về đâu, chỉ cần biết nó sẽ được xử lý ổn thỏa là được, nếu như bị người tìm thấy nàng sẽ gặp phiền phức.
Ngụy Niên vịn vào cánh tay Trường Phúc chậm rãi đứng dậy, không biết là do quỳ lâu quá hay do sợ quá mà lúc vừa đứng dậy chân nàng lại không còn chút sức nào.
Trường Phúc đã đoán trước điều này, dùng lực đỡ nàng đứng vững, đợi nàng lấy lại chút bình tĩnh, Trường Phúc mới nói: "Ở đây chỉ có đồ cũ của cung nữ, Ngụy cô nương phải chịu ấm ức rồi."
Ngụy Niên khách khí gật đầu cảm ơn.
Đối với nàng chuyện này không tính là ấm ức mà là ban thưởng.
Y phục của cung nữ ở biệt viện của Thái tử, có thể tạm thời bảo vệ tính mạng của nàng.
Nhưng sau khi Ngụy Niên thay đồ xong đứng ở ngoài vườn hoa, nàng mới đột nhiên nhận ra điều gì đó.
"Nhớ kỹ cái giá của ngày hôm nay."
Câu nói sau cùng của Thái tử còn văng vẳng bên tai. Rõ ràng hắn đang cảnh cáo nàng, nếu nàng còn dám lợi dụng hắn thì lần sau người chết sẽ là nàng.
Thế nhưng hắn lại cho nàng y phục của cung nữ.
Mặc bộ y phục này về, chắc chắn sẽ gây ra chấn động không nhỏ, nếu nàng muốn khiến đám người kia kiêng dè mà tạm thời án binh bất động, vậy thì khó tránh khỏi phải nói dối vài câu, cũng có nghĩa là nàng vẫn phải lợi dụng hắn.
Ngụy Niên cười khổ.
Người này đúng là...
"À úuuuuuuu!"
Vài tiếng sói tru đột nhiên truyền tới.
Ngụy Niên sững sờ.
Hiện tại là ban ngày, tiếng sói lại rất gần...
Dường như nàng nghĩ tới điều gì, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch.
Hắn không nuôi chó săn, nhưng hắn nuôi sói!
Cái tên điên này!
Ngụy Niên không dám ở lại lâu, bước như bay ra biệt viện, sợ người kia lại đổi ý, bắt nàng đi làm thức ăn cho sói.
Nàng đột nhiên nghi ngờ những gì Trường Phúc nói.
Khả năng cao là Xuân Lai sẽ vào bụng sói.
Nhưng nàng đã đoán sai, Chử Yến chướng mắt Xuân Lai, vứt cho sói thì ngại sẽ làm bẩn chuồng sói. Có điều đúng là cái xác không được chôn thật, mà là bị ném vào bãi tha ma.
Chử Yến đứng ngoài chuồng sói, nghiêng đầu nhìn bóng dáng đang vội vàng chạy trên con đường nhỏ, khóe môi vui vẻ cong lên, sau đó bảo thị vệ xách thịt tươi tới chuồng sói.
Trường Phúc lẳng lặng nhìn một màn này: "..."
Tại sao điện hạ cứ thích dọa Ngụy cô nương thế?
"Nô tài sai người âm thầm đưa Ngụy cô nương xuống núi nhé?" Trường Phúc không nghĩ ra, hắn ta cũng chẳng nghĩ nữa mà chỉ nói vậy.
Chử Yến liếc mắt: "Ngươi cũng để ý ghê."
Trường Phúc vừa nghe đã biết đây là đã đồng ý, mỉm cười nhận lỗi rồi đi sắp xếp.
-
Ngụy Niên xuống núi rất nhanh.
Cũng không hẳn là vì nàng sợ sói, mà là vì nàng muốn gặp Tề Vân Hàm.
Thật ra nàng và Tề Vân Hàm cũng không quen biết, chỉ từng gặp nhau vài lần trong yến hội, nói chuyện phiếm vài câu, thay vào đó người qua lại thân thiết với nàng ấy là Ngụy Ngưng.
Hôm trước Ngụy Ngưng rơm rớm nước mắt trở về, kéo ống tay áo nàng nói nàng ta nói lỡ lời làm mất lòng Tề Vân Hàm, nhưng lại không muốn hạ mình đi xin lỗi, nên nhờ nàng hẹn Tề Vân Hàm đi chùa Hương Sơn dâng hương, nàng ta sẽ mượn cơ hội này xin Tề Vân Hàm tha thứ.
Lúc đó không nhận ra vấn đề gì, giờ ngẫm lại mới thấy lý do này có trăm ngàn sơ hở.
Vậy mà nàng lại tin.
Bởi vì trước khi nàng bị bỏ tù, chưa từng nghi ngờ Ngụy Ngưng.
Ngụy Ngưng diễn quá giỏi.
Nàng lớn hơn Ngụy Ngưng một tuổi, từ khi còn nhỏ Ngụy Ngưng đã rất bám nàng. Bất kể là có được đồ ăn ngon hay đồ chơi mới Ngụy Ngưng đều sẽ chia sẻ với nàng đầu tiên, trước khi nàng chín tuổi, Ngụy Ngưng vẫn luôn ngủ cùng phòng với nàng.
Từ khi nàng bắt đầu ghi nhớ được mọi chuyện thì đã biết Ngụy phụ Ngụy mẫu yêu thương Ngụy Ngưng hơn. Kể cả trong học tập, hay thêu thùa cũng thế, bọn họ đều chỉ để ý Ngụy Ngưng. Khi đó nàng còn nhỏ tuổi, còn chưa biết nàng không phải nữ nhi của Ngụy gia, bị đối xử khác biệt như vậy tất nhiên trong lòng nàng rất khó chịu.
Vì để làm vui lòng phụ mẫu mà nàng cố gắng làm mọi việc tốt nhất có thể, chỉ vì có thể nhận được vài câu khen ngợi, thế nhưng nàng dần dần phát hiện, nàng làm càng tốt, bọn họ càng không thích nàng.
Nhất là khi nàng làm tốt hơn Ngụy Ngưng, sắc mặt của họ sẽ càng trở nên khó coi.
Mà mỗi khi như vậy, kiểu gì Ngụy Ngưng cũng sẽ thân mật ôm lấy nàng, nũng nịu nói tỷ tỷ thêu hoa đẹp quá, viết chữ đẹp quá...
Trong những câu lấy lòng của nàng ta còn ẩn chứa sự dè dặt cẩn thận, giống như sợ nàng giận lây sang nàng ta vì sự bất công của Ngụy phụ Ngụy mẫu, thậm chí có khi nàng ta còn rơm rớm nước mắt nói muốn đòi lại công bằng cho nàng.
Đương nhiên những lúc đó nàng cũng sẽ ngăn lại không để nàng ta làm vậy.
Cứ thế hơn mười năm, như một lẽ tất nhiên nàng cũng đối xử với người nàng coi là muội muội này vô cùng chân thành, yêu thương hết mực, chưa từng đề phòng dù chỉ một chút.
Trong ấn tượng của nàng, muội muội là người ngây thơ vô hại, đáng yêu thẳng thắn, mặc dù đôi khi sẽ gây chuyện rồi về nhà xin nàng giải quyết hậu quả giúp, nhưng đều là chút việc nhỏ không đáng nhắc tới, nàng cũng vui vẻ giúp đỡ nàng ta.
Giống như chuyện nhờ nàng giảng hòa này, trước kia cũng không phải là không có.
Cho nên dù nàng và Tề Vân Hàm không quen biết nhau nhưng nàng vẫn đồng ý giúp Ngụy Ngưng.
Nàng chưa từng nghĩ tới việc Ngụy Ngưng sẽ hại nàng.
Cho đến sau khi chết, tận tai nghe thấy Ngụy Ngưng xé mở sự thật tàn nhẫn trước mộ nàng, nàng mới hiểu ra, tất cả những chuyện Ngụy Ngưng làm trong quá khứ chỉ là để nhận được lòng tin của nàng, đẩy nàng xuống địa ngục, giẫm lên xương cốt nàng, làm rạng danh Ngụy gia.
Ngụy Niên ngừng suy nghĩ, đầu ngón tay gần như đâm vào thịt.
Có lẽ, nàng nên cảm ơn Ngụy Ngưng vì đã thẳng thắn tất cả trước mộ nàng, nếu không đến tận bây giờ có lẽ nàng vẫn còn nghĩ mãi không ra tại sao Ngụy gia lại đối xử với mình như vậy. Nàng cũng sẽ vĩnh viễn không hề hay biết, muội muội ngây thơ lương thiện trong mắt nàng còn có một bộ mặt đáng sợ đến thế.
Ngụy Niên không gặp được Tề Vân Hàm, lúc nàng xuống núi xe ngựa của Tề gia đã rời đi.
Xe ngựa của Ngụy gia còn dừng ở chân núi, lúc phu xe nhìn thấy nàng thì ngẩn người, thắc mắc hỏi: "Sao nhị cô nương lại ăn mặc như vậy?"
Sau đó phu xe lập tức phát hiện vết thương trên cổ nàng, kinh hãi nói: "Nhị cô nương bị thương à?!"
Sau khi Ngụy Niên quan sát vẻ mặt của người này thì biết phu xe không hề biết gì về âm mưu ngày hôm nay.
Cũng đúng, loại chuyện này càng ít người biết càng tốt, vả lại xe phu không có tác dụng quá lớn trong kế hoạch hôm nay, Ngụy Ngưng không cần phải tốn công sức sắp xếp thêm.
"Nhị cô nương, Xuân Lai cô nương đâu?" Phu xe thấy Ngụy Niên không trả lời thì cũng không dám hỏi tiếp, có điều mãi không nhìn thấy Xuân Lai xuất hiện nên mới không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lên thềm đá.
Ngụy Niên im lặng một lúc, sau đó giơ tay xoa khóe mắt, giọng khẽ khàng, run rẩy: "Đây là y phục của cung nữ trong biệt viện Hương Sơn, Xuân Lai..."
"Xuân Lai chết rồi."
Nàng nói xong còn giả vờ nấc một tiếng rồi nâng váy trèo lên xe ngựa.
Chỉ để lại phu xe sững sờ, bàng hoàng.
Chết, chết rồi?!
Biệt viện Hương Sơn là hành cung của Đông cung, nhị cô nương quen biết với Thái tử điện hạ từ bao giờ? Sao tự dưng Xuân Lai cô nương lại chết? Sao nhị cô nương lại bị thương?
"Về thôi."
Phu xe đờ đẫn một lúc lâu, mãi đến khi giọng Ngụy Niên vang lên một lần nữa mới giật mình, theo bản năng trèo lên xe ngựa, kéo dây cương: "Cha!"
Mãi đến khi xe ngựa đã chạy được một đoạn rất xa, phu xe mới miễn cưỡng tiêu hóa xong tin tức vừa nghe được.
Hắn ta vô thức liếc vào trong xe, không phải hôm nay chỉ là một cuộc hẹn bình thường giữa nhị cô nương và Tề cô nương thôi ư, sao hắn ta lại cảm thấy, dường như đã xảy ra một chuyện lớn.
Còn về việc tại sao Xuân Lai lại chết, bởi vì có liên quan tới Thái tử điện hạ nên hắn ta không dám nghĩ sâu.
Nhưng trong lòng hắn ta biết rõ, chắc chắn cái chết của Xuân Lai cô nương có liên quan tới Thái tử điện hạ, vết thương của nhị cô nương cũng vậy.
Phu xe im lặng thở dài, nhị cô nương là người tốt nhưng gia chủ và phu nhân lại quá bất công. Tình hình của nhị cô nương ở trong phủ vốn đã khó khăn, bên cạnh cũng chỉ có một mình Xuân Lai cô nương làm bạn, bây giờ Xuân Lai cô nương không còn nữa, tình cảnh của nhị cô nương sẽ càng tệ hơn.
Nhưng những kẻ làm hạ nhân như bọn họ cũng không giúp được gì.
Bây giờ cũng chỉ có tam cô nương mới có thể an ủi nhị cô nương một chút.
Phu xe nhớ tới động tác lau khóe mắt vừa rồi của nhị cô nương, giơ roi ngựa lên tăng tốc.
Từ trước đến nay nhị cô nương luôn thận trọng nhã nhặn, cho dù chịu tủi hờn lớn cỡ nào cũng sẽ không thất thố ở bên ngoài, bây giờ lại như vậy, xem ra cái chết của Xuân Lai cô nương là đả kích quá lớn với nhị cô nương. Hắn ta chỉ muốn nhanh chóng đưa nhị cô nương về phủ, mà lại không biết, vốn dĩ ngày hôm nay hắn ta sẽ không chờ được nhị cô nương xuống núi để đưa nàng quay về, chỉ chờ tới tin tức nhị cô nương giết người, bị giam vào đại lao.
Ngụy Niên ngồi trong xe ngựa, ánh mắt thi thoảng lại khẽ dao động.
Nếu như Thái tử biết nàng đổ cái chết của Xuân Lai cho hắn, không biết liệu có cho nàng thêm một nhát kiếm hay không.
Nhưng vừa rồi nàng cũng không nói dối, còn về việc phu xe tự suy đoán rồi hiểu lầm, sau đó lan truyền như thế nào, vậy thì đâu có liên quan gì tới nàng, đúng không?
Ngụy Niên ép bản thân tìm lý do tự trấn an bản thân, nhưng vẫn không nhịn được chột dạ. Mãi đến khi xe ngựa dừng lại trước cổng phủ của Ngụy gia nàng mới đè nỗi bất an này xuống, nhẹ nhàng day day cho mắt đỏ hoe, rồi chậm rãi bước xuống.
Ngụy Niên ngước mắt nhìn tấm bảng hiệu treo trên cổng lớn của Ngụy gia, đứng trên thềm đá một lúc lâu không nhúc nhích.
Trong tất cả những câu Ngụy Ngưng nói trước mộ nàng, câu nàng thích nhất là... Ngươi không phải nữ nhi Ngụy gia.
Nàng không phải nữ nhi ruột của Ngụy gia, thật tốt quá.
Như vậy thì nàng có thể báo thù mà không hề cảm thấy băn khoăn.
"Nhị tỷ tỷ!"
Một giọng nói ngọt ngào dịu dàng chợt truyền tới.
Ngụy Niên chậm rãi ngước mắt nhìn sang, chỉ thấy một thiếu nữ mặc nhu quần* sắc hồng đang nâng tà váy lo lắng chạy về phía nàng.
(*)Loại Hán phục kết hợp giữa áo ngắn (trên đầu gối) và váy buộc, phần eo của váy có thể cao tới tầm thắt lưng hoặc ngang ngực.
Hai tay đang đặt trước bụng của Ngụy Niên nắm chặt lại.
Nếu không phải nàng biết sự thật và tận mắt nhìn thấy vẻ mặt thật sự đằng sau lớp mặt nạ của nàng ta, chắc hẳn lúc này sẽ cảm thấy nàng ta đang lo lắng cho mình.
Kỹ thuật diễn như vậy, không đi làm đào kép thật là đáng tiếc.
"Nhị tỷ tỷ, sao tỷ lại bị thương thế này?!" Ngụy Ngưng chạy đến trước mặt Ngụy Niên, ngước khuôn mặt ngây thơ lên, vội vàng hỏi.
Ngụy Niên nhìn nàng ta, cố nén nỗi hận thấu trời xanh xuống, bình tĩnh nói: "Bị sói cào trúng."
---------
Tác giả có lời muốn nói:
Chử Yến: Ồ, lại có việc rồi.
Ngụy Niên: ...