Cố Dung Cẩm u oán nhìn về phía Vệ Như Sương, mẫu thân thiên vị quá đi mất.
"Cá chép ở hồ Hồng Kiều là ai bắt?" Vệ Như Sương coi nhẹ ánh mắt của y, lạnh lùng nói.
Hồ Hồng Kiều?
Cá chép?!
Vệ Trăn thấy trong lòng chợt lạnh.
Hồ Hồng Kiều có tổng cộng hai mươi con cá chép, là mẫu thân bỏ ra nhiều tiền mua về tặng cho phụ thân, một con ngàn lượng, mang về từ hải ngoại.
Đây là chuyện ma ma ở Tê Loan Hiên nói cho nàng nhân lúc đi dạo.
Mười mấy con, hơn một vạn lượng!
Còn chưa tính công nuôi dưỡng, chưa tính ý nghĩa đại biểu trong đó.
Vệ Trăn nhắm mắt lại.
Nàng thật sự không nghĩ tới, lần thứ nhất gặp rắc rối trong đời, đã gây ra họa lớn như vậy!
Cố Dung Cẩm không đợi Vệ Trăn mở miệng đã ưỡn thẳng cổ nhận tội: "Là con bắt."
"A tỷ không biết gì cả."
Vệ Trăn mở mắt nghiêng đầu nhìn về phía y, trong lòng đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Tề Vân Hàm.
'Ta gây họa, đều là mấy vị huynh trưởng chịu phạt thay ta, về sau tiểu công tử phủ Quận chúa tới, đến lượt ta che chở y'.
Khi đó nàng nghe thôi đã rất mong chờ, lòng đầy hâm mộ, không nghĩ tới hôm nay nàng c*̃ng cảm nhận được loại cảm giác này.
"Bang!" Lại là một tiếng vang giòn, lần này Cố Dung Cẩm lại cắn răng không kêu lên tiếng.
Vệ Trăn liếc nhìn lòng bàn tay đã đỏ lên của y, giật giật môi, đang định mở miệng thì nghe Vệ Như Sương nói: "Ta biết là con làm! Con có biết mấy con cá đó là ta tốn nhiều tiền mua từ hải ngoại về không?!”
"Con biết một con quý giá cỡ nào không hả?!"
"Tên nhóc nhà con, ra tay độc ác lắm, hai mươi con chỉ thừa bảy con, sao con không bắt hết luôn đi!”
Cố Dung Cẩm: "... Con không dám."
Vệ Trăn: "..."
Nàng yên lặng cúi đầu.
Vệ Như Sương tức đến nghẹn họng: "Con không dám?! Còn có chuyện nào mà con không dám?!"
"Trong thiên hạ, cũng chỉ có Cố Dung Cẩm con dám nướng cá chép mà ta tặng cho Quận mã, ta thấy con dám lắm đấy!"
Cố Dung Cẩm âm thầm kêu khổ trong lòng.
Gọi tên đầy đủ của y, cũng không nói phụ thân con mà là Quận mã, điều này chứng tỏ mẫu thân thật sự tức giận.
Cố tiểu công tử có lỗi thì nhận: "Mẫu thân, con sai rồi."
"Đêm qua con uống rượu choáng váng, con không nên bắt cá chép trong hồ Hồng Kiều, con biết sai rồi."
Vệ Trăn nhân tiện nói: "Mẫu thân, con..."
"Không cho con nói chuyện." Vệ Như Sương ngắt lời nàng: "Mặc dù con không biết rõ tình hình, nhưng cá c*̃ng ăn rồi, trừng phạt cũng không thiếu được con đâu!"
Vệ Trăn mấp máy môi, cúi đầu xuống, hốc mắt dần dần đỏ lên.
Không phải bởi vì bị răn dạy nên tủi thân, mà là loại cảm giác xa lạ này khiến trong lòng nàng dâng lên gợn sóng, khiến nàng rõ ràng cảm giác được, nơi này là nhà của nàng.
Người nhà của nàng không coi nàng là người ngoài.
Không có xa cách, c*̃ng không có dè dặt, mà thật sự hòa nhập nàng vào gia đình này.
Cố Lan Đình liếc nhìn Vệ Trăn đang cúi đầu, ho nhẹ một tiếng, ánh mắt Vệ Như Sương chợt lóe, tiếp tục hỏi: "Nửa đêm đến vườn rau sau núi bắt thỏ là đề nghị của ai?"
Vệ Trăn vội nói: "Là con..."
"Là đề nghị của con." Cố Dung Cẩm hùng hồn ngắt lời nàng: "A tỷ mới trở về bao lâu, làm sao biết phủ Quận chúa có vườn rau, cho dù biết, cũng không biết bên trong có con thỏ."
"Bang!"
Vệ Như Sương lần nữa vung thước, Cố Dung Cẩm cắn răng chịu đựng, cuối cùng thoáng nhìn ánh mắt lo lắng của Vệ Trăn, y còn không sợ chết nói khẽ: "A tỷ yên tâm, không đau."
Vệ Trăn: "..."
Nàng nhìn thiếu niên đang che chở mình, ấn đường giật giật, lúc này nói lời này có phải rất không đúng lúc không?
Quả nhiên, Vệ Như Sương nheo mắt lại: "Không đau?!"
"Ý là ta phạt nhẹ?"
Cố Dung Cẩm giật mình một cái, điên cuồng lắc đầu: "Đau đau đau, mẫu thân, đau quá đau quá, cực kỳ đau!"
Vệ Như Sương nhìn lòng bàn tay đang đỏ lên của y, thước đã giơ lên nhưng cuối cùng lại không hạ xuống, bà ấy hừ lạnh một tiếng, nói: "Rau trong vườn không có bị tuyết vùi chết, ngược lại là bị các con đạp nát hơn phân nửa!"
Lúc này tỷ đệ hai người mới hiểu ra, ‘tiệc toàn rau’ sáng hôm nay từ đâu mà đến, trên mặt đều hiện lên vẻ áy náy.
"Mẫu thân, nữ nhi biết sai rồi." Vệ Trăn nói khẽ.
Cố Dung Cẩm c*̃ng vội vàng nói: "Nhi tử cũng biết sai rồi!"
Vệ Như Sương nhìn Cố Lan Đình, chỉ thấy ông khẽ thở dài một hơi, bước lên lấy đi cây thước trong tay Vệ Như Sương.
"Như Sương, nếu bọn nhỏ đã biết sai thì bỏ qua đi, trời đông giá rét, quỳ lâu hại đầu gối."
Vệ Trăn nhìn về phía đệm hương bồ đã được nhồi dày gấp đôi, không hề cảm thấy lạnh.
Vệ Như Sương không tình nguyện nói: "Nếu phụ thân các con đã nói đỡ thay các con thì thôi miễn ba mươi thước còn lại đi."
Cố Dung Cẩm bỗng nhiên ngẩng đầu trừng lớn mắt.
Ba mươi thước!
Vậy mà mẫu thân lại chuẩn bị phạt y ba mươi thước.
Đánh xong tay của y có còn nữa không?!
Thế là, ánh mắt y nhìn về phía Cố Lan Đình tràn đầy cảm kích và cảm động, may mà phụ thân nói đỡ! Bằng không thì kết cục của y sẽ rất thê thảm.
Trong mắt Vệ Trăn thoáng qua một tia ánh sáng nhạt, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Nàng cảm thấy, những lời mọi người nói về việc mẫu thân coi trọng phụ thân, vẫn còn chưa đủ để hình dung tình cảm của mẫu thân dành cho phụ thân.
"Thước có thể miễn, nhưng trừng phạt không thể miễn!" Vệ Như Sương nói: "Từ hôm nay trở đi, trên dưới Tê Loan Hiên và Chiêu Ngọc Hiên, một ngày ba bữa đều ăn rau xanh."
"Đến khi tất cả rau bị các con chà đạp hết sạch mới thôi!"
Vệ Trăn thản nhiên nhận hình phạt này.
Nhưng Cố Dung Cẩm lại k** r*n thành tiếng: "Trời ạ, quả nhiên nhân quả luân hồi, con cũng sắp biến thành con thỏ."
Vệ Trăn: "..."
Nàng cho rằng y k** r*n như vậy là để cầu xin, lại không nghĩ rằng chỉ là chấp nhận số phận hô một câu như vậy.
Quả nhiên, tư duy của người thiếu niên không cách nào đoán trước.
"Được rồi, cả hai về viện của mình đóng cửa hối lỗi hai ngày!" Vệ Như Sương ra lệnh.
Vệ Trăn, Cố Dung Cẩm: "Vâng."
Vệ Như Sương và Cố Lan Đình nắm tay nhau rời khỏi từ đường. Khi đã đi xa, Cố Lan Đình nói: "Như Sương, thật ra không cần như vậy."
Vệ Như Sương nghiêm mặt nói: "Sao lại không cần, con bé mới trở về, sao có thể để chàng lưu lại ấn tượng nghiêm khắc với con bé.”
"Nếu vì vậy mà con bé sợ chàng thì sao?"
"Về sau bọn họ lại gặp rắc rối, vẫn là như vậy, ta phụ trách phạt, chàng phụ trách nói đỡ."
Cố Lan Đình nhìn Quận chúa vẻ mặt nghiêm túc đứng bên cạnh, sự dịu dàng trong mắt càng ngày càng đậm.
Ông ấy đưa tay ôm lấy eo Quận chúa, thả chậm bước chân: "Được, ta biết rồi."
"Còn nữa, cả loại cá chép mà chàng thích nữa, ta sẽ sai người đi mua về bổ sung." Vệ Như Sương nói.
Cố Lan Đình giật giật môi, nuốt lời từ chối xuống: "Ừ."
Thứ ông ấy thích cũng không phải là cá chép, mà bởi vì bọn chúng là bà ấy tặng cho ông ấy, cho nên ông ấy mới vô cùng trân trọng.
Những năm này, sức khỏe ông ấy không tốt, cực kỳ ít đi ra ngoài, bà ấy cũng ở lại trong phủ bầu bạn ông ấy, sợ ông ấy cảm thấy nhàm chán, thỉnh thoảng bà ấy lại tìm kiếm chút đồ quý báu giúp ông ấy giải sầu.
Thật ra, ông ấy cũng không cảm thấy nhàm chán.
Nhưng nếu như vậy có thể làm cho bà ấy yên tâm một chút, ông ấy sẽ không bỏ qua tấm lòng của bà ấy.
_
Cố Dung Cẩm quay đầu nhìn ra ngoài, thấy phụ mẫu thật sự đã rời đi, mới vội vàng đứng lên, đưa tay đỡ Vệ Trăn dậy, nói: "A tỷ yên tâm, về sau mặc kệ tỷ gây họa gì, đều có ta gánh thay tỷ."
Vệ Trăn trông thấy ánh sáng trong mắt thiếu niên, gật đầu: "Ừ.”
Lần này, nàng nhất định sẽ bảo vệ A Cẩm của nàng thật tốt.
Tỷ đệ hai người vừa đi ra ngoài, Cố Dung Cẩm vừa nói: "A tỷ, ta nghe phụ thân nói, qua mười lăm là tỷ sẽ vào ở trong phủ Lãng Vương."
Vệ Trăn gật đầu: "Ừm."
Trong mắt Cố Dung Cẩm tràn đầy vẻ lo lắng và thương xót: "Tỷ biết kế thừa phủ Lãng Vương ý nghĩa như thế nào không?"
"Phải vào quân doanh, phải luyện tập không kể ngày đêm, nói không chừng tương lai còn phải ra trận giết địch, a tỷ, tỷ nhất định phải đi ư?"
Vệ Trăn mỉm cười dịu dàng, nói: "Ta biết, A Cẩm đừng lo lắng."
Cố Dung Cẩm quay mặt đi, rất lâu không nói chuyện.
Mãi đến lúc họ đi đến chỗ rẽ ở hành lang, y mới ngừng bước nhìn về phía Vệ Trăn: "A tỷ, có phải là bởi vì phủ Lãng Vương không có người kế thừa nên tỷ mới đi không?"
Vệ Trăn ngẫm nghĩ, phản ứng đầu tiên là định phủ nhận.
Nhưng nghĩ kỹ lại, c*̃ng đúng là như thế.
Nếu phủ Lãng Vương sớm có người thừa kế, c*̃ng thật sự không cần rơi xuống trên vai của nàng.
Nhưng mà...
Nàng là trưởng nữ phủ Quận chúa, từ lúc còn chưa ra đời, vận mệnh của nàng đã được định ra.
Vốn dĩ đó chính là trách nhiệm của nàng.
Nàng chưa kịp mở miệng, giọng Cố Dung Cẩm lần nữa vang lên.
"Nếu là như vậy thì để ta đi." Đôi mắt thiếu niên sáng ngời và kiên quyết: "Bờ vai của ta dày rộng hơn a tỷ, để ta đi gánh chịu phần trách nhiệm này đi."
Vệ Trăn nhìn thiếu niên nói bằng giọng kiên quyết, hốc mắt hơi cay.
Kiếp trước, hẳn là y cũng có một khắc như vậy, vào thời khắc ấy, y ép mình bước vào triều đình, ép mình trưởng thành.
Cuối cùng, mất trong tay Thẩm Lăng.
Tiểu công tử được nuông chiều từ bé, sao có thể là đối thủ của kẻ đã ẩn núp nhiều năm như Thẩm Lăng.
Dưới ánh mắt kiên quyết nghiêm túc của Cố Dung Cẩm, Vệ Trăn vươn tay sửa sang lại vạt áo cho y, giọng dịu dàng: "Ta là trưởng tỷ, phần trách nhiệm này vốn phải là của ta."
"A Cẩm, chỉ cần a tỷ còn sống, sẽ vĩnh viễn sẽ che chở đệ."
Giờ khắc này, cuối cùng Vệ Trăn cũng hiểu rõ sự bảo bọc của Tề gia với Tề Vân Hàm.
Dĩ vãng nàng cảm thấy, bảo vệ một người, không nên đặt người đó trong nhà ấm, mãi đến khi nhìn thấy a đệ nhảy nhót vui vẻ trước mặt, trong đầu của nàng chỉ có một suy nghĩ.
Nàng hy vọng y vĩnh viễn giữ được sự thuần túy này, chỉ cần nàng còn sống, nàng nhất định sẽ bảo vệ y sau lưng, không để y phải chịu bất cứ thương tổn gì.
"Huống hồ, trong lòng ta cũng muốn đi phủ Lãng Vương." Vệ Trăn nhìn cảm xúc giãy giụa trong mắt thiếu niên, tiếp tục nói: "Ta thích cuộc sống có tính khiêu chiến."
Cố Dung Cẩm nháy mắt mấy cái, sau một lúc lâu, thử nói: "Thật chứ?"
Vệ Trăn gật đầu: "Thật."
"Cho nên A Cẩm không cần lo lắng như thế."
Cố Dung Cẩm bình tĩnh lại, cười xán lạn một tiếng: "Vâng, nếu là ngày nào đó a tỷ không muốn, ta lại đi thay a tỷ."
Vệ Trăn bật cười.
Loại chuyện này một khi quyết định thì đã không có đường lui.
Nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng đồng ý: "Ừ."
Nỗi phiền não của người thiếu niên đến nhanh, đi cũng nhanh, Cố Dung Cẩm nhanh chóng chuyển dời lực chú ý, nói: "Còn có hơn mười ngày là a tỷ phải tới phủ Lãng Vương, trong khoảng thời gian này, ta nhất định sẽ làm bạn với a tỷ."
Ánh mắt Vệ Trăn hơi phức tạp.
Nếu là làm bạn như đêm giao thừa, cái giá phải trả không khỏi quá lớn.
Cố Dung Cẩm cũng không biết suy nghĩ trong lòng Vệ Trăn.
Y biết a tỷ sống ở Ngụy gia cũng không sung sướng, từ nhỏ chỉ có một mình lẻ loi trơ trọi ở trong viện, không có bạn chơi, c*̃ng không hạnh phúc, cho nên, y muốn từng chút một bù đắp tất thảy những gì nàng đã bỏ lỡ.
"A tỷ, ngày mai chúng ta đi dạo thành Phụng Kinh đi." A tỷ bị vây ở Ngụy gia nhiều năm như vậy, chắc là còn chưa đi dạo thành Phụng Kinh một vòng tử tế.
Vệ Trăn nhìn ánh mắt mong chờ của y, không từ chối: "Ừ."
Cố Dung Cẩm thấy nàng đồng ý, vui vẻ ừ một tiếng.
Sau đó y bắt đầu đếm: "Phải chuẩn bị mấy chiếc xe ngựa đi theo, còn phải dẫn theo mười, không, ba mươi thị vệ, phụ trách xách đồ, bảo vệ a tỷ."
Vệ Trăn nghiêm túc nghe y liệt kê, trong lòng ấm áp.
"Chờ đi dạo thành Phụng Kinh xong, chúng ta lại đi đánh mã cầu, đua ngựa... Cam đoan sắp xếp lịch trình mấy ngày nay của a tỷ đầy ắp!”
Y nói một câu, Vệ Trăn đáp một tiếng.
Đông Tẫn đi theo sau lưng hai người, không kìm lòng được mà mắt cay cay.
Trước đây, nàng ấy từng nghĩ Ngụy đại công tử và Ngụy tam cô nương đối xử tốt với cô nương. Nhưng giờ đây, khi so sánh, nàng ấy mới thấy rõ ràng, chân tâm và giả ý vốn khác biệt đến nhường nào.