Váy Tơ Vàng - Đường Tô

Chương 111

Tống Hoài lấy ra một túi hương từ thắt lưng.

Trong túi thơm có một cái bùa bình an, đã cũ kỹ, có chút phai màu. Đây là vật nàng đã đưa cho y vào năm năm trước, trước đêm y theo điện hạ xuất chinh.

Bọn họ đã lớn lên, không thể gần gũi giống như thời niên thiếu, vả lại nàng đã có hôn ước, bọn họ càng cần phải giữ khoảng cách hơn. Ngày hôm đó, có lẽ là vì sắp ly biệt, y nhất thời không kìm lòng được.

Lúc nàng nhào vào trong ngực y khóc sướt mướt, bảo y nhất định phải bình an trở về, y không lập tức đẩy nàng ra, mà là đưa tay nhẹ nhàng vỗ về nàng.

Y biết nàng ấy chỉ xem y như huynh trưởng cùng nhau lớn lên, trong lòng hoàn toàn trong sáng, nhưng y thì không.

Khi y phát hiện mình sinh ra tâm tư không nên có với nàng, đã yên lặng bắt đầu xa lánh nàng, một lần kia, xem như là lần đầu tiên vượt quá khuôn phép sau khi trưởng thành.

Trớ trêu thay, khoảnh khắc ngắn ngủi ấy lại bị Thẩm Lăng nhìn thấy.

Trước khi y đi, Thẩm Lăng tìm đến y.

Bọn họ đều là bạn lớn lên cùng nhau, có mấy lời không cần phải nói quá rõ, không có ác ngôn ác ngữ, càng sẽ không trở mặt.

Thẩm Lăng chỉ khéo léo nhắc nhở y, nên giữ chút khoảng cách.

Nhưng càng như vậy, y lại càng cảm thấy hổ thẹn.

Sau khi trở về từ chiến trường, y cũng không dám tới gần nàng nữa.

Thư nàng viết cho y, đến nay vẫn được y giữ dưới gối.

Giấy viết thư cũ nát, y cũng không dám đáp lại đôi câu vài lời, c*̃ng không nỡ tiêu hủy.

Hôn lễ của nàng vào tháng Mười.

Cũng không biết khi đó, y có kịp hồi kinh hay không.

Nhưng nay đã khác xưa, trước kia, dù trong lòng có bao nhiêu giày vò, y vẫn có thể chân thành chúc phúc cho bọn họ. Nhưng bây giờ…

Thẩm Lăng có hiềm nghi sẽ tổn thương nàng!

Nếu như tất cả những chuyện đó thật sự có liên quan tới Thẩm Lăng, hôn lễ này tuyệt đối không thể hoàn thành!

Không thể phủ nhận, y lo lắng phẫn nộ, đồng thời, lại có chút mừng thầm, nếu hôn sự với Thẩm gia hủy bỏ, liệu y sẽ có cơ hội không?

Thật lâu, khóe môi Tống Hoài hiện lên một nụ cười lạnh, có lẽ, y là người như vậy.

Ích kỷ.

Chử Yến đợi một lúc lâu không nhận được câu trả lời, nhíu mày quay đầu thì nhìn thấy thứ màu đỏ đã phai màu trong tay Tống Hoài.

Ánh mắt hắn thoáng ngưng lại, cuối cùng không nhịn được nữa: "Lần đầu tiên Cô thấy có người giặt túi thơm thành thế này đấy."

Tống Hoài yên lặng cất nó vào trong ngực.

Chử Yến tiếp tục nói: "... Có chuyện Cô không biết có nên nói hay không."

Tống Hoài chạm vào ánh mắt phức tạp của hắn, không hiểu sao lại cảm thấy không muốn nghe, nhưng Chử Yến căn bản không cho y cơ hội lựa chọn: "Thật ra... năm đó... cái túi thơm này..."

Tống Hoài mím môi.

"Cô c*̃ng có."

Một chớp mắt đó, dường như trong mắt Tống Hoài có cuồng phong bão táp lướt qua, nhưng rất nhanh lại lắng xuống.

Hóa ra, điện hạ c*̃ng có.

Nàng ấy không chỉ cho y.

"Những năm qua, Cô thấy ngươi cực kỳ quý trọng, vẫn luôn không đành lòng nói cho ngươi." Chử Yến tiếp tục nói.

"Điện hạ có thể mãi mãi không nói cho ta." Tống Hoài nghiến răng nói.

Như vậy, là có thể khiến y vẫn cảm thấy, đây là thứ chỉ thuộc về y.

"Ban đầu Cô cũng tính làm như vậy." Chử Yến ung dung nói: "Nhưng bây giờ... trong lòng Cô không dễ chịu, cũng phải tìm k*ch th*ch cho ngươi."

Tống Hoài nắm chặt tay phát ra tiếng răng rắc.

Mắt Chử Yến lóe lên : "Muốn đánh nhau phải không?"

"Tới đi."

Chiến đấu hết sức căng thẳng, vừa nghe thấy động tĩnh, không ít tướng sĩ đều quay đầu nhìn lại, ánh mắt sáng rực như sao.

Trong quân doanh từ trước đến nay không thiếu tỷ thí như vậy, nhưng không ai dám ra tay với Thái tử, cũng không ai muốn tỷ thí với Tống Hoài.

Hiếm khi gặp hai người kia so chiêu, ai không muốn xem náo nhiệt.

Không lâu sau đó có các tướng sĩ đã vây thành một vòng tròn, bắt đầu hò hét trợ uy.

Tống Hoài ra tay với Chử Yến, tất nhiên sẽ không nương tay.

Bởi vì Thái tử đánh y không hề mềm lòng, nếu y lại nương tay, kết cục sẽ vô cùng thảm.

Cuộc tỷ thí này... Nói là tỷ thí, chi bằng nói là phát tiết, hai người đều dùng hết toàn lực đánh lên người đối phương, các tướng sĩ nhìn mà thấy kích động vô cùng, ai nấy đều sục sôi hưng phấn.

Ước chừng qua nửa canh giờ, cuối cùng hai người mới thu tay lại.

Mặc dù trên người đều bị thương, lại đều cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Chử Yến lười biếng ngồi dựa vào bên ngoài lều, nhìn về phía Tống Hoài: "Thẩm Lăng hiềm nghi rất lớn, chín phần mười là có liên quan. Nói cách khác, hiện tại chỉ còn thiếu một chứng cứ xác thực."

"Ngươi tính thế nào?"

Tống Hoài ngồi ở một bên không lên tiếng.

"Nhường Thẩm Lăng, là bởi vì hôn ước từ nhỏ. Sao nào? Lần này, ngươi còn muốn nhường tiếp à?" Chử Yến xùy một tiếng, nói: "Như này không giống tính tình Tống Diêm La ngươi đâu."

Cổ họng Tống Hoài khẽ nhúc nhích, sau một lúc lâu, y nói: "Nàng không có loại tâm tư đó với ta."

Chử Yến lặng im một lát, sau đó đứng lên: "Từ nhỏ Tiểu Hàm bám ngươi nhất, có lẽ ngay cả chính muội ấy cũng không rõ đó là loại tình cảm gì."

Dứt lời, hắn lại buông tiếng thở dài, nói: "Thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư, chậc chậc chậc, thật sự khiến cho người ta hâm mộ thật đấy."

Vốn dĩ, trong những năm ấy, cũng nên có nàng.

Chỉ tiếc...

Thái tử dừng bước, quay đầu ghen tỵ trừng mắt nhìn Tống Hoài: "Ngươi đừng không biết tốt xấu!"

Chử Yến đi xa, Tống Hoài ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, không biết đang suy nghĩ gì.

_

Thẩm gia.

Thẩm Lăng đứng ở dưới hiên, chắp tay nhìn pháo hoa cả thành.

Thẩm gia chủ đứng xa xa nhìn, sai hạ nhân lấy áo choàng tới, ông ta cầm áo choàng tiến lên, phủ lên người hắn ta: "Trời lạnh, coi chừng bị lạnh."

Thẩm Lăng quay đầu, khẽ gật đầu: "Phụ thân."

Thẩm gia chủ đứng sau Thẩm Lăng nửa bước, nghiêng đầu nói: "Gần đây ta cũng bị người nhìn chằm chằm, sợ là phải yên lặng một thời gian, tìm cách khác."

Chưa nói đến chuyện mưu đồ vài chục năm đổ sông đổ bể, còn rước lấy hoài nghi, bây giờ bọn họ đã mất cơ hội, ở vào thế bị động, hành động tiếp theo cần phải càng cẩn thận hơn mới được.

Thẩm Lăng nhẹ nhàng ừ một tiếng.

"Hôn ước với Tề gia, có tính toán gì khác không?"

Dựa theo kế hoạch ban đầu, người không còn nữa, đương nhiên hôn sự cũng không còn, nhưng bây giờ kế hoạch trù tính nhiều năm đã thất bại, hôn kỳ cũng tới gần.

Thẩm Lăng trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Yên lặng theo dõi tình hình đã."

Còn mười tháng, đủ để hắn ta lập kế hoạch khác.

Nếu đến khi đó, còn không có thượng sách, vậy thì thuận theo tự nhiên... cưới Tề Vân Hàm.

Hơn mười năm cũng chờ được, c*̃ng không quan tâm nửa năm, một năm nữa.

Nếu không nắm chắc phần thắng, tuyệt đối không thể manh động.

Thẩm gia chủ im lặng một hồi, gật đầu: "Cũng tốt."

"Nói với Tây Vu một tiếng." Thẩm Lăng: "Cần phải kéo chân Thái tử ở biên thành."

Hắn ta phải khống chế thành Phụng Kinh trước khi Thái tử về kinh.

Nhưng trong thời gian ngắn hắn ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, Thái tử ở lại biên thành càng lâu, càng có lợi cho hắn ta.

"Được."

Thẩm gia chủ nói.

_

Đêm khuya, ở vườn rau phía sau núi phủ Quận chúa ánh đuốc sáng ngời.

Cố Dung Cẩm muốn dẫn lấy Vệ Trăn đi bắt thỏ, thị vệ của Tê Loan Hiên nào dám thả người như thế.

Trong phủ có người nào không biết vị Huyện chúa vừa về nhà này là hòn ngọc quý trên tay Quận chúa và Quận mã, mặc dù là phía sau núi của phủ mình, sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng nếu giữa đêm hôm khuya khoắt xảy ra chút va vấp, bọn họ cũng không biết ăn nói thế nào.

Thế là, hơn nửa đêm, một đoàn người đổ xô đến vườn rau đi bắt thỏ.

Vệ Trăn vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không ngăn cản, nàng cẩn thận giữ kẽ hơn chục năm, ngoại trừ những chuyện với Thái tử, nàng còn chưa từng làm chuyện gì phản nghịch.

Mặc dù nửa đêm bắt thỏ không được tính là phản nghịch, nhưng đối với nữ tử khuê các đã qua tuổi cập kê mà nói, cũng coi là hành vi khác người.

Nàng muốn thử xem, đây là loại cảm giác gì.

Nhưng khi nàng giẫm lên lớp tuyết đọng dày trên mặt đất, mỗi bước một cái dấu chân, nàng cảm thấy loại cảm giác này cũng không có gì hay. Mà khi nàng nhìn Cố Dung Cẩm và thị vệ lũ lượt nằm bò dưới đất tìm hang thỏ, lại cảm thấy dường như cũng hơi thú vị.

Nhưng lúc này, phần thú vị còn chưa rõ ràng lắm, mãi đến khi một con thỏ xám nhảy vọt từ bên chân Cố Dung Cẩm về phía nàng, mắt của nàng lập tức trợn tròn.

Cố Dung Cẩm vừa hô hào vừa chạy sang phía này, thị vệ cũng xúm lại, Vệ Trăn theo bản năng nâng làn váy đi cản con thỏ.

Nhưng nàng không để ý đến lớp tuyết đọng dày trong vườn rau, một cước đạp xuống lảo đảo một cái bổ nhào vào trong đống tuyết.

"A tỷ!"

"Huyện chúa!"

Tuyết đọng trên lá rau ập vào mặt, lòng bàn tay c*̃ng ấn xuống lớp tuyết lạnh lẽo, sợi dây nào đó đang kéo căng k*ch th*ch Vệ Trăn bỗng nhiên đứt gãy, nàng nhìn về phía con thỏ bị nàng dọa đến mức bỏ chạy về một hướng khác, hô: "Đừng để nó chạy!"

Cố Dung Cẩm và thị vệ dừng bước, thấy nàng thật sự không sao mới vội vàng quay người đuổi theo.

Đông Tẫn còn chưa kịp tiến lên đỡ Vệ Trăn dậy, Vệ Trăn đã bò lên từ trong đống tuyết, tham dự 'vây bắt' con thỏ.

Đông Tẫn không chút suy nghĩ gia nhập.

Tất cả những chuyện sau đó đều có thể dùng 'gà bay chó chạy' để hình dung.

Vệ Trăn chưa từng vui vẻ như vậy, nàng trút hết những ẩn nhẫn, dè dặt của bao ngày qua vào trong đêm nay.

Chỉ vì bắt một con thỏ.

Vườn rau rất lớn, hơn chục người cầm đuốc, chạy tới chạy lui suốt nửa canh giờ, cuối cùng bắt được ba con thỏ.

Trong đó có hai con màu xám.

Cũng không biết có phải con ban đầu không.

"A tỷ, đi! Chúng ta trở về nướng thỏ!"

Cố Dung Cẩm xách tai thỏ, vui vẻ hô.

Trên váy Vệ Trăn dính đầy vệt bùn, thậm chí ngay cả trên mặt cũng có, nàng không hề hay biết, hai gò má hơi ửng hồng dưới ánh đuốc, đôi mắt vô cùng trong trẻo.

Nàng chưa từng thoải mái như vậy, c*̃ng chưa từng chơi đùa như vậy, tuổi thơ của nàng, chỉ có sự tịch mịch và cô độc vô tận.

Nhìn Cố Dung Cẩm xách con thỏ vui mừng chậm rãi chạy từng bước về phía nàng, Vệ Trăn cười cong hai mắt: "A Cẩm chậm một chút."

Nàng nghĩ, có lẽ nàng đã cảm nhận được cảnh náo nhiệt ầm ĩ lại vui sướng mà Tề Vân Hàm từng kể rồi.

Một đoàn người rầm rộ kéo đến, cuối cùng lại ríu rít cười đùa trở về.

Màn đêm buông xuống, trong ngoài phòng bếp đã nổi lên mùi thơm, tất cả người tham dự đều được chia một miếng thịt thỏ thơm nức mũi.

Gần hai mươi người, ba con thỏ, thật sự có chút không đủ, cộng thêm việc không biết Cố Dung Cẩm lấy từ đâu ra vài hũ rượu, mọi người càng cảm thấy chưa đủ thỏa mãn.

Thế là, Cố Dung Cẩm ra vẻ thần bí nói với Vệ Trăn: "Chúng ta lại đi bắt chút cá, a tỷ chờ ở chỗ này một chút."

Vệ Trăn theo bản năng cảm thấy không đúng, hỏi: "Canh giờ này, đi đâu bắt cá?"

"Trong phủ có hồ nuôi cá, a tỷ chờ một lát, ta dẫn mấy người đi, sẽ trở về rất nhanh." Trong ngọn lửa, đôi mắt của thiếu niên sáng ngời, đến mức Vệ Trăn không thấy rõ tia sáng lạ lóe lên rồi lập tức biến mất bên trong.

Phủ Quận chúa rất lớn, lớn đến nỗi nếu không cố ý đi dạo khắp nơi, căn bản không đi hết được, cho nên, Vệ Trăn tin Cố Dung Cẩm, cho rằng trong phủ thật sự có hồ nuôi cá, là những ngày này nàng còn chưa phát hiện.

Cố Dung Cẩm nói sẽ trở về rất nhanh, quả nhiên không lâu sau đã trở về.

Hơn nữa cá mang về đều đã xử lý xong, không có vẩy, mặc dù Vệ Trăn cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, nhưng trong đêm c*̃ng không nhìn rõ ràng, lại tăng thêm bầu không khí, nàng cũng không hỏi lại.

Nướng thỏ, nướng cá, uống rượu ngon.

Đang lúc hứng thú, còn có người biểu diễn trợ hứng.

Tất cả những điều tốt đẹp và sung sướng đêm nay để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng tất cả mọi người.

Giờ Tý vừa đến, tiếng pháo hoa vang vọng chân trời.

Phủ Quận chúa đã chuẩn bị sẵn pháo hoa, c*̃ng đồng thời bắn lên bầu trời đêm.

Đến tận đây, năm cũ đi xa, một năm mới, bắt đầu.

Cố Dung Cẩm say mèm, lúc được thị vệ trong viện cõng trở về, vẫn không quên phất tay với Vệ Trăn, say khướt nói: "A tỷ, tỷ vui vẻ không?"

"Sau này sẽ luôn có ta ở bên cạnh tỷ."

Vệ Trăn c*̃ng say, nàng dựa vào Đông Tẫn, đứng không vững, nghe vậy quay đầu cười xán lạn nói: "Vui vẻ, rất vui vẻ."

"Vui vẻ là được rồi, nào, chúng ta lại uống!" Cố Dung Cẩm làm ầm ĩ muốn trượt xuống khỏi lưng thị vệ, bị người trong viện y ba chân bốn cẳng ngăn cản.

Bên này, Đông Tẫn c*̃ng vội vàng đỡ lấy Vệ Trăn, được thị vệ hộ tống về Tê Loan Hiên.

_

Ngày hôm nay, Vệ Trăn tỉnh lại, đầu còn đau âm ỉ.

Lúc ăn sáng nhận lì xì, đầu vẫn hơi choáng váng, cũng không để ý đến ánh mắt vô cùng phức tạp của người lớn.

Đợi đến buổi chiều nàng tỉnh táo lại, đã từng hoài nghi lai lịch của tầm mười con cá kia, nhưng hôm nay cả một ngày đều gió êm sóng lặng, nàng lại cảm thấy, hẳn là đúng như Cố Dung Cẩm nói, là cá trong phủ nuôi để ăn.

Mãi đến bữa sáng ngày hôm sau...

Nàng nhìn cả bàn cháo rau, rau nộm, rau xào, bánh rau, bản năng cảm giác được có gì đó không đúng.

“Sao hôm nay toàn rau thế?"

Cố Dung Cẩm không nhạy bén như nàng, trợn tròn mắt hỏi.

Cố Lan Đình không mở miệng, Vệ Như Sương ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Ăn không nói ngủ không nói."

Thế là, người một nhà đều mang tâm tư riêng ăn xong cơm sáng.

Cơm nước xong xuôi, tỷ đệ hai người bị gọi đến từ đường.

Bước vào từ đường, đã nhìn thấy Vệ Như Sương cầm một cái thước trong tay, Cố Lan Đình mặc áo khoác sắc mặt lạnh lùng đứng ở một bên.

Vệ Trăn giật mình, nhanh chóng liếc nhìn Cố Dung Cẩm.

Tỷ đệ hai người đều thấy được cùng một loại ý tứ trong mắt đối phương.

Xong rồi!

Quả nhiên, hai người đi vào, Vệ Như Sương lập tức chỉ vào đệm hương bồ đã được bày sẵn: "Quỳ xuống."

Rất ít thấy Vệ Như Sương nghiêm khắc như vậy, Vệ Trăn Cố Dung Cẩm không dám lên tiếng, ngoan ngoãn quỳ xuống.

"Chìa tay ra." Vệ Như Sương lạnh lùng nói: "Biết gây họa gì không?"

Vệ Trăn và Cố Dung Cẩm liếc nhau, đều yên lặng vươn tay, cũng là lúc này, nàng thấy được vẻ chột dạ trong mắt Cố Dung Cẩm.

Vệ Trăn: "..."

Cho nên, mười con cá kia thật sự có vấn đề!

"Bang!"

Thước nặng nề rơi xuống tay Cố Dung Cẩm, y đau không nhịn được kêu lên, Vệ Trăn rùng mình một cái, quỳ thẳng lưng.

Đây là lần đầu tiên nàng quỳ từ đường, cũng là lần đầu tiên gây chuyện bị phạt, loại cảm giác này thật sự rất mới lạ.

Nhưng...

Nhìn đau quá à.

Có lẽ, nàng hẳn nên chơi nốt ván cờ đó với Cố Dung Cẩm.

Lúc này, thước rơi xuống lòng bàn tay nàng, nhẹ nhàng, còn dẫn tới một xíu cảm giác ngứa.

Vệ Trăn sững sờ, lén nhìn về phía Vệ Như Sương, bà vẫn nghiêm mặt ra vẻ công bằng ngay thẳng: "Hai đứa cùng nhau gây chuyện, thì phải cùng nhau chịu phạt, ai cũng không chạy được!"

Cố Dung Cẩm: "..."

Bình Luận (0)
Comment